Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 40: 40: Tưởng Thế Kiệt





Sau khi giải quyết đám người này, Diệp Viễn nhìn Phùng Tiêu Tiêu đang sợ hãi đứng bên cạnh, hỏi han.
“Cô Phùng, cô không sao chứ?”
Phùng Tiêu Tiêu lắc đầu rồi vội nói.
“Diệp Viễn, anh đánh chúng như thế, nhất định chúng sẽ không buông tha cho anh đâu.

Anh mau đi đi!”
“Yên tâm đi, bọn chúng chỉ là một đám tép riu thôi, không làm gì được tôi đâu.

Nhưng sao cô lại làm việc ở đây?”
Diệp Viễn biết rõ, bar Hoàng Cung này chẳng phải nơi tốt đẹp gì, loại người nào cũng có.
Trong ấn tượng của anh thì Phùng Tiêu Tiêu là một cô gái ngoan, chắc chắn sẽ không thể tới những nơi này làm việc.
“Quản lý Hoàng quỵt tiền lương của tôi, nên tôi đã nghỉ việc ở công ty cũ, tìm công việc khác ở đây!”
Lúc này, Diệp Viễn mới nhớ ra, quản lý Hoàng mà Phùng Tiêu Tiêu nhắc tới là một lão già khốn kiếp.
Trước đây, lão ta cũng đã từng quỵt lương của anh.


Trong công ty có rất nhiều người sinh lòng thù hận với lão già đáng ghét này.
Phùng Tiêu Tiêu nghỉ việc, có lẽ là ngoài lý do bị quỵt lương còn một lý do khác là bị lão ta quấy rối.
“Đừng nói nữa, Diệp Viễn, anh mau đi đi.

Nếu không lát nữa đàn em của mấy người kia tới rồi thì anh muốn đi cũng không đi được đâu!”
Diệp Viễn kiên định nhìn Phùng Tiêu Tiêu nói: “Yên tâm đi! Không sao đâu”.
“Cô Phùng à, cô yên tâm, có tôi ở đây, làm gì có ai dám động vào đại sư Diệp!”, Sở Vân Phi cũng lên tiếng.
Cô ta thấy Sở Vân Phi cao ngạo và phong độ, lại có quản lý hộp đêm trực tiếp đến tiếp đãi anh ta, Phùng Tiêu Tiêu mới yên tâm hơn một chút.
Sau khi mấy người tới phòng bao, quản lý mới kéo Phùng Tiêu Tiêu ra ngoài nói.
“Tiêu Tiêu, hôm nay cô nghỉ đi, không phải làm nữa”.
“Quản lý, đừng đuổi việc tôi!”, Phùng Tiêu Tiêu chợt hoảng hốt.
Cô ta tưởng rằng quản lý đổ lỗi cho cô ta xúc phạm Vương Tử Dương nên muốn đuổi việc cô ta.
“Đừng hiểu lầm, tôi không đuổi việc cô.

Tôi chỉ bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.

Yên tâm, lương hôm nay của cô sẽ không thiếu một đồng.

Cô cứ tiếp đãi bạn cho chu đáo là được!”
Quản lý làm việc ở hộp đêm này đã nhiều năm, mắt nhìn người cũng được rèn luyện tới trình độ cao.
Ngay từ đầu, cô ta đã nhận ra, Sở Vân Phi vẫn luôn vô cùng kính trọng Diệp Viễn.

Tuy rằng, không rõ Diệp Viễn là người thế nào, nhưng có thể khiến một cậu ấm nhà giàu ở Giang Châu như Sở Vân Phi kính trọng như thế thì có lẽ, thân phận của anh cũng không tầm thường.
Mà bây giờ, nhân viên cấp dưới Phùng Tiêu Tiêu của cô ta lại quen biết Diệp Viễn.
Đương nhiên, cô ta sẽ nhân dịp này để lấy lòng Sở Vân Phi và Diệp Viễn.

Nghe vậy, Phùng Tiêu Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn quản lý!”
“Được rồi, không cần khách sáo với tôi, mau đi tiếp đãi bạn cô đi!”
Sau khi quản lý rời đi, Phùng Tiêu Tiêu do dự một lát, cuối cùng vẫn mở cửa đi vào phòng bao.
Đúng lúc này, bên ngoài hộp đêm Hoàng Cung.
Mấy chiếc xe Land Rover hùng hổ đi tới, dừng ở cửa.
Hơn chục người đàn ông lực lưỡng bước xuống.
Người đi đầu có một cái đầu trọc.
Tên đầu trọc này chính là Lưu Hổ, đàn em thân tín của Lưu Đường.
Quản lý nhận được tin tức đầu tiên, vội vàng chạy ra.
“Ôi, anh Hổ, cơn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Lưu Hổ đẩy quản lý đanh định ôm tay gã ra.
“Đừng nói nhảm, mau nói cho tôi biết, đứa nào dám ăn gan hùm mà đánh em rể của đại ca tôi”.
“Anh Hổ, anh bình tĩnh đã, để em mời anh hai ly rượu rồi nói chuyện sau, được không?”
“Khốn kiếp, cô nghe mà không hiểu lời anh Hổ à?”
Một thanh niên nhuộm tóc vàng đứng bên cạnh anh Hổ thẳng tay tát vào mặt quản lý.
Nếu Diệp Viễn đang ở đây, nhất định sẽ nhận ra, thanh niên tóc vàng kia chính là bạn trai của Lâm Oánh Oánh, Tưởng Thế Kiệt.
Vẻ mặt của quản lý biến sắc.


Cô ta biết Tưởng Thế Kiệt, gã từng là lưu manh ở khu vực này.
Gã chuyên tới đây uống rượu vào buổi tối, nhưng vì luôn lừa đảo và trộm cắp vặt nên đã bị cô ta dạy dỗ nhiều lần.
Không ngờ, hôm nay, gã đã thành đàn em của Lưu Hổ.
“Đồ khốn này, không phục hả?”
Tưởng Thế Kiệt thấy vẻ khó chịu của cô ta thì lại chuẩn bị cho cô ta một trận.
Quản lý biết bây giờ không thể đắc tội với Tưởng Thế Kiệt nên vội vàng nói với Lưu Hổ đứng cạnh.
“Anh Hổ, người đánh anh Dương đang ở trong phòng bao.

Em dẫn anh tới!”
Quản lý không hề nói cho Lưu Hổ, người đánh Vương Tử Dương là khách của Sở Vân Phi.
Cô ta cố ý không nói, đương nhiên là vì muốn mượn tay Diệp Viễn và Sở Vân Phi dạy cho đám người này một bài học.
Đến trước cửa phòng bao, Tưởng Thế Kiệt hung hăng đạp vào cửa lớn.
“Đồ khốn, chính làm đám tép riu chúng mày dám đánh anh Dương hả?”.