Quyển Dưỡng - A Đậu

Chương 11




Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Trong lúc cùng Từ Khiêm đi vẽ phong cảnh, chúng tôi gặp một người cũng đang vẽ ở đó. Anh ta có nói chuyện vài câu với chúng tôi, Từ Khiêm và anh ta nói chuyện về hội họa rất hợp nhau, họ nói với nhau mãi.

Anh ta nói anh ta ở tỉnh Vương Phủ có một phòng tranh, cho Từ Khiêm một tờ danh thiếp, anh ta nói Từ Khiêm vẽ rất đẹp, tranh của anh có thể ký gửi ở phòng tranh để bán.

Tôi đã thấy qua nhiều dạng người, tôi có thể nhận ra anh ta không phải họa sĩ mà là thương nhân. Anh ta chắc chắn sẽ không buôn bán lỗ vốn, nếu anh ta thật không có ý đồ khác, vậy tức là thật sự thích tranh của Từ Khiêm.

Tôi dù vẻ mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng kỳ thực đã phiên giang đảo hải.

Tôi không muốn bất luận kẻ nào, bất luận cái gì chuyện gì, chiếm lấy tâm tư của Từ Khiêm. Cho dù là chuyện vẽ tranh mà anh thích đi chăng nữa. Càng không muốn anh xem vẽ tranh như mục tiêu theo đuổi, lý tưởng của cuộc đời. Như vậy dù anh ở bên cạnh tôi, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý quan tâm tôi, tôi không chịu được điều đó.

Thế nhưng tôi không nói, vẫn giữ cho mình một nụ cười nhàn nhạt, nhìn bọn họ hàn huyên. Từ Khiêm cũng không lập tức đồng ý, chỉ nói sẽ suy nghĩ.

Sau khi gã thương nhân kia rời khỏi, Từ Khiêm trở lại bên người tôi, có chút lo lắng hỏi: “Em không vui?”

Tôi nhìn anh một hồi rồi hạ mắt xuống, đích xác tôi không vui, nhưng tôi lại không có lập trường để phản đối việc này. Dù sao cũng không phải là chuyện xấu, Từ Khiêm là một người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, đương nhiên không thích bị người ta bao nuôi. Huống chi anh cũng thích vẽ, lại có người thưởng thức tranh vẽ của anh, anh sao có thể cự tuyệt.

Nhưng tôi không muốn anh kiếm sống bằng tranh vẽ, càng không hy vọng sau này anh nổi danh nhờ hội họa.

“Nếu em không thích… anh sẽ không gửi tranh cho anh ta bán… Sau này, cũng không ra đây vẽ nữa… hẳn là không gặp mặt anh ta…”

Tôi ngẩng phắt đầu dậy, có chút không tin được nhìn anh, anh có hiểu những gì anh vừa nói ra không? Đến Bắc Kinh lâu như vậy, anh rốt cuộc cũng đã có một cơ hội, cơ hội có thể ở vị trí bình đẳng về tài chính với tôi, anh có thể từ bỏ sao?

Anh ôn hòa nhìn tôi, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc.

“Anh bỏ được sao?”

“Cái gì cũng không quan trọng bằng em.”

“Anh không thấy em rất bá đạo sao?”

Anh nhẹ nhàng cười, “Em thật sự rất bá đạo. Nhưng anh đã hứa… anh là của em… không phải sao?”, nói đến đây, tiếng anh càng lúc càng nhẹ.

Trong lòng tôi như đang có một dòng xoáy phức tạp dâng lên, chua xót ngọt ngào đăng đắng cay cay. Không biết nói gì với anh, tôi chỉ yên lặng nhìn anh.

“Kỳ thực… anh biết hết…. em mong anh luôn ở nhà… cuộc sống của chúng ta như vậy đã tốt đẹp, hạnh phúc rồi… tuy rằng có chút bá đạo… nhưng em luôn toàn tâm toàn ý cho anh… với anh mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng em…. mặc kệ tranh anh vẽ có người thưởng thức hay không, anh có thể bán tranh kiếm sống hay không…, tất cả những thứ này anh đều không quan tâm… anh cũng không phải lần đầu tiên biết yêu… có thể gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu mình rất khó…. hơn nữa…. hơn nữa… anh yêu em… bảo anh buông tha thứ gì cũng được, huống chi buông tha việc bán tranh nho nhỏ này”, anh cúi đầu, nhỏ giọng kể ra.

Bán tranh sao có thể là việc nhỏ, có thể chỉ bán được một bức, có thể giá không cao, nhưng đó là một cơ hội. Từ nay về sau, khi anh đã bước vào con đường này, vẽ sẽ không còn là một thú tự tiêu khiển đơn thuần nữa. Tôi nghĩ Từ Khiêm cũng hiểu.

Tôi thở dài, vươn tay ôm lấy anh vào lòng, “Em đích thật rất bá đạo, thế nhưng dù thế nào em cũng sẽ không buông tay. Cho nên, anh chỉ có thể thuộc về em cả đời này, trừ khi em chết đi, hoặc anh chết đi”, nói xong câu cuối, giọng của tôi trở nên thật lạnh. Câu nói ấy đã trở thành tiếng lòng của tôi, là tiếng lòng chân thật nhất trong nội tâm tôi.

“Anh là của em, vĩnh viễn chỉ là của em”, Từ Khiêm nhẹ nhàng đáp, điềm đạm ôn hòa trước sau như một.

•#¥##¥#•

Thời gian nghỉ hè, đầu tiên là theo đàn anh đàn chị trong khoa làm điều tra xã hội nửa tháng, đây cũng là một phần của chương trình xã hội thực tiễn, nhưng cũng không phải bắt buộc tham gia, bởi vậy hầu hết bạn học lớp tôi đều không để ý đến cái này, ai cũng vội vội vàng vàng nghỉ hè.

Trong khoa có một thầy giáo có quan hệ tốt với tôi lặng lẽ nói, cái loại hoạt động thực tiễn này, kỳ thực trường học rất coi trọng. Học bổng tương lai, cử đi học nghiên cứu sinh, nhập Đảng, hoặc lưu giáo làm giảng viên đều có thể dễ dàng hơn.

Tuy rằng không phải là quan trọng nhất nhưng cũng rất có giá trị.

Khóa xã hội thực tiễn trường học kết thúc, tôi đến công ty M thực tập.

Buổi sáng ngày đầu tiên đi làm, Từ Khiêm giúp tôi thắt cravat rồi nhìn trái nhìn phải nhìn trước nhìn sau chỉnh trang một chút, “Lúc trước lần đầu tiên anh mặc âu phục lúc nào cũng cảm thấy không tự nhiên, gò bó làm sao ấy. Nhưng mà em mặc thì lại thấy rất tự tại cứ như trời sinh để mặc cái này vậy.”

Đó là bởi vì tôi đã quen mặc âu phục rồi.

“Em đeo caravat, mặc âu phục nhìn rất đẹp trai, cứ như cái giá áo trời sinh vậy đó.”

“Âu phục đen bình thường như vậy, nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, ai mặc cũng như nhau thôi. Nhưng nhìn rất khí thế.”

“Không phải đâu. Rất nhiều người mặc âu phục rất khó coi, mặc không hợp lại có vẻ rất bần”, anh nhón chân đo chiều cao với tôi, “Hình như em lại cao thêm rồi.”

“Cao thêm 1 cm, ngày hôm qua có so chiều cao với mấy đàn anh, 187.”

“Thật ước ao mà.”

“Có gì đáng ước ao, anh cũng đạt tiêu chuẩn, 175cm còn gì. Cũng đâu phải tham gia đội bóng rổ,” tôi đổi giày chuẩn bị đi làm.

Anh cười, “Giờ em thật giống mấy người nhân viên văn phòng, nhìn thế nào cũng không giống sinh viên năm nhất.”

“Vậy thì tốt.”

“Lúc này chắc không dễ đợi xe taxi đâu. Anh đã gọi điện hẹn xe trước rồi, một hai phút sau hẳn là có xe.”

“Em quên mất chuyện này, may mà anh cẩn thận”, nếu ngày đầu đi làm đã muộn, tôi cũng không cần làm ở đó làm gì nữa, ôm anh qua, hôn một cái rồi tôi ra cửa.

Vốn đang cân nhắc mua xe, sau đó lại nghĩ, tôi chỉ là một sinh viên thực tập, mỗi ngày lái xe đi làm thực sự quá nổi nên đành thôi.

Công ty trên dưới đều khoan dung với tôi, tôi chỉ là sinh viên, chẳng có quan hệ tính toán gì với ai. Chẳng qua là công ty M dốc lòng cầu học muốn sinh viên trường tuyên truyền hình ảnh tốt của công ty mà thôi nên mới tạo ra học bổng và chế độ thực tập này. Chẳng ai trông cậy tôi có khả năng gì cao siêu.

Thế nhưng bởi vì tôi làm việc cũng tốt, sau đó chính thức tham dự vào một dự án trong công ty. Tuy rằng bởi vì kỳ nghỉ kết thúc không thấy được thành quả cuối cùng nhưng quản lý bộ phận có ấn tượng rất tốt với tôi, ông còn hoan nghênh tôi kỳ nghỉ sau lại đến công ty họ thực tập.

Năm thứ hai đại học, trước khi khai giảng có một cuộc huấn luyện quân sự, sau khi về, Từ Khiêm đau lòng khi thấy tôi đen gầy đi rất nhiều, tôi thì chẳng thấy mình có thay đổi gì. Tôi vốn luôn duy trì thói quen tập thể thao, cho nên huấn luyện quân sự với tôi không là vấn đề.

Ba mở cho em gái một cửa hàng thời trang, đồng thời ông cũng chặt đứt tiền bạc chi tiêu của nó. Nhưng nó chẳng tiến bộ gì. Quần áo mới vào cửa hàng, bà chủ như nó lại đi lấy mặc đầu tiên, chẳng hề nghĩ đến việc kiếm tiền, cũng không sợ lỗ vốn. Có khách hàng tới cửa xem hàng, thái độ nó cũng không tốt, người ta thử hơn hai bộ đồ nó liền ngại phiền, cãi nhau với khách. Như thế, dù trong cửa hàng, quần áo có tốt đến đâu cũng không ai tới mua.

Hơn nữa tuy rằng ba không cho nó tiền tiêu, nó lại có thể đòi mẹ, mẹ vẫn đưa cho nó như thường. Ba cũng không thể không đưa tiền cho mẹ.

Ba cũng từng nói chuyện, khuyên bảo mẹ nhiều lần nhưng bà lại cãi nhau với ba, bà nói nhà ta giàu, con cái dùng chút tiền thì có sao? Nói, em gái chỉ là một đứa con gái, không cần nhất định phải nuôi sống bản thân nó, tương lai như bà, gả cho một người có tiền là được rồi.

Ba tức giận đến á khẩu.

Mỗi lần bọn họ phát sinh tranh chấp, ba đều nói không lại mẹ, người luôn cãi ngang, không nói lý lẽ. Bọn họ như không phải là người cùng một thế giới, cho nên không thể hiểu nhau.

Ba đã khởi tố lên tòa, yêu cầu ly hôn. Ông giờ đã dọn đến căn phòng tôi ở khi còn học trung học, sống một mình.

Khi tôi nghe được tin này, trong lòng chỉ cảm thấy may mắn. Chỉ cần ba hạ quyết tâm, tôi không còn gì để lo cho ông nữa. Ông cũng không phải quả hồng mềm để mặc người vò nát, trước đây chỉ là lo lắng cho tôi với em gái mới nhượng bộ. Có lẽ nhượng bộ rất nhiều lần nên làm mẹ mới có ảo giác bà là chủ gia đình.

Hiện tại, tôi với em gái đều đã lớn, ba cũng không còn đắn đo gì với mẹ nữa.

Tiểu Mao thường xuyên tiếp ba đi uống vài ly rượu, chú Vương thím Vương cũng thường kêu Tiểu Mao mời ba về nhà họ ăn cơm. Bản thân ba cũng được dư luận đồng tình.

Mẹ vẫn như cũ, tụ tập thân thích tới quậy ba mấy trận, còn kêu em gái đến quấy rối khi ba bàn chuyện buôn bán với khách. Bà còn gọi điện thoại cho tôi nói ba bỏ vợ bỏ con, có bồ nhí ở ngoài, kêu tôi lập tức xin nghỉ về nhà một chuyến, cho bà chỗ dựa, còn gióng trống khua chiêng tìm bồ nhí của ba, công nhân vài công xưởng cũng bị quấy rầy phiền hà theo. Mấy thủ thuật hạ lưu cũ rích này chỉ làm ba thêm quyết tâm ly hôn.

Kỳ thực, thân thích của mẹ cũng chẳng làm được trò trống gì, chỉ là nhiều tuổi, lại được mẹ giúp đỡ kinh tế nên hùa vào. Bọn họ có thể đấu lại ba sao?

Bởi vì lý do ba đưa đơn ly hôn là bẹ nhiều năm đánh bài đánh bạc ở nhà, nói nhiều lần không biết hối cải. Hơn nữa bà luôn mặc kệ gia đình, không quan tâm chồng con. Những điều này là chuyện thực bà không chối cãi được. Cho dù bà không muốn ly hôn, tòa cũng phán cho họ ly hôn.

Bà lại còn công phu sư tử ngoạm nói muốn ly hôn cũng được nhưng phải đưa cho bà 1.000.000, đưa nhà máy cho bà. Cuối cùng tòa tuyên bố, bà được chiếm nhà ở, ba chỉ cần đưa cho bà 200.000 bồi thường một lần lầ đủ.

Chuyện này rốt cuộc chấm dứt.

Sắp tới nghỉ đông, Tiểu Mao gọi điện thoại cho tôi: “Mẹ của mày cũng dữ nha. Mở miệng là 1.000.000, làm như nhà mày có máy in tiền vậy. Còn nói muốn lấy nhà máy của ba mày, nói là công sức phấn đấu của hai người. Cả thành phố ai không biết bà ấy ngoại trừ kéo chân chú Lục ra thì mấy năm nay còn làm chuyện gì nữa.”

Tôi chỉ cười khổ. May mà kinh tế của ba, bà ấy không rõ lắm, bà chắc chỉ cho rằng, ba mua được nhà cửa, mở cửa hàng thời trang cho em gái, còn lại 1.000.000 là tốt lắm rồi. Nếu so với bình quân thu nhập ở thành phố 1.000-2.000 thì 1.000.000 đã là nhiều rồi. Nếu không phải tôi từng quản lý nhà máy của ba chắc tôi cũng không biết ba có tất cả bao nhiêu tiền. Nếu mẹ mà biết số tiền ba, không chừng sẽ vọt lên Bắc Kinh đòi tiền tôi rồi.

“Được rồi, má tao nói ba mày cô đơn một mình vậy cũng rất đáng thương, định năm rưỡi sẽ mai mối cho ông. Mày ngại không?”

Thím Vương đích thật là nhiệt tình nổi danh, hơn nữa đặc biệt thích giật dây bắc cầu cho thanh niên, người đã ly hôn. Nhà bọn họ bình thường cũng có nhiều người đi coi mắt, thím còn hay nói với Tiểu Mao, làm thế là tích đức làm việc thiện. Chẳng qua tôi nghĩ mai mối cũng không bằng để ba tự mình để ý ai.

“Chỉ cần ba tao đồng ý, tao không có ý kiến gì.”

“Được, vậy tao nói lại với với má tao à.”

“Tết năm nay, ba tao chỉ có một mình”, mẹ không để em gái qua lại với ba, mà nó hình như còn đang ghi hận ba không chi tiền cho nó tiêu xài nên cũng không qua thăm ông lần nào, “Tao muốn mời ông lên Bắc Kinh ăn Tết, hai ba con tao ăn Tết cũng không vui gì, nên định mời luôn nhà mày lên chơi, được không?”

Bởi vì cổ phiếu tăng không ít, tôi cũng rút một phần đổi thành tiền ra, mua thêm 2 căn nhà nữa, tìm người sửa sang lại. Trong đó một người Mỹ ở Bắc Kinh công tác thuê, người này trả tiền thuê bằng dolla Mỹ, hơn nữa tiền thuê rất cao.

Một căn nhà khác còn chưa cho thuê, vừa vặn ba với gia đình Tiểu Mao lên ở, có nơi họp mặt đón năm mới, giúp ba thay đổi tâm tình, thuận tiện cũng cám ơn gia đình Tiểu Mao đã chăm sóc cho ba.

“Vậy tao nói chuyện với ba má một chút.”

Kết quả, chú Vương thím Vương không chịu đi, chỉ để Tiểu Mao mang vợ nó lên, ở thành phố đó kết hôn rất sớm. Hai người đã lấy giấy đăng ký, chẳng qua sang năm mới tổ chức hôn lễ.

Tiểu Mao nói với tôi, họ coi đây như đi hưởng tuần trăng mật vậy.

Tôi đang vội vàng chuẩn bị thi cuối kỳ, cho nên chuyện lo nhà cửa giao cho Từ Khiêm.

Cân nhắc một chút thấy cần phải mua một chiếc xe, ở trong thành phố thì còn được, dẫn mọi người đi leo Trường Thành gì gì đó đâu thể để ba đi xe buýt như tôi. Mà lúc Tết nhất, cũng không biết có nhiều xe taxi hay không nữa.

“Chỉ vì vậy mà mua xe có phải phí quá không? Hay đi thuê xe?”, Từ Khiêm hỏi tôi.

“Bình thường tụi mình cũng cần xe mà, anh cũng nên đi thi bằng lái đi.”

Từ Khiêm đi siêu thị mua đồ, mỗi lần đi đều xách biết bao là bao lớn bao nhỏ về, ngồi xe buýt lại bất tiện, trờ về là mệt chết khiếp. Hơn nữa, Bắc Kinh quá lớn, cuối tuần muốn đi chỗ nào xa một chút cũng đều phiền phức. Có xe đi cũng tiện hơn.

Hơn nữa, bãi giữ xe ngầm ở tiểu khu cũng có chỗ đậu xe cho chúng tôi, lúc trước cũng tính chung vào tiền thuê nhà nên không cần trả tiền nữa.

Quan trọng nhất là, lần này ba muốn lên, tôi cũng muốn ông được vui chơi thư giãn. Cò có vợ chồng Tiểu Mao, sắp kết hôn rồi, phải mua sắm rất nhiều, mua một đống, có xe rất tiện.

“Anh cũng không cần lái xe đi làm.”

“Luôn có chỗ dùng được mà, như vậy không để xe bị bỏ không.”

“Vậy được rồi.”

“Ừ, anh phải học nghiêm túc. Xe Bắc Kinh nhiều như vậy, tình hình giao thông lại không tốt. Nếu anh học gà mờ, em thật không dám để anh ra đường đâu đó.”

Anh cười khúc khích, “Đã biết rồi, mua chiếc nào rẻ rẻ thôi, tụi mình lái cũng không xót.”

“Để em đi xem, mua chiếc nào kinh tế lại thực dụng là được.”

Cuối cùng chọn một chiếc Jetta, kinh tế, bền, an toàn, thích hợp cho tay lái mới như Từ Khiêm. Bản thân tôi cũng không đam mê xe cộ nên cũng không mua mấy loại xe đắt tiền.

Đối với chuyện đầu tư, bất kể có bao nhiêu tiền thì người ta vẫn nghĩ tiền chưa đủ.