Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 631: Có Thật Là Người Tốt Sẽ Được Báo Đáp






Thôn Phúc Thắng cũng không lớn, thuộc loại già trẻ ngồi trên giường đất có thể kể ra hết trong thôn có bao nhiêu người, người trong núi thật thà, tuy rằng Lục Duệ không cho lão thôn trưởng chuẩn bị thức ăn, nhưng ông ta vẫn từ trong nhà lấy ra một ít thổ sản vùng núi, bảo vợ chuẩn bị cho mấy vị lãnh đạo.
Lục Duệ nhìn những thứ rõ ràng là chỉ ăn trong ngày tết này, nghĩ một lát rồi nói với trưởng thôn: "Lão trưởng thôn, ông thấy thế này được không, ông đi thu thập thổ sản vùng núi trong thôn tới đây, cái gì gà rừng, hươu bào đều được, gọi mấy người biết làm cơm, bảo các đại nương giúp đỡ nấu cho các đồng chí chúng tôi ăn."
Nói xong, quay đầu nói với Lý Giang: "Lấy ít tiền trong túi tôi."
Lý Giang sửng sốt, lập tức đưa túi của Lục Duệ tới.

Bởi vì phải ra ngoài, Lục Duệ vẫn chuẩn bị một ít tiền mặt, đây là thói quen của hắn.
Mở túi da, Lục Duệ lấy ra một sấp tiền mặt, cũng không buồn đếm mà trực tiếp đưa cho lão trưởng thôn đang có chút sững sờ: "Lão trưởng thôn, những thứ này xem như là tôi mua."
Lão trưởng thôn lập tức ngây ra, nhiều năm như vậy lần đầu nghe nói lãnh đạo đến thị sát ăn cơm còn phải trả tiền, lãnh đạo xã ai chẳng lần nào tới đây cũng tọng cho đẫy mồm rồi mới đi, không ngờ vị đại lãnh đạo thị lý này còn tự lấy tiền túi ra mời khách.
ông ta cũng không dám nhận tiền của Lục Duệ, liên tục lắc đầu xua tay nói: "Không được, không được, ngài là đại lãnh đạo, sao có thể lấy tiền của ngài."
Lục Duệ cười cười: "Lãnh đạo cũng là người, làm gì mà không phải trả tiền, nói thật với ông, nhà tôi cũng ở nông thôn, biết chỗ khó xử của nông dân, ngài đừng khách khí, nhận lấy đi, bằng không tôi sẽ không ăn đồ của ngài đâu."
Lý Giang Nam Ở bên cạnh đánh mắt ra hiệu cho Cao Nhất Bang, huyện trưởng huyện chính phủ Đông Lâm, Cao Nhất Bang hiểu ý vội vàng mở miệng: "Lão trưởng thôn, ngài hãy thu lấy đi, bí thư Lục nói không sai, ông nếu không nhận thì chúng tôi sẽ ngại lắm."

Nghe thấy huyện trưởng đều nói như vậy, lão nhân mới có chút sợ hãi nhận lấy xấp tiền Lục Duệ đưa, có điều cầm xấp tiề khoảng một vạn này, ông ta vẫn có chút bất an: "Không đáng nhiều như vậy, lấy mấy trăm đồng của ngài là được rồi."
Lục Duệ trong lòng đau xót, bình tĩnh nói: "Ông xem mà phân phối, cho mỗi mỗi trong thôn một chút, rồi theo số lượng hàng xuất sơn mà cấp, nếu còn thừa thì mua quần áo cho bọn trẻ trong thôn." Nghĩ một lát hắn hỏi: "Tiểu học Trong thôn là cấp lớn nhất phụ cận à?"
Lão trưởng thôn gật đầu: "Quê thì lấy đây ra tiền làm trường, trẻ con ở sáu thôn quanh đây đều học ở chỗ chúng tôi, trong núi ít người, đọc sách cũng không nhiều."
Cau mày, Lý Giang Nam hình như nhớ tới gì đó, ngắt lời hỏi: "Sau khi Trịnh lão sư qua đời, tiểu học trong thôn do ai dạy?"
Biến sắc, lão trưởng thôn thở dài.
Lục Duệ phất phất tay, nói với đám người Lý Giang: "Các anh đi giúp nấu cơm đi, chúng tôi tâm sự với lão trưởng thôn." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Cao Nhất Bang, thản nhiên nói: "Huyện trưởng Cao cũng ở lại, nghe thử xem là có chuyện gì."
Trong phòng chỉ còn lại ba người Lục Duệ và Lý Giang Nam, Trần Dương cộng với Cao Nhất Bang đang lo sợ bất an, lão trưởng thôn lấy thuốc lá, hít một hơi rồi giận dữ nói: "Trịnh lão sư mất oan quá, là do đều tại đại nữu nhi trong thôn chúng tôi."
Một câu không đầu không đuôi này khiến đám người Lục Duệ sửng sốt, Trần Dương mở miệng hỏi: "Đại nữu nhi là ai?"
Lão trưởng thôn nói: "Đại nữu nhi là con gái lớn của Trịnh lão sư, vốn đang thi đại học ở trong thành phố, đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên trong thôn, về sau tới tuổi đọc sách thì được mẹ của Trịnh lão sư đón đi, sau khi Trịnh lão sư đi rồi, bà ấy cũng bởi vì thương tâm mà qua đời, chỉ còn lại đại nữu nhi một mình nuôi em gái, đứa nhỏ này thấy tiểu học trong thôn không có giáo viên, liền không thi đại học nữa, dẫn em gái tới thôn, hiện tại tiểu học phải dựa vào một mình cô ta chống đỡ."
Tất cả mọi người trầm mặc, cha qua đời, bà nội nhắm mắt xuôi tay, đối với một thiếu nữ hoa quý đang một cái chuẩn bị thi vào đại học là một loại đả kích nghiêm trọng cỡ nào? Lục Duệ không dám tưởng tượng, hắn thậm chí hoài nghi nếu như là mình thì mình có thể sụp đổ hay không.
"Lão gia tử, ngài nói Trịnh lão sư chết oan uổng là sao?"

Nhớ ra lời nói ban đầu của lão trưởng thôn, Lục Duệ nhướng mày, chậm rãi mở miệng hỏi, trực giác nói với hắn, trong đây còn có gì đó.
Sắc mặt Cao Nhất Bang hơi biến đổi, nhưng ngại có lãnh đạo lãnh đạo ở đây nên không tiện nói gì.
Lão trưởng thôn cười khổ bất đắc dĩ nói: "Trịnh lão sư không phải lão sư chính thức, trong huyện trước giờ chưa giải quyết vấn đề đãi ngộ cho hắn, thủy chung đều là giáo sư tư nhân, khi nằm viện, trưởng xã của chúng tôi tự mình đi tìm cục giáo dục huyện, xem có thể giúp chi trả một bộ phận tiền thuốc men hay không, kết quả cục trưởng cục giáo dcuj nói, trong huyện có quy định, giáo sư tư nhân không được trợ cấp.

Chúng tôi lại đi tìm phó huyện trưởng, kết quả phó huyện trưởng kia nói Trịnh lão sư là người tình nguyện, loại chuyện này huyện lý không lo.

Quê nghèo, trưởng xã bỏ tiền lương một năm của mình, lại cho thêm cả tiền kết hôn của con trai, vẫn không đủ, cuối cùng chúng ta đành trơ mắt nhìn Trịnh lão sư đau đớn mà chết."
Vừa nói ông ta vừa khóc: "một người tốt như Trịnh lão sư, sao lại không được báo đáp? Bí thư Lục, ngài là đại lãnh đạo, ngài nói xem, quốc gia không phải nói lão sư là công trình sư sao? Vì sao huyện lý mặc kệ Trịnh lão sư, trụ sở của cục giáo dục huyện nghe nói khi sửa tốn cả vài trăm vạn, vì sao không thể lấy ra một chút để cứu người? Viện trưởng bệnh viện huyện tâm cũng rắn thật, một đám hán tử chúng tôi quỳ xuống cầu xin hắn, kết quả người ta chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói không có tiền thì không tiêm, tiêm một cái thì sao, chúng tôi đã đi vay tiền rồi."
" Người tốt, sao chẳng được báo đáp."
Không khí Trong nhà càng lúc càng khẩn trương, Lục Duệ sắc mặt trầm như nước, Trần Dương nắm chặt quyền đầu, mà Lý Giang Nam thì lẩm bẩm, nếu có người có thể nghe rõ lời nói trong miệng hắn, sẽ phát hiện hắn thủy chung đang lặp lại ba chữ: "Vương bát đản, vương bát đản."
Huyện trưởng Cao Nhất Bang mặt vàng như nghệ, tuy rằng là đầu xuân, nhưng hắn đang toát mồ hôi lạnh.

Giọng nói của Lục Duệ rất bình tĩnh, không hề dao động hỏi: "Bí thư xã các anh cũng coi như một cán bộ cấp khoa, sao vẫn không có tiếng nói ở huyện lý?"
Lão trưởng thôn thở dài: "Xã Vượng Tài là nơi nghèo nhất huyện, căn bản không ai nguyện ý tới chỗ chúng tôi làm quan, bí thư và trưởng xã của chúng tôi là một người, làm gần hai mươi năm rồi, tôi nghe nói, mỗi lần tới huyện lý họp, trưởng xã đi bộ, để tiến kiệm mấy đồng tiền xe."
Lục Duệ gật đầu, xem ra xã Vượng Tài này cũng giống trấn Hạ gia ngày xưa mình ở, thuộc loại địa phương cả mẹ cả cậu đều không thương, lúc trước trấn Hạ gia nếu không phải có Hạ lão trưởng trấn chống đỡ thì chẳng phải cũng như xã Vượng Tài sao?
Quay đầu, Lục Duệ nhìn Cao Nhất Bang: "Huyện trưởng Cao, anh nói với tôi đi, huyện lý các anh làm vậy là sao?"
Cao Nhất Bang cười khổ: "Bí thư Lục, bộ trưởng Lý, thị trưởng Trần, tôi thật sự không biết chuyện này, nếu biết thì cho dù tôi bỏ tiền của mình ra cũng nghĩ biện pháp giúp.

Công tác Trong huyện rất nhiều, tôi lại là huyện trưởng mới được điều đến không tới mấy năm, năm ngoái vào địa hội nhân dân mới được lên chính.

Bí thư Vu làm ở huyện Đông Lâm hơn mười năm, hắn chắc quen thuộc tình huống hơn."
Lời này khiến ba người Lục Duệ nhíu mày, lão trưởng thôn khi nghe tới ba chữ bí thư Vu thì gõ ống điếu, cười lạnh: "Hừ, bí thư Vu, quỷ lột da."
Lời nói của Hai người cũng không nhiều, nhưng lại khiến Lục Duệ không nhịn được mà nhìn Lý Giang Nam, nhẹ nhàng lắc đầu, Lục Duệ không nói gì nữa, mà là bảo Cao Nhất Bang và lão trưởng thôn rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Giang Nam và Trần Dương, cả Lục Duệ sắc mặt âm trầm.
" Vu Hạo Dương ở huyện Đông Lâm làm lên từ phó trưởng xã, nhiều lần đảm nhiệm trưởng xã, bí thư đảng uỷ xã, phó huyện trưởng, phó huyện trưởng thường vụ, huyện trưởng, cho tới thành bí thư huyện ủy, khi hắn làm huyện trưởng, huyện Đông Lâm thay đổi bí thư huyện ủy hai nhiệm, khi làm bí thư huyện ủy thì thay đổi hai nhiệm huyện trưởng." Lý Giang Nam nhìn thấy ánh mắt của Lục Duệ hướng về phía mình thì chậm rãi nói ra tình huống mình tìm hiểu được.

Lục Duệ gật đầu: "Xem ra là người cường thế."
Trần Dương lạnh lùng nói: "Một đại danh từ khác của Cường thế là chuyên quyền độc đoán, bảo thủ."
Lục Duệ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn sao ngoài cửa sổ.
Bí thư Lục, anh chuẩn bị làm gì?" Thấy Lục Duệ không nói gì, Lý Giang Nam không nhịn được mở miệng hỏi: "Vu Hạo Dương là người bí thư Hoàng đưa lên, tuy rằng không có năng lực gì, nhưng rất được bí thư Hoàng thưởng thức, hình như chuẩn bị đề bạt hắn."
Sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra một chút hỉ nộ ái ố, Lục Duệ thản nhiên nói: "Người tốt rồi sẽ được báo đáp, phải không?"
Phương bắc cuối tháng tư, thời tiết đã ấm dần, buổi sáng mọi người đều nghe nói, tâm tình của bí thư Lục không tốt, đêm qua khi ăn cơm một nhân viên công tác của văn phòng thị ủy chán đồ ăn ở nông thôn không ngon, mở miệng oán giận vài câu, vốn cũng không tính là chuyện lớn, không ngờ lại bị bí thư Lục chửi như tát nước vào mặt, mà bộ trưởng Lý bình thường hòa hòa khí khí, luôn vào lúc bí thư Lục phê bình người ta khuyên can chẳng những không ngăn, ngược lại cũng nghiêm mặt răn dạy người đó, một người già sắp bốn mươi bị mắng tới phát khóc, có thể thấy được bí thư Lục tức giận cỡ nào.

Cho nên mọi người hôm nay đều dè dặt, sợ mình lại chọc giận mấy vị lãnh đạo.
" Đại nữu nhi là người có học vấn, như cha cô ta vậy, vốn trong thôn có nhà bởi vì Trịnh lão sư đi rồi, không định để đứa nhỏ tiếp tục đi học, không ngờ sau khi Đại nữu dẫn em gái vào thôn, như Trịnh lão sư năm đó, tìm tới cửa từng nhà, nói chuyện với người lớn trong nhà, nói với bọn họ, bọn trẻ chỉ có đi học mới có đường thoát, mới có thể có cơ hội trở nên nổi bật, thay đổi vận mệnh của mình."
Đứng bên cạnh Lục Duệ, lão trưởng thôn nhắc tới chỗ tốt của Đại nữu nhi kia: "Câu nói đó từ đâu mà có, dù sao cho dù làm quan và làm Hoàng Đế cũng không phải là trời sinh, không ai từ nhỏ đã chú định vận mệnh nghèo khó, lão thiên gia trước giờ không khinh thường người nghèo, chỉ cần cố gắng, người trong núi chúng ta cũng có thể sống sung sướng."
Lục Duệ im lặng, hiện tại hắn đối với nữ hài tử tên là Đại Nữu Nhi này càng thêm tò mò, rốt cuộc là một cỗ lực lượng như thế nào, khiến cô gái này trở thành đạo sư tinh thần trong sơn thôn?