[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 48: Anh em bất hoà, chia lòng rẽ ý




Dạ Cô Tinh cau mày càng chặt, cười nhẹ, “Chỉ sợ anh tìm nhầm người rồi.”

“Cô dám nói, anh tôi lưu lạc đến bước đường này, không phải là kiệt tác của cô và An Tuyển Hoàng không?!” Một tiếng gào thét phát ra, đồng tử đen nhánh của thiếu niên đột nhiên bùng lên ánh lửa.

Anh ta có oán, có hận, còn có một chút thất vọng không thể nói rõ được, đây lại giống như là ánh mắt vào ngày đó ngày đầu tiên anh ta thấy cô, đó là tĩnh mịch.

Anh ta mới phát hiện, tất cả mấu chốt của oán hận, đều ở trên người này, không phải vì sự sụp đổ của nhà họ Cố, không phải vì sự thất vọng quẫn bách của người trong nhà, chỉ vì loại tình cảm từ một cái ngước mắt đó, không thể nói là yêu, lại mơ hồ mang theo thiện cảm và sự đau nhói mỗi khi có ý định đến gần.

Cố Doãn Bái không thể tự lừa mình dối người, anh ta đối với cái người ở trên cuộc thi đấu đó nói năng thẳng thắn, cô bé đã cùng bản thân tranh cãi quan điểm đó tất nhiên là có cảm tình.

Đôi đồng tử đen láy sâu thẳm tràn đầy linh khí, vô số lần đã xuất hiện trong giấc mơ thời thiếu niên.

Mơ mơ hồ hồ, có bao nhiêu yêu thích; Không rõ, thật sự từng có ảo tưởng.

Một thiên tài như anh ta, đã quen với việc được những học sinh nữ nhìn với ánh mắt sùng bái si mê, nhưng mà chỉ có cô, Dạ Cô Tinh, xem thường anh ta.

Theo năm tháng trôi qua, đến khi anh ta dần dần già đi, hai mắt bắt đầu mờ đi, trí nhớ cũng dần dần kém đi, người con trai lớn đã trưởng thành sẽ giống như người anh em, ôm lấy bả vai không còn thẳng của anh ta, chính tay giúp anh ta châm thuốc- “Cha, cuộc đời này, người cha yêu nhất là ai?”

Anh ta không hề do dự, “Con, còn có mẹ của con.”

Con trai cười.

“Người khó quên nhất thì sao?”

Anh ta hút một hơi thuốc, ánh mắt nhìn về những ngọn đồi xanh phía xa, “Khó quên nhất à…”

Người con trai rất tò mò chờ đợi câu trả lời của cha già.

Hồi lâu, chỉ nghe một âm thanh thì thào, thấp tới không thể thấp hơn: “Là một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp lại tàn nhẫn.”

Giống như, lúc đó.

Ánh mắt tàn nhẫn của người phụ nữ được bao bọc bởi sự ác liệt, xem lẫn là sự lạnh băng, bắn về phía anh ta, hai chân bắt chéo thoải mái hạ xuống, từ từ đứng lên.

Cố Doãn Bái chưa bao giờ thấy Dạ Cô Tinh như vậy- lạnh nhạt từ trong xương cốt, lạnh đến không hợp tình người, ác liệt sắc sảo làm người ta ngạt thở!

Từng bước đến gần anh ta,.

Cô nói, “Cố Doãn Bái, anh không có bất kỳ lập trường gì để chỉ trích tôi.” Từng chữ một, mạnh mẽ có lực.

Mà anh ta hoàn toàn bị kinh ngạc và sợ hãi bởi khí thế như vậy, khi cô tiến đến gần, anh ta lại vô thức lùi về sau.

Thẳng đến giờ phút này, anh ta mới nhận ra một sự thật- anh ta và cô, từ trước đến nay không phải là người của một thế giới, cho dù có quen biết phần nào, cũng chỉ như trời và mây, là ảo ánh thoáng qua.

Niềm vui của cô, sự tức giận của cô, sự lạnh lùng của cô, nhiệt tình của cô, vẻ đẹp của cô, dịu dàng của cô, tất cả của cô, chỉ có An Tuyển Hoàng, cái người đứng ở đỉnh cao của quyền lực kia, mới có tư cách đoạt lấy.

“Cô…” Có biết bao nhiêu lý do phản bác đã ở bên miệng, anh ta lại không biết nói như thế nào.

Nhà họ Cố gặp phải vận rủi như vậy, rốt cuộc ai là người phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm đó?

Là chính tay An Tuyển Hoàng sắp đặt tất cả, đánh bại ba nhà Kỷ, Giang, Tần, còn chôn vùi cả nhà họ Cố!

Nếu không phải vì người đàn ông đó, cha sẽ không bị kết án tù, anh trai sẽ không bị sa sút tinh thần, mẹ sẽ không bệnh không dậy nổi.

Cho nên, đều là anh ta sai!

Không cho Cố Doãn Bái cơ hội nói chuyện, Dạ Cô Tinh đã từ trong ánh mắt căm ghét của anh ta, hiểu ra tất cả, trên mặt bình tĩnh, chỉ còn lại nụ cười nhạt trào phúng.

“Tôi chỉ hỏi anh một câu, tội danh của Cố Nguyên và Cố Doãn Trạch là chính xác đáng tin, hay là vu oan giá hoạ?”

Cố Doãn Bái như bị sét đánh.

Cha anh ta và mấy tiểu minh tinh đó quan hệ mập mờ không rõ, anh ta biết chuyện này.

Việc anh trai làm thất thoát công quỹ vào cờ bạc, anh ta cũng có nghe đến.

“Nghĩ rõ ràng rồi chứ? Nếu hai người đó thật sự trong sạch, chỗ nước bẩn đó có dội như thế nào, cũng sẽ không dính vào người họ. Sự việc bại lộ, có thể bị lử lan đến, đều là những vật dễ cháy thôi!”

Cố Doãn Bái không nói lên lời.

“Cho nên, anh phải nhận định cho rõ ràng, hiện tại không phải là tôi nắm chặt Cố Doãn Trạch không buông, mà là, lưới trời lồng lộng, đúng người đúng tội!”

“Cô dựa vào đâu mà nói như vậy?” Trong mắt người đàn ông tràn ra ánh sáng sâu thẳm, “An Tuyển Hoàng đã giết bao nhiêu người? Đã làm bao nhiêu việc trái pháp luật? Cô lại nói với tôi lưới trời lồng lộng, không cảm thấy nực cười sao?”

“Ha ha…” Dạ Cô Tinh tức đến bật cười, liếc anh ta một cái đầy trào phúng, “Có thực lực đến đâu, làm chuyện lớn đến đó; cây cao bao nhiêu, nước sâu bấy nhiêu.”

Ý trong lời là, nhà họ Cố anh không có bản lĩnh giải quyết tốt hậu quả, thì đừng có phạm sai lầm; đã phạm sai lầm, bị người ta bắt được, cũng là đáng đời!”

“Cho nên, An Tuyển Hoàng có thể tùy ý làm mọi thứ; nhà họ Cố thì đáng bị tống vào nhà tù sao?!”

“Điều kiện để có thể làm mọi việc tùy ý, là thực lực. Nhà họ Cố lực không đủ, gốc rễ không sâu, lại cứ không biết thận trọng trong lời nói và hành động, cho nên, Cố Doãn Bái, nhà họ Cố các anh thất bại không phải là không có nguyên do!”

“…” Đôi môi ấp úng, sắc mặt của người đàn ông tái nhợt, cơ thể gầy yếu lung lay sắp đổ.

Dạ Cô Tinh quay người, “Anh đi đi, giữa chúng ta không có gì để nói cả, không cùng quan điểm, nửa câu đã là nhiều rồi.”

“Cô có thể tha cho anh của tôi được không?” Hít sâu một hơi, chịu đựng tất cả những áp bức lăng nhục và không cam lòng, anh ta đưa ra thỉnh cầu ban đầu.

“Đạo lý bỏ đá xuống giếng, không cần tôi nói nhiều, trong lòng anh cũng biết rõ ràng. Kết cục khốn đốn của Cố Doãn Trạch không phải do tôi, hay người nhà họ An bày mưu đặt kế, mà là, giậu đổ bìm leo trong mặt tối của bản tính con người.”

Cố Doãn Bái vừa định nói gì đó, lại bị tiếng gõ cửa đột ngột truyền tới cắt ngang.

“Cô chủ, là tôi.”

“Vào đi.”

Lạc Xuyên đẩy cửa tiến vào, bước từng bước đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, kề tai nói nhỏ.

“Được, tôi biết rồi. Để anh ta đến phòng khác đợi đi.”

“Vâng.” Lạc Xuyên cung kính lui xuống, đóng cửa lại.

Nhìn thấy tất cả, Cố Doãn Bái cười lạnh, đây chính là thực lực sao?

Cùng giới hắc đạo dây dưa không rõ, làm bạn với nó, trải qua những ngày liếm máu trên lưỡi đao, thời gian sống chết không rõ?

Cố Doãn Bái không có cách nào hiểu được quy tắc của giới hắc đạo, cũng giống như, anh ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu người phụ nữ tên Dạ Cô Tinh này.

“Xin lỗi, đã làm phiền rồi.” Cuộc nói chuyện hôm nay không hề có ý nghĩa gì, Cố Doãn Bái tự cảm thấy đã không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa.

Bước chân chợt dừng, tay anh ta dừng trên nắm cửa, “Còn nữa, cảm ơn cô đã cho người đưa tôi đi bệnh viện.”

“Đợi đã.” Dạ Cô Tinh gọi giật lại, trong mắt thoáng qua một vệt sáng khó mà nắm bắt, “Không ngại ở lại xem một trò chơi chứ? Tôi nghĩ, anh chắc sẽ rất có hứng thú…”



Trong khoảnh khắc cửa được đẩy ra, toàn bộ tinh thần của Cố Doãn Trạch đều cảnh giác, lại không quay đầu lại, người đến là ai, anh ta đã sớm biết rõ ràng.

“Anh Cố, lâu rồi không gặp.”

Cố Doãn Trạch đến, là bất ngờ, lại cũng nằm trong dự đoán.

“Bà An.” Anh ta nói, giọng nói trầm thấp vững vàng, thiếu mấy phần ngang tàng tùy tiện.

Thực tế, thật dễ dàng khiến người thoả hiệp.

Áo sơ mi trắng bình thường, quần tây màu đen, thiếu mất kẹp cà vạt đắt tiền và hoa cài (corsage) phiền phức, không phải là âu phục có thương hiệu cao cấp được đặt may thủ công, cũng không giống những bộ quần áo cho nam nổi tiếng của Armani.

So với trước đây, Cố Doãn Trạch mặc quá đơn giản, gần đến mức nghèo túng.

Rõ ràng mặt có gầy đi, trên khuôn mặt khôi ngô, đã giấu đi sự tự cao và phách lối, ẩn chứa sự ẩn nhẫn và kiên nghị.

Xem ra, sự suy yếu của nhà họ Cố là một đả kích không nhỏ đối với anh ta.

“Cậu Cố, tôi có thể giúp gì?” Dạ Cô Tinh đến trước mặt anh ta, cách hai bước chân thì dừng lại.

“Nhà họ Cố thua rồi, đâu còn cái gì mà cậu chủ nữa?” Người đàn ông tự cười giễu.

Ẩn chứa bao nhiêu chua xót và bi ai đau khổ.

Ánh mắt Dạ Cô Tinh loé lên, bỗng lạnh lùng cười lên, “Thật không? Tôi xem ra, chưa chắc đã như vậy…”

Trong mắt Cố Doãn Trạch lộ ra sự nghi ngờ, vẻ mặt trầm xuống, “Bà An, có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ. Có việc gì sao?” Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Đối mặt với kẻ thù, vẻ mặt lại không đổi, xem ra, Cố Doãn Trạch thật sự đã trưởng thành, với công tử bột trước đây cứ như hai người khác nhau.

“Tôi đến đón Doãn Bái về nhà.”

“Ra cửa rẽ trái, phòng đầu tiên.” Dạ Cô Tinh mặt đầy ý cười.

Cố Doãn Trạch gật đầu, “Cảm ơn nhiều.” Nói xong, giơ chân bước về phía cửa ra vào, thời điểm giơ tay đặt trên nắm đấm cửa, lại bỗng nhiên quay người, ánh mắt nhanh chóng lạnh xuống.

“Sao thế, còn chuyện gì sao?!” Dạ Cô Tinh nhướn mày, vẻ mặt cười như không cười, thật giống như đang xem màn biểu diễn của một tên hệ vụng về nhất vậy.

“Ha ha…” Tiếng cười nhạt trầm thấp, sự âm u trên mặt dần tản ra, khí lạnh dày đặc tràn ra khắp nơi, “Bà An thực sự rất thông minh.”

“Quá khen. So với anh, tự hổ thẹn không bằng.”

Cố Doãn Trạch tiến lên, bước từng bước về phía cô, thù hận đọng lại nơi đáy mắt cũng càng sâu sắc và rõ ràng.

“Không phải muốn tìm em trai sao?”

“Bà An thông minh như vậy, chắc hẳn đã đoán được hôm nay tôi tới đây là có ý gì đi?”

Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, “Chỉ sợ, đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc.”

Người đàn ông âm trầm cười, “Dù sao thì, cũng sẽ không phải là kết cục tốt đẹp gì.”

“Lợi dụng Johnstone dẫn tôi tới Lam Mị, lại không ngờ em trai mình cũng ở đó; Lợi dụng dư luận bôi nhọ tôi, còn chụp được ảnh, lại bị người của tôi hành động trước.” Tiếng nói ngừng lại, người phụ nữ lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ ân hận, “Cố Doãn Trạch, mưu kế của anh không đủ kỹ lưỡng rồi, phỏng đoán này, chỉ thành công được có bảy phần.”

Trình độ sơ sài, lại muốn nắm bắt càn khôn.

“Không hổ là người phụ nữ mà An Tuyển Hoàng vừa ý, chỉ tiếc là…” Đáy mắt người đàn ông thoáng qua một tia sáng hết sức kỳ lạ, còn bàn tay đặt bên eo lại khẽ động.

Đồng tử Dạ Cô Tinh khẽ co lại, nghiêng người về phía trước, không để ý mà xoa xoa cằm, tiếp đó, cong môi cười nhẹ, “Tôi rất muốn biết, hôm nay Cố Doãn Bái ở đây, là tình cờ ngẫu nhiên, hay là kết quả mà người anh trai như anh đã sắp xếp kỹ càng?”

“Không sai, là tôi tính kế Doãn Bái.”

“Lý do.”

“Lý do ư?” Cố Doãn Trạch cười nhạo, hai tay mở ra, “Để nó nhìn rõ diện mạo ghê tởm của cô một lần, cũng sớm cắt đứt đi những suy nghĩ không nên có trong đầu!”

“Nói như thế, là anh cố ý à?”

“Tùy cô nói sao cũng được.”

“Vậy anh có biết, Trần Quang Huy là một tên biến thái không?”

“Doãn Bái không phải là trẻ con nữa, nó có thể tự lo cho bản thân” Cảm xúc của người đàn ông trở nên xao động, mang theo hơi thở hỗn loạn.

“Bị tiêm thuốc ảo giác quá liều, vết thương bị nhiễm trùng, hôn mê liên tục 5 ngày, anh đều biết chứ?”

“Cô muốn nói gì?” Cố Doãn Trạch đột nhiên trở lên cảnh giác.

“Đều nghe rồi chứ?” Dạ Cô Tinh cao giọng, “Tránh được nhất thời, không tránh được cả đời.”

Giọng nói vừa vang lên, một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị đẩy ra, khuôn mặt của Cố Doãn Bái trắng bệch, vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt trống rỗng, đôi môi ấp úng, lại không nói ra được một chữ.

Sắc mặt của Cố Doãn Trạch đại biến, “Doãn Bái, em nghe anh…”

“Anh, em đi trước đây…” Nói xong, xoay người bước nhanh rời đi, thật giống như sau lưng có thú dữ đuổi theo, nửa đường đi đụng phải người phục vụ đưa rượu vào trong phòng, ly và chai đều vỡ, mặt đất trở nên hỗn loạn.

“Dạ Cô Tinh, món nợ này, tôi nhớ kỹ! Cô thật độc ác.” Nói xong, đuổi theo bóng lưng đang hoảng hốt chạy trốn của Cố Doãn Bái.

Hơi nheo mắt lại, tựa người ra sau, vẻ mặt Dạ Cô Tinh khó lường, tâm tư không phân rõ.

Lạc Xuyên bỗng xuất hiện ở bên cạnh cô, “Cô chủ, người đó trên người mang theo súng, còn quấn bom, tại sao không để tôi…”

“Để anh làm gì?” Cô hơi chống người lên, “Cứng đấu cứng, sau đó cho nổ tung cả quán bar, để tất cả anh em chôn theo à?”

“Nhưng cũng không thể thả anh ta đi như vậy.”

Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại lên!

“Là nỏ mạnh hết đà mà thôi…”

Cố Doãn Trạch có chuẩn bị mà đến, lòng dạ lại không đủ tàn nhẫn, có lẽ anh ta có thể coi nhẹ mạng sống của mình, cá chết lưới rách, lại không thể không suy nghĩ đến sống chết của em trai ruột.

Cho nên, một ván này, đã định sẵn là cô thắng.

Duy nhất không ngờ đến, là Cố Doãn Trạch vậy mà hận cô đến mức không tiếc dùng mạng sống để trả giá!



Một ngày trước khi bay đến Nội Mông, Mạch Tương Ly dùng danh nghĩa cá nhân để triệu tập một buổi họp báo, để thông báo anh ta và Đổng Nguyệt “trước giờ vẫn luôn chỉ là bạn tốt”, làm sáng tỏ hiểu lầm của truyền thông về quan hệ giữa hai người.

Một lời gây nên ngàn sóng gió, truyền thông xôn xao.

Vốn dĩ, Đổng Nguyệt cũng sẽ tham dự buổi họp báo lần này, nhưng ở trên đường đến buổi họp báo, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Xe bảo mẫu cô ta dùng và một chiếc xe hàng cỡ lớn xảy ra va chạm, đã được chuyển đến bệnh viện để cấp cứu, thương tích cụ thể tạm thời chưa rõ.

Bên này, Mạch Tương Ly đang dắt tay Diệp Nhĩ, dưới sự có mặt của truyền thông tham dự buổi họp báo, chính thức tuyên bố hai người là quan hệ người yêu. Dưới sự truy hỏi của giới truyền thông, chính mình thừa nhận, hai người qua lại dựa trên tiền đề hôn nhân.

Người làm truyền thông nhạy bén rất nhanh nhận ra, Diệp Nhĩ đã từng là trưởng phòng thiết kế của Chanel, bây giờ là người sáng lập và là tổng giám đốc đương nhiệm của nhãn hiệu thời trang đặt may cao cấp Two!

Trong giới, từng có danh hiệu là “Nhà thiết kế nghìn mẫu”.

Vẻ đẹp của Diệp Nhĩ trong nghề là không cần bàn cãi, khí chất nữ vương mạnh mẽ, chỉ cần xuất hiện đã đủ để chấn động tất cả mọi người có mặt, quan trọng là, người ta không chỉ đẹp người, còn là một tài nữ mười phân vẹn mười!

So với Đổng Nguyệt, không hề thua kém chút nào!

Phóng viên không soi mói được lỗi gì, đành phải tỏ ý chúc phúc.

Phải chi Diệp Nhĩ so với Đổng Nguyệt kém hơn dù là một tí thôi, những tay phóng viên lão luyện này đều sẽ không bỏ qua cho Mạch Tương Ly.

Mắt thấy buổi họp báo lần này gần như đã kết thúc tốt đẹp, từ đây hai người trở thành cặp đôi thần tiên, uyên ương thành đôi, như chim liền cánh.

Tin tức Đổng Nguyệt xảy ra tai nạn ô tô giống như một quả bom hạng nặng, thả xuống đám người, có thể tưởng tượng nó gây nên sự hỗn loạn thế nào.

Phóng viên gió chiều nào xoay chiều nấy, lập tức chĩa hết máy quay vào Mạch Tương Ly đang một mặt sững sờ-

“Mạch tổng, xin hỏi hiện tại anh có tâm trạng gì?”

“Đổng Nguyệt xảy ra tai nạn xe trong trên đường tới buổi họp báo, đối với việc này trong lòng anh có cảm thấy áy náy không?”

“Có phải là anh vứt bỏ Đổng Nguyệt, cho nên cô ấy mới nảy sinh ý niệm tự sát không?”

“Xảy ra loại việc này, anh vẫn sẽ đơn phương tuyên bố chia tay, rũ sạch quan hệ với Đổng Nguyệt sao?”

“…”

Một đám người đánh úp đến, bao vây hai người lại.

Nhìn dáng vẻ như mất sổ gạo của người đàn ông, đáy mắt Diệp Nhĩ chợt hiện lên một chút thất vọng, lại chỉ như vô ý, lúc ẩn lúc hiện như mây khói, chớp mắt đã qua.

Không có người phát hiện, thậm chí đến bản thân cô ấy cũng không.

Đứng ra, chặn ở trước ống kính, khí tràng mạnh mẽ khiến những người có mặt vô thức lùi ra sau, Diệp Nhĩ chậm rãi nói-

“Tôi rất tiếc khi xảy ra việc như vậy. Tình huống hiện tại không rõ ràng, chúng tôi lại không tiện trả lời vấn đề của các bạn giới truyền thông, việc khẩn cấp trước mắt là cần xác định cô Đổng bình yên vô sự, xin mọi người không nên sốt ruột.”

Lại nói, khí chất chính trực, xứng đáng là người đến từ trụ sở Chanel quốc tế, bất cứ trường hợp nào, đều có thể một mình đảm đương một phía, vĩnh viễn nắm giữ quyền chủ đạo.

Hai người đuổi đến bệnh viện, Đổng Nguyệt đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

“Không phải chuyện lớn gì, chân và tay bị xước da, não chấn động nhẹ, chỉ cần nằm viện vài ngày để theo dõi, không có vấn đề gì thì có thể ra viện rồi.”

Truyền thông rất nhanh nhận được tin tức, đều thở phào một hơi, nhớ lại tình huống khẩn cấp vừa rồi, phong thái của Diệp Nhĩ gặp nguy không hoảng, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, trong lòng sinh ra ngưỡng mộ, đối với bà Mạch tương lai mới nhận chức này, thiện cảm ngay lập tức tăng cao.

Phòng bệnh với bốn bức tường trắng, yên tĩnh, gần như là tĩnh mịch, âm thanh tí tách nhỏ xuống của chất lỏng trong bình truyền nước vang lên vô cùng rõ ràng.

Mạch Tương Ly dắt theo Diệp Nhĩ, đẩy cửa tiến vào.

Đổng Nguyệt ở dưới sự trợ giúp của trợ lý, đỡ khuỷu tay từ trên giường ngồi dậy, hướng về phía hai người yếu ớt cười-

“Xin lỗi, đã không kịp tới buổi họp báo.”

Diệp Nhĩ nhướn mày, mắt lộ vẻ dò xét, thoạt nhìn tương đối mạnh mẽ.

Người đàn ông im lặng, đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm.

Hồi lâu sau, Diệp Nhĩ mới lên tiếng, khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô ấy và sắc mặt trắng bệch của Đổng Nguyệt hình thành sự tương phản rõ rệt, một vui, một buồn, một sáng, một tối.

“Không sao là tốt rồi.” Vẻ ung dung độ lượng.

Cho dù cô ấy có phát hiện cái gì đi nữa, thì cũng sẽ không ngốc đến mức nói ra vào lúc này.

Mạch Tương Ly thở phào một hơi, để lại một câu “Nghỉ ngơi cho tốt”, rồi dắt Diệp Nhĩ chào tạm biệt rời đi.

Trong phòng bệnh, nhìn bóng lưng hai người cùng nhau rời đi, khóe môi Đổng Nguyệt cong lên một cách quỷ quyệt.

Tình cảm có sâu đậm, cũng không chịu được nghi ngờ…

Không có cái gì, so với lục đục nội bộ khiến người ta xót xa hơn, Diệp Nhĩ, cô thua chính là ở chỗ, nhìn tất cả quá mức rõ ràng…