[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 424




Edit: cầm thú

Đuổi đám người này đi, Lăng Hiểu lấy một bản phụ văn kiện hôm qua Sở Mặc kí đưa cho luật sư mang đi.

Lúc này, Lăng Hiểu đi vào phòng ngủ trên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

"Bác sĩ Trang, Sở Mặc thế nào rồi?"

Lăng Hiểu nhìn bác sĩ trong phòng, nhẹ giọng hỏi một câu.

Vẻ mặt bác sĩ Trang có phần nghiêm trọng: "Tình huống của Sở Mặc có chút đặc biệt, sốt cao không giảm, tôi vừa mới xét nghiệm máu của cậu ấy, máu bình thường, không có virus cảm, cũng không bị trúng độc, việc này thật kỳ lạ, tôi đề nghị cô đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra thử!"

Nói chung khám bệnh tại nhà dù gì cũng bị giới hạn.

Mặc dù bác sĩ Trang tự tin khả năng trị bệnh giỏi, nhưng gặp vấn đề khó khăn, ông càng tin tưởng vào máy móc công nghệ hiện đại, có đôi khi, dụng cụ càng chính xác hơn kinh nghiệm khám bệnh nhiều năm.

Đi bệnh viện kiểm tra?

Lăng Hiểu có chút do dự, nhưng rất nhanh cô liền ra quyết định: "Vậy tôi đi chuẩn bị xe, bác sĩ Trang chúng ta cùng đi đi!"

"Được."

Bác sĩ Trang gật đầu, ông ấy từng làm việc ở bệnh viện tốt nhất Y thành, bây giờ vẫn còn người quen, ông ấy đi theo sẽ có thể tìm được chuyên gia khám bệnh cho Sở Mặc!

Hai người quyết định như vậy, mà người lái xe Sở gia rất nhanh liền tới rồi.

Bác sĩ Trang vốn muốn cùng Lâm Hiểu đỡ Sở Mặc xuống, ai ngờ Lăng Hiểu lại quơ tay.

Cô đứng bên giường cúi người xuống, dùng kiểu bế công chúa, dễ dàng bế Sở Mặc lên.

Bác sĩ Trang:!!!!

Mình hoa mắt rồi hả?

Thời đại này mấy cô gái đều khỏe như trâu vậy sao?

"Đi thôi!"

Lăng Hiểu không để ý, dù sao đối với cô cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Nhưng mà sau đó, Lăng Hiểu thấy Sở Mặc mở mắt ra.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Đây... là nơi nào?

Sở Mặc khôi phục ý thức, phát hiện mọi thứ trước mắt đều kì quái.

Càng kì quái chính là...

Hắn bị người ta ôm vào trong lòng!

Sở Mặc loay hoay di chuyển.

"Sở Mặc, cậu tỉnh rồi!"

Bác sĩ Trang đứng một bên, ông ta là người đầu tiên phát hiện Sở Mặc tỉnh.

Mà lúc này, Sở Mặc vùng vẫy, Lăng Hiểu cũng buông lỏng tay.

Cơ thể Sở Mặc trượt xuống, hắn miễn cưỡng ổn định cơ thể, muốn đứng đối diện Lăng Hiểu.

"Ngươi..."

Sở Mặc kinh ngạc nhìn cô gái ăn mặc kì lạ đứng trước mặt hắn, đang định nói gì đó, đột nhiên cái đầu đau đớn vô cùng.

Sau đó, trí nhớ xa lạ, nườm nượp kéo đến...

"Sở Mặc!"

"Sở Mặc!"

Mắt thấy Sở Mặc đột nhiên ôm đầu đau khổ ngã xuống, bác sĩ Trang lập tức chạy tới ngồi xổm, kiểm tra cơ thể cho Sở Mặc.

Lăng Hiểu vẫn đứng im tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.

Hắn không phải là em trai Sở Mặc của cô.

Không phải hắn.

Trong lòng Lăng Hiểu rối loạn, nhưng tức giận càng nhiều hơn.

Tối hôm qua Sở Mặc còn rất tốt.

Vì cái gì vừa tỉnh dậy, đã biến đổi rồi!

"Cậu ấy lại ngất xỉu rồi, nhưng mà... hình như cơn sốt đã giảm, không cần phải tới bệnh viện nữa đâu."

Bác sĩ Trang kiểm tra cơ thể Sở Mặc một lần, nhẹ giọng nói.

"Không, phải tới bệnh viện, kiểm tra tất cả một lần!"

Lúc này giọng nói của Lăng Hiểu vô cùng kiên quyết.

Cô thật sự muốn biết, Sở Mặc không bệnh tật, đang sống tốt, dựa vào cái gì linh hồn kia dám chiếm đoạt cơ thể của em ấy chứ!

Cho dù muốn đoạt xá trọng sinh, cũng phải đợi người ta gần chết hoặc đã chết rồi chứ!

Vì cái gì nhất quyết phải chọn Sở Mặc?

Chẳng lẽ bởi vì em ấy là đồ ngốc, cho nên không có giá trị sinh tồn sao?