Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 148: Khoác lác không soạn bản nháp




Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Dì Trương, cháu không dám so sánh với Trưởng phòng Lục. Một chỗ nhỏ bé thì làm sao có trường đại học tốt được.

- A, đừng nói như vậy, công tác cách mạng là không có giá để so sánh đâu.

Dì Trương trái lại “an ủi” Phạm Hồng Vũ, tuy nhiên cái tư thế nhìn từ trên cao xuống lại càng thêm rõ ràng.

- Haha, cám ơn dì Trương. Cái này gọi là cắm rễ căn cơ, vì nhân dân mà phục vụ.

Phạm Hồng Vũ dường như trêu chọc một câu.

Lục Nguyệt lại rõ ràng cảm thấy hứng thú với lời của Cao Khiết, mỉm cười hỏi:

- Chủ tịch thị trấn Cao, Chủ tịch tỉnh tự mình nghe các người báo?

Xem ánh mắt của y thì dường như có chút không tin tưởng lắm.

Điều này cũng khó trách, quan trường quốc nội không nói đến đẳng cấp quá nghiêm túc, nhưng ít nhất phải có quy tắc. Bình thường, trong một nhiệm kỳ của một Bí thư Thành ủy, có thể được giáp mặt ông ta báo cáo một lần thì cũng là cơ hội rất ít rồi. Thị trấn Phong Lâm không khỏi cấp bậc quá thấp. Huống chi, Cao Khiết nói Phạm Hồng Vũ hướng Vưu Lợi Dân báo cáo thì cái này càng thêm thái quá.

Cao Khiết là cháu gái của Tào Tuấn Thần, lại là nữ cán bộ địa khu Ngạn Hoa gắng sức bồi dưỡng. Tào Tuấn Thần cố ý bồi dẫn cho cô một cơ hội sáng tạo như vậy thì cũng có thể giải thích được. Dù sao Vưu Lợi Dân cũng có lúc cần Tào Tuấn Thần giúp đỡ. Nhưng còn Phạm Hồng Vũ thì sao? Trước đó không lâu còn vướng vào một vụ án. Nhưng trong nháy mắt liền trở thành khách quý của Chủ tịch tỉnh?

Giống như đang kể chuyện xưa.

Cao Khiết gật đầu nói:

- Vâng, Chủ nhiệm Phạm đáp ứng Chủ tịch tỉnh một yêu cầu, trong vòng một năm, xí nghiệp thị trấn Phong Lâm nếu không phát triển được thì cam nguyện bị phạt.

- Haha, thật là giỏi!

Lục Nguyệt gật đầu, cũng không cần nhiều lời nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một ý cười châm chọc.

Nói đùa gì vậy?

Nói như vậy mà cũng dám nói.

Quả nhiên là khoác lác không soạn bản nháp. Cho dù Cao Khiết có nâng thân phận Phạm Hồng Vũ lên cao, lại dùng một thái độ rất tin cậu, nhưng Phạm Hồng Vũ có tư cách gì mà bảo đảm với Chủ tịch tỉnh chứ?

Cao Khiết lập tức khó chịu, đang chuẩn bị xuất ra chứng cứ thì Phạm Hồng Vũ lặng lẽ kéo vạt áo của cô, khẽ lắc đầu. Có một số việc, nếu người khác không tận mắt chứng kiến thì có nói cái gì cũng không tin. Cao Khiết càng giải thích, càng làm cho Lục Nguyệ cảm thấy mất mặt.

Động tác nhỏ này lập tức bị dì Trương nhìn thấy, hai hàng lông mày lập tức cau lên.

Nhìn qua, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết quan hệ thật không tầm thường. Một khi đã như vậy, Cao Nhã tại sao lại khởi xướng buổi tụ hội ngày hôm nay?

Thể diện bị tổn thương!

- Tiểu Phạm, cậu là người nơi nào?

Dì Trương hai hàng lông mày lập tức giãn ra, ôn hòa hỏi han.

Vốn dì Trương đối với Phạm Hồng Vũ không thèm để ý chút nào. Hiện tại xem ra, tất yếu phải để ý đến tên Phạm Hồng Vũ này.

Phạm Hồng Vũ đáp:

- Dì Trương, cháu là người Ngạn Hoa.

- Ừ, thế cha mẹ của cháu làm gì?

- Cha của cháu bây giờ công tác tại chính quyền huyện Vũ Dương, còn mẹ thì công tác tại Ủy ban Mặt trận tổ quốc huyện.

Phạm Vệ Quốc sau khi trở thành Chủ tịch huyện Vũ Dương, Quản Lệ Mai cũng theo ông trở về Vũ Dương. Nhưng không trở về phòng Nông nghiệp mà đến Ủy ban Mặt trận tố quốc huyện, công việc tương đối nhàn, có nhiều thời gian hơn chiếu cố Chủ tịch huyện Phạm.

- Đều là cán bộ?

Dì Trương nghe vậy, nhất thời cảm thấy yên tâm. Huyện Vũ Dương chỉ là một huyện nhỏ, cho dù là Bí thư huyện ủy thì cũng chỉ là cán bộ cấp cục trưởng, quan tép riu thất phẩm. Trong mắt dì Trương, cơ bản không đáng kể.

- Đều là cán bộ ạ!

- Tiểu Phạm, thế năm nay cậu bao nhiêu tuổi, hẳn là vừa mới tham gia công tác chưa được bao lâu?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cháu tham gia công tác gần một năm ạ.

Dì Trương nhẹ nhàng thở phào một cái.

Tham gia công tác mới được một năm, nhiều lắm cũng chỉ có hai hai hai ba tuổi thôi.

Lục Nguyệt mỉm cười nói:

- Mẹ, mẹ cũng đừng xem thường đồng chí Hồng Vũ. Cậu ấy là nhân vật nổi danh cả nước đấy.

- Ồ?

Dì Trương không kìm nổi, cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ, dường như muốn từ trên người Phạm Hồng Vũ tìm được bóng dáng “minh tinh”.

Lục Nguyệ dùng gắp một miếng cà chua bỏ vào miệng, chậm rãi nuốt xuống, rồi dùng khăn giấy lau miệng, ra vẻ Lục Nguyệt chính là có thói quen như vậy. Mỗi lần trước khi nói chuyện đều phải lau miệng. Đương nhiên, hẳn là chỉ khi dùng cơm mới như thế. Nếu bình thường cũng như vậy thì chắc trong túi áo của y phải bỏ đầy khăn giấy mới được.

- Mẹ, Nhất thất đại án của huyện Vũ Dương, mẹ có nghe qua chứ?

- Có nghe nói qua, chính là chuyện của cháu trai Bảo lão?

- Đúng, chính là chuyện đó. Mẹ có biết người anh dũng xông vào phòng công an, ngăn tội phạm lại là ai không? Chính là đồng chí Phạm Hồng Vũ. Đồng chí Phạm Hồng Vũ văn võ song toàn, hữu dũng hữu mưu.

Lục Nguyệt trên mặt nụ cười càng thêm thân thiết, tựa hồ như đối với sự tích anh hùng của Phạm Hồng Vũ rất tán thưởng. Tuy nhiên, khi nghe thì lại có ý tứ giống như cấp trên khen ngợi cấp dưới.

Dì Trương lại chấn động, vốn đang chuẩn bị bỏ miếng sashimi vào miệng thì lập tức dừng lại, mở to mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, trong lòng không kìm nổi rụt lại một chút. Dường như sợ Phạm Hồng Vũ lúc đó sẽ hóa thân thành con mãnh thú và dòng nước lũ, bất cứ lúc nào cũng cầm dao nĩa lên hành hung.

Cũng không trách dì Trương lại phản ứng kịch liệt như vậy. Bà cả đời sống an nhàn sung sướng, ngoại trừ có lần chứng kiến “hành vi nghệ thuật” của một đám thanh niên thì chưa từng đối mặt với phần tử nguy hiểm lần nào?

Còn ngồi chung bàn ăn!

Phạm Hồng Vũ nếu “hung tính quá” thì làm sao mà gọi là tốt được?

Cao Khiết mày cau lại, hạ giọng nói”

- Dì Trương, Hồng Vũ là ngăn tội phạm. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cậu ấy không thể không làm như vậy.

- Đúng, đúng, ngăn tội phạm lại, ngăn tội phạm lại.

Dì Trương luôn miệng nói, rồi lập tức vùi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.

Không khí trong bữa tiệc lập tức trở nên căng thẳng.

Cao Nhã liền âm thầm thở dài, biết mình hôm nay muốn làm Nguyệt lão cũng không được rồi.

Đang êm đẹp, Cao Khiết tại sao lại mang Phạm Hồng Vũ đến đây để làm gì?

Cố ý gây thêm phiền toái.

Nghĩ đến đây, Cao Nhã liền trừng mắt nhìn Cao Khiết, có vài phần phẫn uất.

Cao Khiết tự nhiên cười, còn làm mặt quỷ với cô út.

Phạm Hồng Vũ không thèm để ý chút nào, nhân cơ hội ăn như rồng cuốn. Một lát sau, một dĩa thịt kho tàu đã bị tiêu diệt sạch sẽ, rồi lại bắt đầu chuyên chú sang món trứng cá muối và sashimi. Vốn hai thứ này là món cực tươi, nếu ăn cùng một lúc thì sẽ không ngon. Nhưng Chủ nhiệm Phạm lúc này không cần quan tâm, chỉ cần no bụng là được.

Tiệc đứng chứ không phải quốc yến, cũng không cần chú ý nhiều như vậy.

Dì Trương không nói gì, Lục Nguyệt lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Cao Khiết, hỏi thăm tình huống địa khu Ngạn Hoa và thị trấn Phong Lâm, ánh mắt nhìn Cao Khiết rất rạng rỡ.

Lục Nguyệt góc độ nhìn vấn đề dù sao cũng khác mẹ, cũng sẽ không thật sự xem Phạm Hồng Vũ như hung thần ác sát. Hơn nữa, y chân chính cảm thấy hứng thú với Cao Khiết chứ không phải với Phạm Hồng Vũ. Đồng chí Tiểu Phạm cho dù có dũng mãnh phi thường, nhưng với Trưởng phòng Lục cũng chẳng có quan hệ gì.

Cao Khiết thật ra rất khách khí, hỏi cái gì đáp cái nấy, chứ tuyệt không chủ động mở miệng với Lục Nguyệt, vẻ mặt lúc nào cũng xa cách.

Dì Trương ngồi không yên, để dao nĩa xuống nói với Lục Nguyệt:

- Tiểu Nguyệt, con chiều nay còn phải đi làm phải không?

Lục Nguyệt mỉm cười gật đầu.

- Vậy thì ăn nhanh một chút rồi chuẩn bị đi làm. Còn nữa, ngày mai con nhớ sinh nhật của cô Hùng đấy nhé. Con của cô Hùng là bạn học cùng trường với con phải không? Mau tranh thủ thời gian đến nhà cô Hùng chúc thọ.

Nói tới đây, dì Trương liền chuyển hướng sang Cao Khiết nói:

- Đồng chí Hùng Diễm Hồng của văn phòng trung ương có đứa con gái Tiểu Lý cũng là sinh viên đại học thủ đô, cùng với Tiểu Nguyệt nhà chị là bạn học cùng trường. Con bé đó chị đã thấy, đặc biệt tươi ngon mọng nước.

Cao Nhã liền gật đầu nói:

- Chị Trương và đồng chí Hùng Diễm Hồng quan hệ rất tốt sao?

- Đúng vậy, đúng vậy. Đồng chí Hùng Diễm hồng cũng là bạn của chị nhiều năm rồi.

Dì Trương không kìm nổi mặt mày hớn hở, dường như có thể làm bạn với đồng chí Hùng Diễm Hồng là một loại vinh dự lớn lao.

Cao Nhã cười mà không nói.

Chị Trương người này hay thích tô son trét vàng lên mặt mình. Lục gia ở thủ đô, tuy rằng được coi là danh môn vọng tộc nhưng so với nhà của Hùng Diễm Hồng thì khoảng cách còn rất xa.

Người ta chân chính là gia đình quyền quý, một trong những thành viên quyền lực tầng trung của nước cộng hòa.

Nghe trong lời nói của chị Trương, giống như là đã đặt mối quan hệ thân gia với Hùng Diễm hồng. Nếu thực sự có khả năng này, bà hôm nay vì sao lại còn dẫn Lục Nguyệt đi xem mắt chứ?

Con gái Lý gia bất kể thế nào cũng không thể trở thành “hậu bị thê đội”.

Toàn bộ nước cộng hòa, khó có khả năng nào Lý gia lại cho con gái của mình làm thay thế bổ sung chứ.

Dì Trương cũng biết Cao Nhã không tin lắm lời bà nói, liền giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói”

- Giáo sư Cao, Tiểu Nguyệt còn phải về đi làm. Em xem, hôm nay chúng ta có phải…

- Vâng, chị Trương, chị và Tiểu Nguyệt về trước. Em thấy Tiểu Phạm ăn còn chưa no, cứ để cho cậu ấy ăn tiếp.

- Ừ, ừ, đồng chí cơ sở đến thủ đô cũng không dễ dàng gì. Cơm nhất định phải ăn no đấy.

Dì Trương khóe miệng hơi nhếch lên, hiện lên thần sắc khinh thường.

Kẻ nhà quê chính là kẻ nhà quê. Ăn mặc cho dù có ngăn nắp, chung quy thì cũng vẫn không rửa ra lớp bùn trên người, không thích hợp tham dự những bữa tiệc đứng như thế này.

Dì Trương đứng dậy, hướng Cao Khiết vươn bàn tay trắng mập mạp nói:

- Tiểu Khiết, về sau khi nào tới thủ đô thì có rảnh đến nhà dì chơi nhé. Dì bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cháu.

- Vâng, cảm ơn dì Trương.

Cao Khiết cũng đứng lên, lễ phép bắt tay dì Trương.

Lục Nguyệt thật ra cũng không muốn đi, nhưng mẹ đã đứng dậy thì cũng không thể ngồi mãi, chỉ có thể cáo từ, nói với Cao Khiết:

- Chủ tịch thị trấn Cao, tôi đối với việc quy hoạch phát triển kia của mọi người rất có hứng thú. Nếu Chủ tịch thị trấn Cao có thời gian, chúng ta gặp mặt vào một ngày khác để tôi có thể học tập một chút.

Cao Khiết khẽ mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Lục quá khách khí rồi. Học tập thì không dám nói tới, hẳn là nên hướng Trưởng phòng Lục thỉnh giáo nhiều hơn.

- Tiểu Nguyệt đi thôi.

Dì Trương cao giọng nói, trong thanh âm lộ ra chút không vui.

Cao Khiết bản thân không tệ, nhưng làm việc với loại người như Phạm Hồng Vũ thì dì Trương không thể chấp nhận được. Tại đất thủ đô này, con gái gia đình gia giáo số lượng cũng không ít. Lục Nguyệt lo gì không tìm được người.

Ngay khi dì Trương xoay người chuẩn bị bước đi thì chợt há to miệng, hai chân coi như dính trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, mở to mắt nhìn ngoài cửa, thần tình trên mặt kích động, lại kinh ngạc. Dường như thấy được một cảnh nào mà mà tuyệt đối không thể xuất hiện.