Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 593: Trịnh Mỹ Đường dính vào




Không đợi Lâm Vũ Tường lên tiếng nói chuyện, Tạ Hậu Minh đã mở miệng:

- Tôi thấy vụ án của Cát Đại Tráng không cần vất vả đồng chí của Ủy ban Kỷ luật rồi. Nếu tình huống là thật, Cát Đại Tráng cũng đã vi phạm hình luật, tôi đề nghị, trực tiếp làm theo quy trình tư pháp. Do viện kiểm sát trước tiên tham gia, liên hợp với đồng chí công an, đào sâu điều tra.

Lục Cửu kinh ngạc hỏi ngược lại:

- Trực tiếp đi theo trình tự tư pháp?

- Đúng, Cát Đại Tráng bị tình nghi tham ô nhận hối lộ, bao che lưu manh, tra tấn bức cung, tác phong sống hủ bại, sa đọa, không có cái nào là không vi phạm kỷ luật, trái pháp luật cả. Cho dù hiện tại Ủy ban Kỷ luật tiếp nhận điều tra, cuối cùng cũng phải đi theo trình tự tư pháp, phải do tòa án phán quyết. Chi bằng tiết kiệm nhân lực, vật lực, trực tiếp do viện kiểm sát trước tiên làm điều tra.

Lục Cửu liền trầm ngâm.

Tạ Hậu Minh trong lòng rốt cuộc nghĩ thế nào, Lục Cửu rất minh bạch. Ủy ban Kỷ luật huyện không phải là phạm vi thế lực của Tạ Hậu Minh. Lâm Vũ Tường và Lục Cửu quan hệ lại càng thêm chặt chẽ. Vụ án của Cát Đại Tráng giao cho Ủy ban Kỷ luật xử lý, Tạ Hậu Minh sẽ không nắm chắc trong tay. Trực tiếp đi theo quy trình tư pháp, mặc dù Lý Văn Hàn đã phản bội, nhưng Viện kiểm sát và tòa án, Tạ Hậu Minh vẫn có thể quản được. Tạ Hậu Minh vốn muốn nắm vụ án Cát Đại Tráng trong tay.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, Cát Đại Tráng và Tạ Hậu Minh trong nhà có chút qua lại. Nếu chẳng may Cát Đại Tráng ở Ủy ban Kỷ luật nói xằng nói bậy, khiến Tạ Hậu Minh liên lụy vào, vậy thì càng khó coi.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều cẩn thận, cả đám ngồi nghiêm chỉnh, bày ra một bộ việc không liên quan đến mình.

Nói thật, việc này dính đến Tạ Hậu Minh, làm không tốt sẽ đắc tội với ông ta.

Lục Cửu nhìn Lâm Vũ Tường.

Lâm Vũ Tường hơi bất đắc dĩ, nhưng rồi không thể không nói:

- Chủ nhiệm Tạ, trước mắt vấn đề của Cát Đại Tráng, là do tổ kiểm tra kỷ luật của phòng công an báo lên. Một số tình huống cũng chỉ là sơ hạch. Có lẽ nhất định sẽ không nghiêm trọng như vậy. Tôi thấy Ủy ban Kỷ luật nên kiểm tra trước một chút, đem những khu vi phạm kỷ luật và làm trái pháp luật tách ra, như vậy cũng có thể tiết kiệm một chút tinh lực và thời gian cho các đồng chí ở cơ quan pháp luật.

Lâm Vũ Tường thật không muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này. Rõ ràng là không có nửa phần ưu đãi, chỉ có chỗ hỏng, làm gì mà phải ôm vào mình?

Nhưng Lục Cửu rất rõ ràng muốn Ủy ban Kỷ luật tiếp nhận vụ án này, hoàn toàn nắm trong tay tiến trình của Cát Đại Tráng. Là “đồng minh” của Lục Cửu, y nhất định phải phối hợp.

Tạ Hậu Minh khóe miệng nhếch lên, tính là một nụ cười với Lâm Vũ Tường:

- Cảm ơn Chủ nhiệm Lâm đối với cơ quan chính trị pháp luật đã quan tâm và thông cảm. Hiện tại toàn bộ cơ quan công an huyện đang muốn làm ra một đợt chỉnh đốn lớn. Vụ án của Cát Đại Tráng, ta thấy nên áp dụng theo nguyên tắc, sớm định ra án, coi như là cấp cho các đồng chí công an khác làm ra cảnh cáo. Bí thư Lục, Chủ nhiệm Lâm, tôi hy vọng Huyện ủy có thể duy trì hệ thống công tác chính trị pháp luật của chúng ta.

Chiếu theo ý tứ này, nếu Lục Cửu kiên trì tiếp nhận vụ án của Ủy ban Kỷ luật, chính là không ủng hộ công tác của hệ thống chính trị pháp luật.

Lục Cửu cười nói:

- Chủ nhiệm Tạ, công tác của hệ thống chính trị pháp luật, Huyện ủy cho tới bây giờ vẫn rất ủng hộ. Vụ án này, cũng là quy trình kiểm tra kỷ luật chứ không phải quy trình tư pháp. Hiện tại, tổ kiểm tra kỷ luật của phòng công an huyện đã đem tài liệu báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật, như vậy thì do Ủy ban Kỷ luật tiếp nhận điều tra cũng là có thể. Như Chủ nhiệm Lâm đã nói, Cát Đại Tráng hành vi vi phạm kỷ luật, vi phạm pháp luật, nếu chuyển giao cho cơ quan tư pháp thì chính là sự ủng hộ mạnh mẽ đối với công tác hệ thống chính trị.

Tạ Hậu Minh qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay vẫn đối nghịch với Lục Cửu. Lục Cửu đã sớm nhìn ông ta không thuận mắt, muốn tìm cơ hội thích hợp để gõ hắn. Hiện tại tuy rằng không rõ ràng lắm rốt cuộc Cát Đại Tráng và Tạ Hậu Minh có liên quan gì đến nhau hoặc có lý do gì sâu đậm hay không, nhưng suy từ lý do Tạ Hậu Minh kiên trì muốn hệ thống pháp luật chính trị quản lý vụ án của Cát Đại Tráng để phân tích thì có lẽ là thật sự có liên lụy.

Đương nhiên, cho dù Cát Đại Tráng và Tạ Hậu Minh có liên quan gì đến nhau, thì Lục Cửu cũng không có ý định ban số chết cho Tạ Hậu Minh. Dù sao Tạ Hậu Minh cũng đã năm mươi bảy, năm mươi tám tuổi, lập tức lui về tuyến hai rồi, ở bộ máy Huyện ủy Vân Hồ tư cách già nhất. Thân là Bí thư Huyện ủy mà lại ra tay đối phó độc ác một đồng chí lão thành như vậy thì sẽ lưu lại ấn tượng lòng lang dạ sói trong lòng mọi người.

Gõ ông ta, khiến ông ta nhận ra không cần phải luôn cậy già lên mặt, vậy là đủ rồi.

Bí thư Lục hiện tại không cần mở mang bờ cõi, mà là giữ gìn cái đã có. Y đã có ba năm làm Chủ tịch huyện, hai năm làm Bí thư Huyện ủy, chỉ cần đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy một cách yên ổn, qua một hai năm, tạo dựng được thành tích thì sẽ đem mâu thuẫn giữa huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương đè xuống. Đến đúng thời điểm thì có thể quan thăng một cấp, đi lên cương vị lãnh đạo rất cao.

Tạ Hậu Minh lại sa sầm nét mặt:

- Bí thư Lục, tôi vẫn kiên trì ý kiến của mình.

Đây là điểm mấu chốt của lão Tạ, không thể lui được nữa.

Lục Cửu sắc mặt cũng hơi trầm xuống, lập tức khôi phục lại như bình thường, ánh mắt đảo qua những đồng chí khác, cuối cùng dừng lại trên mặt Phạm Hồng Vũ, mỉm cười nói:

- Chúng ta hãy lắng nghe ý kiến của các đồng chí khác. Chủ tịch huyện Phạm, ý kiến của cậu như thế nào?

Năm vị chính phó Bí thư, Lâm Vũ Tường được xem là người một nhà của Lục Cửu, nhưng Tề Chính Hồng thì không. Vị Phó chủ tịch thường trực huyện này cũng là bướng bỉnh không chịu thuần phục. Lão Triều thì lại có biệt hiệu Triều Thiên Vương, làm người cẩn thận mười phần. Dưới tình huống không muốn đắc tội với Tạ Hậu Minh, lão Triều chắc chắn sẽ không hé răng, Tề Chính Hồng có phụ họa hay không thì cũng không thể nói được.

Nhưng Phạm Hồng Vũ sẽ phải cùng mình đứng cùng một hàng.

Ít nhất trong chuyện này, Lục Cửu tin tưởng Phạm Hồng Vũ và y là mục tiêu nhất trí.

Căn cứ vào vận mệnh chính trị của huyện Vân Hồ, trên nguyên tắc, Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu hợp tác là có khả năng. Hai người hợp tác, làm tốt công tác của huyện Vân Hồ, đối với song phương cũng đều có lợi.

Tạ Hậu Minh sẽ không hợp tác, chỉ biết đối đầu.

Ông ta dù sao cũng chẳng còn không gian để bay lên, chỉ có thể lui về tuyến hai, cố gắng bảo vệ địa vị thổ hoàng đế của mình, tranh thủ thêm một ít lợi ích. Sau này lui xuống, môn sinh bạn cũ vẫn còn chiếm vị trí quan trọng, cuộc sống sau khi về hưu vẫn có két có vị, uy phong lẫm lẫm. Không giống như các đồng chí lão thành khác, khi về hưu rồi thì ‘trước cửa vắng vẻ xa mã hiếm”.

Uy phong cả dời, Tạ Hậu Minh không muốn đến hồi lão lại thê lương như vậy.

Hiện tại Lục Cửu bảo Phạm Hồng Vũ phát biểu ý kiến, Tạ Hậu Minh khuôn mặt lại càng đen hơn, đốt thêm một điếu thuốc, hung hăng hút.

Luận thủ đoạn đấu tranh chính trị, Tạ Hậu Minh tương đối mà nói, so với Lục Cửu phải thô ráp hơn vài phần, nhưng đầu thì không ngu. Lục Cửu nếu muốn thu thì ông ta cũng có thể thu được.

Phạm Hồng Vũ tiểu nhân âm độc này, làm sao mà có thể giúp Tạ Hậu Minh ông nói chuyện chứ?

Phạm Hồng Vũ đối với nét mặt sa sầm của Tạ Hậu Minh thì làm như không thấy, khẽ cười nói:

- Bí thư Lục, tôi cho rằng, ý kiến của Chủ nhiệm Tạ rất đáng suy xét.

Hả?

Tạ Hậu Minh lập tức mở to mắt, không thể tin được.

Thật đúng là giúp tôi nói chuyện sao?

Lục Cửu ngược lại sắc mặt hơi trầm xuống.

Đồng chí Tiểu Phạm, cậu đang làm gì thế?

Cậu tính lấy lòng cả hai bên à? Điều này sao có thể?

Phạm Hồng Vũ chẳng thèm để ý tới sắc mặt của hai người, tiếp tục nói:

- Căn cứ vào tình huống trước mắt mà xem, vấn đề Cát Đại Tráng rất nghiêm trọng, không chỉ đơn giản là vi phạm kỷ luật mà còn là vi phạm pháp luật nghiêm trọng, đã có thể xem như là phạm tội. Tình huống như vậy, tôi cho rằng dựa theo ý kiến của Chủ nhiệm Tạ là khá thích hợp. Trực tiếp do Viện kiểm sát tham gia đầu tiên, từ trong đó bắt ra những con sâu làm rầu nồi canh, cũng tốt cho việc cảnh tỉnh những đồng chí khác.

Lục Cửu lại một lần nữa trầm ngâm.

Chánh văn phòng Huyện ủy Dương Viễn Vọng không kìm nổi xen vào:

- Chủ tịch huyện Phạm, nói như vậy thì những cán bộ có chức vụ cấp phó phòng trở lên nếu tồn tại vấn đề thì đều do Ủy ban Kỷ luật điều tra trước đấy.

Theo lý, Chánh văn phòng Huyện ủy chỉ có thể dự thính hội nghị công việc Bí thư. Nhiệm vụ của người đó là lĩnh hộ tinh thần hội nghị, quán triệt chứng thực quyết nghị của hội nghị, bình thường không phải là nơi để phát biểu ý kiến của mình.

Tuy nhiên, chủ yếu là dựa vào tính tự giác, nếu Dương Viễn Vọng muốn lên tiếng thì tất nhiên cũng sẽ không ai có ý kiến.

Y dù gì cũng là Ủy viên thường vụ huyện ủy.

Thân là Chánh văn phòng Huyện ủy, trong thời khắc mấu chốt vì Bí thư mà ra mặt nói chuyện cũng là đương nhiên.

Ví dụ như Trần Hà, mặc dù có quan hệ với Lục Cửu vô cùng mật thiết, nhưng ngoài mặt cô phải làm ra vẻ là thân tín của Chủ tịch huyện. Nếu như ý kiến của Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ không gặp nhau thì Trần hà cũng không thể vì ai mà có ý kiến. Công nhiên ủng hộ Lục Cửu thì chống đối Phạm Hồng Vũ, đó là khẳng định không được. Trừ phi cô không còn muốn làm Chánh văn phòng UBND huyện.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:

- Chánh văn phòng Dương, quy định là chết, tình huống cụ thể là sống. Cát Đại Tráng vi phạm pháp luật, tình hình đã rất rõ ràng, trực tiếp đi theo quy trình tư pháp càng thêm thích hợp.

Dương Viễn Vọng đang muốn mở miệng thanh minh vài câu thì tiếng điện thoại ở đâu đột ngột vang lên.

Tất cả các cán bộ tham dự hội nghị sắc mặt đều biến đổi.

Bình thường, điện thoại trực tiếp gọi đến phòng họp nhỏ chỉ có hai loại tình huống. Thứ nhất là ở huyện đã xảy ra chuyện đại sự, cần lập tức hướng lãnh đạo Huyện ủy báo cáo. Thứ hai là có lãnh đạo cấp trên gọi tới.

Thư ký của Lục Cửu vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi nghe.

Lục Cửu khoát tay chặn lại, tự mình đi tới. Nếu thật là lãnh đạo cấp trên gọi điện tới, do thư ký thay mặt tiếp thì không được lễ phép.

- Xin chào…

Lục Cửu cầm lấy ống nghe, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

- Xin chào, xin hỏi là ai vậy? Là đồng chí Lục Cửu à? Tôi là Trịnh Mỹ Đường.

Ngoài dự đoán của mọi người, đầu dây bên kia là giọng điệu ngạo nghễ của Phó bí thư Thành ủy Trịnh Mỹ Đường. Trịnh Mỹ Đường sau khi được điều nhiệm là Phó bí thư Thành ủy, khi gọi điện thoại xuống cho địa khu cấp dưới, cho tới bây giờ đều là giọng điệu như vậy. Hoặc là nói, Trịnh Mỹ Đường lúc còn làm việc tại văn phòng Tỉnh ủy, chỉ cần gọi điện thoại cho cán bộ thành phố Tề Hà thì đều là cái dạng này.

Cái giá thư ký của Viên Lưu Ngạn bày ra mười phần.