Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 68: Chương 68: Thỉnh Thưởng Cúc, Hay Thỉnh Quân Nhập Ung?




CHƯƠNG 68: THỈNH THƯỞNG CÚC, HAY THỈNH QUÂN NHẬP UNG?
Editor: Luna Huang
Trên thư không có văn tự, cũng không có lạc khoản kí tên, chỉ có một đóa thu cúc thịnh phóng vẽ bằng mực đen.
Bạch Lưu Ly nhìn giấy thu cúc, mặc dù trên giấy tìm không được một chữ, nàng vẫn là xem hiểu ý tứ bao hàm của một đóa thu cúc này.
Đợi cho thu cúc của trạng nguyên phủ mở, đoàn hoa cẩm đám, thật là xinh đẹp, ta để Lưu Ly biểu muội là người đầu tiên đến xem, đến lúc đó Lưu Ly biểu muội gả cho ta được không?
Một câu ấm áp ngọt ngào lại dĩ nhiên nhảy lên trong óc của Bạch Lưu Ly, vốn nên tốt đẹp chính là hồi ức tốt đẹp chính là, hôm nay cũng buồn cười mà châm chọc.
Nàng biết một đóa thu cúc này đại biểu ý tứ gì, đây là Vũ Thế Nhiên hướng lời của ban đầu của hắn làm tròn, thỉnh nàng đến trạng nguyên phủ thưởng cúc, thưởng đám cẩm thu cúc lần đầu tiên nỡ rộ của trạng nguyên phủ, chỉ là không biết hắn làm tròn lời hứa thứ nhất, hay là thứ hai?
Mà Vũ Thế Nhiên không có viết xuống đôi câu vài lời, nghĩ đến nhất định là nghĩ nàng sẽ nắm chắc ý của phong thư này, vì vậy liền chỉ vẽ một đóa thu cúc, hắn biết nàng định minh bạch.
Đúng vậy, nàng minh bạch, minh bạch tất cả cảm tình giữa Bạch Lưu Ly cùng hắn, ý tứ của đóa thu cúc này biểu đạt, nàng một mực hiểu rõ, Vũ Thế Nhiên là thông minh, thông minh đến nàng có thể sẽ dùng thư của hắn làm văn đều đoán được, nếu hắn nghĩ đến chu toàn như vậy, vậy nàng liền đưa dự đoán của hắn biến thành thật, lúc này mới không lãng phí tâm tư của hắn.
Chỉ có hình không có chữ, nếu muốn để người biết được bức họa này biến thành văn hay tranh đẹp từ thủ bút của Vũ Thế Nhiên, chuyện nào có đáng gì, nàng tinh tường nhớ kỹ Bạch Lưu Ly chết đi ở chỗ sâu trong cái rương cất kỹ một phong thư nàng cùng Vũ Thế Nhiên vãng lai, chữ trên thư của Vũ Thế Nhiên, thật thật như dáng dấp mặt ngoài của hắn, thoạt nhìn tuấn dật ôn hòa, thưởng tâm duyệt mục, hoàn toàn làm cho không người nào có thể đoán được trong thân thể hắn cất giấu chính là một lòng dạ hiểm độc thế nào.
Đã có chữ của Vũ Thế Nhiên ở trước mặt, muốn viết ra một phong để chính hắn nhìn đều không thể biện ra được đến tột cùng thư xuất từ tay hắn chỉ là một chuyện dễ dàng, nàng có thể đem chữ của bất luận người nào giả đến y như thật.
Vũ Thế Nhiên không muốn chuyện xảy ra, nàng càng muốn để nó trở thành sự thật.
Biểu hiện ra là thỉnh nàng thưởng cúc, kì thực chỉ sợ là gậy ông đập lưng ông, Vũ Thế Nhiên đang đánh bàn tính gì tốt, vẫn là cho rằng nàng chết qua một lần còn đối với hắn cuồng dại không thay đổi? Chỉ tiếc, nàng không phải Bạch Lưu Ly lúc trước, nếu biết hắn vô tình, nàng nhất định phải đối với hắn vô.
“Sa Mộc, là người phương nào truyền tin tới?” Bạch Lưu Ly đem thư một lần nữa để vào phong thư, hướng Sa Mộc hỏi.
“Hồi đại tiểu thư, là một hôi y nam tử, xác nhận gia đinh của trạng nguyên phủ.” Sa Mộc cúi đầu trả lời cung kính, “Hắn còn nô tỳ thay chuyển đạt ba chữ cho đại tiểu thư, ‘Ba ngày sau’.”
Ba ngày sau, sao? Lần trước ở Chiêm Vân tự không có đắc thủ, lần này chỉ sợ Vũ Thế Nhiên là muốn đem nàng bóp chết, bất quá không biết đến lúc đó là ai chết trước.

Vũ Thế Nhiên, ngươi nếu khẩn cấp như thế, ta đây liền không ngại sớm hủy ngươi.
“Đại tiểu thư, có gì cần Sa Mộc chuẩn bị?” Trạng nguyên phủ đột nhiên gởi thư, Sa Mộc cảm thấy mắt phải liên tục nhảy, hình như sẽ có chuyện không tốt gì sắp phát sinh.
“Phò mã gia mời ta mời ta ba ngày sau đến trạng nguyên phủ thưởng cúc, thuận tiện bồi bồi Lạc công chúa từ đại hôn đến nay bị bệnh liệt giường, thay nàng giải buồn một chút, chuẩn bị gì, quả thực cần.” Khóe miệng của Bạch Lưu Ly cạn dương, nhất phó đạm nhiên tính trước kỹ càng, “Bất quá không vội, trước thay ta chuẩn bị chút nước tắm, đêm qua xuất chút mồ hôi, tổng cảm thấy khó chịu.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Sa Mộc lên tiếng trả lời xong chưa vội vãn lui ra, chỉ là có chút lo âu nhìn Bạch Lưu Ly, có chút do dự nói, “Đại tiểu thư, đêm qua người không khỏe?”
Đêm qua đại tiểu thư không cần nàng ở bên, trong lòng nàng cũng là sợ Vân vương gia, đại tiểu thư như vậy phân phó để cho nàng thở phào một cái, lại vẫn là không yên lòng đại tiểu thư, bởi vì đêm qua trước giờ tý, người của toàn bộ Bạch phủ đều muốn trong phòng mình đóng chặt cửa, đừng nói đến cửa phủ đi nghênh đón Vân vương gia, trong lòng nàng lo lắng, cuối cùng vẫn nhịn sợ xuống muốn đến cửa phủ nhìn đại tiểu thư hay không còn an hảo, nhưng không nghĩ mới đi đến phân nửa liền thấy Trân Châu tiểu thư dẫn bọn gia đinh vội vã chạy tới dược các, nghe nói là dược các bị thích khách náo loạn, mà khi nàng theo chạy đến dược các thì cũng không được gia đinh thủ ở bên ngoài cho phép tiến nhập, cuối cùng nàng chờ Trân Châu tiểu thư sắc mặt không tốt rời đi mới tiến thất, rồi lại bị Mục đại thiếu gia không biết không biết nằm ở bên trong phòng ngăn cản, nói cái gì không nên quấy rầy đôi phu thê đang bận rộn bên trong…
Nàng còn chưa có quá ngu xuẩn, đương nhiên biết lời của Mục đại thiếu gia là có ý gì, lập tức cũng không dám ở lâu trong dược, vội vã mặt đỏ tới mang tai ly khai, lẽ nào đại tiểu thư cùng Vân vương gia ——? Không không không, đây không phải là nàng một thị nữ nho nhỏ có thể suy đoán lung tung.
Bất quá hiện nay thấy khí sắc đại tiểu thư không giống, nàng cũng yên tâm, đám người kia e ngại Vân vương gia, tựa hồ sẽ không làm thương tổn đại tiểu thư, như vậy cũng tốt như vậy cũng tốt.
Dáng dấp Sa Mộc do dự thoạt nhìn còn có chút tiếc nuối, tựa hồ là nghĩ tới chuyện gì, hai lỗ tai ửng đỏ, cẩn cẩn dực dực quan tâm để Bạch Lưu Ly cảm thấy nàng thật là khả ái, không khỏi cười nói: “Sa Mộc đỏ tai, chẳng lẽ đã cho ta sớm cùng Vân vương gia động phòng rồi?”
(Luna: Buồn cười thật, nhất là Chiểu ca nha)
“Không không không, nô tỳ không có nghĩ như vậy!” Bạch Lưu Ly nói thẳng hai chữ động phòng để Sa Mộc lập tức mặt đỏ tới mang tai liên tục xua tay, “Nô tỳ chỉ là lo lắng đại tiểu thư mà thôi, lo lắng đại tiểu thư sẽ bị ánh mắt của Vân vương gia…” Hai chữ giết chết, cuối cùng Sa Mộc không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
“Lo lắng ta sẽ bị ánh mắt của Vân vương gia giết chết?” Bạch Lưu Ly cạn tiếu đem lời không dám nói của Sa Mộc bổ sung hoàn chỉnh, bỗng nhiên nghĩ đến mặt của Bách Lý Vân Tựu gần như tử thủy, nhãn thần trở nên có chút thâm trầm, “Yên tâm, hắn sẽ không giết ta.”
Dù cho muốn giết, nàng cũng không ngoan ngoãn dâng mạng lên, huống chi, hắn tuyệt sẽ không giết hắn, nếu hắn muốn mạng của nàng, liền sẽ không tốn tâm tư muốn thú nàng, lại không biết đêm qua ở bên ngoài phủ thích khách đột kích thì kéo nàng.
Nàng dùng xích ngọc y gia chí bảo cái mạng này, sẽ phải cứu được có giá trị mới phải.
“Nô tỳ đã biết, liền vì đại tiểu thư chuẩn bị nước tắm.” Sa Mộc không hề bất kỳ nghi vấn nào, lui xuống.
Bạch Lưu Ly lấy tay khều khều lá cây xanh đậm trên bàn, sau đó giơ tay lên gở mạn che mặt xuống, đầu ngón tay chạm vào gương mặt có chút khẽ run, sau đó đứng dậy, đi tới gương đồng bên cửa sổ, trong gương đồng ám hoàng, mặt của nàng, dĩ nhiên chỉ còn lại có từng đạo dấu vết phấn sắc mà thôi, nguyên bản vết sẹo nhô ra đã hoàn toàn san bằng, bất quá chỉ hai ngày ngắn ngủi, dược hiệu của u thảo mạnh như thế.
Nghĩ đến chỉ hai ngày, nàng liền không cần suốt ngày che mạn che mặt rồi.

Sau đó chuyện nàng cần làm đó là cần vì mình một thanh vũ khí tiện tay nhất, ở Diệu Nguyệt này lấy võ vi tôn, nàng vô nội lực thâm hậu lại không có vũ khí tiện tay, nếu là đối mặt thích khách như đêm qua vậy, chỉ có tốc độ mà trong tay vô vũ khí chỉ sẽ không ngừng ở hạ phong thậm chí chết, trước Bạch Lưu Ly thích dùng nhuyễn tiên, nàng cũng không thích vũ khí đường hoàng như vậy.
Nghĩ đến chỗ này, Bạch Lưu Ly chợt nhớ tới Bạch gia có một quyển cực vật chi thư tổ truyền, chỉ truyền cho lịch đại gia chủ, cũng chính là cuốn cực vật chi thư này, để Bạch Lưu Ly của thế giới này mất mạng, bởi vì nàng vi phạm tổ huấn để Vũ Thế Nhiên xem sách này, cho hắn biết xích ngọc tồn tại, có thể cũng chính là bởi vì nàng vi phạm tổ huấn, cho nên mới bị báo ứng tử vong.
Bất quá sách này bị Việt lão đầu đoạt đi, nàng đoạt không lại hắn liền để hắn thu, hiện nay nàng ứng với đi tìm Việt lão đầu mới đúng, chỉ là lão đầu quật cường vậy vẫn còn ở Vân vương.
Nghĩ đến lão Bạch Việt, Bạch Lưu Ly không khỏi bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, nàng tiếp nhận sính lễ của Bách Lý Vân Tựu, liền xem như là đã cùng hắn định thân, Việt lão đầu nên về nhà rồi.
Bất quá, đã định thân, nên có hôn thư mới phải, vạn nhất Việt lão đầu muốn xem hôn thư mới bằng lòng trở về…
Bạch Lưu Ly có chút vô lực xoa bóp mi tâm, đêm qua Bách Lý Vân Tựu không có đem hôn thư cho nàng, nàng cũng không có hỏi, những cấp bậc lễ nghĩa thời cổ này thực sự là nhiều, như vậy hiện nay nàng xác nhận đến tìm Bách Lý Vân Tựu lấy hôn thư lại thuận tiện đem Việt lão đầu nhận trở về, nghĩ đến cũng chỉ có thể như vậy.
“Sàn sạt… Sàn sạt…” Ngay khi Bạch Lưu Ly muốn xoay người, một trận gió mai vỗ lên song linh tiến thất, để sách đặt trên song đài lật vài trang, phát sinh thanh âm sàn sạt, để Bạch Lưu Ly không khỏi nhìn sách bị gió thổi động một mắt.
Vừa nhìn, Bạch Lưu Ly mới phát hiện dưới bồn thực vật ở trên song đài, đè nặng một phong thư hắc sắc, lộ ra, đang ở theo gió nhẹ nhàng hoảng động.
Ở đây từ lúc nào có phong thư hắc sắc? Có lẽ là Bách Lý Vân Tựu lưu lại? Nghĩ ngợi, Bạch Lưu Ly đem phong thư hắc sắc đặt ở dưới đáy chậu hoa rút ra, phong thư phẳng phiu, mở nhìn lên, hiển hách đập vào mắt đó là hai chữ “Hôn thư”.
Nội dung bên trong cùng Mục Chiểu lần thứ ba mà nói môi cho nàng rất giống, duy nhất có khác biệt, chỉ có kí tên mà thôi, kí tên cũng không phải là “Bách Lý Vân Tựu”, mà là “Vân Tựu”, tựa như hắn họ Vân họ Vân tên Tựu vậy.
Bạch Lưu Ly vẫn chưa đối với thư trong hôn thư có tích cực, chính đem thư một lần nữa đặt trở lại phong thư rồi gắp miệng, một cọng lông chim hắc sắc từ trong phong thư rơi ra, chánh chánh rơi xuống trên mũi hài của nàng.
Lông chim hắc sắc? Bạch Lưu Ly khom lưng đem lông chim nhặt lên, lông chim hắc sắc cùng hôn thư đặt chung một chỗ, biểu thị cái gì?
Bạch Lưu Ly ngồi ở trong thùng gỗ tràn đầy nước nóng tắm trong tay vẫn cầm lông chim hắc sắc, nhãn thần bất động, tựa hồ suy nghĩ sâu xa cái gì.
“Đại tiểu thư đại tiểu thư!” Ngay khi Bạch Lưu Ly từ trong thùng gỗ đi ra trùm khăn tắm lên, thanh âm vui mừng của Sa Mộc cách bình phong tại ngoại vang lên, “Lão thái gia đã trở về, đang ở dược các chờ người!”
Bạch Lưu Ly nhàn nhạt lên tiếng tỏ vẻ đã biết, để Sa Mộc đi trước hầu hạ lão đầu nhi kia, Sa Mộc lên tiếng trả lời cao hứng chạy đi, nàng mới bắt đầu mặc y phục, cuối cùng lau khô tóc còn ướt.

Trước dược các, lão Bạch Việt một gương mặt già nua ngồi xổm trong đình viện, nhất phó rầu rĩ không vui, Sa Mộc ở một bên cười dỗ hắn, hắn lại cứ chính là không cười, thời gian Sa Mộc khổ, Bạch Lưu Ly đi tới, Sa Mộc lập tức nghênh đón.
“Làm sao vậy?” Bạch Lưu Ly có chút kinh ngạc với dáng dấp của lão Bạch Việt, lão đầu nhi này, nguyên lai còn có thể buồn, nàng còn tưởng rằng hắn chỉ sẽ cười cùng tức giận.
“Hồi đại tiểu thư, lão thái gia từ lúc đi vào dược các bắt đầu đó là bộ dáng này, nô tỳ thỉnh hắn đã vào nhà ngồi hắn chính là không đi, là muốn ở đình viện ngồi xổm chờ đại tiểu thư.” Sa Mộc cũng khổ.
“Đã biết, đi làm sự tình ta giao cho ngươi đi, lão thái gia ta tới chiếu cố là tốt rồi.” Bạch Lưu Ly hướng Sa Mộc nói xong, hướng Bạch Việt bước tới, giương giọng kêu một tiếng, “Việt lão đầu.”
Ai biết lão Bạch chỉ là xốc mí mắt liếc nhìn nàng một cái liền cúi đầu, không để ý đến nàng, Bạch Lưu Ly đi tới trước mặt hắn cũng ngồi xổm người xuống, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy Việt lão đầu, ngay cả ta cũng không để ý?”
Lão Bạch Việt như trước không để ý tới Bạch Lưu Ly, chỉ là đem mặt nhăn đến càng chặt, Bạch Lưu Ly cảm thấy có chút bất an, giơ lên đỡ vai hắn, khó có được ôn nhu nói: “Việt lão đầu, ta là Lưu Ly, nói cho ta biết có đúng hay không ai khi dễ ngươi, ta thay ngươi đi đánh bọn họ?”
Lão Bạch Việt vẫn là trầm mặc, Bạch Lưu Ly nhíu nhíu mày, giọng nói chợt lạnh xuống, “Hay là ngươi ở nhà tôn tức phụ nhi của ngươi bị tôn tức phụ nhi của ngươi khi dễ? Ta đây sẽ ngay bây giờ đi giáo huấn nàng, đem nàng hưu đi!”
Bạch Lưu Ly nói xong lập tức, lão Bạch Việt cũng theo sát mà đứng lên, chỉ vào mũi của Bạch Lưu Ly cả giận nói: “Ngươi tiểu tử chết tiệt nếu dám đem tức phụ nhi của ngươi hưu, lão phu liền, sẽ không nhận thức ngươi làm tôn nhi nữa!”
“Tốt lắm, muốn ta không hưu nàng cũng được, ngươi nói cho ta biết trước có đúng hay không nàng khi dễ?” Ôi! Nghiêm trọng như vậy, tử lão đầu nhi này, đến cùng nàng thân tôn nữ là của hắn, hay là Bách Lý Vân Tựu mới đúng?
“Không phải.” Lão Bạch Việt quả đoán lắc đầu.
“Vậy là bởi vì cái gì ngươi không chịu tiến thất ngồi càng muốn ở chỗ này ngồi xổm?”
“Bởi vì lão phu không thích nơi này.” Lão Bạch Việt vừa nói một bên hướng nguyệt môn lui ra, trong mắt khàn khàn có bi thương Bạch Lưu Ly chưa từng thấy qua, “Hình như ở chỗ này thấy được hỗn tiểu tử chảy rất nhiều rất nhiều máu, còn có rõ ràng thấy ba thố tể tử kia ở trong sân chạy, thế nhưng chạy chạy lại cũng không thấy nữa, viện này không tốt! Lão phu không thích! Hỗn tiểu tử cùng đám thố tể tử của lão phu đều ở chiến trường vì nước giết địch, sẽ không ở chỗ này!”
Bạch Lưu Ly nhìn lão Bạch Việt chậm rãi lui ra sau, đáy lòng một trận đau thương vì hắn mà nổi lên, dược các nayd cất giấu hồi ức tốt đẹp nhất khi nàng còn bé, đồng dạng cũng cất giấu hồi ức hạnh phúc nhất của Việt lão đầu, chỉ là hiện tại, người cùng những hồi ức này có liên quan tất cả đều không ở trên đời này nữa, chỉ còn lại có nàng và hắn, hơn nữa nàng còn không phải Bạch Lưu Ly chân chính.
Việt lão đầu mặc dù điên, lại vẫn là thương tâm, thảo nào Bạch Lưu Ly cũng không hắn đến dược các, trái lại nàng sơ sót.
“Việt lão đầu không thích nơi này, chúng ta đây đến viện tử của ngươi thế nào?” Bạch Lưu Ly tiến lên đỡ vai phát run của lão Bạch Việt, êm ái dụ dỗ nói, “Ở nhà của tôn tức phụ nhi của ngươi ăn không có thói quen chứ, ta để trù tử làm vài món ngươi thích nhất, ngươi cùng ta nói một chút ngươi ở nhà tôn tức phụ nhi của ngươi đều làm những chuyện gì, thế nào?”
“Đi đi đi! Tức phụ nhi của ngươi để lão phu mang theo thật nhiều thứ tốt cho ngươi!” Lão Bạch Việt đột nhiên lại khôi phục tinh thần khí, bắt lại cổ tay của Bạch Lưu Ly phong phong hỏa hỏa hướng đến Việt viên chạy.
Khi Bạch Lưu Ly thấy thứ tốt lão Bạch Việt nói, có chút dở khóc dở cười, ngoại trừ lá trà chính là xiêm y, xiêm y chính là lá trà, hình như Bạch phủ không có bạc mua xiêm y vậy, huống chi nàng hoàn toàn không có ham mê uống trà, Bách Lý Vân Tựu đây rốt cuộc là lấy lòng người nào.
“Tức phụ nhi của ngươi nói, cái này đẹp, cái này cũng đẹp mắt!” Lão Bạch Việt hoàn toàn không thấy bất đắc dĩ của Bạch Lưu Ly, tự mình vui tươi hớn hở đem từng thứ trong rương lớn bản thân mang về lấy ra.

“. . .” Bạch Lưu Ly ngồi ở một bên, hơi lộ ra bất đắc dĩ, “Việt lão đầu, ngươi ở nhà của tôn tức phụ nhi của ngươi mấy ngày nay, hắn đều ngươi ngươi chơi đùa?”
“Đương nhiên, so với ngươi tiểu tử chết tiệt này hiếu thuận hơn, cùng lão phu đánh nhau so kiếm còn vung quyền!” Vừa nói đến Bách Lý Vân Tựu, trên mặt lão Bạch Việt tràn đầy đắc ý, đang nhìn hướng Bạch Lưu Ly thì dùng sức phi nhãn đao, “Ngươi sau này nếu là dám đối với tức phụ nhi của ngươi không tốt, lão phu là người thứ nhất dạy dỗ ngươi!”
“. . .” Bách Lý Vân Tựu là cho lão đầu nhi này uống cái canh gì, lập trường ngã sang bên hắn rồi còn kiên định như thế, cùng Việt lão đầu đánh nhau so kiếm còn thôi đi, còn. . . Vung quyền?
Vừa nghĩ tới Bách Lý Vân Tựu hé ra mặt không thay đổi cùng không chỉ có biểu tình phong phú còn huơi tay múa chân, tràng diện Việt lão đầu vung quyền, Bạch Lưu Ly chỉ là cảm thấy buồn cười, Bách Lý Vân Tựu người nam nhân kia, còn có thể tốn tâm tư tốn tâm tư bồi Việt lão đầu chơi đùa?
“Dạ dạ dạ, tôn nhi không dám, tôn nhi định nghe lời của Việt lão đầu, đem ngươi tôn tức phụ nhi của ngươi nuôi thật tốt.” Bạch Lưu Ly bất đắc dĩ cười cười.
“Còn không sai biệt lắm!” Lão Bạch Việt cố sức hừ một tiếng, tiếp tục trở mình đến rương lớn, lại bị Bạch Lưu Ly tiến lên kéo lại cánh tay của hắn, nói, “Việt lão đầu, trước dừng lại, ngươi lấy ra nhiều đồ như vậy, ta một chốc cũng nhìn không tới, trước hãy nghe ta nói nói mấy câu.”
Lão Bạch Việt nhìn đầy đất lộn xộn một mắt, cảm thấy Bạch Lưu Ly nói có lý, đi tới trước cái ghế ngồi xuống, Bạch Lưu Ly tiếp nhận ngâm vào nước thị nữ vừa ngâm, hai tay đưa cho hắn, nhìn lão Bạch Việt uống vẻ mặt hưởng thụ, mới mở miệng nói: “Việt lão đầu, lúc đầu ngươi giấu đi cực vật chi thư. . .”
“Không cho!” Ai biết lời của Bạch Lưu Ly còn chưa nói hết, lão Bạch Việt cũng đã giơ chân, lấy tay phách bàn trà ba ba, thanh âm càng lớn đến đinh tai nhức óc, thị nữ sợ đến đều thối lui đến ngoài phòng, “Ngươi tiểu tử chết tiệt lại muốn đưa cho tên khốn kiếp kia xem có đúng hay không? Dù cho lão phu chết cũng mơ tưởng! Hừ!”
“Không không không.” Bạch Lưu Ly lập tức giải thích, dáng tươi cười thảo hảo, không có biện pháp, lão đầu nhi cần dụ dỗ, “Ta chỉ là muốn nhìn ghi chép bên trong, nhìn thần binh lợi khí trên đời này cùng với vũ khí Bạch gia chúng ta có xem có vũ khí nào thích hợp ta, ngươi nhìn một cái tôn tức phụ nhi của ngươi tốt như vậy, nếu là đỉnh đầu của ta không có chút bản lĩnh, vạn nhất tôn tức phụ nhi của ngươi bị người đoạt đi ta lại không bản lĩnh cướp về, vậy làm sao thành, có đúng hay không?”
“Có đạo lý.” Lão Bạch Việt vuốt vuốt râu bạc trắng đầy cằm của bản thân, gật đầu, sau đó lại trừng mắt Bạch Lưu Ly, thái độ ác liệt, “Ngươi bảo chứng ngươi không phải là cầm đi cho tên khốn kiếp kia xem?”
“Ta bảo chứng.” Bạch Lưu Ly giả vờ vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngươi phát thệ.” Lão Bạch Việt nhãn thần càng hung ngoan, coi như Bạch Lưu Ly sẽ nói dối.
“Ta phát thệ, tuyệt không cho bất luận kẻ nào xem.” Bạch Lưu Ly nhấc tay chỉ thiên phát thệ.
“Tốt lắm, ngươi chờ ở đây, lão phu đi tìm sách.” Lão Bạch Việt nói đứng lên đi vào phòng, đi ra hai bước quay đầu lại lại ném cho Bạch Lưu Ly đao nhãn, “Ngươi nếu là dám theo tới nhìn lén, lão phu cắt đứt chân của ngươi!”
“Dạ dạ dạ.” Thật là một lão đầu nhi dong dài.
Khi Bạch Lưu Ly trở mình không biết Bạch Việt từ đâu mà nhảy ra một bìa sách vàng nồng đậm môi vị, ngẩn ra một chút.
—— đề lời nói ngoài ——
A-men, hai giờ sáng, cô lạnh môn mộng đẹp