Quý Trọng Thanh Xuân, Thời Gian Vừa Đúng

Chương 8: Chương Cuối





Giấc mộng của em quá rực rỡ, anh không thể với tới,
Chắp cánh bay qua biển mây lục lọi trí nhớ trống rỗng mới biết,
Anh chưa từng ngừng cố gắng.
Thay đổi hoàn cảnh khiến La Nhất Hiên rất phiền não, cậu không thích người khác xen vào chuyện của cậu, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị người ta điều khiển.
Lá thư tình vào mỗi ngày là niềm vui duy nhất của cậu.
Bài vở khô khan làm cậu chán nản.
Một hôm, trong thư, Trương Tiêu Tiêu viết: Tớ hy vọng tương lai sẽ được ở bên cạnh một người sánh ngang tớ về mọi mặt. Tớ hy vọng người đó là cậu.
Sau đó, Trương Tiêu Tiêu nêu rõ ưu khuyết điểm của cậu. Có phải lá thư này muốn nói cô cũng có tình cảm với cậu?
Một khi đã có động lực thì làm gì cũng được. La Nhất Hiên nhanh chóng trở thành khách quen của phòng giáo viên, là con cưng mới của thầy cô. Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là… thỉnh thoảng cậu sẽ được gặp Trương Tiêu Tiêu.

Có lẽ vì họ giỏi giấu giếm nên thầy chủ nhiệm không nói gì nữa.
Đến khi tốt nghiệp trung học, tất cả đều thuận lợi.
Họ chỉ cần nhìn nhau cười là đã có thể hiểu ý nhau.
Chương 9
Tình yêu thưở học trò không dính líu đến bất cứ toan tính, đổi chác nào nên thường có kết thúc viên mãn.
Sau cơn mưa, ánh mặt trời ló dạng, những làn gió nhẹ thoảng qua.
Trước cổng đại học Bắc Kinh, kẻ đến người đi, Trương Tiêu Tiêu đẩy hành lý tới một bồn hoa rồi ngồi nghỉ, mở nắp chai nước suối, đang định uống thì có người vỗ vai cô, “Người đẹp, có cần giúp gì không?”
Trương Tiêu Tiêu xoay người, ngẩng đầu thì thấy La Nhất Hiên đứng ngược nắng cười rạng rỡ nhìn cô.
“Được.”

Lúc đầu, La Nhất Hiên không hề có hứng thú học hành. Anh không hiểu vì sao có vô số chuyện ý nghĩa ngoài kia thì không làm, lại muốn chia sẻ không khí với một đống người trong phòng học nhỏ xíu để làm bạn với mớ công thức, khái niệm vô vị. Vì thế, mỗi lần lên lớp là anh sẽ nằm ngủ, đi thi thì viết đại ABC gì đó, điền tên xong là có thể nộp bài. Giáo viên phê bình cũng được, khuyên giải cũng xong, anh không quan tâm.
Mãi cho đến ngày hôm đó, trong lúc vô tình, anh ngẩng đầu thì nhìn thấy Trương Tiêu Tiêu. Có lẽ cô cũng không thích những khái niệm vô vị kia nên luôn dùng những cách thức đặc biệt để ghi chép, người khác nhìn vào chưa chắc đã hiểu, nhưng cô lại rất thích thú.
Cô bé này thật đặc biệt. Anh đã nghĩ như vậy.
Không biết từ khi nào, ánh mắt của anh không thể rời khỏi bóng hình của cô gái tên Trương Tiêu Tiêu.
Người ta nói anh thích Trương Tiêu Tiêu.
Thích ư? Có lẽ vậy!
Ngô Hạo nói: “Cậu có thể thích cô ấy, nhưng cậu lấy gì để quang minh chính đại ở bên cô ấy dài lâu?”
Lần đầu tiên anh mở cuốn sách, nhìn thật kỹ, thật ra cũng không khó lắm, chỉ là trước kia không muốn học mà thôi. Nhưng trong một học kỳ, muốn học hết kiến thức của cấp ba vẫn rất áp lực.
Đã từng nghĩ cô không thích anh, sẽ từ chối anh nhưng anh không đè nén được. Anh đặt tất cả những mộng tưởng tươi đẹp lên cô, cho dù cô không chấp nhận thì anh cũng có thể lặng yên ngồi ở một góc ngắm nhìn cô. Vương Tiểu Lực giúp anh mượn vở của cô, từng con chữ cô viết đều ghi tạc vào trái tim anh, vì thế anh đã quyết định tỏ tình vào ngày 20 tháng 5.
May là duyên phận của chúng ta không cạn.
Hết.