[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 422




Edit: cầm thú

Hiện tại mặc dù chỉ số thông minh của Sở Mặc rất thấp, nhưng vẫn có thể mơ hồ kể ra hoàn cảnh trong giấc mơ.

Có một số hình ảnh hắn không nhớ rõ, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến phân tích của Lăng Hiểu.

"Em mơ thấy một đám người kỳ lạ cầm vũ khí truy đuổi em, bọn họ gọi em là Sở Mặc, sau đó còn bắt em giao bí tịch cho bọn họ?"

Lăng Hiểu thấp giọng hỏi một câu.

"Ừm, bọn họ rất hung dữ!"

Sắc mặt Sở Mặc trắng bệch, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

Trùng họ trùng tên, lại nhắc tới bí tịch võ lâm.

Lăng Hiểu hít sâu một hơi: "Sau đó, em đi tới vách núi, ngã xuống hả?"

"Dạ."

Sở Mặc dùng lực gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi Lăng Hiểu: "Chị, em... đã chết rồi sao?"

Lăng Hiểu không nói gì, lúc này trong lòng của cô không yên ổn lắm.

Thật ra "nhiệm vụ công việc từ hôn" của cô cộng với nhiệm vụ giả Hạ Vi Vi xuất hiện, Lăng Hiểu vẫn luôn cho rằng Sở Mặc là nam chủ của thế giới này.

Nhưng mà hắn là đứa ngốc, sao có thể trở thành nam chủ?

Lăng Hiểu từng nghĩ tới, Sở Mặc bị từ hôn sau đó mất trắng đột nhiên suy nghĩ thông suốt, hoắc là hắn chiếm được bàn tay vàng hay hệ thống gì đó, nhưng mà cô không nghĩ tới, kịch tình sẽ phát triển theo hướng này.

Ở một thời không khác, có một Sở Mặc khác.

Người kia mang theo tuyệt thế bí tịch.

Sở Mặc kia, hắn bị người ta ép đi tới vách núi không còn đường lui, ép phải nhảy vực!

Sau khi hắn chết?

Ở thế giới này, Sở Mặc bị người khác tính kế trở thành hai bàn tay trắng, người kia trọng sinh lên người hắn!

Đây chính là cách mở ra tình tiết thế giới này!

Lăng Hiểu có chút mất hồn, bàn tay nắm tay Sở Mặc không cẩn thận dùng lực hơi lớn.

"Chị, đau."

Sở Mặc bên cạnh oan ức nhìn cổ bàn tay bị Lăng Hiểu nắm đến ửng đỏ, lập tức mở miệng hỏi: "Chị, chị giận sao?"

"Không nha."

Lăng Hiểu hồi phục tinh thần, mỉm cười nhìn Sở Mặc: "Em sẽ không chết, chị sẽ không để cho em chết đâu, người khác đừng mơ muốn thay thế cuộc đời của em!"

"Hả?"

Sở Mặc kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu, lập tức cao hứng gật đầu: "Tốt quá, em không chết, em không chết!"

Có lẽ, thân thể này sẽ được thay thế bằng một linh hồn thông minh tuyệt đỉnh, có thể làm được sự nghiệp lớn.

Nhưng mà...

Dựa vào cái gì chứ?

Bởi vì Sở Mặc là đồ ngốc, hắn nên nhường cơ thể của hắn cho một kẻ vốn dĩ đã chết đi sao?

Nếu như Sở Mặc ngoài ý chết đi, sau đó bị người ta đoạt xá, Lăng Hiểu sẽ không nói gì.

Nhưng mà hiện tại, Sở Mặc còn sống.

Vui vẻ.

Vì cái gì...

Vì sao hắn lại nằm mơ thấy những cái này?

Giấc mơ này biểu thị cái gì?

Thật ra, trong lòng Lăng Hiểu sớm đã có đáp án.

Giấc mơ này...

Chính là bùa đòi mạng Sở Mặc!

......

Y thành, Hạ gia.

Ở thời không này, trong thành phố này, người quan tâm Sở Mặc không chỉ có một mình Lăng Hiểu, mà còn có Hạ Vi Vi.

Thời gian bảy năm, đã đến.

Hạ Vi Vi nhớ lại từng tình tiết trong kịch tình mà cô biết.

Dựa theo nguyên tác, hiện tại Sở Mặc nên trắng tay lưu lạc đầu đường xó chợ!

Mà linh hồn Sở Mặc ở thế giới khác cũng đã xuyên không nhập vào hắn.

Nhưng mà hiện tại.

Sở Mặc còn sống tốt ở Sở gia a.

Hứa gia đoạt được công ty Sở thị, nhưng không cướp được toàn bộ tài sản của Sở Mặc, Lăng Hiểu cũng không tuyên bố từ hôn với bên ngoài.

Tòan bộ mọi chuyện, đều lệch khỏi quỹ đạo nguyên tác.

Mặc dù như thế lại là chuyện tốt với Sở Mặc.

Nhưng mà Hạ Vi Vi vẫn có chút lo lắng.

Dựa theo kinh nghiệm làm nhiệm vụ nhiều năm của cô, có đôi khi kịch tình đại thần và pháp tắc thế giới sẽ cố tình gây sự.

Một khi kịch tình thế giới hoặc là tuyến nhân vật chính lệch khỏi quỹ đạo, bọn họ sẽ không nói đạo lý đi chữa trị kịch tình, trừ khi kịch tình đã nát đến mức không thể chữa, nếu không... đều sẽ bị ép quay về quỹ đạo vốn có của nó!