[Quyển 2] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 49




Omega bò sát nhanh chóng quen thuộc với năng lực sau khi mình được  thăng cấp, bản phá giải vị diện song song đích xác cường đại, nhưng cũng tồn tại hạn chế, tuy rằng có thể lựa chọn một bộ phận kiến trúc nào đó để xóa bỏ, nhưng một lần chỉ có thể chọn một thứ, hơn nữa phải xác định loại bỏ một phần không chịu lực kết cấu, nếu không không cẩn thận sẽ tạo thành cả tòa nhà xây dựng sụp đổ.

Hắn chọn chuột để loại bỏ một số chướng ngại vật chặn đường, lấp đầy sự sụp đổ, sửa chữa hệ thống chữa cháy bị hỏng trong tòa nhà, sửa chữa các đường dây bị hư hỏng và đường ống bị biến dạng bằng bàn chải để bổ sung các bộ phận còn thiếu, sau đó bật lại, sửa đổi quy trình chữa cháy và bật công tắc chung.

Omega bò sát đã tạo ra một bảng môi trường trong nhà di động, đặt bên trong tòa nhà để kiểm tra nhiệt độ và mật độ oxy, chờ đợi cho đến khi các giá trị đạt đến các chỉ số thích hợp để thông báo cho lực lượng bộ đội đột nhập.

"Bên trong còn có người sống, họ đang trốn trong phòng trống dưới lòng đất tập trung tị nạn." Omega bò sát nói: "Có thể là nhà nghiên cứu còn sống sót."

Một số lượng lớn các thí nghiệm thể tinh anh bò ra từ một góc của tòa nhà bị phá vỡ như thể tổ kiến bị tưới nước, những con kiến dày đặc chạy toán loạn ra ngoài, dọc theo bề mặt của tòa nhà bò xung quanh.

Radar trên máy bay trực thăng PBB phát hiện cấp bậc và ý đồ tấn công mãnh liệt của những đối tượng thí nghiệm thể nguy hiểm này, Hà Sở Vị giơ bộ đàm lên ra lệnh nói: "Toàn bộ thí nghiệm thể đã rời khỏi tòa nhà, tiểu đội tinh nhuệ Phong Bạo A3 yểm hộ bộ đội phía trước tiến vào viện nghiên cứu, những người khác duy trì đội hình bao vây, không cho phép bất kỳ thí nghiệm thể nào phá vỡ phòng tuyến, đặc vụ IOA tham gia tác chiến, chú ý hai bên hiệp lực!"

Sau khi hạ mệnh lệnh, Hà Sở Vị thấp thỏm quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Sở Niên ngồi trên đài cao, ánh mắt hắn trống rỗng, mặt không chút thay đổi làm cho người ta không khỏi vì hắn mà toát mồ hôi, Hà Sở Vị cũng không khỏi hoài niệm thần thái tươi sống đê tiện hề hề của người nọ trước kia, hắn từng tận mắt chứng kiến Bạch Sở Niên từ tràn đầy sức sống trở nên bệnh nhược tái nhợt, lại biến thành bộ dáng xác không hồn như bây giờ, hắn có chút hối hận, oán giận mình chưa từng kéo hắn thêm một phen.

"Đi, các cậu đi trợ giúp yểm hộ." Hà Sở Vị nói.

"Vâng."

Hai anh em nhà họ Hạ đeo trang bị liên lạc, đeo túi ô trên lưng chỉnh tề tung người nhảy lên.

Bởi vì vũ khí của con người không thể dễ dàng tạo thành một cuộc tấn công trí mạng vào cơ thí nghiệm thể, chiến cuộc dần dần nghiêng về phía thí nghiệm thể, thương vong quân đội ngày càng nhiều.

Hạ Văn Tiêu chú ý tới cột băng sóng dưới chân Bạch Sở Niên, mấy thí nghiệm thể bị rò rỉ lưới phát hiện Bạch Sở Niên điều khiển toàn bộ chiến cuộc, bắt đầu liều lĩnh leo lên trên.

"Cẩn thận!" Hạ Văn Tiêu xoay họng súng, nâng kính ngắm lên, thí nghiệm thể gần Bạch Sở Niên nhất xuất hiện trong thập tự chuẩn tinh, bị ba viên đạn chính xác bắn rơi, ngửa đầu ngã xuống, bị sóng biển hóa cứng xuyên thấu thân thể, đóng đinh thật sâu vào đó, giãy dụa thế nào cũng không thể thoát thân, chỉ có thể trơ mắt chờ máu chảy khô.

Nhưng thí nghiệm thể dơi phía sau Hạ Văn Tiêu thừa dịp sau lưng hắn không phòng bị chờ thời cơ vọt tới, một ngụm cắn vào vai hắn, móng vuốt sắc bén từ sau lưng hắn xé ra mấy vết máu.

"Văn Tiêu!" Hạ Văn Ý nghe thấy tiếng kêu đau đớn phía sau liền quay đầu lại, một cước đá văng con con dơi hút máu kia, ghé vào người Hạ Văn Tiêu, dùng thân thể che chắn cho Hạ Văn Tiêu, móng vuốt sắc bén của con dơi hung hăng nắm lấy sau gáy hắn, Hạ Văn Ý trở tay một phát bắn vào đầu dơi, thừa dịp dơi chậm chạp một lát Hạ Văn Ý cúi đầu chống lên trán Hạ Văn Tiêu.

Tuyến thể sói xám Bắc Mỹ hợp nhất trong nháy mắt, ma khuyển Galm năng lực J1 Trong hố lửa phát ra.

Một cỗ hỏa diễm màu tím nhảy lên trời, dơi hướng trên cao tránh né, nhưng vẫn như cũ không khỏi dính vào một tia tử hỏa, tử hỏa giống như keo sền sệt, không cách nào dập tắt, cũng nhanh chóng bao trùm toàn thân dơi, thiêu cháy nó cuồn cuộn khắp nơi.

Bạch Sở Niên ngồi vững trên đài cao, con ngươi lam sắc lạnh lẽo hơi di chuyển sang phải chú ý tới bọn họ, vì thế một vòng tròn điểm danh màu lam xuất hiện dưới thân hai anh em nhà họ Hạ.

Vì vậy, tuyến thể sói xám Bắc Mỹ một lần hợp nhất thành ma khuyển Galm tuyến thể đã xảy ra hai lần dung hợp, tiến hóa thành khuyển thể địa ngục ba đầu, năng lực M2 "Cánh cửa Minh Giới".

Tử sắc hỏa diễm đem hai người bọn họ sền sệt bao bọc, tử hỏa không tản mát ra bất kỳ nhiệt lượng nào, lại đem mặt đất quanh người hai người hòa tan thành nham thạch nóng chảy màu tím, nham thạch nóng chảy lan tràn thành hình dạng như một cánh cửa địa ngục, thí nghiệm thể tới gần bọn họ vô tình rơi vào trong nham thạch nóng chảy, nhất thời bị lửa dính hấp phụ, kéo vào chỗ sâu, thống khổ gào thét chói tai bám lấy mép cố gắng bò lên trên lại chậm rãi bị hóa thành một cỗ tro tàn.

Tuyến thể song tử khi tách ra mặc dù vô dụng, nhưng khi dung hợp lại cường đại hơn tuyến thể bình thường cùng cấp mấy lần.

Bạch Sở Niên cũng chú ý tới thí nghiệm thể gần chân mình, chúng nó phát hiện người chỉ huy toàn bộ trận chiến đấu, đang không biết sống chết mà bò lên trên.

Hai môi hắn khẽ nhếch, đôi mắt xanh bảo thạch trong miệng xoay hai vòng trên mặt lưỡi đỏ tươi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thí nghiệm thể đang bò dưới chân.

"Lui ra." Bạch Sở Niên nói.

Các thí nghiệm thể không hẹn mà cùng trì trệ động tác, giống như bị mệnh lệnh vô hình bày ra.

Bạch Sở Niên giơ tay lên, sóng biển cao đài đâm ra vạn cây băng, đem thí nghiệm thể tới gần mình vạn tiễn xuyên tâm.

Giải quyết phiền toái dưới chân, Bạch Sở Niên lại đem ánh mắt hướng về chiến trường hỗn loạn.

Lục Ngôn xông ở phía trước, ba ngàn sáu trăm thực thể thỏ am hiểu đột kích cận chiến dùng thân thể bảo vệ bộ đội phía sau và tay súng bắn tỉa tầm xa, Tất Lãm Tinh khống chế thực vật sinh trưởng thành tường vây, đem thí nghiệm thể vững vàng vây vòng quanh viện nghiên cứu.

Độ chính xác bắn của các biệt kích của bộ đội Phong Bạo được Tiêu Thuần hiệu chỉnh mười vòng, bắn ra trăm viên đạn trăm phát trúng.

Nhưng cho dù như vậy, lực lượng nhân loại cấp A3 muốn solo với thí nghiệm thể đồng cấp còn xa mới đủ, thí nghiệm thể cấp A3 đã có trí tuệ, chúng dần dần bắt đầu hợp tác hiệp đồng, số lượng thương vong của nhân loại tăng vọt.

Số lượng thực thể thỏ giảm mạnh, vết thương Lục Ngôn lưu lại khi đối kháng với Vong linh cũng bị xé rách, cậu lảo đảo về phía trước, nửa quỳ trên mặt đất nhưng vẫn không ngã xuống mà ra sức chống đỡ thân thể, thắt chặt băng bó thấm máu bên hông, bám vào dây leo bên cạnh giãy dụa đứng lên.

Mỗi một tình huống bất ngờ trên sân đều khiến Bạch Sở Niên thu hết vào mắt, hắn vẫn đang tiếp tục điểm danh.

Hàn Hành Khiêm và bác sĩ Chung cùng đội cứu hộ PBB Lôi Đình cùng một máy bay chạy tới bên ngoài viện nghiên cứu, trước tiên giải cứu con tin Bạch Sở Niên giấu trong cốp xe Jíp.

Con tin chính là cha của Chân Lý- học sinh gây ra vụ rơi lầu ở Trường Trung học cơ sở Hồng Li 1, hắn bị trói vào cốp xe gần ba mươi tiếng đồng hồ, dựa vào một ống dưỡng chất đâm vào người để duy trì sự sống, lúc này đã thiếu oxy nghiêm trọng, các bác sĩ nhanh chóng chuyển dụng cụ đến tiến hành cấp cứu tạm thời.

Lúc máy bay còn chưa hạ cánh, Hàn Hành Khiêm đã nhìn thấy Tiểu Bạch ngồi ở chỗ cao nhất, bộ dáng lạnh lùng kia làm cho hắn cảm thấy xa lạ.

Lúc trước khi Lục Thượng Cẩm nhặt hắn trở về, hắn trọng thương hấp hối sắp chết, nhưng mặc dù như vậy, Tiểu Bạch vẫn khát khao được sống, hắn chịu đựng đau đớn kiệt lực nhưng hướng bác sĩ y tá bên cạnh biểu lộ sự nhu thuận vô hại của mình, hắn muốn được cứu, rất muốn sống sót.

Hàn Hành Khiêm cũng mơ hồ nhớ rõ, không lâu trước đây mình thừa dịp hắn không phòng bị dùng một sừng đọc tâm của hắn, khi đó trong lòng Bạch Sở Niên đau khổ cầu xin "Tôi không muốn chết".

Khát vọng sống của hắn đã từng mãnh liệt như thế, nhưng hiện tại, Hàn Hành Khiêm ở trên mặt hắn nhìn không thấy một tia dục vọng cầu sinh, phảng phất có người ở trước mặt tín đồ đánh nát tín ngưỡng của hắn, để cho hắn bồi hồi tại chỗ chỉ còn lại tuyệt vọng.

"Nhìn thấy thời kỳ trưởng thành hiển thị trên radar dị hình chưa, cậu ta tiến vào giai đoạn tự do thể rồi." Bác sĩ Chung cũng đang quan sát trạng thái của Tiểu Bạch: "Trước khi trưởng thành chưa tới cấp mười, ngoài ý muốn tiến vào giai đoạn tiếp theo sẽ dẫn đến xấu đi, nếu thăng lên cấp 10 lại tiến vào giai đoạn tiếp theo sẽ trở thành tự do thể. Tiểu Bạch sớm đã đạt tới chín cấp đỉnh phong, nhất định là có cơ hội nào đó thúc đẩy cậu ta thăng lên cấp mười."

"Là Rimbaud." Hàn Hành Khiêm phát hiện trên đầu lưỡi Bạch Sở Niên có con mắt linh hoạt xoay tròn lam bảo thạch, trực giác nói cho hắn biết, thân thể Rimbaud đã bị bạch sư cắn nuốt, hóa thành chất dinh dưỡng cho hắn trưởng thành, tại điểm tới hạn nhất niệm chuyển biến một niệm tự do dùng lực lượng của mình đẩy hắn một phen.

Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Chung phát hiện dưới chân mình cũng xuất hiện hào quang màu xanh lam, Bạch Sở Niên nâng cấp năng lực M2 của hắn thành "Thiên sứ cúi đầu" loại A3.

Hàn Hành Khiêm: "Lục Ngôn không được rồi, trước tiên trị liệu cho cậu ấy đã. Tiểu Bạch nhất định đang quan sát tất cả mọi người."

Bác sĩ Chung thử phát động năng lực, thanh phong đằng ở đầu ngón tay quấn quanh sinh trưởng, trên mặt đất theo đó sinh trưởng ra chồi xanh mềm mại, ở dưới chân Lục Ngôn nở ra một đóa hoa trắng.

Cánh hoa bao lấy con thỏ nhỏ, lại mở cánh hoa ra, vết thương trên người Lục Ngôn nhanh chóng khép lại, năng lực trị liệu còn lại dùng phương thức bắn tung ra giảm dần truyền cho người bị thương chung quanh.

"Năng lực thật mạnh." Bác sĩ Chung bị năng lực chữa trị cường đại trước nay chưa từng có của mình làm cho khiếp sợ, cau mày, giơ tay che lá gỗ và cặn đất bay tới đón gió: "Cứ tiếp tục như vậy quá nguy hiểm, phải ngăn cản Tiểu Bạch rồi."

Hàn Hành Khiêm mím môi suy tư: "Thoạt nhìn người được cậu ta điểm danh tới sẽ được tăng lên năng lực tạm thời, nhưng tương ứng nhất định sẽ sinh ra tiêu hao thật lớn, năng lượng của thể tự do là vô hạn sao?"

"Tuyệt đối không có khả năng, tất nhiên sẽ có giới hạn cuối cùng. Năng lực của cậu ta lấy cái giá phải trả là phá vỡ hệ thống lực lượng hiện có của thế giới, nói vậy tác dụng phụ sẽ cục kỳ khủng bố." Bác sĩ Chung liên tục lắc đầu: "Cậu xem lúc cậu ta điểm danh phần lớn chỉ chọn cấp M2 tiến hành cường hóa, đây là giải pháp tiêu hao năng lượng tối ưu, cường hóa cấp J1 sẽ tạo thành lãng phí năng lượng, cường hóa cấp A3 sẽ khiến cậu ta tiêu hao quá nhanh."

"Cậu ta không muốn sống sao, đem toàn bộ năng lượng hao hết, cậu ta sẽ như thế nào chứ!" Hàn Hành Khiêm nhịn không được tiến lên nhưng lại bị bác sĩ Chung kéo trở về: "Ta cảm nhận được, cậu ta rất đau khổ."

Tin tức tố Brandy bao phủ toàn bộ tòa nhà viện nghiên cứu, nỗi buồn tràn ngập mùi hương thấm nhuần cảm xúc của mọi người.

Mặc dù có bác sĩ Chung điều trị cứu chữa cho những người bị thương trên sân, nhưng số thương vong của bộ đội vẫn đang gia tăng, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu bị đối tượng bán phá giá.

Bạch Sở Niên chậm rãi đứng lên, bởi vì thời gian dài ở trong kỳ biến xấu đi bệnh tật mà thân thể gầy đi có chút đơn bạc, ở trong gió lung lay sắp đổ.

Lục Thượng Cẩm để cho trực thăng cố gắng tới gần Bạch Sở Niên, muốn đem hắn từ độ cao trăm mét lạnh giá đón về, hắn cũng là A3, biết năng lực phát động tăng phúc diện tích lớn như vậy đối với thân thể mình sẽ là một loại phàn phá cường độ cỡ nào.

Nhưng Bạch Sở Niên đã phát hiện hắn trước, di chuyển cước bộ hướng về phía hắn, miễn cưỡng cười một tiếng.

Lục Thượng Cẩm kinh ngạc phát giác dưới chân mình xuất hiện một vòng lam quang.

Năng lực A3 của hắn "Cường hóa màng nictitating" được thăng cấp thành "Phong ấn cường hóa" cấp bậc S4.

Lục Thượng Cẩm trực tiếp bị thúc đẩy năng lực, khi cánh chim peregrine triển khai, toàn bộ thí nghiệm thể bị khống chế tại chỗ, không cách nào thi triển năng lực, mục tiêu từ một mình mở rộng thành phạm vi, thời gian từ một cái chớp mắt kéo dài đến ba mươi giây.

Hàn Hành Khiêm và bác sĩ Chung lập tức thay đổi sắc mặt: "Thế cục bất lợi rồi, cậu ta bắt đầu điểm danh A3 sao?"

"Tiểu Bạch! Dừng lại!" Hàn Hành Khiêm gào thét lên không trung, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, dưới chân mình cũng hiện lên vòng tròn điểm danh, năng lực A3 của hắn Thiên kỵ chi dực được nâng cấp lên loại S4 "Vinh quang thánh thú", lông vũ rơi xuống tự động biến thành phi đao sắc bén, phá giáp xuyên vào trong thí nghiệm thể, trong cơ thể tích góp đầy ba sợi lông vũ, ánh mắt thí nghiệm thể sáng lên ánh sáng, phản chiến tại chỗ, cùng đồng bạn trở mặt thành thù, cắn xé chém giết, máu tanh tương tàn.

Cục diện thua lập tức xoay chuyển, năng lực của thí nghiệm thể tạm thời bị phong ấn, bộ đội nắm lấy thời cơ ngắn ngủi này phát động phản công, xuống tay lưu loát sát phạt sắc bén quyết đoán, nhanh chóng đem thí nghiệm thể mất đi năng lực chiến đấu chém giết.

Lục Ngôn nhảy dựng lên dùng hai chân từ sau lưng ôm lấy đầu một thí nghiệm thể, chủy thủ mạnh mẽ cắm vào gáy, hai tay dùng sức xoáy một cái. Xương cổ của thí nghiệm thể bị chặt đứt, ngay cả các tuyến thể cũng hỏng, huyết nóng phun ra ngoài, thân thể to lớn chậm rãi ngã về phía sau cùng Lục Ngôn cùng nhau bị đập xuống đất.

Cậu nằm trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, bầu trời trước mắt đảo ngược, mây máu tươi đầm đìa.

"Làm ơn, tất cả những chuyện này, mau chấm dứt đi!" Lục Ngôn kịch liệt thở dốc, nhìn bầu trời ngẩn người, mồ hôi trộn lẫn nước mắt cùng vết máu từ khóe mắt chảy xuống.

Cậu nhịn đau gian nan quay đầu nhìn về phía Bạch Sở Niên, còn có thí nghiệm thể muốn phá nồi dìm thuyền hướng đài cao sóng biển của Bạch Sở Niên bò tới, kêu gào thê lương như đòi mạng sống.

Một cỗ lực lượng thúc đẩy Lục Ngôn xoay người đứng lên, liều lĩnh chạy về phía đó, triển khai hai tay làm ra động tác ngăn cản. Thỏ nhỏ cắn ngang chủy thủ chiến thuật, hai tay nâng Uzi đút vào hai băng đạn cuối cùng, thân thể nhỏ nhắn ngăn trở đường đi của thí nghiệm thể tấn công Bạch Sở Niên.

Một cỗ dây leo quanh co bò tới, Tất Lãm Tinh một chân quấn dây leo treo giữa không trung, ôm súng trường đem lỗ hổng ngăn lại.

Tiêu Thuần nằm sấp trên cao buông tha cho cơ thể thí nghiệm uy hiếp mình nhất, nhắm kính ngắm vào mục tiêu dưới chân Bạch Sở Niên.

Lực lượng bộ đội được phân công đã đột nhập thành công vào viện nghiên cứu, các thí nghiệm thể bên ngoài cũng mất khả năng phản kháng.

Lục Ngôn đã quên mình đã làm rỗng bao nhiêu băng đạn, lực đẩy phía sau của súng tiểu liên khiến tay cậu run rẩy, cuối cùng trở nên tê dại, mất đi tri giác, chỉ biết máy móc nhắm vào rồi bắn.

Màng nhĩ của cậu bị tiếng súng chấn động đến chết lặng, thanh âm nghe được như phảng phất cách một tầng sương mù, trong lúc hoảng hốt không biết là ai hô to một tiếng "Tiểu Bạch——"

Lục Ngôn theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, thoáng nhìn thấy một đạo bạch quang rơi xuống.

"Anh Sở! Anh ơi——!"

Lục Ngôn tê tâm liệt phế kêu lên một tiếng thét chói tai, tiếng kêu đó trở thành thanh âm duy nhất mà Bạch Sở Niên nghe được trước khi mất đi ý thức.

Hắn rốt cục chống đỡ không nổi, tuyến thể sau gáy bạo ra một đoàn nhiệt huyết nóng bỏng, từ trên đài cao trăm thước rơi xuống, giống như một khẩu súng phế liệu do Thần tiện tay ném xuống.

Bầu trời sớm đã bị một mảnh yên tĩnh xám lam thay thế, thời gian trở nên vô cùng dài dằng dặc, Rimbaud rời đi giờ đầu tiên, Bạch Sở Niên nhớ anh ba vạn sáu ngàn lần.

Thân thể lơ lửng trước khi rơi xuống đất đột nhiên đình trệ, thân thể Bạch Sở Niên bị bảy tám mũi sóng biển đông cứng xuyên thấu, gai nhọn từ sau lưng tiến vào, mũi băng nhuộm đỏ từ trước ngực, đùi, thắt lưng, bụng xuyên ra, máu chảy theo gai nhọn chảy xuống phía dưới.

Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên, cứng ngắc giơ tay lên, đắm chìm thưởng thức nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái.

Thì ra hắn cho rằng Rimbaud vĩnh viễn không chết, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, cho nên không đủ quý trọng, tình yêu hắn chỉ chiếm hữu so với sủng ái thâm trầm của Rimbaud có quá nhẹ hay không?

Nước biển hóa cứng chậm rãi hòa tan, đem Bạch Sở Niên từ trên gai nhọn thả xuống, nước biển tụ lại thành một đôi tay đem hắn ôn nhu nâng lên, để cho hắn phiêu trên mặt nước.

Bạch Sở Niên ngửi được hơi thở của Rimbaud, vội vàng muốn ôm lấy đoàn nước biển này, nhưng nước biển vô hình, khảm không vào trong ngực hắn.

"Tôi cảm kích chú Cẩm cùng hội trưởng thu lưu tôi, cảm kích các bác sĩ ra sức cứu tôi, cảm kích học viên cùng bằng hữu tin tưởng tôi, cảm kích anh yêu tôi, những cảm kích này, khi tôi còn sống còn có thể trả hết được hay không đây."

"Tôi hiện tại không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ răng không cẩn thận cắn nát anh, tôi sợ thế nhân quên đi anh, làm cho anh mất mặt trước mặt các vị Thần khác. Tôi không cho phép vị Thần của tôi bị lãng quên."

Dưới thân Bạch Sở Niên hiện lên một cái vòng tròn lam.

"Hiện tại hết thảy tôi đã đều trả hết, chỉ là còn nợ anh quá nhiều. Tôi muốn anh rời xa quê hương, bồi tôi ở lại nơi xa lạ với anh, muốn anh buông tha cuộc sống nhàn nhã cùng tôi vào sinh ra tử, để anh phải tự nguyện hủy diệt khảm ở trên người tôi như này, những thiệt thòi này tôi thật sự không trả được, đành phải để cho tôi dùng thân thể rách nát này đổi lấy cho anh sự vĩnh hằng bất diệt đi."

Hắn tự niệm tên mình, khả năng M2 Tiêu diệt của hắn tiến hóa thành khả năng A3 Hồi sinh.

Mắt xanh bảo thạch trên đầu lưỡi rụng ra, kết hợp với bàn tay khổng lồ trong suốt nâng lên, nước biển chảy xuôi thành hình dạng một nhân ngư trưởng thành, từ trong suốt bắt đầu huyễn hóa thành hình, sóng biển rửa sạch vảy xanh trên đuôi cá của nhân ngư, vảy cứng rắn sắc bén từng khối từng khối có được hình dạng và màu sắc.

Trong làn nước biển mãnh liệt, đỉnh đầu nhân ngư tóc vàng rẽ sóng dâng lên, nước biển từ giữa mái tóc ướt đẫm của nhân ngư rơi xuống, nhân ngư cúi đầu ôm ngang Tiểu Bạch đã rút đi huyết sắc, cúi đầu dùng môi dán lên trán lạnh lẽo của hắn: "Randi... Em chống lại mệnh lệnh của tôi?"

Từ "Hủy diệt" được thăng cấp lên hạng A3 "Hồi sinh" biến thành một loại năng lực hồi phục, sinh tử hoán đổi lẫn nhau, lấy cái giá mình bị tiêu diệt đổi lại một linh hồn trở về, tu bổ thân thể người đó, tiêu trừ nỗi đau của người đó, làm cho người đó tỉnh lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.

Bạch Sở Niên chợt bị nén thành một quả thủy tinh cầu trắng như tuyết, từ trên không trung rơi xuống, từ giữa ngón tay Rimbaud trượt xuống, rơi vào trong nước biển.

"Không... Không! Không!" Rimbaud cuống quít nhào vào trong nước, chật vật mò mẫm tìm kiếm trên bãi lau sậy, nước biển bị anh quấy lên, hạt cát dính vào bả vai và mặt anh, vỏ sò vụn và cỏ nước mắc kẹt vào trong cái vảy tiêu điều lăng loạn của anh.

Tòa nhà viện nghiên cứu trong chiến tranh nhiều nơi nổ tung, bên trong chứa nhiên liệu cùng dược tề tràn ra một lượng lớn, dọc theo vách đá hướng về phía nước biển, nước biển trở nên đục ngầu, bề mặt nổi lên một lớp màng dầu màu.

Rimbaud ngâm mình trong dầu bẩn thất hồn lạc phách tìm kiếm thủy tinh cầu không biết chôn trong đống cát nào rồi, làn da bị nhiễm dầu và dược liệu có màu sắc nhiễm loang.

Những người trên bờ bị biến cố bất ngờ chấn động không tiếng động, Hàn Hành Khiêm đột nhiên phát hiện dị thường: "Chuyện gì xảy ra vậy, năng lực thanh lọc của Rimbaud đã biến mất rồi."

Một hạt thủy tinh trắng tinh từ trong hạt cát lăn ra, Rimbaud nắm lấy nó, rửa sạch trong nước biển bẩn thỉu, giơ lên trước mặt quan sát.

Thủy tinh cầu trắng tinh không tì vết, lắc lắc một chút, hạt thủy tinh sẽ phát ra một tiếng "Meow~"

Trong thủy tinh cầu đóng băng một mảnh vảy màu xanh lam, giống như hổ phách lấp lánh rực rỡ.

Rimbaud nắm chặt hạt thủy tinh kia, thống khổ cuộn tròn thân thể, vùi hai má vào trong lòng bàn tay.

Dòng nước dơ bẩn làm cho mái tóc vàng của nhân ngư dính dớp bẩn thỉu, nhân ngư cũng từng tưởng tượng qua quyết định chia tay bi thương của Tiểu Bạch khi tuổi thọ gần kề, nhưng khi ngày này chính thức đến, anh chưa bao giờ cảm thấy mất mát như thế.

Anh có thực sự đánh mất hắn không? Rimbaud chậm chạp không cách nào tiêu hóa sự thật này, anh ở trong nước mở to hai mắt, hạt cát ở trước mắt anh bay múa phiêu động, lại chậm rãi đáp xuống, cùng cát dung hợp, biến mất không thấy. Giống như cuộc sống của Tiểu Bạch.

Một trận tiếng cười không linh từ chân trời du đãng mà đến, Vĩnh Sinh Vong Linh bị cắt đứt một cánh tay trái cùng một tay phải theo màn đêm buông xuống.

Vong linh đã trở nên điên cuồng không khống chế được, hắn hướng xe Jíp dừng lại trong cỏ hoang bay đi, đem xe Jíp nổ nát, lại không phát hiện con tin bên trong.

"Người đâu? Giao người đàn ông đó ra, giao ra!" Giọng nói biến động bén nhọn mang theo từng đợt dị động khuếch tán ra bên ngoài, Vong linh hướng máy bay y tế của đội cứu hộ bay đi, thí nghiệm thể đã mất mạng bị Tử Thần triệu hoán, Vong linh triệu hoán thể màu xám trắng chậm rãi từ trên thi thể đứng lên, nhất thời trên sân giống như tang thi vây thành, nhưng bất luận là bộ đội PBP hay là đặc công IOA và cảnh sát quốc tế, đều không còn khí lực đánh một trận với Vong linh triệu hoán thể nữa.

Một số người bắt đầu cầu nguyện, và thậm chí viết một vài di chúc và nhét nó vào mũ bảo hộ.

"Ầm ĩ chết được, đừng làm phiền ta!" Rimbaud ngẩng đầu lên từ dưới nước, hai mắt khôi phục đôi mắt xanh trống rỗng tràn ngập dã tính như lúc ban đầu bị đánh bắt lên bờ, trong cổ họng phát ra tiếng kêu dài vang vọng vạn dặm đại dương.

Hải Dương phía sau nhân ngư nóng nảy bắt đầu khởi động, sóng lớn từ mười thước vọt lên ba mươi thước.

Sóng lớn ngập trời sau lưng Rimbaud trở thành một bối cảnh màu xanh đậm nối liền với bầu trời, khuôn mặt khổng lồ của một con cá voi như ẩn như hiện trong sóng biển, bỗng nhiên mở miệng to, phát ra một trận âm thanh cá voi xuyên thấu trên bầu trời.

Lão gia tử cá voi xanh lặn ở biển sâu chín ngàn năm lần đầu tiên nhảy ra khỏi mặt biển, khi con quái vật khổng lồ này nhảy lên, mực nước rõ ràng giảm xuống, cá voi xanh rơi xuống biển, sóng lớn ngập trời hướng viện nghiên cứu ập xuống, khi nước biển chảy trở lại, viện nghiên cứu bị thủy triều dẫn dắt, tòa nhà bắt đầu nghiêng ngả sụp đổ.

Đầu đuôi cá của Rimbaud gõ nhịp nhàng trên biển, tần số rất giống mật mã Morse.

Rung động của đuôi cá đập vào mặt nước gây ra sự cộng hưởng của biển, Rimbaud tức giận nói: "White lion! (Thanh lọc tất cả mọi thứ, kết thúc tàn dư!)"

Nhân ngư trong biển tụ tập lại đây, số lượng hàng ngàn vạn, dùng móng vuốt sắc bén leo lên trên, nhân ngư có vảy bay lượn trên không trung, tùy thời chuẩn bị dùng chân mạnh mẽ cào nát cổ Vong linh triệu hoán thể.

Hải tộc đổ bộ, xâm lược biển, dường như nhẹ nhàng mang nước của tất cả mọi thứ, ẩn trong sức mạnh khủng bố của nó có thể phá hủy tất cả mọi thứ. Mực nước biển liên tục giảm, thấy rõ chín hòn đảo lồi lên.

Đảo nhỏ lại đang di động, đột nhiên, một hòn đảo nhỏ trong đó từ mặt nước cong lên, một móng vuốt đường kính chừng mười thước có lân giáp vỡ nước mà ra nắm chặt nham thạch, nham thạch trầm trọng dưới móng vuốt sắc bén của bà ta có vẻ thập phần nhỏ bé, một lát sau, một cái đầu to lớn mọc đầy san hô cùng gai nhọn từ trong biển nâng lên, mạnh mẽ mở ra đôi mắt màu vàng, một giọt nước mắt từ trong tuyến lệ lăn ra, rơi xuống trong nước, ngưng đọng thành một viên dạ minh châu, đem nước biển đen kịt chiếu rọi vô cùng sáng ngời.

Rimbaud dán má lên một mảnh lân giáp lớn gấp mười lần thân thể mình, nhẹ giọng oán giận: "Ermo, kile ofnoyi boliea quaun. (Bà ơi, có người cướp đi Vương hậu của ta rồi)"