Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 392: Thỏa hiệp và cân bằng




Tòa nhà Thành ủy Hồng Châu là chỗ ở của Bí thư Thành ủy Cao Hưng Hán.

Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ cùng mẹ của Cao Khiết đang xem TV.

Cao Khiết đến tỉnh tham dự một hội nghị của sở Tài chính. Chủ sự lúc nãy vốn an bài liên hoan, nhưng Cao Khiết lại mượn cớ chạy trốn. Theo ;nhân chứng; nói, Phó Chủ tịch thị xã xinh đẹp quyến rũ không gì sánh bằng đã được một cái xe đạp rước đi. Một chàng thanh niên đẹp trai phong độ cưỡi một chiếc xe đạp đã đem nữ Phó Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa chạy đi mất.

Điều này khiến ;nhân chứng; vô cùng kinh hãi.

Đây là tình huống kỳ quái gì vậy?

Còn hoài nghi mình nhìn hoa mắt.

Chẳng lẽ nữ Phó Chủ tịch thị xã trẻ tuổi nhất trong toàn tỉnh đang yêu?

Thật không thể tin nổi!

Phỏng chừng cái tin tức sẽ trở thành tin tức nổi bật nhất trong bữa tiệc hội nghị tài chính và kinh tế, không biết sẽ kích khởi bao nhiêu người gợn sóng trong lòng.

Khi tới tỉnh, chỉ cần thời gian có thể, Cao Khiết bình thường đều về nhà cùng cha mẹ ăn cơm, tận hiếu đạo. Nhưng khi về nhà lại không thấy bóng dáng Cao Hưng Hán đâu. Mẹ của Cao Khiết nói ông đi họp ở tỉnh rồi.

Hỏi là họp cái gì, mẹ của Cao Khiết lắc đầu không biết. Bà bình thường không có hỏi qua việc này. Là đại lãnh đạo, luôn phải tham dự hội nghị, xong rồi thì yến tiệc, không thì làm báo cáo. Mẹ của Cao Khiết cũng từng ;cố gắng;, muốn tìm hiểu rõ ràng “hành tung” của chồng mình. Nhưng không được bao lâu thì cũng bất đắc dĩ buông tha cho. Điều này thật sự là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Có một thời điểm, ngay cả bản thân lãnh đạo cũng không rõ tối nay mình sẽ ăn cơm ở chỗ nào, làm sao mà có thể cung cấp tin tức chuẩn xác cho người nhà.

Cao Khiết nhìn về phía Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ mặc dù vẫn là học viên khóa học Thanh niên xuất sắc của trường Đảng Tỉnh ủy, đối với hướng đi của cao tầng thật ra rất rõ ràng. Hắn nói cho Cao Khiết biết, có thể là hội nghị Bí thư Tỉnh ủy mở rộng, nghiên cứu và thảo luận vấn đề xử lý vụ án Trương Bảo Lực giả thần giả thánh của Long Hổ quan núi Kim Ngô.

Vụ án phát sinh ở thành phố Hồng Châu, lúc ban đầu là do cục Công an thành phố Hồng Châu điều tra và giải quyết, hiện giờ tuy rằng đã do sở Công an tỉnh trực tiếp tiếp nhận, nhưng khi nghiên cứu biện pháp xử lý thì nhất định phải mời Cao Hưng Hán tham gia.

Trong vụ án này, Vinh Khải Cao cũng không tham dự. Liên lụy đến cán bộ lãnh đạo cao cấp nhiều lắm, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Vinh Khải Cao nếu ;càn cương độc đoán; đưa ra quyết định, nếu chẳng may có người không phục, ngay cả Vinh Khải Cao cũng sẽ bị phiền toái.

Nhất là Cao Hưng Hán.

Trong mắt các lãnh đạo Tỉnh ủy khác, Cao Hưng Hán là ;người khởi xướng; việc này. Cuối cùng như thế nào xong việc, không nghe ý kiến của ông quả thật là không thể thực hiện được.

Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ và mẹ của Cao Khiết dùng qua bữa tối, một nhà ba người ngồi vây quanh xem TV. Cao Khiết thỉnh thoảng cùng mẹ hoặc bạn trai nói thầm vài câu, cũng là vui vẻ hòa thuận.

Khi vừa mới về đến nhà, Cao Khiết ăn mặc vô cùng chính thức, chiếc áo lụa màu trắng, quần tây màu đen, giày da cũng màu đen, trang điểm một lớp phấn mỏng, xinh đẹp đoan trang, khí độ nghiễm nhiên. Mẹ của Cao Khiết đối với cái này rất hài lòng. Ai ngờ về đến nhà, Cao Khiết liền thay đổi trang phục hải quân ca rô, áo phông màu xanh, váy ngắn đến đầu gối, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, đôi tuyết lê ở trước mắt Phạm Hồng Vũ lúc ẩn lúc hiện.

Phạm Hồng Vũ trong lòng lập tức có chút khác thường.

Mẹ của Cao Khiết lặng lẽ trừng mắt nhìn con gái vài lần nhưng Cao Khiết đều nhăn mặt, không chịu đổi.

Đường đường là Phó Chủ tịch thành phố, còn thể thống gì nữa?

Tuy nhiên thấy con gái và Phạm Hồng Vũ kề cùng một chỗ, trò chuyện vui vẻ, mẹ của Cao Khiết cũng chỉ đành tùy vào cô. Rốt cục nhìn thấy con gái bảo bối của mình cũng giống như những cô gái bình thường khác, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tình yêu, mẹ của Cao Khiết trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Trước kia còn thật lo lắng cô không có để mắt đến ai, sợ là phải vĩnh viễn không gả được con gái rồi.

Tiểu Phạm người này, thật là có chút bản lĩnh.

Mọi người nói chuyện vui vẻ, thời gian vô tình đã đến hơn chín giờ, mẹ của Cao Khiết đã xem xong bộ phim truyền hình nhiều tập mà còn chưa thấy Cao Hưng Hán về nhà.

Cao Khiết đưa tay nhìn đồng hồ một cái, lông mày khẽ nhíu lại, nói:

- Cuộc họp này diễn ra tới khi nào đây? Ba sao chưa về nhỉ?

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.

Mẹ của Cao Khiết nói:

- Ai, Tiểu Khiết, mẹ nói với các con, các con bình thường không ở nhà, mẹ sợ nhất là ba con đi họp buổi tối. Cuộc họp không bao giờ kết thúc đúng giờ, không cần nói bây giờ mới chín giờ, cho dù đến mười hai giờ cũng chưa chắc đã kết thúc.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cô, phỏng chừng lúc này sẽ không còn lâu nữa.

- Vì sao?

Cao Khiết hỏi.

- Bởi vì các phương diện ý kiến cơ bản đều đã nhất trí. Mọi người cứ theo đó mà làm.

- Nhất trí này sợ là không có dễ dàng đạt thành như vậy?

Hội nghị này nhất định là ;gian nan; đây, dính đến nhiều mặt nhạy cảm. Cao Khiết tuy rằng ở Ngạn Hoa xa xôi nhưng cũng nghe nói một ít tình huống ở núi Kim Ngô. Trên thực tế, mấy ngày nay, nói khoa trương một chút, quan trường toàn tỉnh từ trên xuống dưới đều chú ý tới hướng đi của vụ án này. Bởi vì làm không tốt sẽ phát sinh tẩy bài trong quan trường.

Phạm Hồng Vũ cười, nói:

- Thời cơ không đúng, tất cả mọi người có thể khá khắc chế, ai cũng không muốn làm lớn.

Hùng Diễm Linh còn tự mình gọi điện thoại cho hắn, lời nói còn chưa rõ ràng sao? Cao tầng đánh cờ dư ba chưa bình, ván cờ mới lại rớt màn che. Lúc này ở dưới làm ra động tĩnh lớn như vậy, đặc biệt là không khôn ngoan. Không nghĩ qua cũng sẽ bị đại nhân vật siêu cấp lợi dụng, trở thành con tốt đầu tiên trong ván cờ của cao tầng chính trị.

Hậu quả thật sự có thể rất xấu.

Đang khi nói chuyện, dưới lầu vang lên tiếng động cơ ô tô.

Cao Khiết nhảy dựng, kêu lên:

- Ba về rồi!

Chiếc xe Volga kiểu cũ tiếng còi của nó khác với những loại xe còn lại, Cao Khiết nghe quen, vừa lọt vào tai là có thể phân biệt ra được.

Chỉ chốc lát, Cao Hưng Hán dưới nách mang theo cặp công tác, bước vào trong nhà.

- Ba!

Cao Khiết mang theo điểm nhảy bắn ý tứ chạy tới, kéo lại Cao Hưng Hán thủ.

- Tiểu Khiết?

Cao Hưng Hán hiển nhiên không nghĩ tới con gái lại về nhà, cũng biểu lộ sự ngạc nhiên và vui mừng.

Phạm Hồng Vũ tiến lên, tiếp nhận cặp công văn của bố vợ tương lai. Dựa vào động tác lưu loát này mà nói, Trưởng phòng Phạm đã ngày càng có đủ tư cách làm thư ký rồi.

- Ba, họp lâu như vậy có mệt không? Ba ngồi xuống đi, con đi pha trà cho ba.

Mẹ của Cao Khiết cũng đứng dậy hỏi:

- Lão Cao, ăn cơm chiều chưa?

Cao Hưng Hán cười, nói:

- Ăn rồi!

Có đôi khi công tác bận quá Cao Hưng Hán không trở về nhà ăn cơm, mà ngay tại nhà ăn nhỏ của cơ quan ăn một miếng.

- Ba, ba uống nước đi. Tình huống như thế nào vậy? Có phải hay không đem những người kia bắt lại?

Cao Khiết hai tay đưa nước trà cho cha, có chút ít hưng phấn hỏi.

- Bắt? Ai nói với con hay sao?

Cao Hưng Hán không khỏi ngạc nhiên, lập tức nhìn về phía Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ nhún vai, mở ra hai tay cho thấy ngộ tính chính trị của mình, tuyệt không thấp đến như vậy.

Cao Hưng Hán lại nhìn con gái, đang muốn mở miệng nói chuyện, Cao Khiết lại đoạt đằng trước, bĩu môi nói:

- Ba, con biết ba muốn phê bình con không có tính mẫn cảm chính trị. Kỳ thật, con chính là ôm một hy vọng, nhưng hiện tại xem ra, một tia hy vọng này cũng đã tan vỡ. Lại là đấu tranh chính trị mà thôi! Chính trị là một giỏ, cái gì cũng có thể bỏ vào bên trong. Muốn con nói, Tỉnh ủy không thể nhận thức việc thật sự xử lý một đám quan liêu sao? Mỗi lần đều là thỏa hiệp, thỏa hiệp tái thỏa hiệp, một chút ý tứ không có.

Phạm Hồng Vũ liền hướng Cao Khiết nháy mắt.

Trước mặt Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy mà thẳng thắn phê bình ;chính trị;, đây không phải cố ý tìm mắng sao?

Không ngờ lần này, thần cơ diệu toán Gia Cát chi sáng Trưởng phòng Phạm lại tính sai, Cao Hưng Hán vẫn không phê bình con gái, ngược lại ngơ ngác một chút rồi khẽ thở dài.

Từ bản chất Cao Khiết chính là di truyền tính cách của Cao Hưng Hán, rõ ràng thân ở ;trong cục;, lại tổng muốn kiên trì lập trường của mình, mỗi khi lý tưởng cùng sự thật đụng nhau, đó chính là lúc Cao Hưng Hán rối rắm nhất.

Mẹ của Cao Khiết cũng nhìn ra chồng mình khác thường, vội nói:

- Tiểu Khiết, ba của con vừa mới trở về, để ông ấy nghỉ ngơi một chút, đừng nói tới công việc nữa.

Cao Khiết bừng tỉnh.

Mình ;bức bách; cha là không đúng. Lần này Cao Hưng Hán vì Phạm Hồng Vũ quả quyết ra tay vuốt râu hùm Viên Lưu Ngạn, xem như đảm phách mười phần rồi. Kể từ đó chẳng khác gì khiến Viên Lưu Ngạn “thù hận tới chết;, sau này sẽ làm khó ông!

- Ba, con xin lỗi!

Cao Khiết ngồi xuống bên cạnh Cao Hưng Hán, khoác lên cánh tay của ông, nũng nịu nói.

Cao Hưng Hán vỗ tay con gái, khẽ mỉm cười, nói:

- Không có gì, con có thể kiên trì lý tưởng của mình, kiên trì nguyên tắc của mình, ba thật cao hứng.

Cao Hưng Hán vẫn luôn cố gắng vì đứa con mà tạo ra một tấm gương. Hơn nữa, rất hiển nhiên, ông làm được rất tốt. Cao Khiết và Cao Dũng hai chị em, đều rất ưu tú.

Phạm Hồng Vũ ở một bên cười nói:

- Rome không phải một ngày được xây dựng xong đâu. Quá mau cầu thành, ngược lại sẽ hỏng việc. Bất kể như thế nào, quyền chủ động là ở mình.

Lần này, bởi vì đủ loại nguyên nhân, tựa như Hùng Diễm Linh nói, có thể giải quyết xong một ;vụ án hình sự bình thường”, nhưng cũng không phải hoàn toàn là không có thu hoạch. Ván cờ chính trị vốn chính là thỏa hiệp lẫn nhau. Nếu Vưu Lợi Dân và Cao Hưng Hán nhượng bộ, Viên Lưu Ngạn, thậm chí Bí thư Vinh cũng nhất định sẽ nhượng bộ.

- Con đường của cậu phỏng chừng có thể lập dự án rồi.

Cao Hưng Hán liếc mắt nhìn con rể một cái, thản nhiên nói.

Phạm Hồng Vũ không khỏi gãi đầu, tuy nhiên ngẫm lại, vì thúc đẩy đường cao tốc Hồng Nam lập dự án, hắn đúng là hạ lớn tiền vốn, đem toàn bộ gia sản đều để lên không nói, còn dự chi ;lợi tức; sau này. Ngang nhiên hướng Viên Lưu Ngạn ;khai chiến;, cũng không phải ai cũng dám làm như vậy.

- Ba, người khác coi như xong, còn cái tên Trịnh Mỹ Đường kia, con thật sự là không quen nhìn. Keo kiệt lốp bốp, chẳng có nửa điểm khí độ?

Cao Khiết chu cái miệng nhỏ nhắn, rất khinh thường nói.

Biểu hiện của Trịnh Mỹ Đường, thật sự là khó trèo lên được sự thanh nhã, không ngờ lại đối phó với bài luận văn của Phạm Hồng Vũ. Thủ đoạn này thật sự bỉ ổi, thực làm cho người ta cười đến rụng răng.

- Anh ta? Anh còn không thèm nhớ anh ta nữa là.

Phạm Hồng Vũ cười lạnh một tiếng, thần thái so với Cao Khiết còn khinh thường hơn.

Ở sâu trong nội tâm của Trưởng phòng Phạm, Trịnh Mỹ Đường quả thật còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của hắn.