Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 184: Chương 184: Tập Hợp Phiên Ngoại Chung




CHƯƠNG 38: TẬP HỢP PHIÊN NGOẠI CHUNG
Editor: Luna Huang
Sa Mộc cùng Đồng Nhai thành hôn rồi, cao đường là Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly nhân sinh lần đầu tiên làm cao đường, nhìn đôi tân nhân trước mặt, cảm thấy kỳ quái lại giác trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hảo cô nương của nàng Sa Mộc rốt cục cùng tình ca ca của nàng thành thân rồi, xem như là hiểu rõ cái cọc tâm sự của nàng và Việt lão đầu.
Vốn có, Đồng Nhai là muốn Mục Chiểu làm cao đường cho hắn, thế nhưng Bách Lý Vân Tựu sống chết lôi Mục Chiểu không cho hắn lên đó, mỹ kỳ danh của hắn không thể quang minh chính đại như thế xuất đầu lộ diện, thế nhưng Mục Chiểu biết, lãnh diện nam này chỉ là không muốn để cho hắn(MC) cùng nhi tử phụ của hắn(BLVT) cùng nhau ngồi ở đằng kia làm cao đường mà thôi, thật là một hỗn trướng nam có tức phụ nhi quên huynh đệ.
Bách Lý Vân Tựu cũng không ngại Mục Chiểu hướng hắn mắt trợn trắng thế nào quở trách hắn thế nào, hắn đều giống như không nghe được sắc mặt đến đổi cũng không thay đổi.
Đối với Mục Chiểu đến, tất cả mọi người nhận biết hắn khiếp sợ, ngoại trừ Đồng Nhai, cuối cùng Bạch Lưu Ly trái lại đã nhìn ra, nguyên lai là Đồng Nhai tiểu tử chết tiệt này viết thư nói cho Mục Chiểu nhà bọn họ có một tiểu A Uyên, nên Mục Chiểu thí điên thí điên lấy uống rượu mừng của Đồng Nhai làm lý do đến muốn tới cùng đoạt nhi tử, cũng may nam nhân nàng lợi hại, trước khi Mục Chiểu nhìn thấy đã bóp tắt cái ý niệm này của Mục Chiểu.
Vốn có Ám Nguyệt bọn họ là nhìn Mục Chiểu thế nào cungx không vừa mắt, nhưng nhìn phân thượng hắn giúp Bách Lý Vân Tựu sửa lại án xử sai, miễn cưỡng còn xem hắn là người một nhà.
Ngoại trừ Bách Lý Vân Tựu, tất cả mọi người cảm thấy Mục Chiểu cùng trước đây không có thay đổi gì, nói nhiều, cười đến tiện như trước một dạng
Vì vậy, Bạch Lưu Ly từ trong cái miệng ‘tiện’ này của Mục Chiểu biết Tiêu An Tâm Tiêu An Tâm cũng chưa chết, lúc đầu hắn bất quá là ngất mà thôi, mục đích là che giấu tai mắt người ly khai Tiêu gia ly khai Tố thành ly khai Trạch quốc, trở lại địa phương chân chính thuộc về hắn —— Thương quốc.
Nguyên lai hắn là hoàng tử của Thương quốc, trở lại Thương quốc gia nhập giác trục tranh ngôi vị hoàng đế, cuối cùng trong giác trục tranh thắng được, hôm nay, là Thương Minh đế của Thương quốc.
Thời gian Mục Chiểu nói điều này cố ý ngồi ở đối diện Bách Lý Vân Tựu nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, cuối cùng còn hướng mọi người thần bí hề hề nói: “Ta nghe nói a, giai nhân trong hậu cung của Thương Minh đế của Thương quốc đều có đồng nhất một đặc điểm.”
“Đặc điểm gì?” Ám Nguyệt bát quái có hứng thú nhất.
“Hắc hắc hắc.” Mục Chiểu bỗng nhiên không phúc hậu nở nụ cười, “Nghe nói đồng nhất một đặc điểm chính là a —— cùng đại tiểu thư gia chủ Bạch gia Bạch Lưu Ly Trạch quốc chúng ta lớn lên giống nhau ——”
Mục Chiểu cố ý đem âm cuối kéo thật dài, mọi người nhất thời đều không có lên tiếng, không hẹn mà cùng đem đường nhìn đồng loạt kéo đến trên người Bách Lý Vân Tựu.
Ai biết Bách Lý Vân Tựu lại khí định thần nhàn trước nhấp một ngụm nước trà, mới chậm rãi nói: “Ta cũng nghe nói, Trạch Thuận đế của Trạch quốc kế vị sắp sáu năm, hậu cung vẫn trống rỗng, nghe nói là vì chờ một nữ nhân vĩnh viễn sẽ không tha thứ hắn.”
Mục Chiểu đột nhiên vỗ bàn lên, dùng cây quạt chỉ vào Bách Lý Vân Tựu cả giận nói: “Lãnh diện nam, ngươi tiểu nhân a!”
Bách Lý Vân Tựu không nhanh không chậm chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ áo bào, thản nhiên nói: “Muốn đánh liền phụng bồi tới cùng.”
Vì vậy, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh lóe lên, trong viện tức khắc tiếng gió thổi trận trận.
Mọi người chậm rãi lau mồ hôi, chỉ có Bạch Lưu Ly đứng ở dưới hành lang ngoài phòng hướng hai thân ảnh tốc độ nhanh cho người thấy không rõ lạnh lùng nói: “Muốn đánh đi ra ngoài đánh, chớ hủy viện tử ta lột da các ngươi.”
Hai đạo nhân ảnh dừng một chút, tiện đà hô nhảy lên tường viện, chay ra ngoài trạch tử.

Nam nhân trong phòng lập tức chà xát cánh tay của mình, nữ nhân, thật là đáng sợ a…
Ba ngày trôi qua rất nhanh, ba ngày nay, Bạch Lưu Ly cảm giác bên tai mình căn bản là không có thể thanh tịnh, bởi vì Bách Lý Vân Tựu cùng Mục Chiểu hai nam nhân mấy năm chưa cùng một chỗ, hôm nay gặp mặt, ngồi xuống không phải là ngươi một câu ta một câu tranh nhau một ít sự tình đó là nói hai câu bắt đầu đánh, Bạch Lưu Ly cảm thấy, đây đâu còn là nam nhân, quả thực chính là nữ nhân.
Vì vậy, ngày thứ ba, trên bàn cơm, Bạch Lưu Ly cười tủm tỉm đem điểm tâm toàn bộ bưng lên liền phút chốc có hai thanh ngân đao nho nhỏ lại sáng bạch quang ở trong tay, cười khanh khách nhìn hai nam nhân lại chính trình diễn đại chiến mồm mép nói: “Biến các ngươi thành nữ nhân, thế nào?”
Lại vì vậy, toàn bộ bàn ăn chỉ còn lại có một mình Bạch Lưu Ly, đó là đến A Uyên cùng tiểu điểu nhi đều chạy.
Sau đó, A Uyên cầm lấy ống tay áo của Bách Lý Vân Tựu hỏi: “Cha, mẫu thân muốn biến chan thành nữ nhân, thế nào biến?”
“Còn tuổi nhỏ, không được hỏi loại vấn đề này.” Bách Lý Vân Tựu đang giáo dục hài tử thì nghiêm túc dị thường, A Uyên lập tức ồ một tiếng không dám hỏi lại.
Một lát sau, Bách Lý Vân Tựu đi ra ngoài, Mục Chiểu không biết từ đâu nhảy ra, tiến tới trước mặt A Uyên, cười híp mắt hỏi hắn: “Tiểu A Uyên, muốn biết thân nương ngươi là muốn như thế nào biến cha ngươi thành nữ nhân sao?”
A Uyên vòng vo chuyển tròng mắt, sau đó nghiêm túc nói với Mục Chiểu: “A Chiểu thúc thúc nói sai rồi, mẫu thân nói, là biến thúc thúc cùng cha một lượt thành nữ nhân, không phải là chỉ biến một mình cha thành nữ nhân.”
“…” Hài tử chết tiệt, có nề nếp không nên Bách Lý Vân Tựu lãnh diện nam kia như vậy được không?
“Hảo hảo hảo, vậy tiểu A Uyên muốn biết thân nương ngươi muốn như thế nào đem nam nhân biến thành nữ nhân không?” Mục Chiểu một lần nữa hỏi.
“Sai, mẫu thân nói, là thế nào biến thúc thúc cùng cha một lượt thành nữ nhân, không phải là thế nào đem nam nhân biến thành nữ nhân.” A Uyên vẫn là có nề nếp sửa cho đúng.
“Được được được, vậy tiểu A Uyên muốn biết thân nương ngươi muốn như thế nào biến thúc thúc cùng cha ngươi thành nữ nhân không?” Mục Chiểu cắn răng, lãnh diện nam chết tiệt, cư nhiên giáo hài tử giống như hắn, đây không phải là muốn đem nét mặt già nua của hắn cùng nhau dán vào sao a, muốn lừa hài tử thật đúng là không dễ dàng!
A Uyên lúc này cố sức gật đầu, “Ân! Muốn biết!”
Trong lòng Mục Chiểu thở dài một hơi, ai, không dễ dàng a! Rốt cục lừa được đứa trẻ chết dầm này rồi!
Vì vậy, Mục Chiểu thiếp đếm bên tai A Uyên nhỏ giọng kỷ kỷ oa oa, cuối cùng, Mục Chiểu căn dặn A Uyên nói: “Nhớ a, không thể nói cho bất kỳ kẻ nào nói đây là thúc thúc nói cho ngươi a.”
A Uyên bưng miệng mình gật đầu, “Ân! A Uyên không nói! A Uyên sẽ không để cho cha không thể đi tè đâu! Cũng sẽ không để cha không thể sinh muội muội cho A Uyên!”
Mục Chiểu nén cười, xoa đầu của A Uyên nói, “Thật ngoan.”
“Thế nhưng…” A Uyên lại có vấn đề, “Muội muội không phải là nương thân sinh sao? A Uyên thấy Nguyệt Nguyệt nương sinh đệ đệ, Tang Tang nương sinh đệ đệ a.”
“Đần, chính ngươi tất cả nói đó là đệ đệ, nên muội muội đương nhiên là cha ngươi sinh.” Vì chỉnh Bách Lý Vân Tựu, Mục Chiểu đơn giản gạt A Uyên đến cùng, sau đó A Uyên cũng thập phần tin tưởng gật đầu, “Cũng đúng nga.”
“A Uyên không phải là còn muốn một muội muội sao?” Mục Chiểu tiếp tục dụ khị.

Ai biết A Uyên lại lắc đầu, “Không cần, A Uyên có muội muội!”
“Đần.” Mục Chiểu vỗ ót của A Uyên một cái, giúp hắn tẩy não, “Có thêm muội muội sẽ lại có thêm người chơi cùng các ngươi a, ngươi xem a, tất cả các ngươi đều là nam oa oa, chỉ có tiểu điểu nhi một nữ oa oa, thêm một muội muội, thì có nữ oa oa cùng tiểu điểu nhi làm bạn a có đúng hay không?”
A Uyên nghe được có chút hồ đồ, bị Mục Chiểu nói chóng mặt, sau đó chính hắn tổng kết, có một muội muội, tiểu điểu nhi muội muội sẽ càng cao hứng, muội muội vui vẻ, hắn cũng cao hứngm vì vậy vỗ tay nhỏ bé nói: “Ân! A Uyên còn muốn thêm muội muội.”
“Thật ngoan thật ngoan a.” Mục Chiểu đắc ý cười cười, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một bình nhỏ to bằng ngón tay đặt trong tay A Uyên, lặng lẽ nói, “Na, cái này cho ngươi, bên trong là kẹo ngọt, đến lúc tối, ngươi đặt một viên vào trong chén của cha ngươi, sau đó cha ngươi là có thể sinh một muội muội cho ngươi!”
“Kẹo? Vậy A Uyên có thể ăn không?” A Uyên nháy mắt mấy cái.
“Đây là cho người lớn ăn, A Uyên nghìn vạn lần không thể ăn vụng, A Uyên ăn vụng cha liền vĩnh viễn cũng không có thể sinh muội muội cho ngươi!” Mục Chiểu nghiêm túc nghiêm túc, A Uyên tin là thật.
“Cái này chỉ có thể cho cha ăn, A Uyên nhất định không có thể ăn, nếu như A Uyên ăn vụng, cha vĩnh viễn không thể sinh muội muội.” A Uyên lặp lại lời của Mục Chiểu một lần.
Mục Chiểu nghe được thoả mãn, đắc ý gật đầu: “Đúng đúng đúng, tiểu A Uyên thật thông minh.”
“Vậy muội muội có thể ăn không?” A Uyên lại hỏi.
“Không thể! Tiểu hài tử cũng không thể ăn! Không cho phép hỏi nữa!” Có chút có chút phát điên, hài tử này, thế nào nhiều vấn đề như vậy!
“Nga, A Uyên đã biết.” A Uyên bĩu môi, hắn còn muốn hỏi Phong thúc cùng Dạ Dạ thúc có thể ăn được hay không, hình như A Chiểu thúc thúc chỉ nói tiểu hài tử không có thể ăn, cũng có nói là người lớn ăn, đó chính là Phong thúc cùng Dạ Dạ thúc đều có thể, hắn rất Nguyệt Nguyệt nương nói Dạ Dạ thức rất muốn một nữ nhi!
(Luna: Chết Ám Dạ rồi)
Mục Chiểu xoa xoa cằm cười đến đắc ý, lãnh diện nam một hòa thượng chết tiệt, nhìn ngươi tự đùa giỡn chết mình là tư vị gì, ha ầ a ——
Mặt trời lặn, Mục Chiểu phải rời đi, nhiên tiễn đưa hắn chỉ có Bách Lý Vân Tựu cùng A Uyên, cũng chính hắn cự tuyệt người bên ngoài tiễn đưa hắn.
Lúc lên xe ngựa Bách Lý Vân Tựu kín đáo đưa cho hắn một bình rượu nhỏ, chỉ nói một tiếng “Trân trọng”, Mục Chiểu cười đến có chút không có tim không có phổi, nói: “Trân cái gì trọng a, ta hy vọng chết nhanh chút, sớm đầu thai là người bình thường một chút.”
Bách Lý Vân Tựu trầm mặc, Mục Chiểu liền nhìn về phía A Uyên đứng ở bên tay Bách Lý Vân Tựu, ngồi xổm xuống trước mặt A Uyên, cười nói với A Uyên: “Tiểu A Uyên, thúc thúc phải đi rồi, A Uyên cho thúc thúc ôm một cái có được hay không?”
“A Chiểu thúc thúc còn có thể trở lại không?” A Uyên nghiên đầu hỏi, hắn cảm thấy, cha cùng A Chiểu thúc thúc ở chung với nhau hình như rất vui vẻ, nếu như thúc thúc thường tới, cha nhất định sẽ càng vui vẻ hơn.
Mục Chiểu mặc mặc, tiện đà khẽ gật đầu, cười nói: “Thúc thúc sẽ trở lại.”

A Uyên bỗng nhào tới trong lòng Mục Chiểu ôm lấy hắn, cười đến vui vẻ nói: “Vậy A Chiểu thúc thúc nhất định phải nhớ kỹ đến a, cha nói, A Chiểu thúc thúc ở thật là xa!”
“Ân. Thúc thúc nhất định nhớ kỹ.” Mục Chiểu ôm chặt A Uyên, lại cũng bất quá chỉ chốc lát liền buông lỏng tay ra, vỗ vỗ phía sau của A Uyên đứng lên, trước lúc đứng lên không quên bên tai A Uyên nhỏ giọng nhắc nhở hắn chớ quên ‘kẹo’ ngon, thấy A Uyên cố sức gật đầu hắn mới ha ha cười lên xe ngựa.
Vết bánh xe cuộn, Mục Chiểu không có thò đầu ra ngoài cửa sổ sẽ cùng Bách Lý Vân Tựu nói một tiếng biệt, Bách Lý Vân Tựu chỉ là nắm A Uyên đứng ở đàng kia nhìn mã xa quọe một khúc tiêu thất ở trong tầm mắt, mới xoay người ly khai.
Ban đêm.
Bên trong phòng ngủ của một nhà Bách Lý Vân Tựu, lăng la trướng noãn, mềm bị hiên lãng, kiều diễm cả sảnh đường.
Bỗng nhiên, một đôi tay nhỏ bé béo mập nộn bám vào bên giường, một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm mềm bị không ngừng hiên lãng trên giường.
“Cha, người và nương đang làm gì?” A Uyên nhìn chằm chằm mềm bị gồ lên thật cao trên giường có chút hưng phấn nói.
Lãng đình, mềm bị chưa xốc lên, trầm mặc, chỉ nghe A Uyên mong đợi hỏi: “Cha là đang sinh muội muội cho A Uyên cùng muội muội sao?”
Một lát, Bách Lý Vân Tựu chìm chìm thanh âm nói: “Ân, nặn muội muội ra cho ngươi.”
“Thực sự?” Mắt to đen lúng liếng tỏa ánh sáng.
“Ân, đi ra ngoài chơi đi.” Bách Lý Vân Tựu dưới chăn cực lực ẩn nhẫn, thanh âm trầm thấp đến không được.
Tiểu gia hỏa lập tức hưng phấn mà vỗ tay nhỏ bé chạy, vui vẻ ồn ào: “Muội muội nói muốn mười muội muội, vậy ngày mai A Uyên đặt mười viên kẹo vào trong bát của cha, cha lại nặn cho A Uyên cùng muội muội mười muội muội!”
“…”
A Uyên cao hứng chạy về cái giường của hắn và tiểu điểu nhi ngủ, Bách Lý Vân Tựu bên này cũng không dám cử động nữa.
Dưới chăn, Bạch Lưu Ly đạp Bách Lý Vân Tựu mấy cái, có chút cắn răng nghiến lợi nói: “Ai dạy hắn?”
Thảo nào nàng cảm thấy tối nay ngốc tử không giống, trong ngày thường hắn dù cho nhiệt tình, cũng chưa từng nhiệt tình như tối nay để nàng cũng nàng cũng mặt đỏ tới mang tai.
“Đại khái… Là A Chiểu.” Bách Lý Vân Tựu sợ làm ra âm hưởng nháo hai tiểu gia hỏa, chỉ có thể cực lực ẩn nhẫn, cả người nóng hổi muốn vỡ ra.
“Mục, Chiểu.” Bạch Lưu Ly có loại xung động muốn phóng đi bắt Mục Chiểu trở lại giết chết, nhiên cũng chỉ là trong nháy mắt, tức giận này của nàng liền tiêu mất, bởi vì người trên người nàng nhiệt độ cơ thể nóng rực phân tâm tư của nàng.
“Ngốc tử?” Bạch Lưu Ly phủ phủ mặt của Bách Lý Vân Tựu.
“Lưu Ly…” Bách Lý Vân Tựu không dám động, chỉ là bên tai Bạch Lưu Ly hộc khí nóng hổi, “Ta khó chịu…”
Bạch Lưu Ly nao nao, tiện đà ôn nhu cười, hôn nhẹ nhàng trên trán hắn, giảm thấp âm lượng xuống nói: “Ngốc tử, nhịn nữa ngươi sẽ chết.”
“Thế nhưng A Uyên cùng tiểu điểu nhi…” Hắn có thể nào trước mặt hài tử làm chuyện như vậy.
“Đang ngủ.” Bạch Lưu Ly kháp kháp lỗ tai của hắn, ý bảo hắn chăm chú nghe, quả nhiên, trên giường hai bên trái phải cư nhiên có tiếng ngáy nho nhỏ của A Uyên, tiểu gia hỏa này, ngày này nghĩ đến chơi quá mệt mỏi, bò lên giường liền ngủ.

Bất quá, mặc dù như thế, Bách Lý Vân Tựu vẫn là không yên lòng, chỉ chăm chú nhíu lại mi tâm nhỏ giọng nói: “Ta đây chậm một chút nhỏ giọng chút.”
Thế nhưng, loại chuyện này một khi bắt đầu, lại sao chậm được?
Một đêm này, A Uyên mơ tới hắn có thật nhiều muội muội, nhiều đến hắn nhìn hoa mắt, nhiều đến tiểu điểu nhi muội muội hắn yêu nhất đều không thấy được, sau đó hắn từ trong mộng thức tỉnh, vội vã lại xông tới bên giường Bách Lý Vân Tựu, hướng chăn gồ thật cao khẩn trương nói: “Cha cha! A Uyên không cần mười muội muội!”
“…”
Một đêm này, Bách Lý Vân Tựu tâm trạng một quyết định, chính là tiếp qua chút thời gian, hắn cấp cho hai tiểu gia hỏa một gian phòng đơn độc!
Ngày mai.
A Uyên thấy Ám Dạ thật hưng phấn hỏi: “Dạ Dạ thúc, đêm qua ngươi có sinh muội muội cho Nguyệt Nguyệt nương không?”
Ám Dạ lập tức đỏ mặt, không nói lời nào, vội vã đi.
A Uyên lại muốn đi nhà Thính Phong hỏi Thính Phong, lại bị Bạch Lưu Ly xách trở về, trầm mặt hảo hảo dạy dỗ, vốn là muốn phạt hắn ngày hôm nay không cho phép ăn cơm, ai biết cuối cùng tiểu điểu nhi chạy tới ôm chân của nàng vì A Uyên lên tiếng xin xỏ: “Ca ca đói đói, cơm cơm, muốn ăn!”
Sau đó, Bạch Lưu Ly mềm lòng, A Uyên hôn một cái lên mặt muội muội.
Sau lại, Ám Dạ không có ở thành công gieo trong mùa đông này, trái lại Bách Lý Vân Tựu gieo thành công.
Lúc này đến phiên Ám Nguyệt hừ hừ nói: Mùa đông gieo chỉ có thể thu nhi tử.
Sau lại, cuối mùa thu năm sau, Bạch Lưu Ly sinh ra một nhi tử.
Ám Dạ nhìn nam oa oa khắp phòng, trong lòng cảm giác hết sức kỳ quái, mấy năm này không thịnh hành sinh nữ nhi?
A Uyên cùng tiểu điểu nhi nhất tề áp bên giường nhìn tiểu đệ đệ nhiều nếp nhăn, Bạch Lưu Ly ngồi ở trên giường cười đến mặt mày ôn nhu, Bách Lý Vân Tựu ngồi ở mép giường vì nàng thổi canh gà.
A Uyên đưa ngón trỏ ra tiểu tâm dực dực nhẹ nhàng đụng mặt của tiểu đệ đệ, sau đó ngẩng lên hỏi Bách Lý Vân Tựu, “Cha, đệ đệ tên gì?”
Bách Lý Vân Tựu ôn hòa cười: “Vân Vụ.”
A Uyên tiếp tục cùng tiểu điểu nhi nhìn chằm chằm Vân Vụ, hai tiểu gia hỏa đều là nháy mắt, trong lòng đều nói: Đệ đệ lớn lên thật xấu na.
—— đề lời nói ngoài ——
Chính văn tất cả mọi người kết cục thúc đều cấp đi ra, tập hợp lần ngoại đến đó Họa thượng dấu chấm tròn liễu, quốc khánh ngày nghỉ ngày cuối cùng, cô lạnh môn khán văn khoái trá!
Các cô nương cường liệt yêu cầu khán A Uyên cùng tiểu điểu nhi của lần ngoại, vậy kế tiếp thúc sẽ lại mở bọn họ lần ngoại, bởi vì thúc không nghĩ quá muốn viết những tiểu tử này của lần ngoại, thúc cần cấu tứ cấu tứ, sở dĩ hai ngày này sẽ không canh tân, đến lúc đó canh các cô nương tự nhiên sẽ thấy, còn có chính là cô nương còn muốn xem ai của cá nhân lần ngoại lời của, có thể cấp thúc nhắn lại, nga ha hả ~
Cho phép thúc nói nhảm nữa nhất cú: Thúc của tân văn 11 nguyệt khai, đến lúc đó còn thỉnh các cô nương hãnh diện a!