Quy Về Điền Viên

Quyển 2 - Chương 23: Khóc




Tử Tang trở lại tượng pha, Hạ Mộc chưa trở về. Nàng để Tiểu Bạch chờ ở tượng pha, từ từ đi về hướng nhà Lê Tường. Chưa tới nơi, nàng thấy Hạ Mộc và cả nhà Lê Tường đi ngược chiều.

Thấy Tử Tang, Hạ Mộc vội vàng chạy lên đón, cười hỏi: “Tiểu thư, sao em đến đây? Trong thôn giờ đang tập hợp để cùng bàn bạc, tôi và nhà Lê đại ca định đi nghe, em đi cùng nhé!”

“Được.” Tử Tang gật đầu.

Vì thế đoàn người đi đến nơi bà con tụ tập, cũng là nơi mà trước đây nhà cửa thôn dân tập trung nhất.

Xa xa đã thấy một đám người, giọng thôn trưởng vang lên: “Vừa rồi lời cậu tư nhà Đại Hầu nói, mọi người đã nghe rõ. Vì thế mọi người đừng rời khỏi thôn, chỉ cần quan phủ phát bạc cứu tế cho chúng ta, chúng ta không cần xa xứ.”

“Thôn trưởng, bao giờ chúng tôi nhận được bạc!” Một thôn dân hỏi.

“Mọi người đừng lo lắng. Tôi sẽ lên huyện, hoặc tìm các thôn trưởng khác đi cùng nhau, trong số bà con một số người đứng ra cùng lên huyện với chúng tôi, bảo tân Huyện lệnh cho chúng ta câu trả lời chắc chắn.” Thôn trưởng nói.

“Chúng tôi sẽ đi luôn. Cẩu quan đáng chết kia hại tôi cửa nát nhà tan, con tôi đã bị nước cuốn mất, tôi nhất định phải báo thù cho nó.” Lại có một thôn dân tức giận, đau đớn nói.

Có một người lên tiếng, những người khác ào ào tỏ vẻ muốn đi. Tình cảnh trở nên hỗn loạn, đa phần tức giận mắng Huyện lệnh cũ, bi thống bản thân mất người nhà, nhà cửa bị phá huỷ.

Vất vả lắm mới giữ được trật tự, thôn trưởng dẫn theo một số trai tráng trẻ tuổi, đến các thôn bị ảnh hưởng khác tìm người, tập hợp cùng lên huyện hỏi.

Lê Tường thở dài nói: “Lần này thôn trưởng đi, không biết có mang về tin tức tốt không.”

“Chắc là có, Hồi Sinh nói lần này Huyện lệnh mới tới là một vị quan tốt.” Hạ Mộc trả lời.

Tiếp theo Hạ Mộc thuật lại chuyện gạo trong hầm. Lúc này gần như mọi người không còn lương thực, hắn nói gạo chỉ bị ẩm nên tất cả đều vui mừng. Hơn nữa Hạ Mộc còn không lấy tiền mà mang ra giúp đỡ khiến bà con càng cảm kích. Gạo chính là thức ăn cứu mạng, vì vậy người trong thôn lũ lượt kéo lên tượng pha.

Hạ Mộc và Lê Tường mỗi người cầm hai túi nhỏ, phát cho bà con, dựa vào số gạo này, mọi người ăn tiết kiệm và tìm thêm rau quả dại thì có thể cầm cự hai ngày.

Cầm phần của mình, ngoài mấy người nhà họ Hạ, mọi người đều tản đi.

“Hạ Mộc, con có giữ lại cho chúng ta thêm ít gạo không?” Mọi người vừa đi, Hạ Đại Hầu bước lên hỏi.

“Tôi để cho mọi người thêm một túi.” Hạ Mộc nói. Có một túi này, cha mẹ không cần lo lắng vấn đề gạo ăn trong mấy ngày, huống hồ sẽ nhanh có bạc cứu tế và Hồi Sinh tìm các tổ chức, người hảo tâm hỗ trợ, hắn cảm thấy bản thân để lại một túi không hề ít.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng người Hạ gia không nghĩ thế, vừa nghe chỉ có một túi, họ lập tức nổi giận.

“Mày tên hỗn đản này. Sao mày không nghĩ đến cả nhà đang thiếu ăn, sao mày không nghĩ đến mấy đứa cháu của mày, bọn chúng đang tuổi ăn tuổi lớn, mày nhẫn tâm để chúng bị đói.” Hạ Đại Hầu giận dữ nói.

“Đúng vậy! Chú Ba, sao chú có thể như vậy, chú bảo mọi người sống thế nào đây. Giờ đại ca chú vắng mặt, chú làm em không cứu anh ấy thì thôi, đến khi gặp thiên tai, chú quyên gạo cho người ngoài, không giữ lại cho người nhà, cho cô nhi quả phụ này một chút, sao chú nhẫn tâm thế!” Thang thị gào khóc.

Hạ Phú Quý vì bài bạc nợ tiền. Sòng bạc nể mặt Hạ Mộc, không chặt tay hắn ta, bắt hắn ta ở lại đổ phường làm trâu làm ngựa, Hạ Mộc lén thả tiếng gió, đến một ngày, Hạ Phú Quý triệt để không dám đánh bạc nữa mới thả ra. Mà Hạ Thư cũng cam chịu, đại ca được giữ lại tay, có cơ hội hối cải làm người, cậu không có lý gì không đồng ý.

“Hạ Mộc, sao tao lại sinh ra đứa nghịch tử như mày.” Hà thị cũng trừng mắt nhìn Hạ Mộc.

Mặt Hạ Mộc trầm xuống, im lặng, còn Tử Tang hơi nheo mắt.

“Đủ rồi, các người cầm gạo về hết đi.” Hạ Thư gào lên, cậu thấy những người này đáng lẽ không phải là người thân của mình. Cậu còn cảm thấy trái tim băng giá, nói gì đến anh Ba là người trong cuộc. Người thân như thế thật khiến người ta thất vọng, đau khổ.

Người Hạ gia lập tức tỉnh táo, xị mặt không nói. Hai năm qua bọn họ không dám dây vào Hạ Mộc, tuy rằng châm chọc khiêu khích, nhưng chẳng dám trắng trợn. Giờ bọn họ sợ bị đói, sợ phải tha hương khắp nơi, nguyên bản trong lòng giấu kín khủng hoảng, lại thấy Hạ Mộc phát gạo nên trút lửa lên người hắn.

Hạ Mộc im lặng đi xuống hầm, vác một túi gạo đặt trước mặt những người đó, không cảm xúc nói: “Gạo ở đây, các người đi đi!”

Dù những người đó không tốt với mình, hắn chẳng thể hoàn toàn bỏ mặc họ.

Vì cảm thấy thật mất mặt, sắc mặt mấy người Hạ gia rất khó coi, cầm gạo vội vàng bỏ đi.

“Anh Ba, cha mẹ…” Hạ Thư nguyên bản định an ủi Hạ Mộc, nhưng không tìm ra lý do, cậu đành khó chịu ngậm miệng.

“Được rồi, anh không sao, anh biết trong lòng em không thoải mái nhưng cha mẹ rất tốt với em. Bỏ đi, đừng vì anh mà tức giận với cha mẹ.” Hạ Mộc nhàn nhạt nói.

“Bọn họ chỉ trông cậy vào em sau này có thể mang đến ích lợi cho họ, bằng không em chẳng được đối xử tốt.” Hạ Thư rầu rĩ nói, ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Hạ Mộc thở dài, vỗ vai Hạ Thư, không tiếng động an ủi.

Tử Tang nắm tay Hạ Mộc, mỉm cười với hắn. Coi như hắn không có người nhà, hắn vẫn có nàng.

Nét mặt Hạ Mộc vốn ảm đạm không ánh sáng, đối diện với nụ cười của Tử Tang, trong mắt nàng có sự an ủi cùng lo lắng, hắn cũng cười. Không có người nhà thì sao, hắn chỉ cần tiểu thư.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau toát lên hạnh phúc và ấm áp khiến Lê Tường cùng Khúc thị ở cạnh nở nụ cười. Còn Hạ Thư quay lưng lại tất nhiên không nhìn thấy…

Mọi người không thể lãng phí thời gian, Hạ Mộc để Hạ Thư về huyện chăm chỉ đọc sách. Tiếp đó tất cả ào ào hành động. Đầu tiên họ dựng một cái lều đơn giản trên triền núi để buổi tối Hạ Mộc và Tử Tang có chỗ ở tạm, sau đó cả đám đến nhà Lê Tường.

Nhà của gia đình Lê Tường được xây rất chắc chắc, bằng không chính là quá may mắn, càng có thể vì nó không trùng với hướng lũ nên bức tường hai bên chưa đổ sập. Dựng lều rất đơn giản, quây mặt trước mặt sau, sau đó tìm ít cỏ rải lên mặt đất là xong.

Chuẩn bị xong xuôi là chập tối, Hạ Mộc cùng Tử Tang trở lại tượng pha. Việc đầu tiên nàng làm là dùng tinh thần lực lọc sạch giếng cũ. Sau đó lấy nước sạch ra, hai người nhóm lửa nấu cơm ngoài trời. Đương nhiên, đồ ăn đều do nàng lấy từ vòng tay. Hai người bận việc, khi ánh mắt giao nhau thì nở nụ cười, tuy rằng cuộc sống hiện tại điều kiện không tốt, nhưng bọn họ ở bên nhau vẫn vui vẻ và hạnh phúc.

Màn đêm buông xuống, các vì sao xuất hiện trên bầu trời, Hạ Mộc và Tử Tang ngồi trên đống rơm, ôm nhau ngắm tinh tú.

“Tiểu thư, có phải giờ chúng ta ăn ngủ sơn dã không, trước kia em thích thế này nhất, tôi khuyên hết nước em cũng không đồng ý vào khách sạn.” Hạ Mộc cười nói.

“Chẳng qua em nhất thời tò mò thôi, em cảm thấy giờ ăn ngủ ngoài trời tốt hơn trước kia nhiều.” Tử Tang cười nói, trước kia nàng cảm thấy cô độc, hiện tại nàng thấy hạnh phúc vì bên cạnh nàng có hắn.

“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Hạ Mộc cười, trước kia hắn đuổi theo tiểu thư, đứng phía sau nàng, giờ hắn có thể ôm lấy tiểu thư, ở cùng nhau, hai cảm giác hoàn toàn trái ngược.

Tử Tang nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mộc, vừa khéo hắn cúi đầu nhìn nàng, vì thế hai người mặt đối mặt rất gần, đối phương hít thở cũng cảm nhận được. Mặt Hạ Mộc lập tức đỏ bừng, Tử Tang khẽ nở nụ cười, khiến mỗ nam nhân thẹn thùng mặt càng đỏ hơn. Nhưng hắn luyến tiếc rời đi, thậm chí còn muốn tới gần hơn, nhưng hắn không có gan, lo lắng dọa đến tiểu thư.

Vì thế xuất hiện cảnh Hạ Mộc ngẩn ngơ, mặt hồng hồng, hai mắt si ngốc nhìn nàng.

“Đúng là đồ ngốc.” Tử Tang cười mắng một tiếng, in môi son lên môi Hạ Mộc, khẽ hôn hắn, đôi môi hai người dán sát vào nhau nên càng ngày càng nóng.

Hạ Mộc cảm giác có một tiếng nổ “ầm” trong đầu mình. Cả người nóng lên, ngây ngô để mặc Tử Tang hôn nhẹ. Hắn cảm thấy lúc này toàn thân từ trên xuống dưới đều hạnh phúc, nhưng tiểu thư cũng làm hắn hơi nhột!

Rối rắm một lúc, hai tay của hắn gắt gao ôm Tử Tang, từ bị động biến thành chủ động, môi dùng lực, mút mạnh cánh môi nàng. Hắn cảm thấy thật ngọt vì thế ngoài mút hắn còn liếm, đầu lưỡi vói vào miệng Tử Tang, trêu chọc lưỡi phấn hồng, kích tình nhảy múa…

Dưới trời sao ngập tràn xuân sắc, đến khi hai người thở hổn hển, ngực không ngừng phập phồng mới buông người kia ra, có điều họ xấu hổ đến mức không dám nhìn đối phương.

“Tiểu thư, tôi đi đun nước tắm.” Hạ Mộc bật dậy, cầm thùng chạy đi, còn Tử Tang vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình, thấy Hạ Mộc như vậy thì khẽ cười, sau đó ôm đầu gối, ngắm sao trên trời…

Mẹ, mẹ từng nói, muốn con gái còn sống mà phải sống thật hạnh phúc. Hiện tại con gái làm được, có phải mẹ yên tâm rồi không?

Hạ Mộc đi lấy nước về, thấy trên mặt Tử Tang có nước mắt, nhất thời hoảng sợ, vội bỏ lại thùng nước, chạy đi đến hoảng sợ nói: “Tiểu thư, sao em khóc?”

Tử Tang hoàn hồn, cúi đầu nhìn gương mặt Hạ Mộc hoảng sợ vẫn không có phản ứng.

“Tiểu thư, có phải ban nãy tôi dọa đến em không, em đừng khóc!” Hạ Mộc kinh hoảng nói một tràng. Ôi trời cô nương người ta rất dễ xấu hổ, hắn còn không khống chế được bản thân, thật ngu ngốc!

Ngón tay Tử Tang thon dài sờ lên mặt, nàng cảm giác được giọt nước ẩm nóng, đó là nước mắt còn vương trên mặt nàng. Nàng thật sự rơi lệ, hóa ra nàng có thể rơi lệ…