Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 627: Rốt Cuộc Chết Như Thế Nào






"Sao anh lại tới đây?" Lục Duệ nhìn Lưu Bân trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc.
Lưu Bân cười ha ha, lắc mình vào trong phòng của Lục Duệ, cười nói: "Tôi sao không thể tới, đúng là, tôi nếu không đến thì anh liệu biết được gì?"
Lục Duệ ngây ra một thoáng, lắc đầu ngồi trở lại trên giường, nhìn Lưu Bân nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Lưu Bân nhìn Lục Duệ, đi đến sô pha ngồi xuống, tự rót cho mình cốc nước, nói: "Chuyện có chút không thích hợp, bên trong tổ chuyên án này có nội quỷ."
Lục Duệ ngẩn ra, nói khẽ: "Sao lại thế, anh dựa vào gì mà nghĩ như vậy?"
Khóe miệng Lưu Bân lộ ra nụ cười lạnh, mặt âm trầm nói: "Mã Xuân Hòa hôm trước vừa để lộ cho tôi hay, có ý muốn khai ra người đứng sau, để mong được nhẹ án, không ngờ hôm nay lại không còn mạng, anh nói phương diện này liệu có vấn đề hay không?"
Lục Duệ bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, phải biết rằng nếu như Lưu Bân nói thật, như vậy năng lực của người đứng sau Mã Xuân Hòa cũng quá lớn, có thể thẩm thấu vào trong tổ điều tra liên hợp của Trung kỉ ủy và Ủy ban kiểm tra tỉnh, thế lực của người này quả thực lớn tới kinh người.
Nhìn bộ dạng tức giận bất bình của Lưu Bân, Lục Duệ nghĩ một lát rồi nói: "Cho nên anh mới cho rằng hắn không phải tự sát?"
Lưu Bân gật đầu: "Đâu chỉ không phải tự sát, mà còn là một vụ mưu sát có chủ mưu đã lâu."
Mày nhíu lại, Lục Duệ nói: "Cho dù anh hoài nghi là mưu sát, nhưng chứng cớ đâu? Bí thư Đinh nói không sai, không có chứng cớ thì tất cả đều là phỏng đoán, chúng tôi không thể dựa vào suy đoán của anh để phán định Mã Xuân Hòa là bị mưu sát."
Lưu Bân nhìn Lục Duệ: "Đó là tất nhiên, chứng cớ thì phải từ từ mà tìm thôi, tôi chắc tỉnh ủy đưa anh tới cũng là ý này, hy vọng anh có thể giúp điều tra ra gì đó."
Lục Duệ ngẩn ra: "Tôi?"

Lưu Bân cười nói: "Đừng quên, anh có cha vợ là bí thư Trung kỷ ủy, hơn nữa, Mã Xuân Hòa lại chết ở thành phố Thanh Giang, anh là phó bí thư thị ủy Thanh Giang, có một tầng thân phận như vậy, anh phụ trách tra án thì không còn gì tốt hơn.

Mấu chốt nhất là, có anh ở đây, Đinh Triều Vũ không thể cứng với tôi được nữa."
Ngây ra một thoáng, Lục Duệ nói: "Bí thư Đinh?"
Lưu Bân gật đầu: "Lão Đinh này không ra làm sao cả, tôi thực sự hoài nghi hắn là làm như thế nào mà lên được chứ bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh, khi thẩm vấn một chút khí thế cũng không có, không ngờ còn có thể nói sai."
Lục Duệ ồ một tiếng, không nói gì.
Nghĩ một lát, Lục Duệ hỏi: "Anh Lưu, anh thân với Tào Thiên Tề kia không ?"
Ngẩn người, Lưu Bân lắc đầu nói: "Không quá thân, có điều lão nhân này rất xung động."
Những lời này khiến Lục Duệ hồ đồ: "Xung động thế nào?"
Lưu Bân nói: "Buổi sáng Ngày hôm qua khi thẩm vấn Mã Xuân Hòa, bởi vì lão Mã cứ giả bộ hồ đồ, Tào Thiên Tề liền nổi cáu."
Giao tình của Hai người không phải ngày một ngày hai, Lục Duệ tất nhiên nghe được Lưu Bân có ẩn ý, nhíu mày, đi tới cửa nghe nghóng, lúc này mới trở lại sô pha ngồi xuống, nói khẽ với Lưu Bân: "Nổi cáu á? không phải chứ?"
Lưu Bân mỉm cười gật đầu nói: "Loại chuyện này rất bình thường, Ủy ban kiểm tra phá án cũng có thủ đoạn của mình, cho dù chúng tôi cũng vậy."

Nói xong, hắn kể lại chuyện từ đầu đến cuối cho nói với Lục Duệ, chuyện này không hề phát sinh trước mắt Lưu Bân, là nhân viên của Trung kỉ ủy kể lại cho hắn, lúc sáng ngày hôm qua, bởi vì nóng lòng phá án, khi hỏi Mã Xuân Hòa, Tào Thiên Tề vỗ bàn chửi bới, loại chuyện này đoạn thời gian trước cũng từng phát sinh, lúc ấy Mã Xuân Hòa cũng không có phản ứng gì, chỉ là ngày hôm qua không biết vì sao, khi Tào Thiên Tề chửi, Mã Xuân Hòa lập tức nổi nóng, cũng chửi lại Tào Thiên Tề, thậm chí còn đánh nhau, không chỉ có như vậy, bởi vì Mã Xuân Hòa nhổ vào mặt Tào Thiên Tề, Tào Thiên Tề giận tím mặt, động thủ đánh Mã Xuân Hòa, cho tới khi người của Trung kỉ ủy không nhịn được can ngăn."
Nghe xong Lưu Bân kể lại, Lục Duệ đăm chiêu gật đầu.
"Thế nào, có lòng tin điều tra ra được gì hay không?" Lưu Bân cười nói.
Lục Duệ lắc đầu: "Nói không được, có điều nếu thượng cấp đã giao nhiệm vụ này cho tôi thì tôi nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành."
Tiễn Lưu Bân, Lục Duệ nằm trên giường rất lâu không thể ngủ được, nếu như lời nói của Lưu Bân là thật, như vậy có nghĩa là tấm màn đen này của thành phố Thanh Giang chỉ sợ khổng lồ hơn so với tưởng tượng của mình, thế lực có thể thẩm thấu vào tổ chuyên án Ủy ban kiểm tra tỉnh, đó là một cỗ thế lực khổng lồ cỡ nào?
Sáng sớm hôm sau, Quách Bảo Ngọc tới tìm ,, Lục Duệ là tổ trưởng tổ chuyên án lâm thời phụ trách điều tra vụ án tử vong của Mã Xuân Hòa do lãnh đạo Trung kỉ ủy và tỉnh ủy chỉ đích danh, Quách Bảo Ngọc là người phối hợp với hắn, hai người thương lượng một chút, Lục Duệ nói với Quách Bảo Ngọc: "Đã có người nhắc tới chuyện trưởng phòng Tào và Mã Xuân Hòa có xung đột, chúng ta giờ đi hỏi lão Tào."
Quách Bảo Ngọc gật đầu, phái người gọi Tào Thiên Tề vào phòng họp.
Trong phòng họp, Lục Duệ và Quách Bảo Ngọc ngồi đối diện Tào Thiên Tề, Lục Duệ bình tĩnh nói: "Trưởng phòng Tào, nghe nói anh và Mã Xuân Hòa trước đó từng có xung đột?"
Trên mặt Tào Thiên Tề hiện lên vẻ mất tự nhiên, đáp: "Bí thư Quách, bí thư Lục, là tôi sai, không thể khống chế tình tự của mình, phạm sai lầm, xin tổ chức xử phạt tôi chứ."
Lục Duệ và Quách Bảo Ngọc nhìn nhau, Quách Bảo Ngọc nói: "Anh kể rõ lại một chút."
Tào Thiên Tề gật đầu, kể lại chuyện xảy ra hôm ấy, Tào Thiên Tề nói: "Ngày đó chúng tôi đã là lầ thứ mười hai thẩm vấn Mã Xuân Hòa, người này miệng rất thực cứng, chúng tôi giở đủ thủ đoạn cứng mềm, nhưng hắn khăng khăng nói mình không phạm sai lầm gì cả, thậm chí còn kiên quyết phủ nhận chứng cớ trước mặt, hỏi hắn chuyện gì cho cũng nói không biết, tôi lúc ấy bực quá, mắng hắn mấy câu, không ngờ người này nhổ nước bọt vào mặt tôi, tôi già vậy rồi, bị một phạm nhân nhổ nước bọt, nhất thời xung động nên mắc sai lầm."

Nói xong, Tào Thiên Tề áy náy nói: "Biết biết mình quá xung động, thân là một cán bộ kiểm tra kỷ luật, không ngờ không thể khống chế tình tự của mình, hiện tại tôi cũng rất hối hận, xin tổ chức xử phạt tôi chứ, tôi nhất định kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức."
Lắc đầu, Lục Duệ không nói gì nữa, mà để hắn đi.
"Bí thư Lục, anh thấy thế nào?" Quách Bảo Ngọc hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ cười khổ: "Bí thư Quách, căn bản chính là không có chỗ nào xuống tay, anh cũng thấy đấy, hiện trường cho thấy Mã Xuân Hòa không rời khỏi phòng, màn hình theo dõi cũng không ghi lại có ai đi vào, tuy rằng Tào Thiên Tề và Mã Xuân Hòa có cãi nhau, có điều đó cũng là chuyện trước đó rất lâu, Mã Xuân Hòa mà vì chút chuyện nhỏ này mà thắt cổ tự tử thì quá ly kỳ, hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ kết quả nghiệm thi của tỉnh thính rồi quyết định."
Sau hôm đó, Lục Duệ và Quách Bảo Ngọc nhận được fax của tỉnh thính, báo cáo nghiệm thi là Mã Xuân Hòa quả thực tử vong vì ngạt thở, tuy rằng trên người có rất nhiều vết thương, nhưng trải qua kiểm nghiệm cho thấy, những vết thương này không phải nguyên nhân tạo thành cái chết của hắn, nói cách khác, không tồn tại ngoại lực mạnh mẽ khiến hắn ngạt thở.

Mà Lục Duệ rất rõ ràng, những vết thương này chắc là thủ đoạn áp dụng đối với Mã Xuân Hòa khi Lưu Bân và Tào Thiên Tề thẩm vấn.

Nói trắng ra là, chính là tỉnh thính cho rằng Mã Xuân Hòa chết do tự sát.
Tuy rằng Lưu Bân cười nhạt với cách nói này, nhưng Lục Duệ lại không hề cảm thấy kiểm tra pháp y có sai xót gì, tuy rằng trên báo cáo nghiệm thi nói Mã Xuân Hòa từng bị tra tấn, nhưng Lục Duệ lại không cho rằng một nam nhân tráng niên hơn bốn mươi tuổi lại bị vài cú đánh làm mất mạng, vả lại nếu như là tra tấn tới chết thì cũng không đến mức đến buổi tối mới có thể phát tác, hơn nữa còn hơn nữa còn là chết vì treo cổ.

Phải biết rằng nếu như một người bị ngoại lực ép cho ngạt thở mà chết, vậy cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Lục Duệ đặc biệt tìm đọc một số tư liệu, phát hiện nếu như một người chết vì ngạt thở, trước khi tử vong người này sẽ bởi vì khát vọng được sống mà liều chết giãy dụa, loại lực lượng này thường thường rất nhiều người đều không khống chế được.

Giống như một tiểu hài tử không hiểu chuyện bị tiêm, sẽ cảm thấy là một chuyện rất đáng sợ, sau đó sẽ liều mạng phản kháng, mà lúc này thường thường cần ba bốn người lớn mới giữ được, nếu như Mã Xuân Hòa thực sự bị người ta thắt cổ chết, vậy sẽ có tiếng giay dụ, chắc toàn bộ ba tầng đều nghe thấy, dù sao vào buổi đêm mà có tiếng hét thì rất nhiều người sẽ nghe được.


Mà sau khi hỏi tất cả thành viên của tổ chuyên án ở ba tầng thì Lục Duệ kết luận tối hôm đó không hề có tiếng kêu cứu, thậm chí thanh âm lạ cũng không có.
Tuy rằng có được kết luận này, nhưng Lưu Bân vẫn hoài nghi, trước mặt Lục Duệ và Quách Bảo Ngọc, Lưu Bân nói với một vị chuyên gia của tỉnh thính phái tới: "Có biện pháp nào không khiến cho người ta không phát ra âm thanh rồi sau đó lặng lẽ giết chết hắn không?"
Chuyên gia nhìn Lưu Bân, bất đắc dĩ giải thích: "Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ thi thể của hắn, báo cáo nghiệm thi có ghi hắn quả thực chết vì ngạt thở, hơn nữa trên cổ cũng có vệt dây rõ ràng, cho thấy trước khi tử vong hắn cũng giãy dụa, điều này chứng minh hắn khi thắt cổ có đặc thù sinh mệnh.

Người ta trước khi tử vong đều sẽ sinh ra một số giãy dụa, có điều nếu như người này rắp tâm muốn chết, giãy dụa sẽ tương đối yếu.

Nếu như khi hắn thắt cổ có người cưỡng chế, vậy theo sự giãy dụa của hắn, tay hắn rất có thể sẽ cào da hoặc là túm được thứ gì khác, nếu nghiêm trọng sẽ thành thương tổn cho người cưỡng chế thắt cổ hắn, có điều chúng tôi đã kiểm tra thành viên của tổ chuyên án, không phát hiện có ai bị thương."
Lục Duệ cau mày, nghe đến đây thì chậm rãi mở miệng hỏi: "Nói cách khác, tỉnh thính các anh có thể xác định là trước khi Mã Xuân Hòa tử vong có giãy dụa."
Pháp y gật đầu: "Đúng vậy."
Đinh Triều Vũ Ở bên cạnh nói: "Nếu pháp y đã nhận định Mã Xuân Hòa là tự sát thân vong, vậy tôi thấy có thể kết án rồi?"
Nói xong hắn ý vị thâm trường nhìn về phía Lục Duệ: "Đồng chí Lục Duệ, anh thấy sao?"
Lục Duệ mỉm cười: "Bí thư Đinh nếu nghĩ như vậy, thì cứ như vậy đi."