Quy Tắc Ngầm

Chương 43: Tranh cãi lớn




Sắc trời âm u, không khí nặng nề, tiếng hít thở tĩnh lặng, ở hoa viên phía đông của khu mộ, Tiêu Mạc Ngôn quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc, xa xa truyền đến vài tiếng quạ đen kêu, càng tô đậm thêm bầu không khí thê lương.


Đôi vai Tiêu Mạc Ngôn run rẩy, dáng người gầy yếu, khiến A Sâm ở bên cạnh nhìn cũng đỏ mắt. Hắn sớm biết tiểu thư sẽ như thế, nếu yêu, sẽ yêu điên cuồng, nhưng mà huyết hải thâm thù làm sao có thể nói buông là buông? Đối với tính tình của tiểu thư, không đi trả thù đã tốt lắm rồi, sao có thể thật sự tha thứ cho Khâu Mục Doanh? Cô ấy yêu Hạ tiểu thư, nhưng cô ấy cũng rất yêu phu nhân! Máu mủ tình thâm, cô ấy làm sao có thể buông được...


Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ảnh chụp của mẹ cô, chậm rãi nâng tay trái, ngón tay mảnh khảnh tinh tế vuốt ve tên mẹ cô, trong mắt là bi ai không nói nên lời. Từng cái ôm ấm áp nay không còn, mà chỉ có sự lạnh lẽo khiến nguời ta sợ hãi, cô nghĩ rằng mẹ đang nhìn cô, cô đưa mắt nhìn...


Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...


Vốn tưởng rằng có thể vì Hạ Linh Doanh mà buông bỏ hết thù hận, nhưng khi Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy Khâu Mục Doanh, bà ta đang khóc xin lỗi mẹ cô, khi bà ta nói không nên trách Tiêu Niên, lí trí Tiêu Mạc Ngôn bay mất, phẫn nộ suốt mười năm trút hết ra, nói những lời ác độc, hoàn toàn không thể khống chế.


Cô không quên được, người thân của cô vì ai mà đổ máu!


Cô không quên được, mẹ cô vì hàm oan mà chết!


Cô không quên được, vì người đàn bà kia, Tiêu Niên đã đối xử với cô như thế nào!


Răng cắn chặt môi, thấm ra màu đỏ của máu, ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn phát ra thù hận sâu đậm, tay trái đặt trên mộ bia dùng lực nắm chặt. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà mẹ cô phải nằm dưới mấy tấc đất còn Khâu Mục Doanh lại có thể sống thản nhiên như thế? Cái chết của mẹ cô Tiêu Niên cũng không hề bận tâm? Khâu Mục Doanh lại có thể khiến Tiêu Niên thân đao biển lửa cũng không màng! Bà ta nói rất nhẹ nhàng, tha thứ? Bà dựa vào cái gì?


A Sâm nhìn Tiêu Mạc Ngôn mà hai mắt run run, trong lòng lạnh lẽo. Tiêu Mạc Ngôn lại đứng lên không một tiếng động, chân quỳ đến mức đã mất tri giác, cả người nghiêng đi, suýt nữa đã ngã, Tiêu Mạc Ngôn vịn vào bia mộ đứng thẳng, một hồi lâu dịu đi, cô cắn răng, cố chống đỡ chính mình đi ra khỏi khu mộ.


Ngồi trên xe, A Sâm không dám hỏi một câu, mà Tiêu Mạc Ngôn cũng im lặng không lên tiếng, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.


Trong đầu hiện lên hình ảnh cả nhà cùng bên nhau hạnh phúc trước đây, còn có hình ảnh cô và Hạ Linh Doanh triền miên vô tận, thay phiên xen lẫn trong đầu lẫn trong tim, khiến cô thống khổ không chịu nổi.


Xe vừa dừng lại, bà Từ vội vã chạy ra, mở cửa xe, bà Từ kéo Tiêu Mạc Ngôn, nhìn kỹ mặt cô. Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn bà Từ, miễn cưỡng cười nói:


"Tôi không sao."


Bà Từ cẩn thận nhìn Tiêu Mạc Ngôn, hỏi:


"Cô nghĩ sao mà lại đi gặp bà ta?"


Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, không trả lời.


Bà Từ nhìn hai mắt Tiêu Mạc Ngôn sưng đỏ, đau lòng, nắm tay cô kéo vào phòng khách, ấn cô ngồi lên sofa, bước nhanh đến phòng tắm mang khăn mặt đến, chậm rãi lau mặt cô.


Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn bà Từ, nhìn gương mặt hiền hậu cùng với trên trán có vài sợi tóc bạc, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.


Bà Từ thở dài, buông khăn mặt, ôm Tiêu Mạc Ngôn vào lòng.


"Được rồi, không khó chịu nữa đúng không?"


"Bà Từ..."


Tiêu Mạc Ngôn vùi đầu vào lòng bà, ôm chặt bà. Người trước mặt là người thương yêu cô nhất, Tiêu Mạc Ngôn không cần che giấu gì nữa, khóc thành tiếng, tay nắm chặt vạt áo của bà.


"Tôi đi... tôi đi tìm Khâu Mục Doanh... Là vì Hạ Hạ, muốn cùng cô ấy ở bên nhau cả đời... Nhưng mà, khi nhìn thấy bà ấy, trong lòng chỉ còn hận thù... tôi hận... nếu không phải tại bà ấy, bây giờ mẹ nhất định còn sống..."


Bà Từ lẳng lặng ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Mạc Ngôn, không nói một lời, nhưng mắt bà cũng đỏ lên. Tính tình tiểu thư là vậy, trước mặt mọi người vô cùng ngăn nắp vui vẻ, nhưng thật sự cô có vui không? Từ lúc phu nhân ra đi, cô ấy càng phóng đãng, lão gia phản bội khiến tiểu thư không tin bất kỳ ai, chỉ đùa giỡn, khiêu khích mờ ám. Bà Từ nhìn cô giả vờ vui vẻ, trong lòng như rỉ máu, có ai biết được nội tâm Tiêu Mạc Ngôn rất cô đơn? Có ai có thể hiểu nỗi thống khổ trong lòng cô? Thật vất vả mới có thể tìm được người thích hợp, nhưng lại là một đoạn nghiệt duyên...


"Hạ tiểu thư, cô..."


Hai người đang trầm mặc, giọng nói dồn dập của A Sâm truyền đến, cửa bị đẩy mạnh ra, bà Từ ngạc nhiên nhìn Hạ Linh Doanh đang giận dữ. Tóc nàng tán loạn, trong tay còn đang kéo hành lý, ngực phập phồng từng trận, sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn. Mà Tiêu Mạc Ngôn đã sớm đứng dậy. Dựa lưng vào sofa, hờ hững nhìn Hạ Linh Doanh, không né tránh ánh mắt chất vấn của nàng.


"Tiêu... chị... chị thật sự đến đó?"


Hạ Linh Doanh bình ổn nhịp tim, nhẹ giọng hỏi, âm thanh hơi run rẩy.


Bà Từ nhìn hai người, trao đổi ánh mắt với A Sâm, liền lui xuống. Tiêu Mạc Ngôn vắt chân bắt chéo ngồi trên sofa nhìn Hạ Linh Doanh, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.


Hạ Linh Doanh thấy thế, đôi mắt đẹp trợn lên, khó có thể tin được nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thân thể như bị định đóng tại chỗ không thể di chuyển, nàng không tin! Không tin Tiêu Mạc Ngôn sẽ như Tống Nham nói đi hạ nhục mẹ nàng, xô bà té xuống đất rồi lớn tiếng mắng, nhưng vì sao cô không giải thích? Thừa nhận nhẹ nhàng như vậy, chẳng lẽ sự thật đúng là thế? Cô vì cái gì? Nói là muốn ở bên nhau cả đời... vì sao lại đối xử với mẹ nàng như vậy...


"Chị sao lại như vậy...?"


Hạ Linh Doanh nhìn cô, thì thào nói, trong mắt đầy nước mắt. Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy thế trong lòng đau xót, gương mặt căng thẳng hơi dịu đi, thở dài, đứng dậy, hướng Hạ Linh Doanh muốn ôm lấy nàng, nhưng lại bị Hạ Linh Doanh né tránh rất nhanh.


Tay trái Tiêu Mạc Ngôn vươn ra giữa không trung, cô không thay đổi sắc mặt nhìn Hạ Linh Doanh, nói:


"Hạ Hạ, tôi không nghĩ sẽ như thế, tôi chỉ muốn cho bà ấy chấp nhận chúng ta mà thôi."


"Cho nên chị lớn tiếng răn dạy bà ấy, còn đẩy bà ngã ra đất? Tiêu, bà ấy là mẹ em! Chị sao có thể đối xử với bà ấy như thế?"


Hạ Linh Doanh cãi lại, cắn răng nhìn cô, trong lòng đau xót.


Tiêu Mạc Ngôn biến sắc, nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh:


"Em nghe ai nói?"


Hạ Linh Doanh dùng lực đẩy Tiêu Mạc Ngôn, lui về sau hai bước, nhìn cô, phẫn hận nói:


"Chị đã thừa nhận mà? Còn quan tâm ai nói làm gì? Tiêu Mạc Ngôn, chị sao có thể làm như vậy?"


Tiêu Mạc Ngôn híp mắt, khoanh tay, nhìn Hạ Linh Doanh.


"Tôi làm sao?"


"Chị còn muốn thế nào nữa?"


Hạ Linh Doanh dùng hết sức hét lên, nước mắt trào ra, Tiêu Mạc Ngôn cũng không bình tĩnh, lạnh lùng nói:


"Em có mẹ chẳng lẽ tôi không có sao? Nhớ lại xem Khâu Mục Doanh đã làm những gì? Đây là những thứ bà ấy nên chịu!"


Hạ Linh Doanh cả người phát run, đưa tay chỉ Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiêu Mạc Ngôn, vì sao chị lại tuyệt tình như vậy, chị có để ý đến cảm nhận của tôi không?"


Tiêu Mạc Ngôn cười lạnh.


"Hạ Linh Doanh, em thì thế nào? Mỗi lần đều như thế, chưa tìm hiểu rõ sự việc đã chạy đến chất vấn tôi, em luôn luôn không tin tưởng tôi!"


"Tôi tin tưởng chị? Chị khiến tôi làm sao có thể tin tưởng?"


"Vậy em có thể tin Lam Thần, tin Tống Nham? Bọn họ làm gì khiến em tin tưởng? Hạ Linh Doanh, em có biết như thế đau lòng đến mức nào không?"


"Như thế thì sao? Ít nhất bọn họ chân thật hơn chị. Tiêu Mạc Ngôn, chị từng bước tiếp cận tôi để trả thù đúng không? Chị chưa từng yêu tôi đúng không? Tất cả chỉ là diễn trò, chị... chị đầu tiên là chiếm được tâm của tôi, sau lại nghĩ mọi cách để làm tổn thương mẹ tôi đúng không?"


Những câu nói liên tiếp của Hạ Linh Doanh như búa tạ đập vào đầu Tiêu Mạc Ngôn, cô ngẩn ngơ nhìn Hạ Linh Doanh, nhất thời quên cả ngôn ngữ.


Hạ Linh Doanh yên lặng rơi lệ, nhớ đến mẹ cô khóc trong điện thoại, lòng đau như bị xé rách, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thương tâm không chịu được.


"Tôi nên nghĩ đến, chị sao có thể yêu tôi, sao có thể như thế...?"


"Em nói bậy gì vậy?"


"Tôi nói bậy? Chẳng lẽ tôi nói không phải là sự thật sao?"


Cánh tay Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi truợt xuống, cực kì xa lạ nhìn nàng, trong lòng như bị roi quất đến ứa máu.


"Thì ra trong lòng em tôi là người như thế, tốt, rất tốt."


Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy tim bị xé rách một mảnh, những chuyện từng khiến cô hạnh phúc hoá ra lại yếu ớt như thế, hao hết tâm sức cố giữ lấy nhưng trong mắt Hạ Linh Doanh lại chỉ là thủ đoạn xấu xa, cô còn gì để nói? Còn có thể nói gì?


Tiêu Mạc Ngôn không nhìn nàng, muốn đi ra ngoài. Tiếng mở cửa như chọc thủng tai Hạ Linh Doanh, đến giờ nàng mới khôi phục bình tĩnh, Hạ Linh Doanh buông hành lý trong tay, nhìn Tiêu Mạc Ngôn rời đi, ánh mắt tan rã bất an.


Cửa mở khiến A Sâm và bà Từ giật mình, hai người vọt ra, nhìn thấy Hạ Linh Doanh ngồi trên mặt đất, bà Từ thở dài, tiến đến kéo nàng, đỡ về sofa.


"Hai người không thể bình tĩnh nói chuyện sao? Không nhớ đến thời gian bên nhau sao? Thật vất vả trở về, sao lại thành thế này? Hơn nửa đêm rồi, tiểu thư muốn đi đâu chứ?"


Hạ Linh Doanh chỉ lắc đầu, trong đầu toàn là những lời Tiêu Mạc Ngôn vừa nói.


Em có biết như thế đau lòng đến mức nào không?


A Sâm đứng bên cạnh thật sự không nhịn được, nhìn Hạ Linh Doanh nói:


"Hạ tiểu thư, cô thật sự hiểu lầm tiểu thư. Cô ấy chỉ muốn Hạ phu nhân đồng ý chuyện của hai người, bởi vì nhớ đến sự việc của mẹ cho nên khẩu khí có hơi giận, nhưng vẫn để ý đến mặt mũi của cô. Là Hạ phu nhân nghe được tiểu thư muốn ở bên cạnh cô thì kích động, ngã ngồi dưới đất, ông chú trực ban nghe được liền chạy đến, đây là do ông ấy nói cho tôi biết, nếu như không tin cô có thể hỏi ông ấy."


Nói xong, hắn còn không quên bổ sung:


"Tống Nham vào gần như cùng lúc với tôi, cho nên..."