Quỷ Thi Độc Hương

Chương 18: Lão Tứ khó hiểu




“Cậu… Tôi không biết cậu, ý tôi là tôi không biết cậu lại là…” Hai chữ cuối cùng, tôi rốt cuộc vẫn không nói ra.

Mà phản ứng của Ninh Phàm Kỳ so với tôi còn điềm nhiên hơn. Gã chỉ chuyển từ động tác đặt tay lại thành vòng ôm, siết chặt lại, nhỏ giọng bên tai tôi: “Ngủ đi.”

Có lẽ là vì nhiều sự kiện đã xảy ra quá, cũng có lẽ tự dưng có cảm giác hiểu ra, tôi sửng sốt chút rồi không có ý kiến gì nữa, nhẹ gật đầu “Ờ” một tiếng liền nhắm mắt lại. Nỗi sợ hãi ban nãy lại bị đánh bay đi nữa rồi.

Ngay cả mạng còn giữ không nổi, tôi còn quan tâm những chuyện khác làm gì? Tranh cãi tới lui thì có ích gì chứ? Nếu như trước khi chết có thể khiến gã vui vẻ, vậy đó không phải cũng là chuyện tốt? Hơn nữa, dường như, tình trạng thế này cũng không tệ.

Sau cùng, một đêm cứ ngỡ thức trắng như thế, tôi lại ngủ mất rồi. Có lẽ thật sự quá mệt mỏi.

Khi ánh nắng mong chờ đã lâu xuất hiện, buổi sáng khiến người ta không chịu nổi đợi chờ bắt đầu với tiếng la quỷ dị của lão Tứ Lý Thành.

“Ahhh…” Ngay sau đó là một hồi tiếng tay chân luống cuống va chạm phải vật cứng, nghe như tiếng xương cốt.

Tôi bật dậy từ trên giường nhìn xuống, mắt trừng thẳng xuống tư thế buồn cười nằm trên đất của Lý Thành. Ninh Phàm Kỳ bên cạnh cũng đồng thời ngồi dậy.

Khi chúng tôi thấy rõ hai mắt Lý Thành mở ra, nhìn cực kỳ mịt mờ, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Chỉ là phản ứng của lão Tứ, lại khiến lòng chúng tôi khó chịu cực. Bởi vì sau khi đôi mắt Lý Thành khôi phục tỉnh táo rồi, hắn làm như không việc gì đứng dậy, cởi áo đen treo lên, cầm lấy đồ dùng vệ sinh liền chuẩn bị ra ngoài. Toàn bộ quá trình hắn thực hiện bình tĩnh mà tự nhiên, trừ cái chân khập khiễng kia thôi.

Tôi dám cam đoan, bộ phận từ mắt cá chân trở xuống của hắn đã vẹo cũng cỡ 90 độ rồi, nhưng nét mặt, động tác của hắn lại chẳng có chút nhăn nhó khổ sở vì đau đớn gì cả!

Ngay trước một khắc hắn bước ra khỏi phòng ký túc, tôi khó khăn lắm phun ra mấy chữ:

“Chờ đã Lý Thành!”

Lý Thành quay đầu không rõ nhìn chúng tôi, hỏi: “Chuyện gì?”

“Cậu, cậu…” Lòng bàn tay tôi có chút đổ mồ hôi, nói chuyện có hơi không thông, “Cậu không đau sao?”

“Hả? Cái gì đau hay không?” Vẻ mặt Lý Thành càng thêm ngớ ra.

“Cậu… Chân cậu.” Tôi nhìn chăm chăm vào chân hắn, nói nhẹ.

Lý Thành nghe vậy cúi đầu nhìn xuống, có vẻ hiểu được rồi gật đầu. Sau đó…sau đó ung dung tự nhiên nâng chân, dùng tay hết sức uốn qua lại, cho đến khi nó trở lại như cũ, rồi thỏa mãn gật gù, cười nhẹ đi rửa mặt.

Tôi với Ninh Phàm Kỳ trợn mắt há mồm xem cho đã, thật lâu sau mới hít thở lại bình thường.

“Két… ken két… két…” Tôi lại một lần như người máy làm động tác quay đầu bình thường nhìn Ninh Phàm Kỳ, lắp bắp hỏi: “Ninh, Ninh Phàm Kỳ, tôi không, không hoa mắt chứ hở? Hở?”

Ninh Phàm Kỳ mặt mày méo xéo một hồi, mới nghiêm túc gật đầu, bảo: “Chắc không đâu.” Sắc mặt nhìn không thấy chỗ nào tốt.

“Y thuật lão Tứ thì ra dữ dội tới vậy ha, cậu nói đúng không?” Tôi cười lớn nói. Có điều rõ ràng nếu so sánh đầu óc của Ninh Phàm Kỳ so với tôi, hẳn là, gã có can đảm đối mặt hơn tôi nhiều.

Gã cười khổ một tiếng, trả lời: “Trước đó chúng ta không phải mới nghe cậu ta học bắt mạch không lâu sao? Tay không bị trật…cậu cảm thấy có khả năng à? Hơn nữa tôi dám đảm bảo bị trật không thể xử lý như thế. Ngoài ra, chỗ đó của cậu ta bị bẻ ngoặt thế mà không có ứ máu, cũng quá kỳ quái rồi.”

Tôi nghe vậy liền gục đầu, miệng bắt đầu lảm nhảm: “Tôi sẽ điên mất đấy, nếu cứ tiếp tục thế này tôi nhất định sẽ điên mất, tôi sẽ điên mất…”

Nhưng Ninh Phàm Kỳ lại nói một câu khiến tôi ngừng miệng ngay, kinh ngạc cực kỳ: “Tuy nhiên… cũng có thể hết thảy không phải thật.”

“…Là sao?” Tôi hai mắt sáng lên, đổi thành tư thế chồm hỗm, hai tay túm vạt áo gã.

“Ví như tối qua Lý Thành ngâm trong bể formalin lâu như vậy, hiện tại vẫn khỏe khoắn, chuyện này căn bản không có khả năng. Tình huống vừa rồi thì càng không cần nói nữa. Những chuyện đó căn bản không phải người thường có thể làm được.” Ninh Phàm Kỳ không phản ứng sự thô lỗ của tôi, bình tĩnh giải thích.

“Ý của cậu là, những gì chúng ta thấy đều là giả, đều là “nó” giở trò quỷ?” Tôi suy nghĩ, vội vàng hỏi chứng thực.

“Chỉ còn khả năng này thôi.” Ninh Phàm Kỷ như cũ trả lời nước đôi, có chỗ giữ khéo.

Tôi quen trốn tránh, lại đối với câu trả lời dè dặt này đặt niềm tin vô cùng, hay là nói, tôi phải cố gắng tin tưởng giả thuyết này.

“Dậy đi, hôm nay còn lớp đấy.” Tôi gắng cười, bảo Ninh Phàm Kỳ rồi dẫn đầu leo xuống giường.

Ninh Phàm Kỳ gật đầu, theo tôi leo xuống.

Con người ấy, dù có gặp chuyện gì, thời gian cũng vẫn cứ trôi thôi.

Ngay lúc tôi vừa xuống giường mới phát hiện lão Đại Trần Hải không ở đây lúc tôi truy hỏi, thì cửa đã bị đẩy ra rồi.

“Lão Đại?” Tôi nhìn Trần Hải mới sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề, đầu đầy mồ hôi, đang thở hổn hển, kinh ngạc gọi.

“Tiền…Tiền…Tiền!” Hai tay Trần Hải còn vịn khuông cửa, vừa thở gấp vừa hô.

“Lão Đại, tụi tôi cũng biết cậu thích nó rồi, nhưng cũng không cần…” Tôi cứ thao thao bất tuyệt. Những lời cuối cùng, lúc tôi nhìn thấy hắn gấp đến độ mắt đỏ lừ, liền nuốt ngay xuống.

“Trần Hải?” Ninh Phàm Kỳ dường như cũng phát hiện không ổn, kỳ lạ kêu.

“Tiền! Các cậu cho tôi tiền!” Gần như là phóng tới, lão Đại tùm chặt vạt áo tôi. Tôi cảm thấy có chút choáng váng, hẳn là liên quan tới huyết áp thấp?

“Trần Hải, cậu buông Trác Viễn ra trước! Trần Hải! Cậu muốn bao nhiêu, buông ra trước đã! Trần Hải!” Cho dù ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt quýnh quáng của Ninh Phàm Kỳ tôi vẫn lờ mờ thấy được.

Cuối cùng, không biết là Trần Hải tự tỉnh táo lại hay Ninh Phàm Kỳ ngăn lại hiệu quả, dù sao Trần Hải bỗng nhiên thả tôi ra. Tôi không ngừng hít vào mấy hơi sâu, đầu óc mới tỉnh lại được.

“Trần Hải, cậu, cậu lên cơn cái giống gì à?!” Một khi hô hấp thuận rồi, tôi lập tức chỉ vào Trần Hải gầm nhỏ.

Lại không nghĩ rằng Trần Hải trả lời một nẻo: “Cho tôi mượn tiền!”

“Đây là thái độ cậu mượn tiền à?” Tôi kéo kéo cổ áo, mỉa mai hỏi lại. Vốn tưởng rằng lão Đại gần đây dữ dằn lập tức đổi mặt lớn tiếng bẻ lại, kết quả lại là im lặng.

“Mượn bao nhiêu?” Ninh Phàm Kỳ lại lần nữa thành người tỉnh táo nhất cả bọn.

“Có bao nhiêu được bấy nhiêu.” Lão Đại vẻ mặt kiên quyết nói ra.

Xem chừng nãy giờ, tôi cảm thấy có hơi giống kịch truyền hình rồi à: kẻ bắt cóc cùng được mạt lộ, buộc người nhà trả tiền hắn nhập cư trái phép chạy trốn.

“Cậu hỏi tiền để làm gì vậy?” Tôi hiếu kỳ hỏi. Sẽ không thật sự muốn chạy chứ? Chỉ là, hắn có thể chạy đi đâu được? “Nó” hẳn là thần thông quảng đại lắm, nhưng hắn cũng đã mở miệng xin rồi, tôi cũng không thể thoái thác được. Tình huống của tôi, chính là câu châm biếm kia đây mà: “Tôi rất nghèo, ngoại trừ tiền tôi không còn gì khác.” Cho nên tôi đành rằng vừa hỏi chuyện vừa xòe tiền ra vậy.

“Mua bảo hiểm.” Trần Hải trả lời lại khiến tôi dở khóc dở cười. Ngược lại Ninh Phàm Kỳ mặt vẫn bình tĩnh kỳ lạ, không có biểu lộ gì.

“Sao vậy?” Tại sao đột nhiên nghĩ tới chuyện mua bảo hiểm nữa? Tôi lại hỏi. Có lẽ lâu quá không có cười, cơ mặt tôi có hơi mỏi.

“Bởi vì khả năng kế tiếp là tới lượt tôi, giờ chuẩn bị trước, cũng tránh việc tương lai em tôi không có người chăm sóc.” Trần Hải hạ mắt nói ra.

Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.