[Quyển 2] Bất Lương Quân Hôn

Chương 2-2




Edit: Mẹ Mìn

Trầm Nghê Trần nói ra miệng, nhàn nhạt đấy, nhẹ nhàng đấy, mà cũng hung hăng như là cây roi đánh vào trong lòng Mễ Kiều.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh, bắn đi qua, chiết xạ thành cầu vồng sáng rọi, giống như không thể nắm lấy tương lai, biến hoá kỳ ảo. Trong xe nhanh chóng yên tĩnh trở lại, thời gian lặng lẽ trôi, một đi không trở lại. Như dòng nước, vây lấy bóng hai người, như vậy chật vật.

"anh điên đảo toàn bộ thế giới, chỉ vì muốn bắt lấy cái bóng của em."

Trầm Nghê Trần nhấn mạnh từng lời.

"không nhớ sao? Em đã nói, về sau những lời này là tín ngưỡng tình yêu đối với em. Em nói, Mễ Kiều em nếu đã yêu một người, hoặc là không yêu, hoặc yêu được cả đời. Em thà răng không có hoa hồng cho lễ tình nhân, cũng muốn cùng người em yêu cùng một chỗ, mỗi ngày tay trong tay, bước chậm dưới trời chiều."

Trầm Nghê Trần nhàn nhạt nói xong, trong đầu hồi tưởng lại bộ dạng ngây thơ của Mễ Kiều trước đây, khóe miệng không tự giác cong lên.

Hai năm qua, điều duy nhất giúp anh đi tới ngày hôm nay, thì ra là những lời này của cô.

một cô gái tóc ngắn, xinh đẹp, chói mắt, lòng ngay dạ thẳng, dám yêu dám hận. cô cho phép anh thề non hẹn biển, đốt sáng lên ngọn lửa sáng chói trong anh. Khi gặp bất hạnh lại lựa chọn làm một con rùa, rụt đầu vào trong mai để trốn tránh đau thương. 

Mễ Kiều không nói gì, chỉ nhìn vào bóng lưng người bên cạnh. 

Trầm Nghê Trần có chút bị thương.

"anh biết rõ lúc trước chúng ta xa nhau có lẽ là bị bất đắc dĩ, mhưng mà em lại tàn nhẫn với anh, ngay cả cơ hội cho anh gặp em cũng không cho. Kiều Kiều, em đã nói, em hy vọng anh sống thật mạnh khỏe. Cả trái tim của anh đều ở chỗ em, em lại bỏ anh mà đi, muốn anh, như thế nào mạnh khỏe?"

Mễ Kiều đưa tay xoa xoa nước mắt của mình, nhớ tới thanh âm tuyệt vọng của mẹ, nghĩ tới bảo bảo đáng yêu, nhịn đau ra vẻ kiên cường nói:

"Nếu không phải anh bắt được tôi ở sân bay, giữa chúng ta, sẽ không gặp lại."

Bỗng nhiên, đã nghe được tiếng nói Mễ Kiều có chút khàn khàn, hai mắt Trầm Nghê Trần sáng lên, xuyên thấu qua một tia giảo hoạt, khóe môi xinh đẹp câu dẫn ra, làm nũng giật giật áo khoác Mễ Kiều.

"Kiều Kiều ~ Kiều Kiều ~ "

Như con mèo nhỏ đang cầu xin chủ nhân đứng vứt bỏ mình, thanh âm Trầm Nghê Trần, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

"Đừng lèo bèo. Tôi hiện tại không muốn thảo luận những vấn đề này. Tôi, có chút đói bụng."

Xem như tước vũ khí đầu hàng sao? Mễ Kiều cũng không biết. Chỉ là cảm thấy, nhìn bộ dạng đáng thương của anh, trong lòng của cô cũng không chịu nổi.

"Hắc hắc, muốn ăn cái gì?"

Vừa rồi cảm xúc cả người vẫn còn xoắn xuýt, ánh mắt Mễ Kiều trống rỗng lung lay, đều không có chú ý tới, vậy mà Trầm Nghê Trần bất tri bất giác đem xe chạy thẳng đến thương xá nổi danh nhất Thành phố J.

anh, cái này là muốn cô chết sao?

không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn anh, trong nội tâm Mễ Kiều thoáng một chút bối rối.

"Hắc hắc,đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy, anh không chịu được hấp dẫn đâu đấy!"

nói xong, Trầm Nghê Trần chỉ chỉ gian hàng đối diện ở giữa lầu một, vẻ mặt nịnh nọt.

"Chúng ta đi mua đồ dùng trên giường nha?"

Mễ Kiều theo ngón tay của anh nhìn sang, nhìn thấy, gian hàng ở giữa lầu một, đối diện bọn họ, đấy là một tiệm thuốc. Như vậy, đồ dùng trên giường trong miệng Trầm Nghê Trần, là cái gì?

Thuốc tránh thai, hay vẫn là bcs? "Trầm Nghê Trần, anh đi chết đi!"

một nắm đấm bay thẳng vào mặt Trầm Nghê Trần, Trầm Nghê Trần ai oán một bên xoa cái mũi, mộtbên ủy khuất lên tiếng.

"Biết rõ em sẽ nghĩ lệch lạc mà, anh nói đồ dùng trên giường, cũng không phải đồ tránh thai. trên lầu bốn có bán chăn ga gối đệm. Ngày trước anh chỉ ngủ 1 mình nên dùng màu sắc u ám, hôm nay em trở về rồi, anh vì em đem chúng đổi sang mầu sắc ấm áp hơn."

Nghe xong giải thích của anh, sắc mặt Mễ Kiều rốt cục dễ nhìn hơn một ít.

"Cái này còn không sai biệt lắm."

囧!

Trầm Nghê Trần bỗng nhiên cười cười không tim không phổi, mà Mễ Kiều cảm giác như đang tự cắn lưỡi mình!

Từ lúc xuống xe cho đến giờ, Mễ Kiều luôn cảm giác lời nói của mình mới rồi quá mức mơ hồ, dễ dàng bị người hiểu lầm, vì vậy vừa đuổi theo Trầm Nghê Trần vừa giải thích.

"Ý của tôi là, đấy là giường của anh, sao phải vì tôi mà thay đổi."

"không có sao, Tiểu Kiều Kiều không cần giải thích, anh hiểu."

"không phải, ý của tôi là, tôi không phải với ngủ cùng một giường với anh!"

"không có sao, Tiểu Kiều Kiều, anh tin là anh hiểu em đấy."

"không phải, ai muốn ngủ anh một giường!"

Mễ Kiều dừng lại, lớn tiếng dữ tợn một câu, nhìn lên thấy Trầm Nghê Trần đã ở trước mắt của cô ngừng lại.

Bỗng nhiên, vẻ cười đùa tí tửng bất cần đời trên mặt anh biến mất, mà chuyển thành biểu hiện vô cùng nghiêm túc.

anh có chút nghiêng đi thân thể lẳng lặng nhìn Mễ Kiều, nhìn nửa ngày, sau đó kéo tay cô đi.

"Kiều Kiều, chúng ta đi chụp ảnh nha."

Trong nội tâm Mễ Kiều thoáng một phát lộp bộp, trên trán hiện lên ba vạch đen, không hiểu đấy à, chụp ảnh cái gì chứ?

Nhìn lại, sau lưng Trầm Nghê Trần, một đôi bạn trẻ đi ra từ cửa kính xa hoa, trên mặt vẫn còn trang điểm đậm.

Toàn thân Mễ Kiều khẽ giật, lúc này mới hoàn hồn.

trên đỉnh đầu: "Áo cưới Ngải Lệ quốc tế" - mấy chữ màu vàng to đùng đập vào mắt. Trước mặt tiền, côngười mẫu mặc trên người chiếc áo cưới tuyệt đẹp. Rất giống style mới nhất năm nay được lưu hành ở Milan.

"Trầm Nghê Trần, không, cậu nhỏ, không, anh, đến cùng anh..."

một tia hỗn loạn, đại não hoàn toàn bị tê liệt. 

Thân thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước, một giây sau, người đã bị Trầm Nghê Trần lôi vào cửa xoay ở bên trong.

Trong nháy mắt, cô thấy không rõ phương hướng phía trước, cứ như vậy ngã vào vực sâu vạn trượng. cô bối rối muốn trốn, lại bị một hai bàn tay to chặt chẽ giam cầm. cô bối rối muốn la to, nhưng thế giới lại hoang vu chỉ còn lại giọng nói của anh: Dù trời có sập, đất có sụt, cũng có anh bên em.

"Tiểu thư, tiểu thư?"

Nhân viên cửa hàng lễ phép gọi, đem suy nghĩ của Mễ Kiều từ trong tưởng tượng triệu hồi.

"Ah, cái gì?"

"Ha ha, cô xem xem, đây đều là do Trầm Nghê Trần tiên sinh và quản lý lựa chọn style mới nhất năm nay. Nếu như cô chưa có thời gian chụp ảnh, không ngại có thể thử xem áo cưới trước, sau đó lựa chọn những chiếc váy mình thích, sau đó đến chụp ảnh cũng được."

... trên trán Mễ Kiều lại có ba vạch đen, cô vô tội địa chớp chớp đôi mắt to, hướng về phía nhân viên cửa hàng áy náy cười cười.

"Ách, xin lỗi, chắc cô lầm rồi, tôi không có ý muốn kết hôn."

Mễ Kiều một bên xấu hổ từ chối, một bên đưa mắt nhìn quanh, tìm thấy thân ảnh Trầm Nghê Trần.

Bỗng nhiên, trên vai trầm xuống.

"Honey, mới vừa xa nhau, mà em đã nhớ anh rồi hả?"

Cái giọng nói muốn ăn đòn từ sau lưng Mễ Kiều truyền đến, mặt cô đen xì quay đi chỗ khác, nhìn thấy trong tay Trầm Nghê Trần, đã cầm một chiếc áo cưới trắng noãn như tuyết, thanh thấu như sương.

Trong cửa hàng được lắp đặt thiết bị cao cấp mà ấm áp như muốn truyền cảm hứng cho các cặp tình nhân, Trầm Nghê Trần hướng về phía Mễ Kiều tà mị cười cười, lập tức trong ánh mắt kinh ngạc của cô, lấy áo cưới trong tay cô đưa cho nhân viên, cứ như vậy trước mặt mọi người, quỳ gối, giống như làm ảo thuật, nắm trong tay một hộp nhỏ, mở ra, thâm tình chân thành nhìn Mễ Kiều.

"Honey, gả cho anh, được không?"

yêu khí tràn ngập ngữ điệu, như là rượu nho Niu Di-lơn tươi mới nhất, làm hồng đôi má Mễ Kiều, say tâm trí của cô. cô cứ như vậy đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, mặc cho Trầm Nghê Trần đeo vào ngón tay cô một chiếc nhẫn. 

Chiếc nhẫn xinh đẹp tinh xảo màu bạc, rất là trắng trong thuần khiết, không có tạp chất, chỉ có một viên đá nhỏ sáng lấp lánh, lịch sự tao nhã mà ôn nhu.

Mễ Kiều như lọt vào trong sương mù nhìn ngón áp út, chậm rãi, chậm rãi, bị chiếc nhẫn bao lấy, vừa mới qua đốt ngón tay thứ hai, chiếc nhẫn rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, không thể tiến vào.

Mễ Kiều nhíu đôi chân mày, rốt cục hiện thực có chút trì hoãn.

Mà người con trai trước mặt nửa quỳ cũng đanh quýnh lên.

"nhỏ hơn."

anh tự mình nói xong, lập tức nhìn thấy dòng nước trong suốt chẩy ra từ trong mắt Mễ Kiều, tức vẻ mặt hưng phấn.

"Ha ha, thử cảm giác cầu hôn một chút mà thôi, cái này vốn cũng không phải là chiếc nhẫn muốn tặng cho em."

anh lười biếng giải thích, lập tức chậm rãi đứng dậy, không hề nhìn về phía Mễ Kiều, mà là xoay người, nhìn về phía sau lưng anh.

"Thế nào, Đại Pháo, vừa rồi thấy tôi làm như vậy là được rồi nhỉ!"

Vừa dứt lời, trong nội tâm Mễ Kiều một hồi kinh ngạc.

cô chăm chú nhìn coi, Đại Pháo trong miệng Trầm Nghê Trần chính là người kia, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào. Tên đàn ông trì độn đứng cười, còn nói ra một câu long trời lở đất làm cho Mễ Kiều hận khôngthể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

"Ha ha, nhìn xem, cậu làm cô ấy hoa mắt chóng mặt rồi, tôi biết ngay mà, như vậy nhất định thành công! Cám ơn, tôi lấy cái này đi cầu hôn đây!"

Đại Pháo tiếp nhận chiếc nhẫn trong tay Trầm Nghê Trần, bị kích động rời đi.

Ngọn đèn hoa mỹ, âm nhạc động lòng người, còn có những chiếc váy cưới đủ mầu sắc, kiểu dáng tuyệt mỹ, đều làm cho người ta hoa mắt thần mê, tâm động không thôi.

Trầm Nghê Trần hoa lệ xoay người, phát hiện sắc mặt Mễ Kiều đã hoàn toàn đen kịt mất rồi.

"Trầm Nghê Trần, anh giỏi thật đấy!"

Cắn răng oán hận nhổ ra một câu, Mễ Kiều mân mê cái miệng nhỏ nhắn muốn nghênh ngang rời đi.

Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, lúc cô bay vọt đến giữa không trung mới giật mình, nguyên lai là do thân thể mềm mại của cô, đã sớm bị chặn ngang hoành ôm vào trong lòng.

Ngước đôi mắt tràn đầy tức giận lên. anh còn muốn trêu đùa hí lộng cô hay sao?!

"Hỗn đãn, thả tôi xuống!"

Lời vừa ra khỏi miệng, Mễ Kiều chợt cảm thấy chính mình thất thố, sợ hãi ngắm nhìn bốn phía, phát hiện, rõ ràng có mười mấy nhân viên, không ai là đang nhìn bọn họ. Ai cũng bận việc của mình, phảng phất, cô cùng với Trầm Nghê Trần là cùng các cô ấy tại cùng một địa điểm, nhưng lại bất đồng về thời gian.

"Honey, em là vì chiếc nhẫn kia mà trách anh sao?"

Trầm Nghê Trần vừa nói, vừa ôm theo Mễ Kiều đi đến phòng chụp ảnh. Chỗ đó, ánh sáng rất tốt, trênghế sa lon đặt một đống lễ phục, cthoạt nhìn là bị ngườió chuyên môn chọn lựa ra, thợ trang điểm còn có cả nhiếp ảnh gia cũng đã chuẩn bị xong, mỉm cười nhìn bọn họ.

"Ai bảo em bây giờ là đại minh tinh, chúng ta sợ là không chụp được ngoại cảnh, trước hết chụp tạm trong phòng, treo trong nhà. Đợi về sau có thời gian, chúng ta lại ra ngoại quốc chụp ngoại cảnh, chụp nhiều cảnh đẹp hơn."

Trầm Nghê Trần bỏ qua sự kinh ngạc của Mễ Kiều, đem cô ôn nhu đặt ở trên ghế sa lon.

anh quay mặt hướng về một nhân viên công tác nói hai câu, lập tức, một mỹ nữ đã đi tới.

"Xin chào, chúng ta đi trước thử áo cưới nha?"

Mễ Kiều không để ý tới cô ấy, trực tiếp đứng dậy vọt tới trước mặt Trầm Nghê Trần, trừng mắt nhìn anh.

"anh đến cùng là đang làm cái trò gì?!"

Đại khái là vừa rồi bị anh cầm chiếc nhẫn của người khác trêu đùa hí lộng một phen, cho nên sợ hãi sẽlần nữa bị trêu đùa. Nhưng mà, siêu sao quốc tế, lá gan, sẽ nhỏ như vậy sao?

Trầm Nghê Trần hé miệng cười cười xấu xa, tiếp nhận chiếc váy trắng từ tay mỹ nữ chuẩn bị cho Mễ Kiều, bừng tỉnh đại ngộ nói:

"cô đã không hài lòng, như vậy, để Trầm Nghê Trần tự mình chọn cho cô đi."

"Cái gì? cô, cô, cô, cô nói cái gì?"

Trầm Nghê Trần từng bước một hướng phía cô đi tới, Mễ Kiều không tự giác chậm rãi lui về phía sau.

"Ah!"

Kinh kêu một tiếng, thân thể Mễ Kiều đã bị Trầm Nghê Trần 

Vác lên vai. cô không an phận giãy dụa thân hình, lại bị Trầm Nghê Trần không chút khách khí vỗ mộtcái lên mông cô.

"Đừng có lại náo loạn, thời gian không còn nhiều, chụp xong ảnh cưới, chúng ta còn phải đi nơi khác nữa."