Quý Nữ Khó Cầu

Chương 86: Tấm thân xử nữ




Editor: SunniePham

Lời Thái Hậu vừa nói ra, Hàn Nhạn lập tức hô: "Thần nữ oan uổng, thần nữ chưa từng bao giờ cùng với nam nhân làm chuyện dơ bẩn! Hoàng Thượng minh giám!"

Hoàng Thượng không có mở miệng, Thái Hậu cười cười: "Ý của ngươi là, Trần Quý Phi vu oan cho ngươi?"

Hàn Nhạn lắc đầu liên tục: "Thần nữ không dám, chẳng qua là chuyện thông dâm không phải chuyện đùa, thần nữ từ chưa bao làm như vậy."

Hoàng Thượng nhìn nàng: "Huyền Thanh vương phi, y theo hàng loạt luật lệ, nữ tử mang tội thông dâm, n sẽ lột hết quần áo mà dạo phố, sau đó sẽ dùng hình in dấu hình, nghiêm trọng hơn nữa chính là tội chết." Ông dừng một chút, rời mới mở miệng nói tiếp: "Ngươi. . . Có nhận tội hay không?"

Trong lòng Hàn Nhạn dường như muốn cười lạnh: "Thần nữ nói qua, cho tới bây giờ thần nữ chưa từng làm việc này, tại sao phải nhận tội?" Nàng từ trước đến nay là gặp mạnh thì cương, gặp được ngang ngược không nói đạo lý, thì sẽ thờ ơ chẳng quan tâm. Có phải là bởi vì chính mình biểu hiện quá dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên bọn họ liền cho rằng nàng không dám lên tiếng, có thể dễ dàng tùy tiện mà khi dễ, thật sự là một chuyện hài hước!

Nàng cũng chẳng không khiêm nhìn thẳng chỗ ngồi thiên tử ở trên cao: "Mọi chuyện của thế gian, ắt sẽ có nhân quả. Nếu Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng cho rằng thần nữ phạm phải tội như vậy, vậy thì xin mời đưa ra chứng cứ. Thiên tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân, hôm nay Trần Quý Phi nương nương bị gián tội thông dâm rồi bị giam vào đại lao, thần nữ căn bản chưa làm qua chuyện này, tại sao lại phải thừa nhận?" Trong con ngươi trong trẻo hiện lên một tia trào phúng: "Nếu như là bởi vì thân phận của Trần Quý Phi so với thần nữ cao quý hơn, cho nên đã bị phân biệt đối xử, vậy thì thần nữ không còn lời nào để nói."

"Ngươi. . ." Hoàng Thượng á khẩu không trả lời được, ông thân là thiên tử, làm việc tất nhiên là sẽ phải công bằng, nhìn rõ mọi việc, ghét nhất là thần tử phía dưới ỷ thế hiếp người. Hôm nay Hàn Nhạn nói như vậy, khác nào nói ông và đám người kia cũng giống như nhau, thật là làm cho ông không còn mặt mũi nhìn đời.

Thái Hậu giương một tay lên: "Hoàng Thượng làm việc từ trước đến nay luôn công chính liên minh. " Hơi thở uy nghiêm của bà đập vào mặt: "Hôm nay ngươi chỉ là một nữ nhi của quan viên ngũ phẩm nho nhỏ, lại dám đi chất vấn Hoàng Thượng, ngươi chưa từng đem uy nghiêm để vào mắt sao?"

Hàn Nhạn mỉm cười: "Thái Hậu nương nương sợ là quên, thần nữ không chỉ là một nữ nhi của quan viên ngũ phẩm nho nhỏ, thần nữ là Huyền Thanh vương phi." Khóe môi của nàng hơi nhếch lên, âm thanh nhẹ nhàng hoạt bát: “Hay là Thái Hậu nương nương cho rằng, thanh danh, Huyền Thanh vương phi này và nữ nhi của một quan viên ngũ phẩm là giống nhau?

Hoàng Thượng nheo ánh mắt lại, ông đột nhiên phát hiện, tiểu cô nương trước mặt này nhìn như đơn thuần, nhưng lại giống Hoàng Đệ như đúc về cái bản chất ngạo mạn, trong trẻo và sự lạnh lùng. n Chưa bao giờ chịu làm chuyện gì có hại cho mình, Thái Hậu thân kinh bách chiến, mấy hiệp liền đuối lý, rõ ràng là không chiếm được bất kỳ sư có lợi nho nhỏ nào ở trên người của nàng. Những câu của nàng giống như là có thâm ý, trong lúc hời hợt mà chặn hết tất cả đường lui, nói chuyện không kỹ xảo, thậm chí cũng không khom người, cứ như vậy mà mạnh mẽ đấu đã lung tung.

Sát khí tràn ngập.

Ai cũng không nói gì, cho dù thế nào cũng nhìn không ra biểu hiện của Hoàng Thượng, hay là Thái Hậu đang nhàn hạ uống trà, hoặc là ánh mắt cười cong cong của Hàn Nhạn. Trên điện Kim Loan, không có sự náo nhiệt phi thường trong quá khứ, nhưng lại có khí lạnh có thể xuyên qua người.

Cả buổi, Thái Hậu mới ngẩng đầu lên: "Nếu Huyền Thanh vương phi nói mình không có làm qua chuyện này, không có lửa làm sao có khói, hay là cũng nên đưa ra bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình đi."

Hàn Nhạn cũng mỉm cười tương đối: "Ý của Thái Hậu là ?"

"Thủ cung sa." Ánh mắt của bà cuối cùng từ cốc trà trên tay dời tới nhìn Hàn Nhạn, ý vị sâu xa cười nói: "Thủ cung sa. Nếu ngươi trong sạch, dĩ nhiên là sẽ có thủ cung sa."

Thủ cung sa, là dược vật nghiệm chứng sự trinh tiết của nữ tử. Nghe nói chỉ cần lấy nó châm lên người nữ tử, quanh năm suốt tháng cũng sẽ không biến mất, nhưng một khi giao hợp cùng nam tử, thì sẽ lập tức tan biến trong vô hình. Bởi vì có như vậy đặc tính, cho nên dùng mới dùng nó để thử trinh. Hàng loạt chúng nữ nhi sau khi sinh ra đều bị chấm thủ cung sa, mãi cho đến xuất giá tòng phu, thủ cung sa mới sẽ biến mất. n Hôm nay Thái Hậu làm cho Hàn Nhạn phải nghiệm thủ cung sa, đơn giản sẽ không đề cập tới kết quả như thế nào, chính là lời nói trắng trợn như vậy, coi như là một nỗi nhục nhã lớn lao đối Hàn Nhạn. Cái này chính là không tin nàng trong trắng, không tin phẩm cách của nàng. Nếu là một nữ tử tính cách cương liệt, sợ là sẽ lấy cái chết để chứng minh.

Nhìn thấy Hàn Nhạn chậm chạp không động đậy, nếp nhăn trên mặt và khóe miệng Thái Hậu càng sâu hơn, ánh mắt càng phát ra sự bức người, mang theo khí thế áp bức, thanh âm nguội lạnh: "Huyền Thanh vương phi không dám sao?"

Thỉ ra là có chủ ý này, trong lòng Hàn Nhạn hiểu rõ. Chắc hẳn ngày ấy Trần Quý Phi cho mình uống xuân độc đắt tiền, thành phần xa hoa. Lúc ấy Hàn Nhạn cũng cảm giác được dược tính mãnh liệt, Thái Hậu cho là nếu mình có thể giải độc, thì tất nhiên sẽ phải giao hợp cùng người khác rồi. Một khi thủ cung sa không có, nói cái gì cũng sẽ không rõ ràng.n Nếu như Hàn Nhạn bị tra ra không phải là xử nữ, thì đều chờ đợi nàng tất nhiên là tội danh gian díu cùng người khác. Nếu nói Phó Vân Tịch và Hàn Nhạn phát sinh quan hệ, sự tình này một khi bị truyền đi, Phó Vân Tịch cũng sẽ bị vạn người chế nhạo. Ở Đại Tông, phu thê trước tân hôn mà phát sinh quan hệ, thì tội danh cũng giống như là gian díu, đó chuyện mà kỹ nữ hạ tiện nhất phố phường mới làm ra chuyện này.

Chiêu này của Thái Hậu thật đúng là ngoan độc, nếu Phó Vân Tịch thừa nhận, thì Phó Vân Tịch sẽ mang tội danh dụ dỗ; nếu nói người nọ không phải là Phó Vân Tịch, thì mình coi như là nữ tử bất trinh, lâu dài sẽ bị mọi người để ý. Cục diện tiến thoái lưỡng nan này làm thế nào để phá?

Thái Hậu không chút hoang mang vuốt vuốt tách trà trong tay, Hoàng Thượng bất động thanh sắc nhìn Hàn Nhạn trong điện. Hai người này trước khi nàng đến đều đã có chuẩn bị, không biết Thái Hậu đã nói gì với Hoàng Thượng, bất quá Thái Hậu nghĩ sẽ diệt trừ nàng, thật sự là không thể chờ đợi được nữa rồi. Thậm chí còn muốn mượn lời nói của Trần Quý Phi, nhưng đều này lại hung hăng mà tự cắn mình. Chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ hoa mang lo sợ của nàng sao? Nhưng mà, lúc này đây, chỉ sợ là làm cho bà ta thất vọng rồi.

Ánh mắt của Hàn Nhạn lóe lên, lập tức mở to mắt dáng vẻ không thể tin: "Nương nương, đây chính là không tin tưởng thần nữ. Thần nữ không có làm qua chuyện như vậy, tại sao phải bị kiểm tra. . ."

Nụ cười trên mặt Thái Hậu sâu hơn: "Tại sao lại không tin tưởng ngươi, ai gia chính là quá tin ngươi, mới cho ngươi một cơ hội, cho ngươi chứng minh mình là trong sạch. . . Hoàng Thượng, ngươi nói đúng không."

Hoàng Thượng gật gật đầu: "Đúng vậy, ngươi phải đi kiểm tra xem trên người có thủ cung sa hay không. Nếu là không có, Trẫm liền phạt ngươi tội khi quân, nếu có, dĩ nhiên là ngươi trong sạch."

Hàn Nhạn không được lắc đầu: "Thần nữ không đi kiểm tra, thần nữ trong sạch, làm như vậy sỉ nhục thần nữ. . . Thái Hậu nương nương, người không thể. . ." Thái Hậu giống như là chán ghét, vung tay lên: "Huyền Thanh vương phi chắc là tuổi còn quá nhỏ, không hiểu nỗi khổ tâm của ai gia, Lý Ma Ma... Mang Huyền Thanh vương phi xuống dưới kiểm tra."

"Dạ." Một nữ nhân trung niên đi tới, một tay níu lấy vai của Hàn Nhạn, sức lực của bà ta rất lớn, kéo Hàn Nhạn đang quỳ trên mặt đất loạn choạng lôi đi. Hàn Nhạn điên cuồng lắc đầu, hoảng sợ kêu to: "Không, ta không đi!" Bà ta vẫy tay một cái, lập tức có mấy cung nữ thân hình cao to đi tới, tất cả đều túm lấy Hàn Nhạn, đem nàng kéo vào bình phong phía sau.

Hoàng Thượng nhìn Hàn Nhạn bị mấy cái hạ nhân kéo đi, thần sắc có chút phức tạp, nghĩ nếu như đến Phó Vân Tịch biết mình và Thái Hậu đối với tiểu vương phi của hắn như vậy, không sẽ làm ra chuyện lớn gì đây. n Nhưng mà trong lòng của ông cũng mơ hồ cảm thấy được chuyện của Trần Quý Phi đúng là vô cùng kỳ lạ. Thái Hậu chưa bao giờ lừa gạt mình, nếu Thái Hậu hoài nghi Hàn Nhạn như vậy, thì chắc Huyền Thanh vương phi này e là có một chút đáng nghi ngờ.

Phía sau bình phong truyền tới tiếng kêu gào, Hoàng Thượng chịu hết nổi mà nhíu mày: "Những người này ra tay quá nặng rồi." Dù sao cũng là một tiểu cô nương quen nuôi dưỡng, năm nay còn chưa đến tuổi cập kê, chỉ sợ là cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại chuyện này. Nếu thật là bị oan uổng, thì cũng là một sỉ nhục trong đời.

"Hoàng Thượng chính là quá mềm lòng. . ." Thái Hậu bình tĩnh nhàn nhã nói: "Hơn nữa, ai gia nhìn thấy Huyền Thanh vương phi gan cực kỳ lớn. Nếu không chịu chút đau khổ da thịt, thì sẽ không đặt ai trong mắt."

Hoàng Thượng nghe lời chứa đầy hàm ý của Thái Hậu, đột nhiên cảm thấy Mẫu Hậu từ bi xưa nay luôn tin Phật lại có chút lạ lẫm, hôm nay bà đối phó với tiểu cô nương này lại dùng thủ đoạn không hề nương tay.

Lại nói tới Hàn Nhạn ở phía sau bình phong, bị mấy cung nữ cao lớn có sức lực đề lại không thể động đậy, ma ma cầm đầu cởi áo ngoài của nàng, Hàn Nhạn vừa giãy dụa vừa nói: "Thả ta ra, không được đụng ta!"

Lý Ma Ma này đã đi theo Thái Hậu nhiều năm, chính là một nô tỳ mượn oai chủ, nhìn thấy Hàn Nhạn không chịu phối hợp, thì bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: " Da thịt Vương phi thật mềm mịn, tốt nhất là đừng nên nhúc nhích, lão nô đã lớn tuổi, chỉ sợ mắt mờ, nếu làm vương phi bị thương. . ."

Hàn Nhạn hung hăng hừ một tiếng nó với bà ta: "Ngươi là một nô tỳ xấc láo, dám uy hiếp bản vương phi, mau buông ta ra, nếu Vương Gia biết rồi, nhất định các ngươi sẽ rơi đầu!"

Lý Ma Ma nghe vậy nhưng lại cười cười, thấp giọng nói: " Nếu Vương Gia biết rõ vương phi không còn trong trắng, chỉ sợ là sẽ không còn muốn Vương phi nữa. Nếu chuyện Vương phi gian díu với người khác đã thành sự thật, Vương Gia anh tuấn tiêu sái, làm gì còn vừa ý với một tiện phụ như ngươi đây?"

Âm thanh của bà ta vừa nhỏ vừa trầm thấp, đương nhiên sẽ không truyền tới lỗ tai của Hoàng Thượng. Chỉ là Hàn Nhạn nhìn thấy vẻ mặt của bà tay khi nhắc tới Phó Vân Tịch, trong tròng không chịu nổi mà co rút. Một lão nữ như vậy chắc không phải là cũng có lòng ái mộ với Phó Vân Tịch chứ, cho nên mới tra tấn mình như vậy. Chỉ là trò diễn này dường như vẫn còn muốn tiếp tục, Hàn Nhạn tức giận nói: "Ta không có!"

Lý Ma Ma đã cởi đến cái áo cuối cùng, cười nói: "Vương phi cần gì phải che dấu. . ." Cái áo trong cuối cùng được cởi ra, bà ta lặp tức sửng sốt.

Chỉ thấy trên cánh tay như tuyết trắng non mịn, có một điểm nhỏ đỏ bừng, giống như là đóa hồng mai mới nở, xinh đẹp mà đoan chính thanh nhã, chứng tỏa một xử nữ hoàn hảo.

Trong mảnh yên lạnh, Hàn Nhạn lớn tiến khóc lên.

Đúng vào lúc này, phía sau bình phong đột nhiên có một người xông vào, cung nữ chung quanh đều hoảng hốt thét lên. Người nọ mang theo sự mệt mỏi phong trần mà đến, còn mang theo hàn khí lạnh lùng bên ngoài, một tay ôm lấy Hàn Nhạn, đem áo khoác của mình cẩn thật mà che phủ cho n Hàn Nhạn chỉ còn lại cái yếm, ánh mắt của chàng lạnh như băng, cho dù ai thấy được cũng nhịn không nổi mà rùng mình một cái. Ngũ quan tuấn mỹ tự dưng hiện lên một tầng sát khí, Phó Vân Tịch cúi đầu xuống, trong khoảnh khắc đối mặt với Hàn Nhạn, ánh mắt trở nên mềm mại vô hạn: "Không sao rồi."

Hàn Nhạn nắm chặt vạt áo của chàng, sững sờ nhìn thần tiên phảng phất từ trên trời giáng xuống, cả người ở trong ngực ấm áp của chàng, làm cho nàng có một loại cảm giác an toàn chưa từng trải qua.

Phó Vân Tịch ôm nàng nhanh đi ra, Hoàng Thượng trên điện Kim Loan có chút không biết phải làm sao, vừa rồi Phó Vân Tịch cứ như vậy mà phá cửa xông vào, không nói hai lời liền đi vào phía sau bình phong. Bây giờ thì đang ôm lấy tiểu Vương phi của mình, bây giờ nếu muốn khởi binh vấn tội, thì ông phải làm sao?

Thái Hậu chỉ nhìn Hàn Nhạn trong ngực Phó Vân Tịch, cả người Hàn Nhạn núp ở trong áo khoác của chàng, lộ ra một cái đầu, hai con mắt đẫm lệ, giống như là bị ủy khuất và kinh hãi rất lớn. Lý Ma Ma cùng mấy cung nữ đi ra.

"Lý Ma Ma, kết quả như thế nào?" Đôi mắt Thái Hậu tối sầm lại hỏi.

Lý Ma Ma cũng hồ đồ, trước đó không phải nói là Huyền Thanh vương phi này trên người không có thủ cung sa sao? Hôm nay sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện, vừa rồi tự mình mạo phạm Huyền Thanh vương phi như vậy, nếu Vương Gia trách tội xuống, thì đầu mình không giữ nổi rồi. Nghĩ như vậy nên bà cũng không dám nói.

"Lý Ma Ma, trẫm hỏi ngươi, kết quả như thế nào?" Hoàng Thượng nhìn thấy sắc mặt Phó Vân Tịch càng ngày càng khó coi, không khỏi vội la lên, trong lòng của ông đối với kết quả này cũng vô cùng để ý. Thì thấy Lý Ma Ma gian nan mở miệng: "Vương phi. . . Vẫn là còn là xử nữ."

Lời này vừa nói ra, ly trà trên tay Thái Hậu đột nhiên bị nghiêng, ngã xuống trên mặt đất, hơi nước bóc lên còn dính một chút ngay mép váy của bà, bà cũng không thèm để ý, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Nhạn.

Hàn Nhạn lớn tiếng "Oa" khóc quát lên: "Ta đã nói rồi, ta không có làm loại chuyện đó. Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng nếu không tin thần nữ, vậy thì để cho thần nữ chết đi. Hôm nay làm cho cả nhà hổ thẹn, trả lại cho Vương Gia hổ thẹn. . . Ô. . ."

Những lời này của nàng, hoàn toàn là biểu hiện tính khí trẻ con, nhưng nhưng mà Hoàng Thượng lại nghe xong tim gan đều run sợ. Cái này nếu Phó Vân Tịch không truy cứu thì cũng may, nếu như hắn thật sự muốn truy cứu, thì những lời này của Hàn Nhạn chính là thêm dầu vào lửa rồi, sợ là lúc này Phó Vân Tịch sẽ không từ bỏ ý đồ rồi.

Quả nhiên, Phó Vân Tịch thản nhiên liếc nhìn Hoàng Thượng và Thái Hậu, lạnh nhạt nói: "Không biết Vương phi đã làm ra chuyện gì, mà làm cho Hoàng Thượng và Mẫu Hậu hoài nghi như vậy?"

Thái Hậu biết rõ lúc này không thể lam gì Hàn Nhạn, vì vậy mới nói: "Vân Tịch, ai gia làm như vậy, cũng là vì tốt cho con, nếu hôm nay Vương phi của con không trong trắng, con cũng sẽ không tốt. . ."

Hàn Nhạn vùng vẫy trong lòng Phó Vân Tịch: "Tại sao phải nghe lời nói của người trong lao? Một chậu nước bẩn như vậy, Hàn Nhạn chịu không nổi, hôm nay thể diện gì cũng bị mất. Vương Gia, người bỏ ta đi." n Biểu hiện của nàng càng ngày càng giống như diễn trờ, Hoàng Thượng thấy vậy sắc mặt liền tái nhợt, có một loại cảm giác buồn cười. Về phần Thái Hậu sắc mặt thì càng đặc sắc hơn nữa, vốn dĩ cho rằng chuyện vô cùng chắc chắn vậy mà giờ lại không còn chính xác, bây giờ cũng không biết rốt cục là có tư vị gì.

Phó Vân Tịch nhẹ giọng an ủi nàng vài câu, dáng vẻ ôn nhu làm cho Hoàng Thượng trợn mắt há hốc mồm, đáng tiếc khi ngẩng đầu đối mặt với ông thì sự mềm mại không còn sót lại chút gì, còn dư lại chỉ có sự khắc nghiệt.

"Mẫu hậu nhìn rõ mọi việc, nhi thần cũng cho rằng Trần Quý Phi thật sự khả nghi, nếu vậy thì chi bằng để cho nhi thần thẩm tra xử lí, nhi thần tin rằng sau khi dùng qua trọng hình, n Trần Quý Phi nhất định sẽ không nói giống như vậy. Tỷ như, vào sinh thần của Quý Phi, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì."

"Vân Tịch, loại chuyện này không cần phiền tới con, giao cho Hình bộ là được rồi." Thái Hậu từ ái nói, hai tay trong ống tay áo không tự chủ được mà nắm chặt lại.

"Mẫu hậu không cần phải lo lắng." Phó Vân Tịch thản nhiên nói: "Nhi thần ở trong quân doanh rất nhiều năm, làm cho tù binh của địch nói thật có rất nhiều cách. Nói chính xác hơn là có 108 loại."