Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1008: Hay là chúng ta cược đi?




Tiêu Hề Hề ăn xong bữa tối ở phủ Anh vương, an tĩnh đợi Lạc Thanh Hàn đến đón nàng.

Trời càng lúc càng tối.

Nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn chưa xuất hiện.

Bộ Sanh Yên nhìn Tiêu Hề Hề cứ nhìn về phía cửa với ánh mắt chờ mong, chỉ thiếu viết lên trán một hàng chữ lớn —

Sao chàng vẫn chưa tới?

Bộ Sanh Yên an ủi nói “Có lẽ bệ hạ bị chuyện gì đó trì hoãn, hay là Quý phi nương nương tạm ở vương phủ một đêm, đợi sáng mai chúng ta phái người đi hỏi thăm, xem bệ hạ chừng nào tới? Nếu bệ hạ không có thời gian tới, chúng ta sẽ sai người đưa nương nương về cung.”

Thật ra Tiêu Hề Hề không phải nhất quyết đòi Lạc Thanh Hàn đến đón.

Từ phủ Anh vương về hoàng cung không xa, nếu nàng muốn về, chỉ cần ngồi xe ngựa về.

Chủ yếu là nàng lo Lạc Thanh Hàn xảy ra chuyện gì đó.

Đối mặt với lời đề nghị của Anh vương phi, Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nằm nửa người lên bàn, bộ dạng không hề có tinh thần gì.

Đúng lúc này, quản gia nhanh chóng bước vào.

“Khởi bẩm Quý phi nương nương, vương phi nương nương, Hoàng thượng tới rồi!”

Tiêu Hề Hề ngồi thẳng dậy.

Nếu trên đầu nàng có radar, lúc này nó sẽ quay rất nhanh, trông vô cùng hưng phấn.

Nàng hỏi “Bệ hạ ở đâu?”

Quản gia trả lời “Bệ hạ đang đợi Quý phi nương nương ngoài cổng, bệ hạ nói trời đã muộn, không vào làm phiền vương gia và vương phi nữa, bảo vương gia và vương phi cứ ở trong phủ là được, không cần ra ngoài nghênh đón.”

Nói vậy nhưng vợ chồng Anh vương vẫn cùng Quý phi ra cổng.

Trời rất tối, không sao không trăng.

Thị nữ cầm đèn lồng đi phía trước, ánh sáng mờ ảo chỉ có thể chiếu sáng một chỗ nhỏ dưới chân nàng.

Nhưng Tiêu Hề Hề đi rất nhanh, không hề sợ té, nếu không phải bên cạnh có người trông chừng, nàng sẽ trực tiếp dùng khinh công bay đi.

Bộ Sanh Yên thấy vậy, thầm cảm khái, Quý phi thật nặng tình với Hoàng thượng, chỉ mới xa nhau nửa ngày nhưng đã nhớ nhung khôn nguôi.

Đoàn người tăng tốc bước ra khỏi cổng vương phủ.

Trên bậc thềm ngoài cửa, Hoàng đế trẻ tuổi mặc cẩm bào xanh nhạt đang đứng chắp tay sau lưng, dáng người cao gầy, da trắng phát ra ánh sáng nhẹ trong đêm, nét mặt lạnh lùng cho người ta cảm giác xa cách khó gần.

“Bệ hạ!” Tiêu Hề Hề bước qua ngưỡng cửa, sốt ruột chạy về phía hắn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui mừng.

Khoảnh khắc Lạc Thanh Hàn nhìn thấy nàng, lạnh lùng xung quanh hắn tan biến, ấm áp dịu dàng tràn ngập trong đôi mắt đen láy của hắn.

Hắn giơ tay, vững chắc đón nhận nữ nhân đang lao vào vòng tay hắn.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn, bĩu cái miệng nhỏ, giả vờ lầu bầu không vui.

“Sao bây giờ chàng mới tới?”

Lạc Thanh Hàn xoa đầu nàng, trầm giọng dịu dàng “Hôm nay việc hơi nhiều, ta vừa xử lý xong, xin lỗi, để nàng đợi lâu rồi.”

Thật ra Tiêu Hề Hề không giận, nàng chỉ muốn nhân cơ hội làm nũng thôi.

Tiêu Hề Hề nhận được an ủi của hắn, tức thì cười rạng rỡ.

Lạc Thanh Hàn một tay ôm eo nàng, tay còn lại giơ lên giúp nàng cài lại trâm vàng hơi nghiêng, nhỏ giọng nói.

“Chúng ta về thôi.”

Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh “Ừm!”

Nàng đang định nói tạm biệt với vợ chồng Anh vương, nhưng khi nàng quay lại thì thấy vợ chồng Anh vương và tất cả người hầu đang ngơ ngác nhìn nàng và Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề khi ở riêng thường không dùng kính ngữ, đã quen đối xử bình đẳng với nhau, không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, nhưng cảnh này trong mắt người ngoài lại rất khác!

Có phi tần nào thấy Hoàng đế mà không hành lễ?

Không chỉ vậy, còn không dùng kính ngữ, thậm chí còn dám oán trách Hoàng đế.

Đúng là khi quân phạm thượng!

Nếu có quan văn tại đây, nhất định sẽ nhảy dựng lên mắng đại nghịch bất đạo!

Nhưng Hoàng đế lại không hề giận, càng không có ý trách Quý phi, thậm chí còn xin lỗi Quý phi, dáng vẻ vô cùng nghe lời, hoàn toàn khác với Hoàng đế xa cách khó gần bình thường.

Tất cả mọi người có mặt đờ ra.

Lạc Dạ Thần muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng, y chỉ có thể nặn ra một câu.

“Tình cảm của bệ hạ và Quý phi tốt thật.”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh đáp “Đương nhiên.”

Hắn phóng khoáng thừa nhận, nét mặt ung dung của hắn trông cực kỳ tự nhiên, như thể hắn và Quý phi nên sống chung như thế.

Thậm chí làm Lạc Dạ Thần nghĩ mình thiếu hiểu biết, chút chuyện nhỏ này mà cũng làm ầm lên.

Hai bên tạm biệt nhau.

Hoàng đế đỡ Quý phi lên xe ngựa, hai người ngồi xe ngựa về cung.

Vợ chồng Anh vương cũng xoay người vào trong.

Sau khi vào phòng đóng cửa lại, chỉ còn hai vợ chồng trong phòng.

Lạc Dạ Thần nằm xuống giường, cười nhạo nói “Hoàng thượng chiều Quý phi quá rồi.”

Theo y thấy, Hoàng đế sủng ái một phi tần nào đó thì chẳng là gì, nhưng cũng không nên quá nuông chiều, nếu nuông chiều đến mức coi trời bằng vung, sau này sẽ gây phiền phức lớn, hai người sẽ để lại tiếng xấu là hôn quân yêu phi trong sử sách.

Bộ Sanh Yên liếc nhìn y, bình tĩnh nói.

“Ta không nghĩ vậy.”

Lạc Dạ Thần không tin được, vội bò dậy.

“Quý phi đã như thế rồi, Hoàng thượng còn theo ý cô ta, như vậy không tính là nuông chiều sao?”

Bộ Sanh Yên hỏi lại “Quý phi thế nào? Cô ấy không làm gì trái pháp luật loạn kỷ cương, bại hoại thuần phong mỹ tục, cô ấy chỉ thân mật với chồng mình ở nơi đông người một chút, chuyện này không có gì to tát.”

Lạc DạThần “Nhưng cô ta không hề kính sợ Hoàng thượng.”

Bộ Sanh Yên lại hỏi “Ta có cần phải kính sợ chàng không?”

Lạc Dạ Thần lắp bắp “Không … không giống nhau! Nàng là chính phi cưới hỏi đàng hoàng, là vợ cả chính thức, nhưng Quý phi chỉ là ……”

Lời của y nhỏ dần đi.

Lời còn chưa nói hết nhưng ý đã rõ ràng.

Quý phi dù có tôn quý đến đâu thì vẫn là phi, khác biệt với Hoàng hậu.

Phi là thiếp, sao có thể so với chính thất được!

Bộ Sanh Yên cong đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng cười.

“Trong mắt chàng, Quý phi chỉ là phi, nhưng trong lòng người đó, Quý phi sớm đã ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu rồi.”

Lạc Dạ Thần cảm thấy lời của nàng quá khoa trương, không khỏi phản bác lại.

“Hoàng thượng không phải là loại người vì một nữ nhân mà bất chấp tất cả, dù có sủng ái Quý phi đến đâu cũng không nên đưa Quý phi lên ngôi Hoàng hậu, dù sao xuất thân của Quý phi cũng rành rành ra đấy, vương triều Đại Thịnh chưa từng có nữ tử ngoại tộc làm Hoàng hậu.”

Bộ Sanh Yên nhàn nhã nói.

“Hay là chúng ta cược đi? Cược Quý phi có thể trở thành Hoàng hậu hay không, nếu chàng thắng, sau này mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều sẽ do chàng quyết định.”