Quy Về Điền Viên

Quyển 2 - Chương 13: Số đào hoa




“Khách quan, Nhị gia, tiểu nhân chỉ buôn bán nhỏ, đừng phá hủy sinh ý của tiểu nhân! Xin mọi người thương xót, có việc gì ra ngoài giải quyết đi!” Chưởng quầy trà lâu vội vàng nói.

“Cút ngay.” Lâm Thành Huy tức giận, hung hăng uy hiếp : “Bằng không, ngươi đừng hòng tiếp tục mở trà lâu này.”

Chưởng quầy há miệng thở dốc, cuối cùng không dám nói gì, nhịn lửa giận trong lòng, yên lặng thối lui vài bước.

Đây là ỷ thế hiếp người, mặt Hạ Mộc trầm xuống nhìn Lâm Thành Huy. Trước kia Hạ Mộc thật thà, lại có thân phận hạ nhân, nếu gặp được người như thế sớm tránh đi, dù chạm mặt cũng ôm thái độ không gây chuyện thỉnh tội.

Hiện tại hiển nhiên người này không dễ dàng để họ đi. Nhưng hắn không còn là hạ nhân, hơn nữa mấy năm qua, Hạ Mộc đã phát sinh biến hóa rất lớn, sẽ không nén giận, người khác mơ tưởng bắt nạt hắn, cũng đừng hòng bắt nạt tiểu thư nhà hắn.

Người này họ Lâm, ở huyện Thanh Sơn, tương đối có thế lực là Lâm gia kia, hắn tự nhiên không cần rất sợ, huyện Thanh Sơn này là thiên hạ của Bình An tiêu cục.

“Vị huynh đệ này, gặp mặt là hữu duyên, cần gì?” Thời điểm Lâm Thành Huy đối mặt với Hạ Mộc vẫn cười tươi như hoa, tốc độ thay đổi sắc mặt rất nhanh.

“Tất nhiên, nhưng không thể ép buộc làm khó người khác, huống hồ chúng ta còn có việc.” Hạ Mộc nhàn nhạt nói.

Lại bị từ chối, sắc mặt Lâm Thành Huy rất khó coi. Y coi trọng nữ nhân ngồi im lặng không nói một lời kia, nhưng vẫn phải tìm cách nói chuyện với tên nam nhân này, sau đó tìm cơ hội tới gần nữ nhân này hơn, không ngờ tên kia không thức thời, vậy đừng trách y. Nghĩ thế, y ra lệnh cho đám hạ nhân.”Đánh mạnh cho ta, xem hắn còn dám kiêu ngạo trước mặt gia không, sau đó trói nữ nhân này lại, để gia hảo hảo chơi đùa.”

Vừa dứt lời, một nắm đấm thật mạnh lên mặt y, y phun ra một ngụm máu, bụm mặt lớn tiếng kêu thảm thiết. Sau đó không thể tin xem Hạ Mộc đột nhiên đi đến trước mặt mình, tên này dám đánh y, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy.

Mặt Hạ Mộc trầm xuống, lạnh lùng xem Lâm Thành Huy, y ngàn vạn lần không nên nói đến tiểu thư.

Tử Tang nhíu mày xem Hạ Mộc, không thể không nói, Hạ Mộc càng ngày càng có khí phách.

Lâm Thành Huy vất vả từ đau đớn thở gấp lại. Lui về sau mấy bước, rống giận với đám hạ nhân bên cạnh, “Các ngươi còn thất thần làm gì, đánh cho gia.”

“Vâng.” Hạ nhân lập tức lao vào đánh Hạ Mộc.

Mấy tên này chỉ biết dăm ba quyền cước mèo cào, nên chưa đầy một lúc đã bị Hạ Mộc bắt gọn. Hắn không đánh nặng tay, chỉ làm tay bọn chúng trật khớp không thể hành động. Chúng chỉ là hạ nhân, không phải đầu sỏ gây chuyện.

Lâm Thành Huy phát hoảng, không ngờ Hạ Mộc có võ, kinh hoảng nói: “Tao nói cho mày biết, tao là người Lâm gia. Mày dám đắc tội tao, về sau mày không có ngày lành đâu, có bản lĩnh lưu lại tính danh địa chỉ, đến lúc đó tao nhất định sẽ báo thù.”

“Tao đã nói tao họ Hạ, chẳng lẽ mày không nghĩ đến cái gì sao.” Hạ Mộc thản nhiên nói, Bình An tiêu cục ở huyện này rất nổi tiếng. Không ai dám trêu chọc.

“Mày là người Hạ gia của Bình An tiêu cục.” Sắc mặt Lâm Thành Huy trắng nhợt, đáng chết, đáng lẽ vừa nghe thấy họ Hạ y phải cẩn thận, hàng hóa nhà bọn họ còn cần đến Bình An tiêu cục, không ngờ đắc tội người của Bình An tiêu cục, chết chắc rồi.

“Vị huynh đệ này, tại hạ có mắt không tròng, không biết huynh là người nào của Hạ gia.” Lâm Thành Huy tiếp tục hỏi, mấy nhân vật bên cạnh Hạ gia chủ y từng gặp qua, nhưng Hạ Mộc này lạ mặt, căn bản chưa từng thấy.

“Mày còn không xứng biết, nếu mày về sau còn nói năng lỗ mãng với thê tử tao, tao thấy mày một lần đánh một lần.” Trên người Hạ Mộc có khí chất thật thà, ngữ khí ôn hòa, nhưng không biết vì sao, hắn vừa nói ra mấy lời này mang theo hàn ý, cặp mắt nhìn Lâm Thành Huy con ngươi càng ra lộ ra vẻ hung ác.

Lâm Thành Huy rùng mình một cái, chợt nghe được mấy lời khe khẽ nói nhỏ:

“… Người này hôm qua tôi đến dự tiệc cưới của Hạ gia từng gặp, là đồ đệ nhỏ nhất của Hạ Minh Thanh.”

Đầu y oanh một tiếng, y đang nghĩ dù có là người họ Hạ, nhưng bản thân không biết, hẳn là nhân vật không quan trọng, không nghĩ tới dĩ nhiên là đồ đệ Hạ Minh Thanh. Bình An tiêu cục chuyên bao che khuyết điểm chắc chắn không bỏ qua cho mình.

Nghĩ thế, sắc mặt y trắng bệch, vội nói với Hạ Mộc: “Thực xin lỗi, là tại hạ có mắt không tròng, ngày khác sẽ đến cửa thỉnh tội.” Nói xong, y mang hạ nhân chật vật bỏ đi, trở về tìm phụ thân thương lượng đối sách.

“Tiểu thư, chúng ta đi thôi!” Hạ Mộc nói, chỉ uống cốc trà đã gặp phiền toái.

Tử Tang gật nhè, đi xuống dưới lầu, ra khỏi trà lâu, hai người quyết định đến hiệu sách, mua sách, không ngờ gặp một nhà Lê Tường, bọn họ đang định mua ít giấy bút cho Thạch Đầu và Song Hỉ.

Vì thế hai nhà cùng nhau đi dạo hiệu sách, cuối cùng cùng nhau đi dạo dạo phố, mua rất nhiều thứ trở về Bình An tiêu cục, lúc này đã là chạng vạng.

Vừa về đến Bình An tiêu cục, Hạ Hồi Sinh chạy ra đón, hướng về phía Hạ Mộc hỏi: “Hôm nay có người gây phiền toái với các cậu.”

“Không sao, người đã chạy, nhưng huynh biết rất nhanh.” Hạ Mộc cười nói.

“Không nhìn xem đây là địa bàn của ai, Lâm gia kia khẳng định chán sống rồi, dám tìm chúng ta gây phiền toái.” Hạ Hồi Sinh tức giận nói.

“Được rồi, chúng tôi đều không sao, có thể bọn họ sẽ tìm đến, nhưng thấy hắn sợ hãi Bình An tiêu cục như vậy, chắc không có chuyện gì lớn.” Hạ Mộc nói.

“Người đến từ lâu rồi, bị tôi đuổi đi, về sau, hàng của bọn họ đừng hòng mơ tưởng nhờ Bình An tiêu cục bảo tiêu.” Hạ Hồi Sinh cười nói.

Nhanh như vậy! Hạ Mộc ngẩn ra, sau đó không nói gì, người nọ ỷ thế hiếp người, không nhận cũng tốt, tránh cho bọn họ quá kiêu ngạo.

Vợ chồng Lê Tường đứng bên cạnh cũng nghe ra một ít, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì, Hạ Mộc kể sơ qua sự việc, hai người mới yên tâm.

***

Hôm sau dùng cơm xong, hai nhà lên đường trở về thôn Hạ Hà.

Khi về đến nhà trúc, Hạ Mộc vào xem gia cầm trong viện rồi xắn tay làm vệ sinh, gia cầm đã nhờ người cho ăn giúp, nhưng không thuê người dọn dẹp phòng ốc. Hắn và tiểu thư đều là người ưa sạch sẽ nên quét dọn qua, Tử Tang cũng giúp một tay.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng la to của một cô nương, “Hạ Tam, Hạ Tam…”

Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc, Hạ Mộc sửng sốt nói: “Tôi đi xem là ai?”

Hạ Mộc nói xong rồi đi ra ngoài viện.

Một cô nương mười lăm tuổi đứng ngoài hàng rào đang nhìn bên trong, mặc áo màu hồng đào, váy trắng, bộ dạng thanh tú, làn da không tệ, nàng vừa thấy Hạ Mộc rất vui mừng, “Hạ Tam, muội nghe nói huynh từ huyện Thanh Sơn trở về, lập tức tới tìm huynh.”

“Có việc sao?” Hạ Mộc cười hỏi.

Cô nương này là nữ nhi của một nhà họ Trương trong thôn, tên Trương Dĩnh Nhi.

“Hạ Tam, trước đó vài ngày muội đến nhà gia gia, vừa trở về thì nghe nói, thê tử đã nhà huynh đã quay lại, có phải sự thật không.” Trương Dĩnh Nhi có chút nóng vội hỏi.

“Đúng vậy!” Hạ Mộc gật gật đầu, nói đến Tử Tang, trên mặt Hạ Mộc rõ ràng là vẻ vui mừng.

Trương Dĩnh Nhi phát hoảng, sắc mặt rất khó coi, vội vàng hỏi: “Vậy muội làm sao bây giờ?”

Hạ Mộc sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Cái này có quan hệ gì với cô?”

“Không phải huynh nói muốn kết hôn với ta sao, thê tử của huynh đã trở lại, ta làm sao bây giờ, có phải huynh sẽ nhanh chóng đuổi người kia đi không.” Trương Dĩnh Nhi vội hỏi, sau đó thẹn thùng cúi thấp đầu, không dám nhìn Hạ Mộc.

Vẻ mặt Hạ Mộc kinh ngạc, vội hỏi: “Trương gia cô nương, cô không nên nói lung tung, tôi nói cưới cô khi nào.”

Tuy rằng hắn thường xuyên nhìn thấy cô nương cùng thôn này, nhưng bình thường chỉ chào hỏi xã giao, có thể nói không quen, hắn nói muốn cưới cô ta lúc nào.

“Cái gì, huynh muốn đổi ý.” Trương Dĩnh Nhi giận dữ trừng Hạ Mộc. Hạ Mộc này chẳng những bộ dạng anh tuấn, mặt khác cũng có tiền, cả vùng tượng pha đáng hơn hai trăm lượng, hơn nữa ở trong thôn còn có năm mươi mẫu ruộng đất phì nhiêu. Hắn là kẻ giàu có nhất trong thôn, nếu gả cho Hạ Mộc, nàng được hưởng phúc, nếu hắn đổi ý, công phu một, hai năm qua của nàng mất trắng, hơn nữa vì Hạ Mộc, nàng đã từ chối rất nhiều mối hôn sự, không thể đến lúc này trắng tay.

“Sao lại là đổi ý, tôi chưa bao giờ nói thế, tôi đã có thê tử, sao có thể cưới cả cô.” Hạ Mộc trầm giọng nói, hắn không nghĩ bị người khác bôi nhọ thanh danh, nếu tiểu thư biết, hắn càng khó nói rõ.

“Nhưng Hạ bá bá, Hạ đại nương đã đồng ý, bọn họ nói thê tử của huynh bỏ trốn cùng hán tử …” Sau đó để ta gả cho huynh, câu nói kế tiếp Trương Dĩnh Nhi còn không có nói xong, Hạ Mộc hét lớn một tiếng, “Im miệng.”

Cứng rắn cắt ngang lời Trương Dĩnh Nhi nói, hắn tràn đầy phẫn nộ nhìn cô ta, “Thê tử của tôi chỉ về nhà mẹ đẻ, chớ phá hư thanh danh thê tử nhà tôi.”

Sắc mặt Trương Dĩnh Nhi trắng bệch, nhìn Hạ Mộc chợt òa khóc, “Ngươi dám hung ta, ngươi hỗn đản, thê tử ngươi đã trở lại nên nghĩ không phụ trách, ngươi cái tên phụ lòng này.”

Đột nhiên bị một cô nương quấn lấy, sắc mặt Hạ Mộc rất khó nhìn, trầm giọng nói: “Trương gia cô nương, cô là một cô nương, xin cô đừng đứng đây hồ ngôn loạn ngữ, đối với ngươi thanh danh không tốt, đối thanh danh của tôi cũng không tốt, tôi không hy vọng lại nghe thấy mấy lời này.”

“Cha mẹ ngươi nói để ta gả cho ngươi, sao ngươi có thể làm vậy, vì ngươi ta đã đẩy rất nhiều mối hôn sự.” Trương Dĩnh Nhi khóc nói.

Hạ Mộc sửng sốt, xem ra cha mẹ nhà mình không thoát khỏi liên quan đến việc này. Vốn tưởng bọn họ đã an phận một chút, không nghĩ tới dám làm ra việc này, hắn trầm giọng: “Đó là chuyện của các người, tôi không hề đồng ý. Đời này tôi chỉ cần một mình thê tử, tôi sẽ không cưới nữ nhân khác, thỉnh cô nương về đi, tôi và cha mẹ đã phân gia, bọn họ không quản được chuyện của tôi.”

“Ngươi… Ngươi làm sao có thể khi dễ nhân, ta tìm cha mẹ ngươi bằng lễ đi.” Nói xong, Trương Dĩnh Nhi khóc chạy đi.

Hạ Mộc hơi đau đầu, sao còn có việc này. Vì tránh hiềm nghi, chỉ cần là nữ, từ xa hắn đã tránh rất xa, hắn quay đầu thì nhìn thấy Tử Tang đang tựa vào cửa ra vào, vẻ mặt lạnh như băng, hiển nhiên quang minh chính đại nghe cuộc nói chuyện giữa hắn và Trương Dĩnh Nhi. Hắn vội giả thích: “Tiểu thư, tôi vô tội, Trương gia cô nương này là người trong thôn, bình thường tôi và cô ta chỉ gặp qua trên đường vài lần, chào hỏi có lệ, tuyệt đối không có gì khác.”