Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 752: Trần Dương Hưng Phấn






Trần Dương trong cuộc họp báo lần này có thể nói vô cùng nổi bật, mọi người từ việc hắn đại biểu cho Lục Duệ xuất hiện trong họp báo đã ngửi được một loại hương vị bất thường, tin tức được công bố nhanh chóng cũng truyền ra trong phạm vi toàn thành phố, trong một đêm toàn bộ thành phố Thanh Giang, toàn bộ tỉnh H tiếng gió thay đổi, truyền thông đối với khu cao tân cũng cũng thi nhau đăng tin.

Mà ảnh hưởng của cuộc họp báo này cũng không chỉ như thế, trong thể chế thành phố Thanh Giang bị trận phong ba thình lình xảy ra này dẫn bạo lốc xoáy cực lớn, mọi người trong tất cả trong thời gian ngắn nhất biết được tin tức này, lập tức lâm vào kinh ngạc và không biết phải làm gì, tất cả mọi người không biết trong hồ lô của Lục Duệ rốt cuộc bán thuốc gì, không ai hiểu rõ hắn làm như vậy rốt cuộc là để là gì, dù sao cũng là đẩy Trần Dương lên sân khấ, chẳng lẽ có nghĩa là bí thư Lục sắp đi? Đang đưa người thay thế lên?

Nhưng có một điểm mọi người có thể khẳng định, bất kể là thế nào, Lục Duệ cho dù là rời khỏi thành phố Thanh Giang, cũng sẽ không xui xẻo, tất cả những lời đồn trước kia cũng chỉ là lời đồn, bí thư Lục người ta không những sẽ không xúi quẩy, rất có thể còn toàn thân đi ra, ít nhất thì cũng là điều nhiệm ngang.

Vì sao?

Công trình kỳ hai của Khu cao tân nếu đã được Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia thông qua, vậy có nghĩa là khu cao tân Thần Quang vẫn còn có thể tiếp tục phát triển, chỉ cần khu cao tân phát triển tiếp tục, bảo trì thế hiện tại, như vậy Lục Duệ không những sẽ không xúi quẩy, ngược lại sẽ tiếp tục một bước lên mây, thậm chí sức ảnh hưởng của hắn ở thành phố Thanh Giang còn có thể tăng mạnh, dù sao khu cao tân này cũng là một tay hắn tạo ra, chính tích lớn như vậy, không có người lãnh đạo nào dám chống lại thiên hạ, đi áp chế hắn chứ không đề bạt.

Mà những lão bánh quẩy trong quan trường thì còn nghĩ nhiều hơn, bọn họ đoán, một đoạn thời gian trước bí thư Lục sở dĩ từ kinh thành trở về, chỉ sợ cũng đã giải quyết xong chuyện khu cao tân rồi, sở dĩ đến bây giờ mới tuyên bố, ẩn nhẫn thời gian dà như vậy, chắc là đang đợi cho các lộ ngưu quỷ thần xà đều nhảy ra, để hậu phát chế nhân! Mà không thể không nói, Lục Duệ nắm giữ thời cơ phi thường tốt, hiện tại vận mệnh chính trị của thành phố Thanh Giang đang đứng dưới cục diện hỗn loạn, bí thư thị ủy và thị trưởng đang chiến tranh lạnh, tất cả mọi người đang quan vọng, lúc này Lục Duệ đứng lên, chẳng những có thể tạo nên uy vọng của mình, cũng có thể rất nhanh nắm giữ chân không quyền lực do tranh chấp giữa Tả Thiên Nhai và Hoàng Hiểu Dương sinh ra.

"Ha ha, quá thông minh!" Tin tức truyền tới kinh thành, hai người Lam Chính Long và bộ trưởng Trình ngồi đối diện nhau, người cảm khái chính là phụ thân của Trình Dã, người đứng đầu bộ tài nguyên đất đai, bộ trưởng Trình.

Lam Chính Long hắn đối diện y, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh: "Đúng vậy, nếu như không phải là người thông minh như vậy, sao có thể được Lâm lão và Chu lão đồng thời nhìn trúng? Hắc hắc, cán bộ được Trung Tổ bộ bồi dưỡng trọng điểm, chậc chậc, bao nhiêu người có nghĩ cũng không nghĩ tới."


Bộ trưởng Trình khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh: "Đúng vậy, một trẻ tuổi trẻ tuổi xuất thân thảo căn, đi đến bước này cũng không dễ dàng gì, chỉ là tôi không hiểu, bên Lâm gia nghĩ gì vậy, người như vậy không mượn sức, không ngờ còn bức cho làm phản, đúng là tự hủy Trường Thành."

Lắc đầu, Lam Chính Long chậm rãi nói: "Lâm lão gia tử không còn, mấy huynh đệ của Lâm gia trừ tranh quyền đoạt lợi ra thì còn có bản sự gì? Lâm Phụng Thiên có thể đi đến bây giờ, không có lão gia tử giúp đỡ thì sao có thẻ? Hiện tại hắn sắp về hưu rồi, sức khỏe của lão gia tử cũng không được tốt, tất nhiên phải cân nhắc đường lui, năng lực của Lục Duệ là có, nhưng dù sao cũng là chuyện tương lai, làm sao so được với điều kiện hợp tác mà Hoàng gia hiện tại đưa ra?"

Bộ trưởng Trình gật đầu: "Lục Duệ này cũng là người thông minh, nhìn một số cách làm của hắn ở thành phố Thanh Giang, rất thông minh, vừa bảo hộ được mình lại vừa làm tê liệt đối thủ, khiến đối phương tự cho là đã nắm được thế cục trong tay, nếu không phải chúng ta là những lão nhân thì chắc cũng bị hắn lừa cho rồi."

Lam Chính Long cười cười: "Có điều tiểu hồ ly này giảo hoạt tới mấy cũng không trốn khỏi được súng của thợ săn, phải không?"

Bộ trưởng Trình im lặng không nói gì, hai người không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

"Bí thư Lục, ngày mai khu cao tân có công trình khởi công, chủ nhiệm Quản đưa thiệp mời tới."

Bên trong văn phòng của Lục Duệ, Lý Giang cung kính nói với Lục Duệ, ở đối diện bàn làm việc của Lục Duệ, Trần Dương đang ngồi ở đó trò chuyện với Lục Duệ.


Lục Duệ nghe thấy lời nói của Lý Giang thì gật đầu: "Anh thông tri cho Quản Chi Trung, tôi và thị trưởng Trần ngày mai sẽ cùng tới."

Lý Giang đáp ứng, đặt thiệp mời trên bàn Lục Duệ rồi xoay người ra khỏi văn phòng.

Cầm lấy thiệp mời nhìn nhìn, Trần Dương khẽ cau mày, nói khẽ: "Bí thư, đây chỉ là một hạng mục xây dựng cơ sở rất nhỏ, cần cả hai chúng ta tới ư?"

Lục Duệ cười cười nói với Trần Dương: "Anh đừng xem thường công trình này, đây chính là phá thổ động công đầu tiên của hạng mục kỳ hai khu cao tân chúng ta, con đường từ khu cao tân đi thông tới quốc lộ 302 này trong tương lai sẽ trở thành đầu mối giao thông then chốt đấy."

Trần Dương nghe vậy sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Tôi nghe anh, vậy ngày mai chúng ta cùng tới."

Lục Duệ gật đầu: "Anh gọi điện thoại cho bộ trưởng Giang Nam, bảo hắn phân phó một chút, đài truyền hình và các tòa soạn báo thành phố phải trọng điểm đưa tin chuyện này, trong khoảng thời gian gần đây, chúng ta phải triệt để tạo dựng thanh danh cho khu cao tân."

Trần Dương cười cười, đáp ứng.


Hiện tại hắn rất bội phục cũng rất cảm kích Lục Duệ, phải biết rằng Lục Duệ lần này đẩy hắn lên sân khấu họp báo công bố tin tức, là tặng một phần đại lễ cho Trần Dương, thế chẳng khác nào để Trần Dương kiếm không được một chính tích, hạng mục công trình kỳ hai của khu cao tân sắp khởi công, Lục Duệ lúc này đẩy hắn lên, rõ ràng là muốn tặng hắn chính tích, Trần Dương tất nhiên là vô cùng cảm kích, tuy rằng hắn cũng biết trong đây khẳng định có phiêu lưu, nhưng thân ở trong quan trường, làm gì có chuyện nào là không có phiêu lưu? Trừ phi anh muốn cả đời ở trong văn phòng uống trà đọc báo, ngồi không cả đời tất nhiên không lo bị người ta ghi hận.

Trần Dương không muốn cả đời tầm thường vô vi, tất nhiên không sợ có người đố kỵ.

Trở lại văn phòng, Trần Dương trong lòng kích động không thôi, Lục Duệ ban đầu bảo hắn phụ trách chuyện khu cao tân, khi đó hắn có cảm giác như có lửa đốt đít, cho rằng mình chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt trong chuyện này, nhưng không ngờ Lục Duệ lại bố trí nhiều hậu thủ như vậy, hiện tại không những vừa xoay chuyển Càn Khôn, còn để mình chiếm được lợi thế chính trị lớn.

Châm một điếu thuốc, Trần Dương bắt đầu cân nhắc tiếp theo Lục Duệ sẽ có có tính toán gì, dù sao mình hiện tại và Lục Duệ đã cột vào nhau, chắc là sẽ không có thiệt thòi gì.

Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, Trần Dương nhìn thoáng qua số, hơi sửng sốt, là số lạ từ tỉnh thành, chẳng lẽ là lão bằng hữu nào của mình? Lúc trước khi ở tỉnh thành làm thư ký cho Hàn Định Bang, Trần Dương quả thực đã kết không ít quan hệ nhân mạch, đây cũng là để tạo dựng cơ sở cho hắn về sau xuống công tác ở địa phương.

Có điều số này hắn không hề có ấn tượng, vừa nghĩ vậy, hắn nhấc máy alo, còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã mở miệng trước: "Đồng chí Trần Dương à?"

Trần Dương sửng sốt, cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, hơi ngây người một chút rồi nói: "Tôi là Trần Dương, xin hỏi ngài là?"

"Trần Dương à, tôi là Vương Chu, mấy ngày nay báo chí tỉnh đăng anh ở trên họp báo của khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang phát biểu, tôi thấy rất cao hứng, không tồi, rất không tồi.

Mấy năm gần đây, rất nhiều địa phương của tỉnh ta trong quá trình khai phá đều xuất hiện những vấn đề như vậy, dẫn tới tình tự mâu thuẫn và bất mãn mãnh liệt của quần chúng, nghiên cứu nguyên nhân trong đây, là do bọn họ không cân nhắc tới lợi ích của quần chúng, thành phố Thanh Giang các anh làm không tồi, hài hòa quan hệ, cải thiện trình độ đời sống của nhân dân, thế rất tốt, kinh nghiệm này đáng để mở rộng, công tác của anh rất hiệu quả."


Khi nghe đối phương tự giới thiệu, Trần Dương như ngất đi, không ngờ là phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu, thân là tai to mặt lớn của đoàn hệ hiện giờ ở tỉnh H, địa vị của Vương Chu đối với Trần Dương mà nói giống như thái dương cao cao tại thượng, ngay khi biết được thân phận của đối phương, Trần Dương đã cung kính cúi người cầm điệ thoại, dí sát vào tai.

Như sợ để sót chữ, thái độ muốn kính cẩn bao nhiêu thì kính cẩn bấy nhiêu, cũng không quản Vương Chu có thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình hay không.

Đợi cho Vương Chu nói xong câu cuối cùng, nhất là nói ra câu "Công tác của anh rất hiệu quả", Trần Dương cả người cao hứng như muốn bay lên, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, rất nghiêm túc cầm điện thoại: "Cám ơn tỉnh trưởng đã quan tâm và ủng hộ, tôi biết, hiện tại thành phố Thanh Giang đang ở trong thời kì mấu chốt, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, không cô phụ sự ủng hộ của lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh chính phủ, không để tỉnh trưởng ngài thất vọng."

"Anh có năng lực, đồng chí Lục Duệ cũng không chỉ một lần nhắc tới trước mặt tôi, hiện tại tình huống của thành phố Thanh Giang rất phức tạp, nhưng tôi năng lực và trình độ của anh, địa phương càng phức tạp thì lại càng có nhiều việc để làm, làm cho tốt đi, tranh thủ làm một số thành tích." Vương Chu ý vị thâm trường nói.

Trần Dương cả kinh, bỗng nhiên nghĩ ra vì sao Vương Chu lại gọi điện thoại cho mình, xem ra đây là quan hệ của bí thư Lục.

Nghĩ đến đây, Trần Dương cuống lên: "Xin tỉnh trưởng yên tâm, tôi về sau nhất định sẽ công tác nghiêm túc, cũng xin ngà phê bình chỉ đạo nhiều hơn."

Vương Chu cười ha ha: "Được rồi, về sau có chuyện gì thì có thể trực tiếp báo cáo với tôi."

Buông điện thoại, Trần Dương không nhịn được vung quyền đầu, hắn biết, cơ hội của mình tới rồi.".