Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 115: Áo Lông Giá Trị






Ba người uống thêm mấy chén, không khí cũng càng ngày càng hòa hợp.

Hạ Tụ Bảo sắp về hưu nên đối với rất nhiều chuyện hắn đã phai nhạt, nói là vì quê cha đất tổ cùng tốt, hoặc là chủ nghĩa cá nhân cũng tốt; dù sao đối với chuyện trong Huyện hắn cũng không quá quan tâm nữa, chủ yếu là quan tâm đến Hạ Gia trấn mà thôi.

Trong lòng lại muốn đẩy Mã Hướng Đông thượng vị vì muốn để Hạ Gia trấn trong Huyện có một người có thể nói chuyện, không muốn giống như trước có cái gì tốt cũng không tới lượt.
Lục Duệ tự nhiên tinh tường chuyện này, hắn cũng để ý hỏi thăm thông tin về định hướng của thành phố trong đợt điều chỉnh lần này, nhưng dù sao thời gian hắn vào quan trường còn ngắn, tin tức còn chưa linh thông bằng lão giang hồ Hạ Tụ Bảo này.

Dựa theo tình huống hiện tại thì nếu đúng như Hạ Tụ Bảo nói, nếu Trình Nghi làm phó Huyện trưởng thì mình rất có hi vọng trở lại Hạ Gia trấn.

Như vậy, chuyện của Ban xây dựng kia có thể để xuống rồi.
Lục Duệ rất rõ ràng, đứng đầu một hương trấn và đứng đầu một cơ quan có thể hoàn toàn là chuyện khác nhau.

Nói rõ thêm một chút thì chính là thực và hư, công tác ở cơ quan chủ yếu là nghiên cứu, còn làm việc ở hương trấn thì cần giải quyết việc thực.

Tại cơ quan công tác chỉ phải xử lý tốt các phương diện quan hệ, trên cơ bản công tác cũng không có thay đổi gì lớn, như lúc hắn làm ở Ban xây dựng chính là như vậy đó.

Làm người hiền lành, ai cũng không đắc tội, chắc chắn sẽ không có vấn đề lớn.
Nhưng tại hương trấn thì lại không phải như thế, cán bộ hương trấn ở Hoa Hạ muốn leo lên trên thì cần có chiên tích, mặc dù ngươi có quan hệ tốt nhưng nếu không có chiến tích làm bệ đỡ, như vậy cũng không thể nào tiến bộ được.

Đây cũng là lý do những kẻ có bối cảnh, đều lựa chọn đến những địa phương sắp phát triển đi làm quan.

Đó là đến hái quả đào, kiếm tiện nghi có sẵn rồi.

Làm việc tại Hương trấn muốn phát triển thì ngoài tiêu chuẩn thành tích ra, thì cần phải đảm bảo giữ gìn được sự ổn định trong cơ sở quần chúng nhân dân.

Đây cũng là một nhiệm vụ thập phần trọng yếu.

Nói ngắn gọn, làm người đựng đầu hương trấn ngươi cần phải cân nhắc vấn đề chính là làm như thể nàọ để ổn định tình hình đồng thời cố gắng phát triển kinh tế, để cho đời sống nhân dân được nâng cao.

Cái này và việc ngồi trong Ban xây dựng tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau, điều này và lúc Lục Duệ làm trưởng trấn cũng không phải cùng là một khái niệm; là do dù sao trưởng trấn chỉ cần làm tốt công tác phát triển kinh tế thì coi như có chiến tích rồi, trong khi đó Bí thư lại phải chịu trách nhiệm toàn diện.
Đương nhiên, làm việc tại hương trấn đối với cán bộ lãnh đạo mà nói cũng có mặt không tốt, đó là phạm vi hương trấn lớn như vậy, lãnh đạo thường xuyên phải xuống cơ sở tiếp xúc với nhân dân.

Chuyện này lại khiến cho rất nhiều cán bộ hương trấn thiếu cái nhìn đại cục, ánh mắt chỉ hạn chế tại quê hương, chỉ mưu cầu lợi ích nhất thời, không thể như lãnh đạo cao tầng vì đại cục mà đưa ra quyết định.
Theo lý thuyết thì đối với phát triển kinh tế Lục Duệ không có vấn đề gì, dù sao hắn đã làm trưởng trấn hơn một năm, hơn nữa còn có Lý Chí Cường và Lâm Thiên Nam giúp đỡ nên không cần lo lắng, theo đó sự phát triển của Hạ Gia trấn là không cần nghi ngờ.

Quặng mỏ không chỉ làm cho người bên ngoài kiếm được tiền mà còn làm cho thu nhập của người địa phương cũng gia tăng nhanh.

Hơn nữa Nhà máy gia công thổ sản vùng núi do Trình Nghị liên hệ cũng đã bắt đầu hoạt động và mang lại lợi nhuận không tệ.

Về phương diện kinh tê Lục Duệ chỉ cân chú ý một chút là được rồi.
Tuy nhiên cái Lục Duệ lo lắng nhất lại là một loạt các vấn đề về xã hội, trị an, văn hóa vv., đợi một tý, cái hắn bận tâm còn có vấn đề khai thác mỏ nữa.

Khi rời Hạ Gia trấn, Lục Duệ cũng đã nghe thấy, trong Huyện có người một mình khai thác mỏ phụ cận Thanh Vân Sơn, bởi vì gần Thanh Vân Sơn không chỉ có đất hiếm mà còn có cả mỏ than.

Thành phố mặc dù cho phép một đơn vị khai thác nhưng vẫn còn rất nhiều người lén trộm khai thác.
Hạ Tụ Bảo tự nhiên cũng biết làm trưởng trấn cùng làm Bí thư khác nhau thế nào, đối với Lục Duệ thì lão không biết không nói, biết gì nói nấy còn Mã Hướng Đông thì vỗ ngực khẳng định là sẽ giúp những nhân viên cảnh sát có sức chiến đấu tốt nhất để giúp Lục Duệ khống chế cục diện.


Dù sao Đảng ủy trấn muốn lời nói có trọng lượng thì nên nắm giữ đồn công an.
Trở lại ký túc xá, Lục Duệ có chút đau đầu nằm ở trên giường.

Vừa rồi hắn quả thực đã bị Hạ Tụ Bảo cùng Mã Hướng Đông, hai tửu quỷ kia bắt uống không ít, nếu như không vì ngày mai còn có công tác thì hai người kia chắc chắn sẽ không tha cho mình.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng thì điện thoại Lục Duệ rung lên, hắn cố sức cầm điện thoại xem thì thấy được một cái tin nhắn.
"Đại đầu đất, hôm nay khẳng định anh uống nhiều quá”.
Lục Duệ mỉm cười, không biết có chuyện gì xảy ra, từ chuyện đêm hôm đó, quan hệ giữa hắn và Lâm Nhược Lam tựa hồ thân thiết hơn, không còn một bộ lạnh lùng như băng nữa.

Ngược lại cô có chút ôn nhu của nữ hài tử, ngẫu nhiên còn đặt cho mình ngoại hiệu rất thân mật.
Lắc đầu, Lục Duệ sử dụng ngón tay bấm vài chữ nhắn lại cho Lâm Nhược Lam : “Tựa hồ có người nào sáng hôm nay đã nhắn tin nói cho anh biết vừa mới ngồi phi cơ về đến nhà, chẳng lẽ không mệt mỏi sao?"
Lúc này ở kinh thành Lâm Nhược Lam thoáng đỏ mặt, cô rất rõ ràng là Lục Duệ đang trêu chọc mình tinh lực tràn đầy, trong miệng lầu bầu nói: “Như heo vậy, chi biết ăn với ngủ”.
Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn nhắn lại cho Lục Duệ một cái tin nhắn: “Em sớm ổn rồi, anh thì sao? Nghe đại ca nói, trong Huyện đang có điều chỉnh à?"
"Đúng vậy, xem ra tin tức của em rất linh thông.

Có phải là em đang chú ý tới người nào đó chắng?"
Con người luôn có chút kỳ quái, hai người vốn cũng chưa quen thuộc bởi vì có chút nguyên nhân mà trở nên thân cận, về sau quan hệ lập tức đột nhiên phát triển nhanh.

Nếu ở trước kia Lục Duệ tuyệt đối sẽ không trêu chọc Lâm Nhược Lam như vậy; nhưng bây giờ hắn tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác này, mà Lâm Nhược Lam cũng không bởi vì hắn nói như vậy mà tức giận.


Rất nhanh cô nhắn lại cho Lục Duệ một tin nhắn.
"Anh không lo lắng cho bản thân sao?"
Lục Duệ nhịn không được cười cười.

Suy nghĩ một chút mới trả lời: “Anh có cái gì cần lo lắng chứ? Cái kia đều là chuyện của lãnh đạo Huyện và lãnh đạo thành phố, tôi bất quá là một cán bộ nho nhỏ, chỉ cần làm tốt công tác của mình là được rồi.

Hơn nữa, tôi phấn đấu quên mình cứu được Lâm đại tiêu thư, dù thế nào lãnh đạo thượng cấp xem tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, không có khổ lao cũng có lời nói tào lao nên cũng sẽ không quá bạc đài anh đâu”.
Lúc này đây Lâm Nhược Lam không nhắn tin mà trực tiếp gọi điện thoại tò mò hỏi: “Cái kia, cái gì là lời nói tào lao hả?"
Lục Duệ im lặng thở không ra hơi nở nụ cười, nửa ngày trời sau mới lên tiếng: “Xin nhớ, anh và em nói chuyện phiếm không phải là lời nói tào lao sao?"
"Anh…”.

Lâm Nhược Lam hờn dổi một hồi cuối cùng cả giận nói: “Ý ánh nói là em đáng ghét sao?"
Lục Duệ cười khẽ, ôn nhu nói: “Sao lại thế chứ? Em không có bộ dáng của những tiểu thư con nhà quan lớn kia, không phải là nữ thái tử yếu ớt mà lại hòa ái dể gần.

Đối với anh, một cán bộ bé như hạt vừng này rất quan tâm, tự nhiên là người tốt trong vạn người không có một”.
Lâm Nhược Lam khuôn mặt ửng đỏ nhę nhàng ừ một tiéng, thật lâu sau mới hỏi : “Anh cảm thấy em thật sự rất tốt?"
Lục Duệ liên tục không ngừng gật đầu nói: “Đó là tự nhiên, ai cưới được em là phúc khí tám đời tu luyện đó”.
Trầm mặc, trầm mặc ngoài ý muốn.
Nghe xong câu nói kia của hắn, Lâm Nhược Lam không có phản bác, qua nửa ngày sau mới nói: “Em mệt mỏi quá, anh nghỉ ngơi đi!”
Nói xong liền cúp điện thoại làm Lục Duệ không hiểu ra sao.

Tục ngừ nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, Lục Duệ thực sự không biết mình sai chỗ nào, hắn lắc đâu nằm trên trên giường ngủ thiếp đi mà hồn nhiên không biết rằng tại kinh thành xa xôi, Lâm Nhược Lam đang ôm gối đại phát hờn dỗi.
"Lục Duệ chết tiệt, Lục Duệ thối, ước gì tôi nhanh lập gia đình đi phải hay là không? Hừ, không phải là đồ tốt”
Vừa dùng sức khi dễ con gấu bông, Lâm Nhược Lam vừa lầu bầu nói.

Qua một hôi lâu sau cô mới có hơi xấu hổ nghĩ : “Nguyên lai người này thật sự cảm thấy mình rất tốt”.

***
Thời gian qua vô cùng nhanh, Lục Duệ ở Ban xây dựng đã sắp được nửa tháng rồi.

Từ hôm ăn cơm với Mã Hướng Đông, Hạ Tụ Bảo cũng đã hơn mười ngày, công tác điều chỉnh trong Huyện chỉ tiến hành một bộ phận.

Nguyên Phó Bí thư Huyện ủy Tề Thắng Kiệt bị điều đi, Bí thư Chính trị và pháp luật Liêu Cẩm bị điều lên Cục tư pháp thành phố, Mã Hướng Đông thuận lợi thay Liêu Cẩm, trở thành tân nhiệm Ủy viên Thường Vụ Huyện ủy Thuận An.

Từ nơi khác cũng có vài cán bộ được điều đến, còn Huyện ủy Thuận An lại thay đổi không nhiều.
Tuy nhiên làm cho người ta kỳ quái chính là vị trí Bí thư Huyện ủy Thuận An thành phố lại thủy chung chưa có quyết định, thượng diện tựa hồ vì chuyện này mà cũng sinh ra tranh chấp.

Trong khoảng thời gian ngắn bên trên không có phái người đến, mà tiếp tục để cho Tưởng Vạn Lý dùng danh nghĩa Huyện trưởng chủ trì công tác trong Huyện.
Chuyện mà Hạ Tụ Bảo đề cập với Lục Duệ cũng không có động tình gì, bởi vì Bí thư Đảng ủy Hạ Gia trấn vẫn là Trình Nghi.

Nếu Trình Nghi không được bổ nhiệm làm Phó Huyện trưởng thì Lục Duệ tự nhiên là cũng không có biện pháp điều động.

Hắn dứt khoát mỗi ngày đến Ban xây dựng xem tài liệu, ngẫu nhiên mới cùng Lâm Nhược Lam gởi tin nhắn nói chuyện hiếm, cũng có chút thích ý.
Tháng 11 Lục Duệ chưa thấy lạnh, hắn mỗi ngày đều từ ký túc xá đến văn phòng nên không có cảm giác gì, tuy nhiên Lâm Nhược Lam bỗng nhiên gửi cho hắn một cái bưu kiện, trong đó có một cái áo lông làm cho Lục Duệ có chút dở khóc dở cười, nhìn người trên đường mặc toàn trang phục mùa thu thì Lục Duệ suy nghĩ một chút rồi cũng gác xó nó.
Dựa theo suy nghĩ của Lâm Nhược Lam thì đây là ban thưởng cho Lục Duệ vì đã nghĩ kế cho mình, còn Lục Duệ lại oán thầm không thôi.

Ý tưởng FACEBOOK nếu như chỉ có trị giá bằng một cái áo lông, thì nhân vật đời trước dựa vào cái này mà thành siêu cấp phú hào thê giới là Mark Zack Berg chẳng phải là khóc chết sao.

Đương nhiên những lời này hắn cũng chỉ là nghỉ thầm trong lòng mà thôi, trừ phi Lục Duệ bị cắt thành miếng mà nghiên cứu, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra chân tướng sự tình.
Dựa theo thuyết pháp của Lâm Nhược Lam thì đây là một ý tưởng hắn nghĩ ra khi còn học đại học, mục đích chỉ là muốn liên hệ với đám đồng học mà thôi.

Về phần thực hiện cụ thể thì phải đợi Lâm Nhược Lam sau khi xuất ngoại sẽ nghiên cứu.