Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 52: Quỷ chú (Tứ)




Qua hồi lâu, Bạch Dực mới chậm rãi trả lời: “Có biết cả ngày hôm qua tôi đã đi đâu không?”

Tôi lắc đầu. Anh ta gấp lá thư lại bỏ vào trong bì thư, thở dài: “Tôi đến chợ quỷ, tìm Tá Thọ bà.”

Đây là câu trả lời tôi hoàn toàn không ngờ tới, vì thế liền nhìn Bạch Dực chằm chằm run run hỏi: “Anh đi tìm bà ta làm gì?!”

Anh ta đáp: “Vì tôi biết ‘quỷ chú’ không phải là thứ thuộc về nhân gian, sự tồn tại của nó đã cách đây lâu lắm rồi, thậm chí còn xưa hơn cả thời Tây Hán rất nhiều. Khi ấy thuật phù thủy vô cùng hưng thịnh, các biện pháp liên lạc với thần linh ma quỷ đều bị sử dụng triệt để, trong đó, có cả những phương pháp cực đoan dùng ác quỷ khống chế thần linh.”

Anh nhấp một ngụm trà, ngưng một chút rồi hỏi tôi: “Tiểu An, tôi hỏi cậu, cậu nghĩ ‘thần’ là một loại tồn tại thiện hay là ác?”

Tôi vốn không có hứng thú với những vấn đề tâm linh thế này, nhưng chẳng phải người ta thường nói: ngẩng đầu ba thước hướng thần linh đó sao? Như vậy, thần linh làm sao có thể là ác được?

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, Bạch Dực liền lắc đầu nói: “Không hẳn đâu. Thần hay quỷ, thực ra cũng như nhau cả thôi, đều chỉ hành động vì lợi ích của riêng mình, không có trách nhiệm tạo phúc cho bất kỳ ai cả. Nhưng con người thì nghĩ rằng, thần sở dĩ được gọi là thần, là vì bọn họ có được sự sùng bái và cung phụng của con người, vì thế bọn họ cũng phải có trách nhiệm thực hiện những mong muốn của con người. Nếu họ không đáp ứng nguyện vọng của con người, vậy thần linh cũng chẳng khác gì ác quỷ, đối với con người mà nói, chẳng có gì khác nhau.”

Tôi đồng ý gật đầu, nghĩ thầm quả thực như thế, con người cầu thần bái phật, rốt cuộc cũng chỉ vì lợi ích của riêng mình mà thôi, nếu không được đáp ứng, cũng chẳng ai thèm cúng bái nữa.

Bạch Dực lại tiếp: “Vì thế mới sinh ra những thứ ‘quỷ chú’ dùng để uy hiếp thần linh, mà ‘Bát khổ quỷ chú’ chính là một loại trong số đó. Người đã sáng tạo ra nó, chẳng phải ai khác mà chính là Chu Văn Vương Cơ Xương. Ông ta có một sức mạnh đáng sợ, thậm chí đạt tới mức thông thần (liên lạc được với thần linh). Cho nên cũng chỉ có ông ta mới nghĩ ra loại chú pháp uy hiếp thần linh khủng khiếp đến vậy, đó là chọn ra ba mươi sáu người có năng lực thật tài giỏi, dùng tám cách thức cực kỳ tàn khốc giết chết, sau đó đem nhốt tất cả oán linh của bọn họ vào một ‘quỷ khí’ (dụng cụ của quỷ). Phương pháp này thực sự không khác nào một quả bom, vì con số 36 là con số của chòm sao Bắc Đẩu, mà 36 linh hồn này lại là của những địa linh nhân kiệt thiên tài hiếm có, cho nên người ta bảo, lượng oán khí sinh ra từ đó thì quả thực cả thần linh cũng không thể chịu nổi.

Nhưng ngược lại cũng không thể tìm 36 người tình nguyện chịu chết, nói cách khác phải tìm những kẻ nào không muốn chết nhất, thì mới có thể sinh ra oán hận. Cho nên sau này phương pháp này chỉ truyền lại một cách bí mật trong vương thất, cái vò ban ngày cậu cho tôi xem chính là một ‘quỷ khí’ chứa lời ác chú này, ai bắt được là kẻ đó phải gặp xui.”

Tôi nhớ lại cái vò đen thui dơ dáy ban chiều, nghi hoặc hỏi: “Nhưng cho dù là vậy thì anh tìm tới chợ quỷ để làm gì chứ? Lúc trước anh đã bảo người sống không nên tìm tới đó mà.”

Anh ta nhìn tôi xấu hổ ho khan vài tiếng: “Vì tôi nghi ngờ chuyện lần này có liên quan tới vụ Huyền Hoàng Bích lần trước.”

Tôi nhíu mày cố gắng nghĩ xem có thể có dây mơ rễ má nào giữa chuyện lần này với cái thứ kia hay không, nhưng chỉ nhớ tới cảm giác kích thích đáng sợ mà nó mang lại, Huyền Hoàng Bích lạnh như băng, lạnh đến xương tủy cũng muốn đông cứng lại, may mà cuối cùng cũng chính nó cứu chúng tôi một mạng.

Bạch Dực hỏi: “Cậu có nhớ khi bắt được Huyền Hoàng Bích trong tay, có cảm giác gì bất thường không?”

Tôi lắc đầu: “Lúc đó lạnh quá, đầu óc tôi lại đang bị kích thích cao độ… Thực sự tôi không còn nhớ rõ chuyện khi đó như thế nào nữa kia, thực sự không biết có gì bất thường không.”

Bạch Dực vuốt nhẹ cái ly trong tay: “Nhưng tôi thì chú ý tới một chi tiết.”

Tôi vội vàng hỏi lại: “Là cái gì?”

Bạch Dực ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu hoàn toàn không còn là bản thân cậu nữa, nó cực kỳ oán độc.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, anh ta tiếp tục nói: “Ban đầu tôi tưởng là do cậu bị kích thích quá nên mới làm ra vẻ mặt như vậy, nhưng sau này nghĩ lại, ánh mắt đó hoàn toàn không phải là thứ cảm xúc mà một con người có thể thể hiện được. Cần phải mang trong lòng biết bao nhiêu oán hận mới có thể mang ánh mắt thâm độc tàn nhẫn tới như vậy? Nhưng tôi không nói cho cậu biết, thứ nhất là để khỏi dọa cậu sợ thêm, thứ hai là bản thân tôi cũng không chắc.”

Tôi sờ sờ hai mắt của mình, chờ Bạch Dực nói hết.

“Lần này tôi đi tìm quỷ bà bà kia cũng là để xác nhận lại chuyện này. Quả nhiên vấn đề không phải ở Huyền Hoàng Bích, mà là nằm tại cái hộp chứa nó kia. Cái hộp đó… cũng là một ‘quỷ khí’, hơn nữa bà ta cũng biết con người tuyệt đối không thể chạm vào hộp, nhưng bà ta bảo là vì không ngờ chúng ta sẽ đi mở nó ra, cho nên cũng không biết gì nhiều hơn chúng ta. Tuy tôi nghĩ bà ta thực ra còn giấu diếm chúng ta rất nhiều việc, nhưng ít nhất có thể khẳng định một việc là cái hộp này ban đầu không thể dùng để chứa ngọc. Vậy thì ai là kẻ đã đánh tráo nó? Mà nếu đó là một loại ngòi nổ, vậy quả bom nằm ở đâu? Cũng chỉ biết vậy, vì tư liệu trong tay chúng ta còn ít quá.”

Vẻ mặt anh ta tràn đầy ảo não nhìn tôi: “Ai… lúc đó tình hình quá gấp gáp, chúng ta chỉ chăm chăm quan tâm tới Huyền Hoàng Bích mà không để ý tới gì khác, huống chi nếu trên mặt ‘quỷ khí’ không khắc tên 36 ác quỷ, thì quả thực trông chúng chẳng khác nào những đồ cổ Thanh Đồng bình thường. Tôi trước đó không hề ngờ tới chuyện này… nên khi cậu cầm lấy cái hộp đó, cũng đồng thời mở ra ‘Bát khổ chú’ mất rồi.”

Tôi “Ừ” một tiếng, sau đó trầm ngâm suy nghĩ. Nếu sự thực đúng như lời Bạch Dực nói, vậy quả thực tôi là kẻ xui tám kiếp, đụng trúng ngay một tai họa dễ sợ như vậy. Những người đã phát hiện ra cái vò khắc hình rồng cuộn kia có lẽ cũng là vì ‘Bát khổ’ khởi động mà chết, thật giống như lời nguyền Tutankhamen bên Ai Cập vậy. Nhưng những gì tôi đã gặp phải và bọn họ cũng không giống nhau.

Tôi đem nghi vấn đó nói với Bạch Dực, anh ta cũng ngẩn ra một chút rồi mới nói: “Cũng có thể là do từng người khác nhau có lời nguyền khác nhau chăng, hoặc là thứ quỷ chú trên cái vò kia không phải là loại quá lợi hại. Còn Huyền Hoàng Bích thì khác, bản thân nó là thần vật, thậm chí còn cao hơn Hòa Thị Bích[1] trong truyền thuyết một bậc, cho nên thứ quỷ chú chứa trong cái hộp kia chắc chắn cũng không thể tầm thường.”

Tôi nghĩ dường như Bạch Dực còn giấu mình cái gì, anh ta không dám nói hết, có lẽ là vì sợ nếu nói thật ra thì tôi sẽ không chịu nổi chăng? Bất quá nếu anh ta đã không nói thì cũng là vì tốt cho tôi mà thôi, tôi cũng không muốn ép anh ta, liền quay về hiện thực: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Bạch Dực thở dài một cái, đứng lên bước tới bên bàn làm việc lấy tờ giấy hôm qua đã viết ra, chọn một chỗ giấy trống rồi viết tên của tôi vào giữa. Sau đó cầm bút nói: “Nếu suy đoán của tôi không sai, Bát khổ mà cậu gặp phải không tuân theo thứ tự bình thường, mà là theo một loại quy tắc đặc thù nào đó. Đầu tiên, tôi đoán chính là tử. Tử ứng với chuyện của Nhạc Lan. Cậu có nhớ những dòng thơ đã nghe được trong lúc đầu óc rối loạn không?”

Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu: “Có phải ý anh là câu, tử, nước mắt người chết… hay không?”

Anh ta gật đầu, viết vài chữ “Tử”, “nước mắt người chết”, “Nhạc Lan” lên giấy. Rồi tiếp tục nói: “Đây là bước đầu tiên của lời nguyền, ứng thẳng vào tử vong, cho thấy nó gần như trái ngược hẳn với ‘Bát khổ khởi niệm trận’ thông thường. Cơn ác mộng phải từ tử vong mà sinh, theo đó như những gì Nhạc Lan đã ghi trên giấy, thì tiếp tục là cầu bất đắc, tội lỗi đam mê. Ứng với tội này không ai khác chính là hai cha con thờ cúng cây Cửu Bộc Phệ Hồn Cức. Chuyện sau đó là về cái giường có ma, cũng tức là sinh, nỗi khổ luân hồi. Chuyện cuối cùng chúng ta gặp phải là hai người phụ nữ trong khu Linh viên, đó chính là lão, oán niệm cố chấp. Phần còn lại trong thư nói đã bị máu đồ loang lổ không xem được nữa, có thể nói là quá sức xui xẻo. Vì bốn kiếp nạn này chúng ta đều đã trải qua cả rồi, cho dù lần nào cũng hung hiểm nhưng chung quy cũng đã qua, chỉ là không biết tương lai còn có thể xảy ra những gì… Bức thư này, thực ra chẳng có mấy tác dụng.”

Đột nhiên điện thoại di động của tôi reo vang, khiến cả hai chúng tôi cùng giật nảy người.Tôi tức giận nhấc điện thoại, nhưng vừa a lô thì bên kia đã vang lên giọng nói gấp gáp của Ngưu Bì Đường, cậu ta dường như đang cực kỳ hoảng loạn, giọng nói cứ như lạc cả đi, gần như hét vào điện thoại: “A lô, An Tử hả… cái… cái vò đó kinh khủng quá! Còn nhớ ông giám đốc viện bảo tàng tớ kể không, tối nay ông ấy vừa chết rồi, chết bên cạnh cái vò đó rồi! Lại còn là dùng chính thanh kiếm Thanh Đồng bên cạnh nó mà tự sát chứ! Lúc chết… ông ấy trông còn như đang cười ấy, tớ sợ… cả đời tớ cũng không quên được nụ cười ấy mất… dễ sợ lắm… cậu, cậu thực sự đang có phiền phức gì với cái thứ đó sao? Cậu phải cẩn thận đấy, cái vò đã bị sở nghiên cứu quốc gia mang đi rồi… chuyện này bị phong tỏa rồi, giấu kín rồi, cậu… cậu nhớ đừng nói với ai… tớ chỉ muốn cho cậu biết…”

Ngay lúc cậu ta còn định nói gì đó, chợt bên kia điện thoại vang lên một tiếng rít rất chói tai, nghe như đường truyền tín hiệu có vấn đề, sau đó, điện thoại cũng bị cắt đứt. Tôi vội vàng tìm cách gọi lại, nhưng bên kia đã tắt máy. Tôi sững sờ quay lại nhìn Bạch Dực trân trối, Bạch Dực cũng chằm chằm nhìn tôi nhưng không nói gì. Kỳ thực cũng không cần phải nói gì, nhìn vẻ mặt tôi lúc này chắc chắn anh ta cũng đã đoán được chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không phải là chuyện tốt. Tôi dứt dứt tóc kể lại cho Bạch Dực nghe, ánh mắt anh ta càng nghe càng lạnh đi. Cuối cùng cả hai chúng tôi đều chìm vào im lặng, bầu không khí cũng lạnh như băng.

Một lúc lâu sau, Bạch Dực dứt khoát đứng lên nói: “Đừng nghĩ nữa, đi ngủ cái đã. Mọi chuyện tính sau.”

Tôi vội vã gật đầu, cởi áo ngoài lên giường nằm, vừa đặt lưng xuống mới cảm nhận cả cơ thể mình cứ như bị mấy trăm cân đè lên, cứ nặng trĩu như chì. Tôi uể oải nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tôi quả thực không muốn dậy, nhưng bị Bạch Dực kiên trì tha lôi vào nhà vệ sinh, rửa cái mặt u ám như u hồn. Bạch Dực dường như cũng không ngủ ngon lắm, tròng mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn theo đúng như lệ thường ngày ngày dậy sớm để còn ra ngoài mua báo. Tôi thần người ngồi bên cạnh anh ta, cầm một cái bánh quẩy nhét vào miệng, sau đó ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho tôi mượn tờ báo. Nhưng Bạch Dực chỉ nhìn tôi một cái mà không đưa. Tôi mệt mỏi, bèn mở miệng hỏi: “Không mua báo mới à?”

Anh ta chằm chằm nhìn thẳng vào mắt tôi rất lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Cậu bạn học làm ở viện bảo tàng của cậu… chết rồi.”

Cái tin này đến làm tôi cứ như bị sét đánh trúng, máu trong người thoáng chốc như muốn chảy ngược, cái bánh trong tay rớt xuống đất lúc nào cũng không hay. Chỉ biết run rẩy hỏi: “Cái gì? Chết? Đã chết? Chết thế nào?!”

Anh ta mở tờ báo ra, chỉ vào một cái tin trong đó mà nói: “Cậu đọc đi, tối hôm qua, tại khu triển lãm đồ Thanh Đồng, một nhân viên viện bảo tàng đã đánh vỡ lồng thủy tinh rút trong đó ra một thanh kiếm Thanh Đồng cổ tự sát chết.”

Tôi lập tức vồ lấy tờ báo, quét qua một lần, sau đó ngẩng đầu lên kinh hoàng nhìn Bạch Dực: “Nhưng không thể nào! Tối qua cậu ta còn gọi điện cho tôi mà! Thực sự quá kỳ quặc rồi, cậu ta bảo người tự sát là giám đốc cơ mà?! Sao bây giờ lại thành cậu ta?!”

Bạch Dực gỡ kính mắt xuống, vuốt vuốt mũi, nói: “Có nhớ tối qua cậu ta nói gì không? Cái chết của giám đốc đã bị bưng kín.”

Tôi nghĩ ra một khả năng, vội hỏi: “Ý anh là… cả hai cùng chết, mỗi người dùng một thanh kiếm tự sát?!”

Anh ta im lặng nhìn tôi, cuối cùng mới nói: “Đó cũng chỉ là một suy đoán, tình huống cụ thể thế nào tôi cũng không dám chắc. Nhưng cái chết của cậu ta quá mức đột ngột, ngay khi cậu ta định nói cho chúng ta biết cái gì đó, cậu không thấy… việc này quá mức quái dị sao?”

Tôi đờ đẫn nhìn tờ báo trong tay, thực tình không còn muốn nhìn thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn văng vẳng những lời Bạch Dực đã nói: việc này quá mức quái dị. Hơn nữa, trong lòng tôi còn là cảm giác vô cùng ân hận, giống như chính tay tôi đã hại chết người bạn cũ của mình. Ngưu Bì Đường là một đứa bạn tốt, lúc trước có thể coi như bạn thân. Tuy tốt nghiệp rồi mỗi đứa đi một hướng, nhưng lúc nào cũng giữ liên lạc, vậy mà chỉ trong phút chốc, thành ra biển trời cách mặt. Tôi đột nhiên cảm nhận sâu sắc nỗi khổ “Bát khổ” của con người, nỗi khổ nhìn thấy vận mệnh của mình lại không nằm trong tay mình.

Đây là lần đầu tiên từ khi ra đời, tôi cảm thấy sự khủng khiếp của số phận. Trước đây cũng có nhiều chuyện đáng sợ xảy ra, nhưng chỉ cần có Bạch Dực ở bên, tôi liền vô thức mà an tâm rằng chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Nhưng lần này thì không phải. Lần này, tôi cảm thấy một cảm giác gần như là tuyệt vọng, đột nhiên lại chỉ muốn phá lên cười thật to, vì thậm chí còn không biết sau hôm nay có còn an lành mà đón ngày mai tới hay không.

Nghĩ tới đây, tôi giật mình hoảng hốt nắm chặt tay, cố làm bản thân bình tĩnh lại, bằng không ngoại trừ ngồi chờ chết thì quả thực không còn cách nào khác nữa. Tôi nhìn sang Bạch Dực, thấy ánh mắt anh ta cũng như ngời sáng. Bạch Dực gật nhẹ đầu như muốn an ủi tôi: “Đường có gian nan cũng phải đi cho đến hết, hơn nữa tôi nghĩ, chúng ta đang càng lúc càng tới gần chân tướng hơn. Chẳng lẽ cậu không muốn biết mục đích cuối cùng của lời nguyền này là gì ư?”

Nghe anh ta nói thế, giống như đột ngột bị xối ột chậu nước lạnh, tỉnh hẳn người. Đúng vậy! Lời nguyền ban đầu bị phong trong cái hộp chứa Huyền Hoàng Bích, nhưng rõ ràng đã từng bị ai đó đụng vào. Tuy tin tức này là do Tá Thọ bà nói, nhưng cũng có thể thấy nó khá đáng tin. Bởi vì nếu là bà ta muốn chúng tôi chết, vậy căn bản không cần phải vòng vèo như thế làm gì. Còn cái bóng đen mà Nhạc Lan nhắc tới trong thư nữa, đó là ai? Chẳng lẽ là kẻ chủ mưu thực sự? Hắn sẽ xuất hiện khi tôi sắp chết, hay là đã sớm ở bên cạnh tôi rồi? Vậy kẻ đó là ai? Tuy những đầu mối chúng tôi biết được lúc này vẫn còn là quá ít, nhưng đã trải qua tứ khổ, chúng tôi cũng có thể phần nào tìm hiểu được cách “vận hành” của quỷ chú này, bằng không thì đến chết cũng không biết vì sao mình chết mất. Cho nên việc có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi… chờ tứ khổ tiếp theo, hay phải nói cho đúng là, thử thách kiên nhẫn, thử thách lòng tin với một con quái vật vô hình… Để xem, trước khi cái chết đến, chúng tôi có thể kiên trì vạch trần chân tướng sự thật hay không…

Bạch Dực vỗ nhẹ lên tay tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta cũng tràn đầy kiên định. Chúng tôi không biết nguy hiểm kế tiếp sẽ là cái gì, không biết nó khi nào sẽ đến, thế nhưng vì sống sót, chúng tôi phải chờ; chỉ cần có một tia hi vọng, sẽ tuyệt đối không buông tay.

Quỷ chú – Hoàn

[1] Hòa Thị Bích (viên ngọc nhà họ Hòa) là tên một viên ngọc trong truyền thuyết, là nguyên nhân gây ra cái chết cho người đã tìm ra nó. Sau này danh từ này trở thành một thứ ước lệ cho những loại vàng ngọc quý giá và… xui xẻo.