Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 398: Đăng tin phải chú ý hoàn cảnh




- Hầu tổng, tới khá đường đột, mong thứ lỗi.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.

Hầu Vĩnh Kiện cười theo, nói:

- Trưởng phòng Phạm khách khí rồi…Trưởng phòng Phạm đích thân đến tòa soạn chúng tôi chỉ đạo công tác, chúng tôi cầu còn chẳng được ấy chứ, không tiếp đón từ trước, thất lễ thất lễ, mong trưởng phòng Phạm bỏ quá cho.

Hôm nay Phạm Hồng Vũ nếu như đại diện cho Chủ tịch tỉnh đến, cũng giống như Trịnh Mỹ Đường là để “thị sát công tác” thì Hầu Vĩnh Kiện có lẽ cũng không phải căng thẳng như vậy. Nhưng Phạm Hồng Vũ rõ ràng không phải đến vì công sự, mà là vì Bành Na, cái này khá phiền toái rồi đây.

Hầu Vĩnh Kiện cũng rất tinh tường, làm sao có thể không nhận ra được, càng như vậy thì càng khó xử lý.

Bề ngoài thì Phạm Hồng Vũ vẫn khách khí đấy, nhưng ai biết được sau này liệu hắn có giở trò gì hay không?

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Hầu tổng quá khách khí rồi, tôi đến đây là thăm bạn, thật không khéo, Na Na phạm chút sai lầm, tôi muốn đến để nói lời xin lỗi.

Lời này thật sự là khiến cho Hầu Vĩnh Kiện sợ hãi.

Thư ký Phạm bất mãn, không ngờ đã đến mức như vậy, trực tiếp khởi binh hỏi tội.

Chỉ không biết tằng hắn và Bành Na có phải người yêu hay không mà thôi.

- Cái này…cái này, ha ha, chỉ là hiểu lầm thôi…đồng chí Bành Na, cái đó, chưa gọi là sai lầm được. Bài viết hôm đó đã trải qua xét duyệt, không vấn đề gì. Chủ yếu là….một số cán bộ Tỉnh ủy cảm thấy không ổn, yêu cầu chúng tôi sau phải phải chú ý một chút. Tòa soạn vẫn rất coi trọng tiểu Bành, đồng chí này tuổi còn trẻ, có năng lực, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm…cho nên, chúng tôi yêu cầu đối với cô ấy cao hơn các đồng chí khác một chút.

Hầu Vĩnh Kiện trên trán đã lấm mồ hôi, cũng không dám lau, miệng lắp bắp nói.

Phạm Hồng Vũ cười cười, khoát tay nói:

- Hầu tổng, ông hiểu lầm ý của tôi rồi. Giai đoạn hiện tại, thời điểm đưa tin phải nắm chắc phương hướng. Na Na tuy rất tàu năng nhưng dù sao vẫn còn trẻ, tham gia công tác chưa được lâi, kinh nghiệm thực tế vẫn thiếu rất nhiều. Hầu tổng và tòa soạn yêu cầu nghiêm khắc với cô ây cũng là điều nên làm, cũng là để tốt cho cô ấy mà. Na Na, sau này, khi đăng bài thì phải chú ý một chút, hiểu chưa.

Câu cuối này là nói với Bành Na.

Bành Na vội gật đầu, nói:

- Em biết rồi, sau này nhất định sẽ chú ý.

Thật ra luận tuổi tác, hắn không lớn hơn Bành Na bao nhiêu, nhưng “ra vẻ” nói như vậy một chút thì dù là Hầu Vĩnh Kiện hay Chủ nhiệm Lang ai cũng không cảm thấy quái dị.

Tự nhiên vẫn là thân phận “đại thư ký Chủ tịch tỉnh” đang “tác quái”.

Bất luận Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi thế nào, nhưng hắn có thể ngồi lên được vị trí đó thì đều có tư cách nói chuyện với giọng điệu như vậy.

Phạm Hồng Vũ lại chuyển hướng sang Hầu Vĩnh Kiện, mỉm cười nói:

- Hầu tổng, nếu hiểu lầm đã được làm sáng tỏ rồi thì tôi không quấy rầy công tác của anh nữa, hôm nay cáo từ tại đây, lần sau có cơ hội sẽ thỉnh giáo Hầu tổng tiếp.

Nói xong liền đứng dậy.

Hầu Vĩnh Kiện và Bành Na cũng vội đứng dậy theo.

Hầu Vĩnh Kiện cẩn thận nói:

- Trưởng phòng Phạm cứ yên tâm, quả thật chỉ là hiểu lầm mà thôi, chúng tôi tuyệt không cố ý nhằm vào Bành Na…một cán bộ trẻ tuổi có năng lực như vậy, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của chúng tôi.

- Được, tôi thay mặt cô ấy cảm ơn Hầu tổng, lúc khác có thời gian mời Hầu tổng uống rượu sau.

Phạm Hồng Vũ khách khí nói, giọng điệu tương đối thành khẩn.

Hầu Vĩnh Kiện khẽ thở phào một cái, nhìn vẻ mặt Phạm Hồng Vũ không giống giả bộ lắm. Hôm nay hắn đến đây để can thiệp cho Bành Na, trực tiếp “dọa” cho Trịnh Mỹ Đường phải bỏ về, khiến cho bản thân Hầu Vĩnh Kiện phải mướt mồ hôi, có lẽ như vậy đã đủ.

Trong quan trường, chỉ cần không phải là “thù hận đến chết” thì rất ít khi “truy sát đến cùng”.

Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ trước mặt Chủ nhiệm Lang và Bành Na mời ông ta đi uống rượu, hẳn là cũng không phải câu nói khách khí. Hầu Vĩnh Kiện trong quan trường lâu năm, nên khả năng nhìn người cũng rất tinh chuẩn. Phạm Hồng Vũ tuy rằng đã là thư ký của Chủ tịch tỉnh nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, lại mới từ cơ sở lên, trên tỉnh vẫn chưa nhiều bạn bè, và đây là lúc để hắn kết giao bằng hữu. Hầu Vĩnh Kiện không coi nhẹ mình, tự nhận thân là tổng biên tập báo tỉnh, cũng có đủ tư cách để Phạm Hồng Vũ kết giao.

Nếu Bành Na đúng là bạn gái của Phạm Hồng Vũ thì Phạm Hồng Vũ càng không c

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Hầu Vĩnh Kiện cơ bản yên lòng, trên mặt tươi cười, khách sáo bắt tay Phạm Hồng Vũ, tiễn ra tận cửa.

Chủ nhiệm Lang tự nhiên đi theo sau, liên tục cúi đầu.

Làm chủ nhiệm ở tòa soạn báo, lão Lang chính thức là cán bộ cấp cục trưởng, luận cấp thì còn trên cả Phạm Hồng Vũ. Nhưng quyền lực thật sự thì chủ nhiệm ở tòa soạn báo sao có thể so sánh được với thư ký của Chủ tịch tỉnh được?

Phạm Hồng Vũ nếu như mang thù thì quả thật Chủ nhiệm Lang sẽ không chịu đựng nổi.

- Tổng biên tập, cái này…

Đợi Phạm Hồng Vũ và Bành Na đi hẳn, Chủ nhiệm Lang mới thu lại nụ cười trên mặt, quay sang Hầu Vĩnh Kiện, vô cùng lo âu;

- Chủ nhiệm Trịnh thì sao…

Hầu Vĩnh Kiện lắc đầu nói:

- Không sao, việc này dừng ở đây, tìm một cơ hội để bồi thường cho tiểu Bành một chút.

- Nhưng tổng biên tập, thư ký Trịnh vừa nói, là Bí thư Viên…

Chủ nhiệm Lang còn đang lo lắng, nhỏ giọng nói.

Câu nói chưa dứt lời, đã bị ánh mắt nghiêm nghị của Hầu Vĩnh Kiện nhìn chằm chằm. Có thể thấy được, Hầu Vĩnh Kiện thật sự là có chút không vui, Chủ nhiệm Lang liền giật mình kinh hãi.

Tuy nhiên Hầu Vĩnh Kiện không nói thêm điều gì, cũng chưa từng phát hỏa với Chủ nhiệm Lang.

Con người Chủ nhiệm Lang này, nghe lời thì rất nghe lời, nhưng tầm mắt và đầu óc còn hơi kém một chút. Không nhìn thấy vẻ run sợ của Trịnh Mỹ Đường khi đối mặt với Phạm Hồng Vũ sao? Ai mạnh ai yếu không phải nhìn là biết ngay hay sao?

Chủ tịch tỉnh cũng tốt, Phó Bí thư Thành ủy cũng tốt, nói cho cùng vẫn l;à thực lực quyết định tất cả.

Nếu không phải Phạm Hồng Vũ dùng thủ đoạn khiến Trịnh Mỹ Đường kinh sợ thì Thư ký Trịnh đường đường là Phó chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy, chẳng lẽ lại sợ một hậu sinh mới hơn hai mươi tuổi như thế?

Phạm Hồng Vũ đến Trịnh Mỹ Đường còn có thể xử lý được thì Hầu Vĩnh Kiện có dám đắc tội không?

Nhưng những đạo lý này, không cần phải phân trần tỉ mỉ với Chủ nhiệm Lang. Sở dĩ Hầu Vĩnh Kiện trọng dụng Chủ nhiệm Lang chủ yếu là vì y rất nghe lời, trung thành và tận tâm với mình. Nếu không may về sau càng ngày Chủ nhiệm Lang càng lợi hại thì có nghe lời và tận tâm như thế hay không thì rất khó nói.

Nuôi một con chó là để giữ nhà, chứ không phải để một ngày nào đó cắn lại chủ nhân.

- Nhớ kỹ, phải nắm chắc thời gian, bồi thường chút gì đó cho Tiểu Bành.

Hầu Vĩnh Kiện dặn một câu, đây mới là “chỗ hiểm”

Chủ nhiệm Lang gật đầu nói:

- Vâng, tổng biên tập, hay là tăng lương cho cô ấy nhỉ?

Hầu Vĩnh Kiện sửng sốt, trầm ngâm một chút, gật gật đầu.

Theo ý tứ của Hầu Vĩnh Kiện, là muốn bình tiên tiến cho Bành Na, chủ yếu là cho cô vinh dự. Chủ nhiệm Lang chuyên phụ trách công tác mang tính sự vụ, tất cả mọi việc đều phải nhìn từ “lợi ích thực tế”. Cẩn thận ngẫm lại, chủ ý này của Tiểu Lang cũng không tệ, nói cho cùng Bành Na chỉ là một cô gái, đối với con gái mà nói, mỗi tháng được lĩnh thêm vài đồng tiền lương, dường như càng có lực hấp dẫn hơn so với việc được bình chọn tiên tiến.

Hơn nữa, tăng tiền lương và bình chọn tiên tiến cũng không mâu thuẫn với nhau. Tăng lương trước, cuối năm bình tiên tiến, chẳng phải là rất tốt sao?

Phải làm như vậy thì Trưởng phòng Phạm mới thấy được thành ý của mình.

- Anh, cảm ơn anh.

Đi đến góc rẽ, chung quanh không có người, Bành Na liền đứng lại, nhìn Phạm Hồng Vũ, hạ giọng nói.

Phóng viên Bành lúc này, mặt đỏ bừng như gấc chính, khóe mắt cũng đỏ, nước mắt vẫn còn chưa khô.

Bành Na vốn ủy khuất, gọi điện cho Phạm Hồng Vũ cũng chỉ để kể lể, giải phóng nỗi ủy khuất trong lòng, không nghĩ rằn Phạm Hồng Vũ lại xuất hiện ở tòa soạn như vậy. Nếu không có hắn đến kịp thì hôm nay chắc chắn Bành Na sẽ không thể chịu đựng nổi, Hầu Vĩnh Kiện vì lấy lòng Trịnh Mỹ Đường thế nào cũng bắt cô phải giáp mặt kiểm điểm.

Phạm Hồng Vũ cười nói, giơ tay lau giọt nước mắt còn vương trên mí mắt cô, thở dài nói:

- Na Na, thật ra Hầu tổng phê bình em là đúng, tuy rằng theo nguyên tắc mà nói, đăng tin tức phải chân thực khách quan, nhưng trong thực tế không phải lúc nào cũng thế được. Nhất là ở trong nước, truyền thông nhất định phải phục vụ cho hoàn cảnh chung. Vụ án ở núi Kim Ngô, không hề đơn giản như em nghĩ, trong đó còn rất nhiều điều phức tạp. Hôm lên núi, thật ra anh đã nhắc nhở em, phải đưa nhiều mặt chính diện một chút.

Bành Na liên tục gật đầu, miệng lại nói:

- Nhưng, vạch trần chân tướng cũng là trách nhiệm của truyền thông mà…

Phạm Hồng Vũ gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, giọng điệu có chút nghiêm túc, nói:

- Em nói có lý, nhưng em phải nhớ rằng, muốn làm một phóng viên tốt, đầu tiên phải học được cách tự bảo vệ mình, đừng để lúc nào anh cũng phải lo lắng vì em.

- Vâng, em nhớ kỹ rồi.

Bành Na ngoan ngoãn đáp, khẽ cắn đôi môi kiều diễm, tim trong lồng ngực lại nhảy loạn lên.

Cảm giác được sủng ái chiều chuộng thật tốt.

Hơn nữa người sủng ái chiều chuộng cô lại là người đàn ông trong lòng cô thích nhất và sùng bái nhất.<br