(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 447: Mặt tương tự




Editor: Đào Tử

_____________________________

Ký ức kiếp trước như cưỡi ngựa xem hoa phi tốc lướt qua trước mắt.

Đôi mắt sâu hút của Tiêu Phi Nhi lấp lóe, nháy mắt khôi phục bình tĩnh.

Sống lại cô là người báo thù.

Vì mình kiếp trước, vì con trai vô tội kiếp trước, báo thù tất cả những người có lỗi với cô.

Đây là lời thời điểm cô ở lãnh cung chịu đủ tra tấn dùng cả linh hồn thề độc.

Cô muốn để những người này biết kết quả đắc tội mình.

Kết cục này phải thống khổ gấp mười, gấp trăm lần, nghìn lần những gì cô ta đã trải qua!

Lăng Triều chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng.

Nếu như mình báo thù thành công, có lẽ cậu ta cũng có thể thoát khỏi quỹ đạo nhân sinh kiếp trước, thành công sống qua mười tám tuổi đấy.

Chỉ tiếc --

Tiêu Phi Nhi nhớ tới tin tức tiền tuyến truyền về, thầm hận thế cục không dựa theo kịch bản của cô ta.

Cô ta căn cứ kinh nghiệm kiếp trước, tìm người tài làm ra hổ phù và văn thư điều binh gần như có thể lấy giả tráo thật, còn thu đuôi sạch sẽ, cam đoan tất cả nước bẩn đều có thể giội đến người thái tử. Ai ngờ Phượng gia quân bị dao động thế mà còn sót lại chút thông minh.

Không biết là khâu nào xảy ra vấn đề, Lê Thù cô ta xem trọng bốc hơi khỏi nhân gian, Đoàn Can Khải và Nghiêm Hoa cũng không biết tung tích.

Theo ba người biến mất, Phượng gia quân cũng gia tăng đề phòng tới tối cao.

Lệ thành giới nghiêm, Phượng gia quân có đề phòng gặp Diêm Hỏa La chủ quan, thắng bại không nghĩ cũng biết.

Phượng gia quân biểu hiện khả quan, không ngờ sẽ bố trí mai phục ăn ba phần tiên phong tinh nhuệ của Diêm Hỏa La!



Hoàng đế Triều Hạ cực kỳ vui mừng, liên đới thái tử cũng được Hoàng đế liên tục tán thưởng.

Kế hoạch thất bại, Tiêu Phi Nhi đành lựa chọn ẩn nấp, chậm rãi đợi cơ hội tiếp theo.

Ẩn nấp không có nghĩa chẳng làm việc gì, Tiêu Phi Nhi chọn tiến vào thư viện Thiên Môn.

Thuận tiện...

Tra một số chuyện.

Trong lúc cô ta xuất thần, hoảng hốt nghe được cách đó không xa có thiếu niên hô to.

"Tiên sinh, giúp một tay với."

Vô thức theo tiếng nhìn lại, đã thấy một thiếu niên tướng mạo xa lạ thở hổn hển, vươn tay về phía người nọ trên mấy bậc thang.

Đối phương cười đưa cây gậy ra cho bắt lấy.

Ánh mắt Tiêu Phi Nhi đảo qua Bùi Diệp liền quên cất bước, nháy mắt có loại ảo giác như rơi vào hầm băng, nhưng nhanh chóng bị căm giận ngút trời thay thế.

Gương mặt này...

Mặc dù trông còn non nớt, đường nét cũng chưa nẩy nở, nhưng khuôn mặt này và người phụ nữ kia tương tự nhường nào! Tiêu Phi Nhi giống như bị đông cứng, từ đầu đến cuối duy trì tư thế đứng thẳng ngước nhìn Bùi Diệp, nhưng tay dưới lớp áo gần như muốn bóp nát thịt lòng bàn tay.

Bùi Diệp rất nhạy cảm với ánh nhìn và hô hấp.

Thời điểm Tiêu Phi Nhi nhìn cô, cô lập tức phát hiện, cũng chú ý tới đáy mắt đối phương như núi lửa muốn phun trào.

"Tiên sinh nhìn gì thế?"

Tần Thiệu vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Tiêu Phi Nhi cách đó không xa.

Cậu ta du học bên ngoài hơn mấy tháng, trên đường cũng từng gặp thổ phỉ và ác ôn phát rồ, bội kiếm bên hông từng nhiễm máu.

Đương nhiên sẽ không bỏ lỡ ánh nhìn của Đức Thuần tộc cơ với Bùi Diệp --

Đó là ánh mắt nhìn kẻ thù, hận không thể ăn sống nuốt tươi, chém người thành muôn mảnh, diệt tận cửu tộc.

Tần Thiệu cảm thấy lạnh run, một chút hảo cảm phút chốc tan thành mây khói.

"Cô ấy và tiên sinh có thù?"

Bùi Diệp cau mày nói: "Chắc không có khả năng đâu..."

"Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tiên sinh không thích hợp, sao lại không có thù?"

Bùi Diệp nói: "Có thù với ta, hoặc là chết rồi, hoặc là nửa chết nửa sống, hoặc là đầu thai chuyển thế mấy đời... Cô ta không phù hợp cái nào hết. Ta chưa từng 'Quân tử báo thù mười năm chưa muộn', có thù thì báo tại chỗ, nhưng tay chân cô ta đều đủ, hiển nhiên chưa bị ta đánh nha..."

Tần Thiệu: "..."

Lê Thù cách khá gần: "..."

Nghe hình như rất có lý... Cái rắm ấy!




(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp thản nhiên nói: "Không cần để ý."

Lê Thù nói: "Dù sao cũng là Đức Thuần tộc cơ."

Tộc cơ đặt trong tôn thất chính là nhân vật lớn hơn hạt vừng một xíu, nhưng đặt trước mặt dân chúng thấp cổ bé họng lại là gã khổng lồ.

Ánh mắt của Tiêu Phi Nhi rõ ràng là muốn mạng Bùi Diệp.

Cân nhắc đến tác phong bệnh tâm thần của đông gia tiền nhiệm, Lê Thù lo lắng thay Bùi Diệp.

"Đế cơ tới cũng giống vậy." Bùi Diệp bĩu môi nói, "Không cần để ý đến."

Lên nữa chính là thư viện Thiên Môn, Tiêu Phi Nhi sẽ không ra tay giết người ở đây.

Nếu cô ta nổi điên thật, Bùi Diệp cũng đành tế ra át chủ bài chót.

Dùng một chút thủ đoạn để Tiêu Phi Nhi sớm kết nghiệt duyên với nam chính bạo quân Lang Hạo, tương ái tương sát, không rảnh tìm cô gây phiền phức.

Lăng Triều vẫn luôn quan tâm nữ thần, thấy biểu lộ nữ thần không thích hợp, quay người tà tà chạy xuống.

"Đức Thuần tộc cơ khó chịu trong người sao?"

Tiêu Phi Nhi nhìn bộ dáng Bùi Diệp mỉm cười xoay người, hít sâu một hơi, đè tâm tình tiêu cực nơi đáy lòng.

"Không cần cậu quan tâm."

Giơ tay hất tay đưa qua muốn chiếm hời của Lăng Triều, ác cảm trong lòng thoáng hiện.

Bất luận Lăng Triều mười tám tuổi như thế nào, hiện tại cậu ta chính là một bãi bùn nhão làm người buồn nôn.

Tâm tình không tốt cực độ Tiêu Phi Nhi cũng chẳng đoái hoài tới dáng vẻ, không quay đầu lại trèo lên bậc thang đá.

Lăng Triều nhìn mu bàn tay bị đỏ, mất mát rồi bĩu môi.

"Hứ!"

Mặc kệ Hoàng đế cữu cữu là nâng giết hay là sao, Lăng Triều cũng là con cưng ông trời, thiếu niên lang được nuông chiều sao không có chút cáu kỉnh.

Từ nhỏ cậu ta sinh sống trong hoàn cảnh phức tạp, đối với cảm xúc yêu ghét rất nhạy cảm.

Tiêu Phi Nhi không che giấu chút chán ghét và ghét bỏ chẳng khác nào những kẻ không rõ chân tướng dùng thành kiến và lời đồn nhìn nhận người. Cậu ta thích Tiêu Phi Nhi bởi vì cô điềm tĩnh, dịu dàng, thiện lương, mọi cử động hoàn mỹ, tiên nhân cùng lắm chỉ như thế.

Nhưng --

Chi tiết vừa rồi để Lăng Triều nhận rõ mình bổ não nhiều.

Lăng Triều ủy khuất hạ khóe miệng, đuôi ngựa cao cũng lộ vài phần sa sút.

Mấy người thiếu niên và hai vị trung lão niên sau bao nỗ lực, rốt cuộc chinh phục ngàn bậc thang đá, bò lên trên chỗ cao nhất.



"Nơi này chính là thư viện Thiên Môn?"

Nói là thư viện, chẳng bằng nói là cung điện lẻ tẻ tọa lạc trong dãy núi vây quanh, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng trường sam nhẹ nhàng lướt qua.

Tần Thiệu lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.

Bùi Diệp và Lang Hạo đều không phải là học sinh được chiêu sinh theo hình thức thông thường, thư đề cử của bọn họ phải cầm tới chỗ sơn trưởng xác minh thật giả.

Khiến người ta kinh ngạc là nữ chính Tiêu Phi Nhi cũng thế.

Sơn trưởng cúi đầu nhìn ba phần thư, rồi ngẩng đầu nhìn ba học sinh một chút.

Ánh mắt đảo qua Lang Hạo rất bình tĩnh, đảo qua Tiêu Phi Nhi nheo mắt, đảo qua Bùi Diệp trái tim suýt đình công.

"Các người tên là gì?"

Ba người Lang Hạo lần lượt giới thiệu tên của mình.

Sơn trưởng ra vẻ thâm trầm thì thào một lần, hỏi Lang Hạo và Tiêu Phi Nhi một chút vấn đề, rồi dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi thăm Bùi Diệp.

"Tên của cô là phụ mẫu lấy?"

Bùi Diệp nhướng mày.

Rất hiển nhiên, sơn trưởng hẳn cũng là từ trong miệng Cố Ương biết chân tướng, hoặc là cũng là một trong những người quen người có khuôn mặt giống Tiểu Lục.

"Không rõ, dù sao ta cũng chưa từng thấy bọn họ, biết nhận thức đã mang tên Bùi Diệp."

Sơn trưởng nghẹn họng.

Bầu không khí coi như hòa hợp trước kia bị giọng điệu lạnh lùng của Bùi Diệp phá vỡ.

"Sơn trưởng tiên sinh, có gì không đúng sao?"

【 Nguyên Canh, có gì không đúng sao? 】