Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 273: Minh Hữu Mới






Nhận được điện thoại của Lục Duệ, Liêu Hâm Diễm mặc dù có chút bất ngờ, nhưng vẫn bật cười: "Bí thư Lục, được được được, vừa hay tôi cũng có chút chuyện muốn nói với anh, nghe nói đồ ăn của nhà khách không tồi, chúng ta tối nay hẹn ở đó nhé?"
Lục Duệ hơi sửng sốt, xem ra Liêu Hâm Diễm này cũng đang chờ mình, chẳng lẽ hắn từ trong hành động của Đào Ngọc Cường nhìn ra gì đó?
Nghĩ đến đây, Lục Duệ cười nói: "Bí thư Liêu đã có ý này thì quyết định vậy đi, tám giờ tối chúng ta gặp nhau."
Nhà khách Huyện ủy có thể nói là khách sạn xa hoa nhất của huyện Đại Hồng, không thể không nói lúc trước khi tên béo Từ Đại Phú nhận thầu nơi này đã bỏ rất nhiều tâm tư, trang trí vô cùng tinh tế, ở hậu viện nhà khách đặc biệt còn làm mấy gian riêng, địa phương rất yên tĩnh.
Lục Duệ tới sau, đến đây hắn đến đây thì Liêu Hâm Diễm đã tới từ trước rồi, đang theo nhân viên phục vụ tới ghế lô phía sau, Lục Duệ từ rất xa đã nhìn thấy Liêu Hâm Diễm đang đứng ở cửa chờ mình.
"Bí thư Lục, tôi tới trước một bước." Liêu Hâm Diễm bắt tay Lục Duệ rồi cười nói.
Lục Duệ cũng gật đầu, hai tay nắm tay đối phương, cười nói: "Bí thư Liêu khách khí rồi, vừa rồi có chút việc nên tới muộn, thật ngại quá."
Hai người rất rõ ràng chuyện muốn noi hôm nay khẳng định rất bí mật, dứt khoát đều tới một mình, không dẫn theo ai.
"Bí thư Liêu, thật là có lỗi, vừa rồi khi tới thị ủy thì có điện thoại, nói xong lập tức tới đây ngay, tôi tới muộn, phải phạt." Vừa ngồi xuống Lục Duệ đã nói.
Mình mời người ta ăn cơm, kết quả còn đến muộn, hắn quả thực rất ngại.
Liêu Hâm Diễm mỉm cười, nói: "Lời này nghe xa lạ quá, chuyện công việc là rất bình thường mà." Hắn biết rõ, Lục Duệ là phó bí thư huyện ủy xếp thứ nhất của huyện ủy, chuyện phải xử lý khẳng định rất nhiều, tới muộn khẳng định không phải cố ý.

Lục Duệ cầm chai rượu rót đầy cho mình và Liêu Hâm Diễm, cười ha ha nói: "Chén thứ nhất để cảm tạ sự lượng giải của bí thư Liêu đối với tôi, tôi uống trước."
Liêu Hâm Diễm vươn tay ra cẳn Lục Duệ, sắc mặt hơi trầm xuống: "Bí thư Lục, anh khách khí thế, anh và tôi tuổi cách nhau không lớn, nếu không coi tôi là người ngoài thì đừng khách khí như vậy."
Lục Duệ ngây ra, hắn không ngờ Liêu Hâm Diễm lại bày ra thái độ này, dù sao tuy rằng mình trên danh nghĩa bài danh cao hơn đối phương trong thường ủy, nhưng trên thực tế mọi người đều là cán bộ cấp phó xử, hơn nữa địa vị của Liêu Hâm Diễm lúc này rất mẫn cảm, bất kể là Lục Duệ hay là bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường đều tỏ ra tương đối thiện ý với Liêu Hâm Diễm, sở dĩ khách khí như vậy, Lục Duệ cũng là rắp tâm muốn mượn sức hắn, nhưng Lục Duệ không ngờ, Liêu Hâm Diễm lại bày ra thái độ này, bộ dạng như muốn kết giao với mình.
Thoáng trầm ngâm một chút, Lục Duệ dứt khoát gật đầu nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ gọi anh một tiếng anh Liêu." Liêu Hâm Diễm lớn hơn Lục Duệ, gọi hắn một tiếng anh cũng chẳng sao, dù sao cũng không thể dựa theo cấp bậc mà gọi hắn là tiểu Liêu.
Liêu Hâm Diễm nhìn Lục Duệ, cười nói: "Khi không có ai xưng hô thế này thì thân thiết, nhưng khi có người người ngoài thì chúng ta cứ gọi nhau theo chức vị cho trịnh trọng."
Hai người lại uống mấy chén, quá qua ba tuần, đồ ăn qua năm món, Lục Duệ mượn hơi rượu nói: "Anh Liêu là người ở đâu?"
Liêu Hâm Diễm cười ha ha: "Quê tôi ở tỉnh F."
Lục Duệ gật đầu: "Anh Liêu này, gần đây huyện lý có chút không đúng."
"cậu cũng nhìn ra à." Trên mặt Liêu Hâm Diễm dần dần trở nên nghiêm túc, buông đũa, trầm giọng nói: "Tôi biết cậu sẽ tìm tôi để nói chuyện này, chắc cậu nhìn ra nhìn ra, lần này bí thư Đào để đồng chí Vương Mậu Đức tiến vào cuộc họp thường ủy, là nhằm vào tôi."
Lục Duệ sửng sốt, hắn nghĩ không thông vì sao Liêu Hâm Diễm lại đưa ra kết luận này, phải biết rằng bổn ý của Lục Duệ nói với hắn Vương Mậu Đức mặc dù tiến vào cuộc họp thường ủy, cũng sẽ không sinh ra uy hiếp đối với vị trí bí thư Ủy ban chính pháp của hắn, nhưng sao trong miệng của hắn trong miệng của hắn lại biến thành bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường muốn đối phó hắn?
Liền nghe thấy Liêu Hâm Diễm tiếp tục nói: "Tôi biết họ Đào không có hảo tâm, khẳng định là chuyện nghe ngóng nhà tôi, muốn để cậu và tôi đấu với nhau, hừ, không xem tôi là ai ư, có thể bị thủ đoạn nhỏ của hắn lừa à?"
Lục Duệ càng thêm mơ hồ, sắc mặt Liêu Hâm Diễm sắc mặt ửng đỏ, đã hơi ngà ngà say, do dự nói: "Anh Liêu à, ý của anh là bí thư Đào định để chúng ta đấu nhau?" Hắn vốn không biết nên câu thông với Liêu Hâm Diễm như thế nào, không ngờ hiện tại lại có đường rẽ.


Bị Liêu Hâm Diễm nghĩ khác đi, hơn nữa nghe nội dung trong lời nói của hắn, Lục Duệ cảm thấy bí thư Liêu này tựa hồ có bí mật gì đó?
Liêu Hâm Diễm mỉm cười, nói: "cậu yên tâm, tôi không say đâu, tôi chỉ là khinh bỉ hành vi lưu manh của hắn mà thôi, dùng một chút ơn huệ nhỏ để mượn sức Lý Tú Quân, sau đó lại mượn chuyện này để gây chia rẽ quan hệ của chúng ta, không phải là muốn độc chiếm đại quyền ư?" Vừa nói hắn vừa nhìn Lục Duệ, bỗng nhiên cười rộ lên: "Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, hai chúng ta chẳng những không đánh nhau, ngược lại còn ngồi đây nâng cốc nói cười."
Ánh mắt nhìn về phía Liêu Hâm Diễm của Lục Duệ có chút ngạc nhiên, thật sự không biết nên tiếp tục thế nào.
Cầm chén rượu lên uống một ngụm, Liêu Hâm Diễm cười nói: "Cán bộ của huyện Đại Hồng này, người có khả năng làm việc chả có mấy, nhưng một đám tâm địa gian giảo thì không ít.

Đừng nhìn tôi cả ngày ngồi trong văn phòng uống trà, nhưng chuyện của huyện Đại Hồng này tôi cũng biết không ít.

Lý Tú Quân là một thằng ngốc."
Hắn tựa hồ đang mở rộng nội tâm, khi nói với Lục Duệ thì không còn cố kỵ gì cả.
"Tôi từ cơ quan tới địa phương cũng được mấy năm, nói với cậu một câu thật lòng, đối với vẫn những việc mà anh làm ở huyện Đại Hồng và huyện Thuận An, tôi phải nói một câu, cậu là người tốt! Nghe kỹ nhé, tôi nói là người tốt chứ không phải quan tốt, bởi vì nghiêm khắc mà nói, cậu vẫn chưa được xem là người trong quan trường thực sự, tuy rằng cậu đang ở trong quan trường, nhưng làm việc đại đa số dựa vào sự yêu thích thiện ác của mình, hoặc là nói, lắm lúc cậu là dùng một loại ánh mắt bình phán để nhìn cái quan trường này, điều này đối với sự phát triển về sau của cậu là rất bất lợi."

Trong lòng Lục Duệ chấn động, hắn tất nhiên biết lời này của Liêu Hâm Diễm tuyệt đối là sau khi có nghiên cứu sâu sắc về mình mới có thể nói ra, bởi vì lời này không chỉ có một người nói với Lục Duệ, nhưng hắn thủy chung không hiểu lắm, nếu như là ở đoạn thời gian trước, Lục Duệ sẽ không có cảm xúc sâu đến vậy, nhưng đặt ở hiện tại mà nói, Lục Duệ trong lòng cũng hiểu được vậy là có ý gì.

Nhất là sau khi đã trải qua chuyện của Lý Tú Quân, Lục Duệ lại minh bạch được sự nguy hại một quan viên nếu như một quan viên cứ xử trí theo cảm tính quá mức, hắn vẫn luôn cho rằng Lý Tú Quân và Đào Ngọc Cường là sinh tử đối đầu, giữa hai người tồn tại mâu thuẫn, cho nên hắn giới thiệu Lý Tú Quân cho Trương Thiên Hào, nhưng không ngờ rằng ở trước mặt lợi ích, Lý Tú Quân căn bản sẽ không cố kỵ gì tới thị trưởng, lập tức dưới sự dụ dỗ của Đào Ngọc Cường mà thay đổi thái độ với mình.
Mà Liêu Hâm Diễm nói xong những điều này, thì nhìn Lục Duệ, hắn tuy rằng không phải rất biết uống rượu, nhưng tửu lượng cũng không kém tới mức này, sở dĩ mượn cơ hội để những lời này những lời này, là có mục đích của hắn, hắn chính là muốn nhìn một chút xem Lục Duệ có minh bạch chỗ thiếu sót của bản thân hay không, dám nhận sự phê bình của người khác hay không.
Nhìn thấy bộ dạng đăm chiêu của Lục Duệ, Liêu Hâm Diễm thầm gật đầu.
Thân là một hồng tam đại chính tông, Liêu Hâm Diễm từ nhỏ đã có khát vọng khác với người bên cạnh, hắn vẫn luôn muốn dựa vào năng lực của mình để làm ra một phen sự nghiệp, thế lực nhà ngoại cực kỳ cường đại, bản nhân hắn trên ba mươi đã là cán bộ cấp phó xử, nhưng trong lòng Liêu Hâm Diễm, đối với loại phương pháp bồi dưỡng của gia tộc này vẫn cảm thấy rất chán ghét, sau khi biết tên của Lục Duệ, hắn bỗng nhiên sinh ra hứng thú với người này, cho nên mới chủ động yêu cầu tới huyện Đại Hồng.
Trong khoảng thời gian này, Liêu Hâm Diễm vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với tình huống của huyện Đại Hồng, ở khi vấn đề vụ án của Vương Tiểu Bảo xuất hiện, mới tìm Lục Duệ nhắc nhở, hắn có một loại cảm giác kỳ quái, người trẻ tuổi đặc lập độc hành này có lẽ chính là chìa khóa để thực hiện mộng tưởng của mình.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Duệ chậm rãi nói: "Anh Liêu, anh vì sao lại nhìn Lục Duệt ôi với con mắt khác, với xuất thân của anh, chỉ sợ ta ngọn cỏ như tôi đối với anh chỉ là nhân vật nhỏ không đáng để mặt tới mới đúng."
Liêu Hâm Diễm là người cực kỳ thông minh, đối với hắn mà nói, Lục Duệ chính là vật báu về sau của hắn, nghe thấy Lục Duệ hỏi như vậy, Liêu Hâm Diễm cười thần bí nói: " cậu quen Lưu Bân?"
Lục Duệ sửng sốt, theo bản năng gật đầu nói: "Chúng tôi là bạn tốt."
Liêu Hâm Diễm nhìn Lục Duệ cười nói: "cậu biết Lưu Bân có vợ chưa cưới chứ?"
Lần này Lục Duệ càng mơ hồ, hắn nhìn Liêu Hâm Diễm với vẻ kỳ quái: "Cũng có nghe hắn nói mấy lần, hình như cũng xuất thân từ gia tộc quân đội nào đó.


Anh Liêu, anh chẳng lẽ là thân thích của Lưu Bân? Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, lão gia tử nhà anh là vị nào?"
Cười cười, Liêu Hâm Diễm bình tĩnh nói: "Lão nhân tên là Liêu Vĩ, vừa được điều đến tỉnh G, không phải đem tôi sung quân nơi này nơi này ư?"
"Liêu Vĩ?" Lục Duệ đầu tiên là sửng sốt, lập tức không thể tin được há to miệng ba, nghĩ thầm: "Trời ạ! Bí thư Ủy ban chính pháp Tân nhiệm của tỉnh G Liêu Vĩ, chẳng trách Liêu Hâm Diễm này khinh thường Đào Ngọc Cường, thì ra con trai của thường ủy tỉnh ủy!"
Dè dặt nhìn thoáng qua Liêu Hâm Diễm, Lục Duệ nói khẽ: "Vậy anh và Lưu Bân...?"
Liêu Hâm Diễm cười hắc hắc, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là ông già và anh rể của vợ chưa cưới của Lưu Bân là bạn học đại học, vợ chưa cưới của hắn tôi cũng biết."
Lục Duệ vẫn kỳ quái nhìn Liêu Hâm Diễm, ho khan một tiếng: "Anh có thể nói minh bạch thêm một chút hay không?"
Bất đắc dĩ nhìn Lục Duệ, Liêu Hâm Diễm lúc này mới nói ra quan hệ của mình và Lưu Bân.
Anh rể của vợ chưa cưới của Lưu Bân là bạn học đại học của bí thư Ủy ban chính pháp tân nhiệm tỉnh G - Liêu Vĩ, cũng chính là cha của Liêu Hâm Diễm, bởi vì tầng quan hệ này, Liêu Hâm Diễm và vợ chưa cưới của Lưu Bân quen nhau từ nhỏ.

Đúng vậy, vợ chưa cưới của Lưu Bân và chị của cô ta kém nhau tới mười lăm tuổi.
Mà khi Lục Duệ nghe thấy Liêu Hâm Diễm nói ra anh em đồng hao của Lưu Bân là ai thì cả người ngẩn ra.
"Sao lại là y?".