Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 164: Đề nghị khen thưởng




Hơn nửa tháng về sau, mưa nhỏ dần, cơn lũ cũng dần kết thúc.

Trụ sở ủy ban Thị trấn Phong Lâm trở thành một mớ hỗn độn.

Tất cả cửa làm việc của các phòng đều bị tháo đi. Hơn nửa tháng trước, vì để cứu viện thôn dân bị mắc kẹt trong bùn đất cho nên Lư Vệ Đông đã quyết định tháo hết cánh cửa của các phòng trong Ủy ban thị trấn. Hiện giờ có rất nhiều cánh còn vùi trong đất mà không lấy lại được.

Tuy nhiên những điều này không hề ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của mọi người.

Trong phòng làm việc của Bí thư đảng ủy thị trấn Lư Vệ Đông, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đều có mặt ở đó.

Lư Vệ Đông ngồi phía sau bàn làm việc, còn Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ thì ngồi đối diện với ôbg ta. Cao Khiết nằm ở bệnh viện Nhân Dân năm ngày, còn chưa khỏe hẳn nhưng vẫn xin xuất viện sớm.

Trong tình hình như thế này, cô không thể ở mãi trong bệnh viện được.

Lũ đi qua, thời tiết cũng dần nóng bức lên, Cao Khiết hôm nay mặc một bộ đồ tây trang khá mỏng, đôi gò bồng đảo vẫn cao ngất, thấp thoáng sau nội y màu xanh…Còn Phạm Hồng Vũ thì mặc một chiếc quần đen, kết hợp với một chiếc áo phông, rất trẻ trung.

Trải qua việc giải cứu thôn Đại Vương, uy vọng của Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm càng ngày càng cao lên. Thái độ ban đầu của Lư Vệ Đông, Lý Quốc Sinh như thế nào mọi người đều biết cả. Có thể nói, đây là hoàn toàn do một mình Phạm Hồng Vũ kiên trì, Cao Khiết, Lư Chiêm Quân, thậm chí cả Chủ tịch Địa khu Khâu cuối cùng đều bị hắn thuyết phục.

Theo sắp xếp ban đầu của Lư Vệ Đông, phải hai ngày sau thị trấn mới mở cuộc họp để bàn công tác chống lũ, khi đó, núi Đại Vương đã sớm bị sụp xuống, hàng trăm mạng người cũng bị chôn vùi trong đất đá.

Phạm Hồng Vũ lấy sức của mình để cứu vãn cả thôn Đại Vương, cũng có thể nói là cứu toàn bộ Đảng ủy, Ủy ban nhân dân thị trấn Phong Lâm.

Vì vậy thái độ của Lư Vệ Đông đối với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ hiện giờ khác hẳn so với trước kia.

Thôn Đại Vương an toàn thoát hiểm, trong trận thiên tai kinh hoàng này, chỉ có hai người thiệt mạng. Đối với Lư Vệ Đông mà nói, càng có nhiều ý nghĩa hơn, ít nhất ông ta không phải đối mặt với sự chỉ trích của gia tộc họ Lư.

Địa vị “đại tộc trưởng” của ông ta vẫn được củng cố như trước.

- Tiểu Cao, tiểu Phạm, báo cáo này, hai người xem chút đi.

Lư Vệ Đông cười ha hả đem bản báo cáo viết tay đưa cho Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết. Ông ta vẫn gọi là “tiểu Cao”, “tiểu Phạm” như trước. Nhưng với giọng điệu không phải “khó chịu” như trước, hiện giờ gọi như vậy là thể hiện sự thân thiết, như một tiền bối đối với vãn bối, không có chút ý khinh thường nào.

Cao Khiết đưa tay nhận lấy, Phạm Hồng Vũ cũng ngó đầu qua, vừa nhìn thấy tiêu đề, cả hai người đều ngơ ngác một chút.

Là một bản báo cáo thành tích.

Là do Lư Vệ Đông tự tay viết.

Lư Vệ Đông trình độ văn hóa không cao, chữ viết cũng không đẹp, nét chữ thô cứng, có chỗ còn chọc thủng tờ giấy. Nếu là bình thường, Lư Vệ Đông rất ít khi viết tay, mà là do thư ký của phòng Đảng chính quyền viết, ông chỉ ký tên mà thôi.

Lần này lại đích thân viết như vậy, có thể thấy được ông coi trọng việc này đến thế nào.

Trong bản báo cáo thành tích này, Lư Vệ Đông miêu tả khá chi tiết việc giải nguy cho thôn Đại Vương của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết, Lư Chiêm Quân, Thái Dương như thế nào, trong đó đặc biệt nêu lên vai trò của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, và liệt kê tổn thất của nhân dân thôn Đại Vương với mức thấp nhất…

Thử nghĩ, nếu đem những điều này báo cáo lên, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cố nhiên trở thành đại anh hùng, Lư Vệ Đông và những cán bộ khác bị phê bình. Từ đó, cho dù cấp trên có khen thưởng lớn cho Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ thì hai người bọn họ ở thị trấn Phong Lâm này cuối cùng cũng sẽ bị cô lập, công tác sau này khó mà triển khai được.

Trong bản báo cáo, Lư Vệ Đông đại diện đảng ủy chính quyền thị trấn Phong Lâm, đề xuất Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ, Lư Chiêm Quân, Thái Dương được ghi nhận công lao hạng nhất, còn đề nghị

Thành ý “chịu nhận lỗi” của Lư Vệ Đông đều vô cùng đúng chỗ.

- Bí thư, cái này, e là không ổn. Chúng tôi đều là cán bộ đang tại chức, đây đều là những việc mà chúng tôi phải làm.

Cao Khiết xem xong bản báo cáo, liền nói.

Lư Vệ Đông khoát tay chặn lại, lớn tiếng nói:

- Tiểu Cao, cô đừng có khiêm tốn như vậy. Cái này đúng là nhiệm vụ, nhưng đã làm xong rồi, cứu được nhiều người như vậy, nhất định phải được ghi nhận công sức, phải được khen ngợi…

Thấy Cao Khiết muốn nói chuyện, Lư Vệ Đông giơ tay lên, tiếp tục nói:

- Tiểu Cao à, điều này chính là sự khẳng định đối với công sức của mọi người, cô suy nghĩ chút coi, nếu công lao lớn như vậy mà không được khen ngợi, không được ghi công thì những đồng chí khác sao có thể cổ vũ những đồng chí khác được? Có công phải thưởng, có lỗi phải phạt, đây chính là tôn chỉ nhất quán của Đảng ta. Hai người nói có đúng không nào?

Cao Khiết liền do dự.

Lư Vệ Đông nói cũng rất có lý.

Lần này bọn họ lập công lớn, nếu không được ghi nhận sẽ sinh ra tác dụng phụ. Những người khác sau này đều không còn nhiệt tình, hăng hái trong công việc nữa.

Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút, nói:

- Bí thư, Chủ tịch thị trấn, cá nhân tôi cho rằng, Bí thư nói rất có lý, có công phải thưởng, có lỗi phải phạt, đây là điều hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, Bí thư, chỉ đề nghị khen thưởng cho mấy người chúng tôi liệu có được không? Việc giải nguy cho thôn Đại Vương, còn có rất nhiều các đồng chí khác đều làm rất tích cực. Ví dụ như Bí thư chi bộ Lư Hưng Vượng, không có sự ủng hộ của anh ấy thì công tác tư tưởng cho quần chúng sẽ không được thuận lợi như vậy. Cho nên, tôi cho rằng cũng phải đề nghị khen thưởng anh ấy. Còn nữa, thời điểm về sau, Bí thư Lư đích thân xuất mã, cứu thành công sáu người, cũng rất đáng ghi nhận. Việc bố trí chỗ ăn chỗ ở cho người dân, những cán bộ khác cũng đều làm rất có trách nhiệm, đều đáng được khen thương.

Lư Vệ Đông mỉm cười, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:

- Tiểu Phạm nói rất đúng, Lư Hưng Vượng đúng là rất đáng khen ngợi. Còn về phần tôi, ha ha, không cần thiết đâu…

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Bí thư, những lời này Bí thư vừa nói, có công phải thưởng, có lỗi phải phạt, tại sao đến lượt mình mà Bí thư lại nói không cần thiết như vậy?

Đối với Lư Vệ Đông, Phạm Hồng Vũ trước kia chẳng có cảm tình gì, đến đây nhậm chức một thời gian ngắn hắn đã muốn công khai trở mặt với ông ta. Nhưng trong thời điểm mấu chốt trong việc giải cứu thôn Đại Vương, biểu hiện của Lư Vệ Đông cũng ít nhiều thay đổi quan cảm đối với ông ta. Người này tuy có nhiều lúc cố chấp, nhưng cũng đã dũng cảm nhận sai. Đây là phẩm cách rất tốt.

Luận sự, lần này nếu khen thưởng Lư Vệ Đông thì cũng chẳng có hại gì đối với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cả. Việc giải cứu thôn Đại Vương, chuyện xấu hóa chuyện tốt, Lư Vệ Đông lập công được thưởng, sau này phối hợp công tác lẫn nhau sẽ thuận lợi hơn.

Chỉ cần Lư Vệ Đông còn là Bí thư đảng ủy thị trấn Phong Lâm một ngày, thì công tác của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết không thể tách rời được sự ủng hộ của ông ta được.

Đoàn kết đồng chí lão thành, cũng chính là khảo nghiệm đầu tiên của Cao Khiết. Qua cửa ải này, cấp trên sẽ càng khẳng định năng lực của Cao Khiết hơn, đủ để chứng minh Cao Khiết là một nhân tài, có thể hoàn thành được mọi nhiệm vụ.

Đấu tranh là bất đắc dĩ, nhưng đấu tranh mãi mãi chỉ là một thủ đoạn mà thôi.

Kẻ chỉ biết đấu tranh trong chốn quan trường, cuối cùng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Lư Vệ Đông cười ha hả nói:

- Tiểu Phạm, cậu cũng đừng bắt lỗi trong lời nói của tôi, việc này, tôi không thể khen ngợi mình được…hai người nếu như không có ý kiến gì nữa thì chút nữa chúng ta sẽ họp để bàn bạc.

Cao Khiết mỉm cười nói:

- Họp để bàn bạc, tôi đồng ý. Nhưng Bí thư Lư, tôi cũng đồng ý với quan điểm của Chủ nhiệm Phạm, ý kiến này đợi lúc họp tôi sẽ nói.

Lư Vệ Đông cười cười, sau đó lại nói thêm:

- Tiểu Cao à, nói cho cô một tin tốt lành, vừa rồi cục Tài chính địa khu gọi điện đến, nói là trên tỉnh cấp cho thị trấn chúng ta hơn bốn trăm ngàn, bảo chúng ta cử người lên làm thủ tục, là tiền có thể trực tiếp đến phòng Tài chính chúng ta.

- Vậy à, vậy thì tốt quá.

Cao Khiết vui mừng quá đỗi