Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 82: Chương 82: Quỷ Vương Gia, Ánh Mắt Giết Người Rồi




CHƯƠNG 82: QUỶ VƯƠNG GIA, ÁNH MẮT GIẾT NGƯỜI RỒI
Editor: Luna Huang
Trạng nguyên phủ.
Trong thư phòng, trong tay Vũ Thế Nhiên nắm bắt một phong thư, càng xem đến cuối cùng, nhãn thần càng âm lãnh, cuối cùng mang cả thư lẫn phong thư đến trên ánh nến đốt thành tro bụi.
Khi thư trong tay hắn vừa bị ngọn lửa liếm lên, ngoài phòng truyền đến thanh âm bén nhọn quát mắng hạ nhân của Hạ Hầu Lạc, “Các ngươi những thứ cẩu này, cũng dám ngăn bổn phu nhân gặp Vũ lang? Đều có phải chán sống rồi có phải không?”
“Thỉnh phu nhân bớt giận, cũng không phải là tiểu nhân không cho ngươi đi vào gặp gia, chỉ là gia đã phân phó, thời gian hắn ở thư phòng, những người không có nhiệm vụ cũng không thể tới gần thư phòng, nên. . .phu nhân vẫn là mời trở về đi.” Gia đinh hôi y nhìn Hạ Hầu Lạc đang nổi giận đùng đùng một mắt vội vã cúi đầu, cung cung kính kính giải thích, hình như Hạ Hầu Lạc trước mắt là đồ bẩn đồ xấu gì một dạng, để hắn không dám nhìn thẳng, lại không thể ly khai, chỉ có thể cúi đầu xuống không nhìn tới nàng.
Hạ Hầu Lạc đang thịnh nộ, không có phát hiện biến hóa cấp tốc lóe lên trong mắt gia đinh hôi y, vì thịnh nộ, bệnh rụng tóc trên đỉnh đầu của nàng thưa thớt tế hoàng hơi dựng thẳng lên, xứng với khuôn mặt vàng như nến của nàng, hai mắt ao hãm, thật thật là xấu làm cho người khác không đành lòng nhìn thẳng, chỉ thấy nàng nghe xong gia đinh gia đinh giương lên cái tát, nặng nề rơi xuống trên mặt của gia đinh, tiếng tát chói tai lập tức truyền vào trong lỗ tai mỗi người.
Gia đinh không chỉ có không dám cũng không có thể phản kháng, chỉ dám quỳ trên đất, chỉ nghe lạnh lùng nói: “Nhàn tạp nhân? Trợn to mắt chó của ngươi nhìn rõ, bổn phu nhân là những người không có nhiệm vụ sao?”
“Phu, phu nhân người không phải là những người không có nhiệm vụ, chỉ là, đây là gia phân phó, tiểu nhân không dám không nghe theo a!” Đều là chủ tử, cũng không thể đắc tội, gia đinh chỉ có quay Hạ Hầu Lạc một chút một chút dập đầu, phải biết rằng, hôm nay ban ngày, phu nhân suýt nữa đem Cúc nhi giết chết, chính là cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám đắc tội phu nhân đáng sợ này.
“Ngươi còn dám ngăn bổn phu nhân?” Hạ Hầu Lạc tới gần như cũ không để cho gia đinh nói, thanh âm sắc nhọn trở nên thâm độc.
“Tiểu nhân. . .”
“Người đến, đem cẩu vật này mang xuống vả miệng! Phế đi tay chân! Nhìn hắn sau này còn thế nào ngăn bổn phu nhân!” Còn không gia đinh nói hết lời, Hạ Hầu Lạc một cước đạp lên trên mu bàn tay đang dán đất của gia đinh, trên cao nhìn xuống không chút nào quyết định vận mệnh sau này của gia đinh.
Mặc dù mu bàn tay bị Hạ Hầu Lạc đạp đau nhức khó nhịn mồ hôi lạnh chảy ròng, gia đinh cũng không dám hé răng cầu xin tha thứ, mà khi hắn nghe được Hạ Hầu Lạc muốn vả miệng hắn còn muốn phế đi tay chân hắn, cũng vô pháp lặng lẽ thừa thụ đau khổ để Hạ Hầu Lạc buông tha hắn, ai biết nàng chẳng những không cần thiết khí, còn ác độc như vậy!
“Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! Tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi, tiểu nhân không có muốn ngỗ nghịch ý người!” Thế nhưng, thân phận thấp con kiến hôi của bọn họ, ngoại trừ cầu xin tha thứ, còn có thể làm cái gì?
“Tha mạng? Ha ha ha ——” đối với cầu xin tha thứ của gia đinh, Hạ Hầu Lạc chẳng những không có dễ chịu, trái lại giận hơn, cố sức xoay tròn chân, nhìn tay của gia đinh dưới lòng bàn chân nàng vì của nàng sử lực mà chảy ra máu trên mặt đất, cười đến thâm độc, “Đừng tưởng rằng Bạch Lưu Ly con tiện nhân kia sẽ xuất hiện cứu các ngươi những thứ cẩu này! Cúc nhi tiểu tiện nhân kia bị Bạch Lưu Ly mang đi đúng không, đừng lo, bổn phu nhân vẫn như cũ có thể giết chết giết chết!”
“Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng!” Trên lưng gia đinh bởi vì mồ hôi lạnh ướt đẫm, thanh âm cũng biến thành không ngừng run rẩy.
“Còn không mau cho người đến mang hắn xuônngs vả miệng phế đi tay chân!” Hạ Hầu Lạc bỗng nhiên thật sâu ninh mi, coi như thập phần gia đinh đáng thương trước chân, hướng gia đinh trực thủ trong viện quát dẹp đường, “Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn có kết quả như hắn?”
“Phu nhân bớt giận!” Gia đinh trực thủ nhất tề lên tiếng trả lời, chỉa vào tâm tình trầm trọng như cự thạch gia đinh quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ chậm rãi đi đến, Hạ Hầu Lạc lui qua một bên, chỉ cao khí ngang nhìn những thứ tính mạng ti tiện này như vậy làm sao hóa thành bột mịn dưới chân nàng.
Nhiên, coi như thời gian bọn gia đinh trực thủ đưa tay đem gia đinh quỳ trên mặt đất nâng dậy, tiền nhất khắc gia đinh vẫn còn vô lực xin khoan dung, nhất khắc này không biết khí lực ở đâu đến, một tay lấy hất ra tay của toàn bộ gia đinh tới gần, tiện đà thần sắc như điên nhào qua Hạ Hầu Lạc đứng ở một bên!
Hạ Hầu Lạc kinh hãi, nhất thời không biết phản ứng, hai chân cũng không biết tránh gia đinh vì hận mà cuồng, gia đinh còn lại phản ứng kịp thì đã không kịp rồi, tên gia đinh điên cuồng kia đã xem Hạ Hầu Lạc ngã nhào xuống đất, dùng một tay còn có thể động của hắn dùng hết lực khí toàn thân không ngừng quật mặt của Hạ Hầu Lạc, thanh âm bộp bộp liên tục không ngừng mà vang vọng cái nhà này.

Hạ Hầu Lạc bị gia đinh đánh cho không có cơ hội há mồm nói chuyện, càng không có cơ hội né ra, đám người còn lại nhất thời đều mắt choáng váng, không có người nào tiến lên gia đinh điên cuồng kia.
Không biết tát Hạ Hầu Lạc bao nhiêu cái, gia đinh ngừng động tác, nhiên hắn vẫn chưa dự định buông tha Hạ Hầu Lạc, mà là quả đấm kháp cổ của Hạ Hầu Lạc!
Ánh mắt của gia đinh vì phẫn nộ mà tràn ngập tơ máu, một đôi mắt vốn là cung thuận tràn đầy cừu hận tinh đối với những thứ người cao cao tại thượng này, mà tức giận như vậy lại tràn đầy quyết tuyệt cùng bi thương chỉ có những thứ thân phận thấp như bọn họ mới có thể đọc được, làm ra cử động như vậy, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng hắn có thể trước khi chết đưa nữ nhân ác độc không xem bọn họ là người này kéo vào địa ngục, dù cho trọn đời không được siêu sinh hắn cũng nguyện ý!
Tay của gia đinh đang tiếp tục cố sức, có như vậy trong nháy mắt, gia đinh đang do dự đến tột cùng có muốn hay không tiến lên ngăn cản cử động điên cuồng của hắn, nếu là ngăn trở hắn, vậy kế tiếp đến phiên ai chết?
Cũng liền trong nháy mắt bọn gia đinh do dự mà có muốn hay không tiến lên cứu Hạ Hầu Lạc đó, từ phương hướng thư phòng bay ra môt cây chủy thủ, kháp ở giữa mi tâm của gia đinh bớp cái cổ Hạ Hầu Lạc, chỉ thấy máu loãng trong nháy mắt từ mi tâm của hắn tích lạc, một giọt tích rơi vào nét mặt của Hạ Hầu Lạc, sau đó gia đinh chết không nhắm mắt ghé vào trên người của Hạ Hầu Lạc, Hạ Hầu Lạc hô hấp được trong nháy mắt cố sức đẩy gia đinh chết trên người nàng ra, vội vã từ dưới đất bò dậy từ dưới đất bò dậy chạy đến Vũ Thế Nhiên đang đứng ở ngoài cửa thư phòng.
Trong viện gia đinh trực thủ lập tức toàn bộ quỳ xuống, tựa đầu thật thấp, tựa hồ đang đợi Vũ Thế Nhiên xử trí.
“Tối nay không cần các ngươi trực thủ rồi, đều lui ra đi.” Vũ Thế Nhiên chẳng những không xử trí những gia đinh mắt thấy Hạ Hầu Lạc chịu nhục lại không ra tay ngăn cản, trái lại để cho bọn họ lui ra nghỉ tạm, bọn gia đinh chợt cảm thấy như hộ khẩu đi một lượt, đồng loạt ứng tiếng “Vâng”, mang thi thể gia đinh chết đi, vội vã ly khai.
“Vũ lang ngươi dĩ nhiên buông tha cẩu vật này?” Hạ Hầu Lạc sâu vì không giải thích được, cũng sâu vì phẫn nộ, thanh âm bén nhọn cũng không lớn, “Mới vừa rồi bọn họ mắt mở trừng trừng nhìn ta bị đồ bẩn kia đánh cũng không có cứu ta!”
Vì cái tát của gia đinh mới vừa rồi dụng hết toàn lực, vốn là xấu xí Hạ Hầu Lạc lúc này trở nên càng thêm xấu xí, càng thêm kẻ khác không đành lòng nhìn thẳng, nguyên bản mặt xấu lúc này đã sưng lên, đỏ bừng đỏ bừng, hai môi cũng biến thành hồng dày, hơn nữa mới vừa rồi huyết trên mi tâm của gia đinh đính vào trên mặt của nàng, thật thật xấu không nói nổi.
Cũng vì hai gò má của nàng sưng lên thật cao, đến nỗi nàng chỉ cần há hốc miệng nói sẽ cảm thấy cả khuôn mặt đau, cho nên chỉ có thể oán độc thấp giọng tả oán nói.
Nhưng mà Hạ Hầu Lạc luôn luôn đem dung mạo coi là tính mạng, lúc này dĩ nhiên không có để ý dung mạo của nàng, mà là vươn tay nắm chặt Vũ Thế Nhiên Vũ Thế Nhiên, lo lắng nói: “Vũ lang, ngươi hôm nay có hay không giúp ta thu hồi châu ngọc của ta từ trên tay Bạch Lưu Ly?”
Vũ Thế Nhiên lặng lẽ, cũng không có nhìn Hạ Hầu Lạc, mà là đưa ánh mắt về phía trời cao, Hạ Hầu Lạc nhìn phản ứng của hắn, không khỏi đem tay hắn trảo càng chặt hơn, thanh âm cất cao, “Ngươi không có, đúng hay không? Ngươi cũng không có giết chết Bạch Lưu Ly, đúng hay không?”
“Ngươi không phải nói ta dựa theo lời của ngươi nói đi làm, là có thể giết chết Bạch Lưu Ly tiểu tiện nhân kia sao?” Hạ Hầu Lạc dục nói dục kích động, đúng là buông lỏng tay của Vũ Thế Nhiên ra ngược lại nắm chặt cánh tay hắn, đem móng tay thật sâu khảm trong cánh tay của Vũ Thế Nhiên, “Phong thư kia, nhưng thật ra là ngươi cho nàng, cũng là ngươi mời nàng đến phủ thưởng cúc, có đúng hay không, có đúng hay không? Trong lòng ngươi kỳ thực còn muốn của nàng có đúng hay không?”
“Vũ lang, ngươi trả lời ta, trả lời ta!” Hạ Hầu Lạc biện hộ cho kích động, “Ngươi rõ ràng nói qua ngươi yêu nhất là ta, ngươi rõ ràng nói qua trong mắt của ngươi chỉ có ta!”
Vũ Thế Nhiên trầm mặc như trước, như trước không nhìn sắc mặt xấu xí của Hạ Hầu Lạc, cũng ngại ngại bẩn huy khai tay của nàng kháp cánh tay hắn, Hạ Hầu Lạc kinh ngạc bình tĩnh nhìn Vũ Thế Nhiên, một cái chớp mắt hình như đang nhìn người xa lạ, sau đó như tựa như nhớ tới cái gì thấp giọng nói: “Hoặc là Bạch Lưu Ly nói đúng, Vũ lang ngươi căn bản không yêu ta, ngươi chẳng qua là muốn ngọc châu trên người ta, ngươi muốn bất quá là thân phận của ta có thể mang lợi ích cho ngươi, ngươi đang lợi dụng xong Bạch Lưu Ly đem nàng một cước đá văng ra, cũng một ngày nào đó sẽ đem ta một cước đá văng ra, hắc, ha ha ——”
Thanh âm của Hạ Hầu Lạc không lớn, lại cũng đủ Vũ Thế Nhiên nghe được rõ ràng, chỉ thấy hắn thu hồi ánh mắt, âm lãnh nhìn Hạ Hầu Lạc xấu xí vô cùng.
“Ta thật ngu xuẩn, ta không tin nàng nói nên vội vả tới tìm ngươi tìm chứng cứ, bóp chết ngươi ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một mắt, đã như vậy, mới vừa rồi vì sao không cho người ti tiện kia bóp chết ta cho tốt?” Lúc này Hạ Hầu Lạc thần trí tựa hồ không điên không loạn, không chỉ có như vậy, tâm tình tựa hồ trái lại thông thấu như gương sáng, có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Vũ Thế Nhiên.
(Luna: Kỳ thực nếu HHL không phải lúc đầu giết chết cùng hủy dung của BLL thì ta cũng muốn chị này có hạ tràng tốt đẹp một chút. Dù gì cũng là một người đáng thương bị người lợi dụng)
” Kỳ thực ở trong lòng Vũ lang, vẫn còn nghi ngờ ta yêu ta đúng hay không? Dù cho ta biến thành bộ dáng này, Vũ lang còn không nhẫn tâm ta bị khổ dằn vặt đúng hay không?” Hạ Hầu Lạc lại lần nữa cầm tay của Vũ Thế Nhiên, ngũ chỉ đi qua khe hở tay hắn, để cho bọn họ mười ngón chặt, đem mình toàn bộ dán đến trên người Vũ Thế Nhiên, ánh mắt thâm tình sáng quắc dừng ở ánh mắt của Vũ Thế Nhiên, ôn nhu nói, “Vũ lang ngươi không phải là còn khen thân thể của ta xinh đẹp sao, chỉ cần đem ngọc châu cầm về, ta là có thể biến trở về dáng dấp nguyên bản xinh đẹp, nói vậy, Vũ lang bất kể là thân hay tâm, cũng sẽ không ly khai ta, đúng hay không, Vũ lang?”
“Vũ lang, ta là yêu ngươi như vậy, vì ngươi có thể hi sinh tất cả, Vũ lang, nói ngươi cũng yêu ta, nói mau ngươi cũng yêu ta, nếu không. . .” Hạ Hầu Lạc đem môi dày của nàng dán lên môi lương bạc khêu gợi của Vũ Thế Nhiên, ái muội lại âm lãnh nói, “Ta phải đi cân những đại nhân của Hình bộ nói, kỳ thực, là ngươi muốn giết Bạch Lưu Ly. . .”

Đôi mắt của Vũ Thế Nhiên khẽ híp một cái, nguy hiểm tràn ngập.
(Luna: Xong rồi, bà này gan uy hiếp ổng, không thoát khỏi chết rồi)
“Nào, Vũ lang, nói ngươi yêu ta, nói ngươi muốn ta, nói ngươi vĩnh viễn chỉ thích ta, chỉ cần một mình ta.” Hạ Hầu Lạc nhìn ánh mắt của Vũ Thế Nhiên chợt thay đổi, hài lòng cạn tiếu, đưa tay lên, hoàn đến trên cổ của Vũ Thế Nhiên, nhón chân bên tai hắn ái muội bật hơi, “Vũ lang, ta nghĩ muốn ngươi, ta muốn thân thể của ngươi rồi.”
Mà khi thanh âm của Hạ Hầu Lạc vừa hạ xuống, nàng nguyên bản hàm chứa nụ cười thoả mãn mắt bỗng dưng trợn to, đầy mãn kinh hãi, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía ngực mình.
Chỉ thấy trên ngực nàng nhô ra độ cung, vững vàng, bất thiên bất ỷ, cắm môt cây chủy thủ! Đỏ tươi xưng quanh ở chủy thủ chậm khuếch tán, trên xiêm y nga hoàng sắc của nàng nở ra một đóa huyết sắc kỳ ba càng ngày càng to.
(Luna: Ta biết ngay mà =.=)
“Vũ lang, ngươi ——” Hạ Hầu Lạc lấy tay che ngực, trợn to hai mắt không thể tin nhìn Vũ Thế Nhiên mặt mày ôn hòa, hắn dĩ nhiên, dám đối với nàng như thế?
“Ngươi nói đúng, ta làm tất cả, bất quá là lợi dụng ngươi, bao quát thú ngươi, bao quát cùng ngươi mây mưa thất thường.” Vũ Thế Nhiên dùng khắn cố sức lau chùi môi bị Hạ Hầu Lạc hôn qua của mình, cố sức đến môi hắn sắt chảy ra máu, hình như Hạ Hầu Lạc là bẩn mang theo ôn dịch, sau khi lau xong ném khăn trên mặt đất, khóe miệng hàm chứa tiếu ý ôn hòa mê người trước sau như một, “Ngươi không biết, đối mặt với ngươi, lòng là có buồn nôn cỡ nào.”
Tiếu ý ôn hòa Vũ Thế Nhiên ở trong mắt Hạ Hầu Lạc nỡ rộ sáng lạn, chính là loại tiếu ý mê người này để Hạ Hầu Lạc lạch mất tim mình, cho tới hôm nay đến mạng cũng đã đánh mất.
“Mới vừa rồi sở dĩ muốn cứu ngươi, chỉ là bởi vì không thể để cho ngươi ở phủ đệ của ta chết như vậy, như vậy con đường làm quan của ta làm sao bây giờ?” Vũ Thế Nhiên ôn nhu thay Hạ Hầu Lạc đem tóc lưa thưa của nàng đến sau tai, giọng nói ôn nhu như gió mát, “Mà bây giờ giết ngươi, là bởi vì ngươi không còn có bất luận giá trị lợi dụng gì.”
Hạ Hầu Lạc chấn kinh đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Thế Nhiên chậm rãi đi hướng bàn học, đem trường kiếm để ở trên bàn cầm lấy, ra khỏi vỏ, sau đó huy kiếm, đem thư phòng vốn chính tề phá nát, sau đó đi trở về trước mặt Hạ Hầu Lạc, đưa tay nắm lấy chuôi chủy thủ, không chút do dự rút chủy thủ từ trong thân thể nàng ra!
“Nên, công chúa, ngươi có thể chết rồi.” Vẩy tiên huyết nhuộm tay của Vũ Thế Nhiên, Hạ Hầu Lạc hai mắt trợn tròn rồi ngã xuống, trong một chút ý thức mông lung cuối cùng của nàng, chỉ thấy Vũ Thế Nhiên lật ngược trường kiếm trong tay hắn, đúng là tự đâm kiếm vào trong lồng ngực của mình!
Vì sao, vì sao. . . Hạ Hầu Lạc không cam lòng, thân thể đã hoàn toàn vô lực, đường nhìn càng lúc càng không rõ.
“Người đến! Có thích khách!” Một tiếng kêu sợ hãi này của Vũ Thế Nhiên, thành một giọng nói cuối cùng trong sinh mệnh của Hạ Hầu Lạc.
Cho đến nàng không cam lòng chết đi, nàng như trước không rõ, Vũ Thế Nhiên một trạng nguyên còn chưa phong quan, làm sao dám giết nàng đường đường công chúa của một nước, cũng chính bởi vì nàng cảm thấy Vũ Thế Nhiên không có khả năng hại nàng càng không thể nào giết nàng, mới để cho nàng chết không thể nhắm mắt.
Sáng sớm hôm sau.
Bách tính của Tố thành lại là mặc nhai hạng sôi trào lên, đặc biệt các nơi trà bằng.
“Nghe nói Bạch Lưu Ly đại ác nữ kia còn với với trạng nguyên nhớ không quên, hôm qua lại vẫn lén lén lút lút đi trạng nguyên phủ!”
“Nói thế có thật không! Bạch Lưu Ly không phải là đã cùng Quỷ Vương gia đính hôn rồi sao? Lại còn đối với trạng nguyên nhớ mãi không quên?”

“Thiên chân vạn xác! Bất quá cũng không nhìn một chút trạng nguyên gia là dạng người nào, Quỷ Vương gia dạng người nào có cái gì, là nữ nhân cũng sẽ chọn trạng nguyên gia, huống chi Bạch Lưu Ly từ trước trong lòng chứa chính là trạng nguyên gia, làm sao có thể nói liền quên?”
“Thực sự là không biết liêm sỉ, dù cho Quỷ Vương gia lớn lên xấu không gì sánh được, đó cũng là chính nàng chọn tự mình đáp ứng hôn sự, đều đã cùng Quỷ Vương gia định hôn rồi, lại còn đến tường của trạng nguyên phủ?”
“Vậy thì không, không chỉ có là leo tường a, còn là ban ngày leo tường, chỉ vì có thể nhìn thấy nguyên gia một mặt.”
“Như vậy còn chưa tính, Bạch Lưu Ly đại ác nữ kia còn ý đồ độc hại công chúa, còn muốn cùng công chúa trạng nguyên gia!”
“Quá không biết xấu hổ! Công chúa và trạng nguyên gia đã là phu thể bái đường thân động qua phòng, nàng lại còn muốn cùng công chúa đoạt nam nhân? Ác độc còn chưa tính, lại còn không biết liêm sỉ như vậy như vậy!”
“Sai a, thế nào ta nghe nói không phải như vậy?” Có người xen mồm, “Ta nghe nói trạng nguyên gia truyền một phong mật thư cho Bạch Lưu Ly, mời Bạch Lưu Ly đến Có người thưởng cúc, còn có người thấy tận mắt là quản gia của trạng nguyên phủ lĩnh Bạch Lưu Ly tiến phủ, thế nào ban ngày leo tường?”
“Ta nghe nói cũng như vậy, nói là Bạch Lưu Ly vào trạng nguyên phủ thấy công chúa ngược đãi thị nữ, là Bạch Lưu Ly cứu thị nữ đáng thương một mạng, cuối cùng mang thị nữ đi, hôm nay thị nữ ở trong Bạch phủ.”
“Không thể nào? Bạch Lưu Ly đại ác nữ kia tốt bụng như vậy?”
“Hảo tâm hay không tâm cũng không phải ta ngươi những dân thường nói là được, bất quá có một việc là khẳng định, từ lúc nàng chết mà phục sinh tới nay, hình như chưa từng làm ác trong Tố thành.”
“Ngươi không nói ta còn không có chú ý tới, hình như thất là như thế này, đoạn thời gian này cũng không nàng vung tiên ở trên đường.”
“Nói như vậy, là người của trạng nguyên phủ vu oan giá họa cho Bạch Lưu Ly rồi?”
“Ai biết được, nghe nói lúc đó Mẫn quý phi nương nương cũng ở đây, cũng một ngụm nhận định là Bạch Lưu Ly độc hại công chúa.”
“Sau đó thì sao?” Có người vội vã muốn biết kế tiếp xảy ra chuyện gì.
“Sau đó a, sau đó chính là Quỷ Vương gia xuất hiện, đánh chết đều không thừa nhận là Bạch Lưu Ly độc hại công chúa, còn cắn ngược lại trạng nguyên gia một ngụm, nói là bọn hắn bêu xấu Bạch Lưu Ly.”
“Còn nghe nói Quỷ Vương gia nuôi một con ưng biết ăn thịt người, tại chỗ liền ăn thái giám bên người Mẫn quý phi nương nương!”
“Thật, thật hay giá?” Có thanh âm nuốt nước bọt vang lên, “Quý phi nương nương kia cũng cho phép Quỷ Vương gia làm như vậy?”
“Những chuyện của người hoàng gia, ai biết được, ta cũng bất quá là nghe nói mà thôi.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó cũng không biết, hình như là mang sự tình gia cho hình bộ xử lý rồi.”
“Hình bộ?”
“Đúng vậy, Hình bộ, công chúa và quý phi nương nương một mực chắc chắn là Bạch Lưu Ly tâm hoài bất quỹ độc hại công chúa, mà Quỷ Vương còn lại là một mực chắc chắn trạng nguyên gia một nhà vu oan giá họa Bạch Lưu Ly, sự tình không có cách nào giải quyết, cuối cùng Hình bộ Hình bộ tra.”
“Bất quá nghe nói. . .” Có người cố ý giảm thấp âm lượng xuống.
“Nghe nói cái gì?” Rất nhiều người hiếu kỳ.

“Nghe nói công chúa cùng nghe đồn mỹ hoa dịu dàng hoàn toàn khác nhau, nàng căn bản không xem hạ nhân là người, chính là đến con chó cũng không bằng.”
Trong mắt của những quý nhân, có mấy người xem nô nhân là người đâu, Bạch Lưu Ly đại ác nữ thậm chí không xem dân chúng tầm thường như ta ngươi làm mạng người nữa.”
“Nào nào nào, dùng trà, dùng trà, chuyện của các quý nhân dân thường như chúng ta cũng không biết rõ, sự thực làm sao, chờ Hình bộ điều tra ra sẽ biết.”
(Luna: Cười chết với đám bách tính, nhiều chuyện đến nỗi giàu không được luôn haha)
Khi các khách uống trà trong quán trà đối với chuyện hôm qua Bạch Lưu Ly nhập trạng nguyên phủ nghị luận ầm ỉ, đột nhiên có một danh nam tính nhỏ gầy chừng mười một mười hai thần sắc vội vả chạy tới, có người tinh mắt xa xa liền nhìn thấy hắn, mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Nhìn, tiểu Lương nhi đã trở về, hình dạng vội vả, có lẽ là mang chuyện thú vị gì tới.”
Nam tính tên là tiểu Lương nhi chạy vào, khách mới vừa nói lập tức vẫy tay hắn, cười nói: “Đến đến đến, tiểu Lương nhi, ở đây có nước trà, mau tới uống.”
Tiểu Lương nhi vừa thấy có người ngoắc, vội vã chạy tới chỗ người ngoắc, vọt tới trước bàn nâng lên bát trà ngẩng rầm rầm đem bát trà to rót hết vào trong miệng, bởi vì uống quá cấp, nước trà từ khóe miệng của hắn chảy tới trên cổ của hắn, ướt xiêm y trắng bệch của hắn, cũng để cho hắn gấp đến độ sặc.
“Uống chậm thôi, không có người đoạt với ngươi, ngươi hài tử này.” Khách bất đắc dĩ cười.
Chỉ thấy tiểu Lương nhi tay áo bẩn thỉu lau miệng, thần sắc hoảng trương nói: “Mọi người, chợ bán thức ăn đầu thành tây có đại sự xảy ra rồi!”
Chợ bán thức ăn đầu thành tây, vốn là pháp trường của Tố thành, chỉ bất quá vứt đi đã lâu mà thôi, từ lâu không có người chú ý pháp trường bỏ hoang một mảnh cỏ hoang dày đặc, nhưng mà sáng nay mới tảng sáng, nói đó liền đã có bách tính nghỉ chân tại đó, dừng lại cũng thật lâu không rời đi.
Thời khắc này pháp trường bỏ hoang ở chợ bán thức ăn thành tây, số người dày đặc nhốn nháo, nhưng mà pháp trường to như vậy chỉ nghe tiếng thở hào hển của mọi người trầm trọng, không nghe thấy sảo tạp thanh, thậm chí tiếng bàn luận xôn xao cũng không có, tất cả ánh mắt của bách tính, đều tụ cỏ dại trường mãn trên pháp trường, trong ánh mắt, có khiếp sợ, có sợ hãi, có run. . .
Chỉ vì, trên to mộc đứng trên pháp trường đã mục, treo tròn mười cổ tử thi! Nữ có nam có, xem thấu là thái giám cùng với cung nữ trong cung, cùng với gia đinh thị nữ trong trạng nguyên phủ!
Chỉ thấy mười người đều bị dùng dây thừng to bao lại cái cổ, treo thật cao, đầu cúi, hai vai vô lực rủ xuống, bọn họ đều có một điểm giống nhau, ánh mắt của bọn họ, đều là trình trừng lớn nổi lên chi trạng, hình như trước khi chết một khắc kia gặp kinh hách to lớn không gì sánh được.
Nghe nói, những người này là hôm qua ban ngày xuất hiện ở trong Thu uyển của trạng nguyên phủ, ngoại trừ Quỷ Vương gia, Bạch Lưu Ly đại ác nữ, công chúa Hạ Hầu Lạc, trạng nguyên lang Vũ Thế Nhiên cùng với Mẫn quý phi nương nương ra thì còn gia đinh thị nữ thái giám cung nữ.
Nghe nói, bọn họ đều là bị Quỷ Vương gia giết chết, bởi vì bọn họ đều thấy được ánh mắt của Quỷ Vương gia!
Nghe nói, Quỷ Vương gia sở dĩ không giết các quý nhân, là bởi vì bọn hắn giết không được.
Nghe nói, chưa người biết thi thể này là thế nào xuất hiện ở đây, chưa bất kỳ ai thấy có người đem những thi thể này đến, lại trói rồi treo trên cọc gỗ, những thi thể này, tựa như đột nhiên xuất hiện.
Mục Chiểu đứng ở cuối đoàn người, hơi hí mắt hàm tiếu nhìn tử thi trên đài như cắt đứt quan hệ, phảng phất hôm qua hắn chưa từng bị kiếm đấm trên thân, trái lại Đồng Nhai đứng ở bên cạnh hắn gương mặt lo lắng, “Thiếu gia, người xem đủ rồi nhanh lên hồi phủ đi, đại phu nói ngươi phải tĩnh dưỡng.”
“Dong dài, chưa nhìn thấy thiếu gia nhà ngươi cường tráng như bò sao, cái gì phải tĩnh dưỡng, chớ sầu mi khổ kiểm, ngươi còn như vậy sau này chớ cùng ta.” Mục Chiểu thập phần ghét bỏ vẻ mặt lo lắng của Đồng Nhai.
“Thiếu gia người đừng, Đồng Nhai không nói, người đừng chạy loạn nữa là được.” Đồng Nhai lập tức khẩn trương nói.
Mục Chiểu không để ý đến hắn nữa, cũng xoay người đi, “Đi thôi đi thôi, xem đủ rồi.”
Đồng Nhai lập tức hỉ thượng mi sao, liền vội vàng gật đầu, “Vâng!”
Ngay khi Mục Chiểu xoay người, ánh mắt xẹt qua bóng người cách đó không xa, không khỏi đưa mắt dừng hình ảnh, hơi nhíu mày.