(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 421: Nam nhân đều là một dạng




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ như vậy, khóe miệng Vu Hoan run rẩy vài cái.


Người ta còn chưa có chết đâu!


Bạch Diễu Diễu không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai huynh muội nọ, bây giờ đang chuyên tâm ứng phó đám cá sấu Huyết Văn kia, mất đi một cánh tay, lực cân bằng có chút kém, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.


Con cá sấu Huyết Văn bị Bạch Diễu Diễu dẫm lên kia có ý đồ hất nàng ta xuống.


Sắc mặt Bạch Diễu Diễu tái nhợt, căn răng liên tục nhảy ở trong đám cá sấu Huyết Văn, tuy rất phí thể lực, nhưng như thế có thể phòng ngừa được công kích của cá sấu Huyết Văn.


Cá sấu Huyết Văn là động vật quần cư, sẽ không tấn công đồng loại.


"Này, đuổi những thứ đồ chơi đó đi đi." Vu Hoan lấy Thiên Khuyết Kiếm chọc chọc Giao Long.


"Cái gì?" Nếu Giao Long mà có mặt người mà nói thì khẳng định lúc này nhăn lại thành một nhúm: "Ta không giết bọn họ đã là ân đức, ngươi còn bảo ta đi cứu?"


Vu Hoan xắn tay áo: "Được, vậy ta đây đi giết chúng nó."


"Đừng đừng đừng, ta đi!" Giao Long chạy nhanh nhảy ra ngoài.


Mẹ nó!


Linh thú phía Bắc đều là con dân của nó, sao nó có thể nhìn con dân của nó bị tàn sát!


Nó là con thú thiện lương, nó làm không được!


Giao Long vừa xuất hiện, người nhìn thấy đầu tiên là đôi nam nữ kia, sau khi phản xạ có điều kiện cảnh giác, thấy Giao Long chỉ cao bằng nửa người, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoại hình của Giao Long lại giống với Long Tộc, hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.


"Đại sư huynh, nó... hình như nó là Giao Long."


"Đúng là có chút giống."


Thiếu nữ bỗng nhiên kích động, trong mắt lóe ra u quang: "Đại sư huynh, muội muốn nó làm thú khế ước."


Giao Long đó, đây chính là Giao Long.


Có được huyết mạch của Long tộc.


Nếu có thể làm thú khế ước của nàng ta, vậy nàng ta nhất định sẽ trở thành thiên tài vạn chúng mơ ước!


Thần sắc nam nhân kia khó coi: "Kiều Kiều, chúng ta chỉ có hai người, không phải là đối thủ của Giao Long, hơn nữa..." Ngay cả có bắt được, muội cũng không nhất định khế ước được.


Đương nhiên những lời nói phía sau Bạch Phong không dám nói ra.


"Đại sư huynh, huynh nói huynh thích muội, nhưng hiện tại ngay cả linh thú huynh cũng không bắt cho muội, huynh như vậy là thích muội sao? Nam nhân đều là một dạng, nói dễ nghe như vậy, hừ!"


"Không phải Kiều Kiều... thực lực của Giao Long này huynh nhìn không thấu, một mình huynh không bắt được nó." Bạch Phong khó xử nhìn Giao Long đã chạy đến chỗ bọn họ cách đó không xa kia, tuy hình thể nhìn thì không lớn, nhưng ai biết nó có thu nhỏ lại thể tích hay không?


"Nó nhỏ như vậy, nói không chừng mới vừa sinh ra thôi. Đại sư huynh, muội muốn nó, huynh mau giúp muội, chỉ cần huynh giúp muội bắt được con Giao Long này, muội sẽ..." Bạch Kiều đột nhiên tràn đầy gió xuân, ở trong tầm mắt nghi hoặc của Bạch Phong, nhẹ nhón chân nhanh chóng hôn lên mặt Bạch Phong một cái.


Bạch Phong chỉ cảm thấy có hương thơm đánh úp lại, cánh môi mềm mại như lông chim xẹt qua gò má hắn, kích ra tầng tầng gợn sóng trong lòng hắn.


Đầu óc nóng lên, há mồm đồng ý.


Nhưng giây tiếp theo lập tức hối hận, đó chính là Giao Long, không phải loài bò sát bình thường.


"Cảm ơn Đại sư huynh, Đại sư huynh tốt nhất." Bạch Kiều không ngừng phóng ra ánh mắt yêu thương xinh đẹp cho Bạch Phong, hối hận trong lòng Bạch Phong lại bị đè ép xuống.


Có thể làm Kiều Kiều vui vẻ thì hắn thử xem...


Bạch Phong nhìn về phía Giao Long, ánh mắt đổi đổi, cả người cũng tiến lên vài bước, che Bạch Kiều ở phía sau lưng.


Giao Long trợn mắt trắng, hai tên ngu xuẩn, nó đường đường là đại nhân Giao Long, há là có thể dễ bắt như vậy?


Giao Long làm lơ Bạch Phong như hổ rình mồi kia, rống một tiếng về phía đầm lầy.


Cá sấu Huyết Văn bên kia vốn dĩ đã há mồm muốn cắn Bạch Diễu Diễu, đột nhiên cứng đờ, động tác nhất trí nhìn về phía Giao Long.


Cá sấu Huyết Long giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, sau khi tập thể cứng đờ, bắt đầu quay lại, chạy trốn về phía đầm lầy, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


Mà con cá sấu Huyết Văn bị Bạch Diễu Diễu dẫm lên kia phản ứng chậm nửa nhịp, chờ nó phản ứng lại, bốn phía chỉ có thể nhìn thấy mấy cái đuôi đang hướng lên trời, nó quýnh lên, tập trung toàn lực, đột nhiên vung đầu.


Bạch Diễu Diễu thành công bị nó quăng ra ngoài, một đầu nó chui xuống đầm lày, phát ra tiếng vang kỳ quái, cái đuôi đong đưa vài cái nhanh chóng biến mất.


Đầy lầy khôi phục an tĩnh, Bạch Diễu Diễu bị ném ra tới đầm lầy, thân thể đang bị lúng hãm xuống.


Cái loại lực hút này, nàng ta càng giãy giựa, tốc độ hãm xuống càng nhanh, khiến nàng ta không dám tùy tiện nhúc nhích.


Nàng ta không trông cậy vào sư đệ và sư muội đẩy mình vào trong miệng thú kia, Bạch Diễu Diễu một tay bắt lấy mặt cỏ bên cạnh, muốn làm chậm lại tốc độ hãm xuống.


Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, nàng ta vốn dĩ nghiêng ngã xuống, tư thế lúc này đang nằm nghiêng, nước bùn đã đến má nàng ta, đôi mắt đã lây dính nước bùn có chút không mở ra được.


Chẳng lẽ nàng ta phải chết ở đây sao?


Nghĩ đến đây Bạch Diễu Diễu hối hận một trận, nếu không phải đi cùng với hai tên tiện nhân kia, hiện tại nàng ta cũng không đến mức rơi vào trong kết cục thế này.


"Không sao chứ." Giọng nói thanh lãnh từ trên đỉnh đầu vang xuống, bóng râm theo đó mà đến.


Bạch Diễu Diễu cố gắng ngẩng đầu, tầm mắt hoảng hốt, điều chỉnh lại tâm trạng mới thấy rõ người đứng bên cạnh mình, đó là một thiếu nữ, dung mạo bình thường, nhưng khí chất quanh thân lại không thể nào bỏ qua, tựa như một cái nhíu mày, một cái nâng mắt, đều chứa khí thế của kẻ bề trên tôn quý.


"Sắp chết rồi, sao có thể không sao." Bạch Diễu Diễu khẽ cắn môi: "Ngươi có thể cứu ta không?"


"Có thể." Vu Hoan gật đầu.


Khi Bạch Diễu Diễu đang tính nói điều kiện gì để Vu Hoan động tâm, cả người nàng ta bỗng nhiên bay lên không trung, lực hút khiến nàng ta khó chịu kia đã biến mất không thấy.


Vu Hoan xách Bạch Diễu Diễu lên bờ, có chút ghét bỏ buông nàng ta ra.


Dung Chiêu thấy Vu Hoan không có ném, khó có được lộ ra vẻ tươi cười, giáo dục có tác dụng rồi.


Bạch Diễu Diễu mơ màng hồ đồ nhìn Vu Hoan, đơn giản như vậy đã đồng ý cứu nàng ta? Chẳng lẽ nàng ta gặp được người tốt ư?


"Sư tỷ, tỷ không sao thật là tốt quá." Bạch Kiều bỗng nhiên chạy đến, bày ra tư thế 'tỷ muội tốt', nước mắt lã chã rơi xuống.


Bạch Diễu Diễu nổi da gà, suy yếu trừng Bạch Kiều liếc mắt một cái: "Bạch Kiều, ở đây không có người ngoài, ngươi giả vờ cái gì mà giả vờ."


Nàng thật sự chịu đủ tiện nhân Bạch Kiều này, trước mặt người ngoài vĩnh viễn đều là dáng vẻ yếu đuối, người bị hại này nọ, làm như cả thế giới này đều bắt nạt nàng ta vậy.


Nhưng mà sau lưng thì sao?


Trong lòng vặn vẹo y như cái bánh quai chèo, trên tay không biết lây dính máu tươi của biết bao nhiêu người.


"Sư tỷ... sao tỷ lại nói thế, muội cũng là lo lắng cho tỷ mà!" Bạch Kiều ủy khuất nhìn Bạch Diễu Diễu, sắm vai nhân vật sư muội tốt.


Bạch Diễu Diễu thiếu chút nữa đã bị một ngụm máu sặc chết, lo lắng nàng?


Nàng hồ nghi nhìn Bạch Kiều vài lần, thấy nàng ta không ngừng dùng dư quang ngắm về phía Vu Hoan bên kia, tâm tư vừa động, cũng theo đó nhìn xem.


Bên cạnh thiếu nữ vừa rồi kia, không biết từ khi nào đứng một nam nhân áo tím, mái tóc đen như mực nửa buộc nửa thả, hoa văn trên áo tím tinh xảo sinh động như thật, khuôn mặt thanh lãnh giống như tiên nhân, đồng tử đen nhánh, không có một chút dao động nào.


Rõ ràng hắn nhìn về phía bên này nhưng làm người ta cảm thấy trong mắt hắn căn bản không có một cọng cỏ cọng hoa nào dung nhập vào được.


Thanh lãnh như tiên, lạnh tâm lạnh tình.


Chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn.


Duy nhất chỉ có khi hắn đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, nháy mắt trong ánh mắt lộ ra tia sáng ngời, lộng lẫy bắt mắt.


Chỉ duy nhất thuộc về thiếu nữ kia.