Quyến Luyến Sư Sinh Tình

Chương 17: Nguyễn ngọc ôn hương




Bên tai rì rầm những lời nói như đường mật cũng không kém phần ôn nhu kiên định, nó giống như một liều thuốc an thần cực mạnh rót vào trái tim của An Mân, làm cho nàng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Tuổi tác, giới tính có là cái gì chứ, tất cả những thứ đó làm sao có thể so sánh với việc được bên cạnh người mình yêu đi hết cuộc đời này....

An Mân mỉm cười, vươn tay chỉ chỉ vào màn hình đầy những đường cong giá trị:

"Mau khai thật đi, em buôn bán lời được bao nhiêu rồi?"

Vệ Lương cười cười hôn nhẹ lên má An Mân:

"Nếu trừ đi tiền vốn, trong hai năm nay kiếm được chắc cũng khoảng năm mươi, sáu mươi vạn gì đó."

An Mân quay đầu, ánh mắt mở to, đầy vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Vệ Lương một lúc lâu, sau đó cười gian xảo:

"Thì ra chị bắt được một tiểu phú ông à!!"

"Đúng đó, tôi là một tiểu phú ông, vậy nên An Mân chị nên quý trọng tôi một chút. Đi theo tôi đảm bảo có sơn hào hải vị cho chị ăn, hihi!!!"

"Sặc..." An Mân chọt chọt khuôn mặt Vệ Lương:

"Nhìn em đắc ý đến nở lỗ mũi kìa, trước mắt em phải biết lấy việc học làm trọng, chuyện kiếm tiền chờ sau khi tốt nghiệp hãy tính cũng không muộn..."

"An Mân, chị lo cho tôi sao?" Vệ Lương nghiêng đầu nhìn An Mân cười hiền.

"Đương nhiên, không lo mới là lạ. Tiểu Lương Tử nếu như làm việc mệt mỏi, như vậy ai tới hầu hạ bổn cung chứ!!!"

"À À, thì ra là vậy..." Vệ Lương nhảy xuống giường, vẻ mặt gian xảo nhìn chằm chằm An Mân.

"Sao vậy?" Một cảm giác bất an chợt ùa tới.

"Hì hì, Tiểu Lương Tử phải đi tắm cho sạch sẽ thơm tho trước, công chúa điện hạ chờ trong giây lát ta sẽ trở về phụng hầu người thị tẩm..."

"Tên nhóc này, em muốn ăn đòn à!!!"

An Mân đỏ mặt ném một cái gối trong tầm tay về phía Vệ Lương:

"Đêm nay cho em ngủ sô pha.!!!"

"Đừng nha, không cần vậy đâu, sô pha cứng lắm mà lạnh nữa..." Nói xong cũng không chờ An Mân trả lời Vệ Lương đã nhanh chóng phóng vào trong phòng tắm. Để lại một mình An Mân bên ngoài với vẻ mặt ngượng ngùng đỏ ửng, hai bên tai nàng hồng hồng nóng nóng.

Cảm giác lúc này đây so với cái ngày mà Vệ Lương ngủ lại ở nhà nàng sao mà khác nhau nhiều như vậy chứ. Là vì hai người các nàng đã xác định rõ tình cảm dành cho nhau, hay là vì đây là trong nhà của Vệ Lương chứ???

Nhớ tới những lời nói hôm nay của Vệ Lương, nếu nói An Mân không cảm động thì đó là nói dối. Kỳ thật, xét về mặt tính cách, Vệ Lương và Diệp Đình Tri thật ra rất giống nhau.

Một người là chủ nghĩa nữ quyền. một người thì theo chủ nghĩa nam quyền, đều thích nắm chặt mọi thứ trong tay, thích làm mọi thứ theo ý của chính họ. Chỉ khác một điểm, Vệ Lương so với Diệp Đình Tri biết lo lắng cho nàng, biết quan tâm tới cảm xúc của nàng, lo lắng những cảm nhận của nàng nên sẽ không bắt buộc nàng làm gì, mà chỉ âm thầm bảo vệ nàng, vì nàng làm mọi việc.

Đây cũng là nguyên nhân chính làm cho An Mân cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm cũng không kém phần an tâm khi ở bên cạnh Vệ Lương.

Suy nghĩ trong chốc lát An Mân bắt đầu chờ mong, sau này mỗi ngày đều có Vệ Lương cùng nàng vượt qua. Chỉ cần nghĩ tới đây thôi, An Mân đã cảm thấy ngọt ngào khó tả.

"Chị nghĩ cái gì mà cười như hoa loa kèn vậy." Vệ Lương gác đầu lên đầu của An Mân, vòng tay ôm lấy nàng vào lòng.

"Chị đang nghĩ...." An Mân đỏ mặt ép người rúc chặt vào trong lòng của Vệ Lương, cánh tay mơn trớn cánh tay của Vệ Lương đang ôm lấy nàng.

"Cái cô bé tên Hà Hà gì đó, có phải là có tình ý gì với em không?"

"Hà?" Vệ Lương trừng mắt, sau đó lại đột nhiên cười to "Giảng viên An, chị ghen à??"

"Đúng vậy, chị ghen. Không lẽ nhìn người mình yêu tay trong tay cười đùa với cô gái khác chị không có quyền ghen à? Chỉ cần nghĩ tới em cũng cô bé ấy liếc mắt đưa tình là chỉ chỉ muốn giết chết em thôi. Tiểu Lương Tử, chị nghĩ hay là ở trên người em khác một cái dấu hiệu, trên đó viết là:

< Bản cung chuyên dụng, người không liên quan cấm lại gần.> "

Không ngờ An Mân lại thẳng thắn thừa nhận, Vệ Lương vui mừng cúi đầu hôn lên khuôn mặt mềm mại của nàng.

"Ngày mai tôi kêu tiểu Trí xăm lên người tôi dòng chữ "Thuộc về An Mân" có được không?"

"Được thôi, để bản cung nhìn xem xăm lên chỗ nào tốt nhất." Nói xong thì bắt đầu nhìn khắp cơ thể của ai đó.

Hai người hi hi ha ha đùa nháo một lúc, không biết từ lúc nào thì quần áo đã tán loạn bừa bãi, không biết ai bắt đầu nhẹ giọng thở dốc, tóm lại chờ tới lúc Vệ Lương phản ứng được tình hình hiện tại thì An Mân đã bị Nàng đặt dưới người, tóc dài hỗn loạn, vẻ mặt đỏ ửng, dây lưng của chiếc áo ngủ màu trắng đã bị cởi ra, lộ ra bả vai cùng với phong cảnh xuân sắc trước ngực. Thật khiến người khác không thể chịu nổi.

Trong lúc nhất thời, tim đập thình thịch. Vệ Lương chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan, bên dưới thì có cảm giác nóng cháy đến khó chịu. Lại nhìn đôi mắt của người bên dưới Nàng lúc này, có chút kinh hoảng, có chút chờ mong. Cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nồng cháy lên bờ môi mà mỗi đêm Nàng đều khao khát. Đi xuống một chút, cánh cằm thon dài, đôi mắt câu dẫn đào hoa, sống mũi thon nhọn khéo léo.

An Mân nắm chặt lấy áo ngủ của Vệ Lương, nàng dường như quên mất phải kéo lại quần áo của bản thân, che đi cảnh xuân trước ngực. Hơi thở nóng bổng của Vệ Lương phun trên mặt nàng, nó như đốt cháy cả cơ thể nàng, tạo nên những đợt tê dại đến thoải mái. Chưa từng cùng ai gần gũi, lại bị những cảm giác xa lạ này làm cho hưng phấn, đánh sâu vào từng tế bào thần kinh. An Mân có chút mê mang, nàng không còn chút sức lực nào mà phản kháng hoặc là..... nàng căn bản không muốn phản kháng.

Chế trụ cặp môi đỏ mông mê người, nhẹ nhàng mút nhẹ nhàng ma sát. Hương vị ngọt ngào đê mê làm cho Vệ Lương không thể dừng lại. Tay phải xoa nắn ngọn núi đã từ lâu cương cứng, cắn nhẹ khiêu khích khỏa anh đào đỏ tươi chói mắt. An Mân chịu không nổi mà rên nhẹ một tiếng. Vệ Lương cũng nhân cơ hội này mà xâm nhập, cái lưỡi tinh quái của Nàng không ngừng đòi lấy không ngừng cướp đi từng chút từng chút ngọt ngào từ An Mân, công thành phá hào.

An Mân có chút né tránh, lại gợi lên cái ý niệm chiếm hữu mạnh mẽ của Vệ Lương. Giống nhau mềm mại, giống nhau ngôt ngào, hai cái lưỡi dây dưa cùng nhau, quấn quít lấy nhau rồi lại tách ra, quyến luyến, tinh tế mà liếm mọi thứ trong miệng An Mân, cuối cùng còn bồi hồi ngậm lấy bờ môi căng mộng đỏ bừng.

Cho đến khi An Mân cảm thấy có chút khó thở, Vệ Lương mới lưu luyến rời khỏi, đình chỉ cùng nàng gắn bó triền miên, hôn nhẹ lên khóe môi sau đó khéo léo mà ngậm lấy vành tai của An Mân. Đầu lưỡi miêu tả trượt theo vầng khuyết trên tai, ôn nhu mà chuyên chú.

Từng tiếng rên rỉ nho nhỏ vang lên, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng tuy không rộng nhưng rất vững chãi của Vệ Lương, gắt gao nắm chặt như là điểm tựa duy nhất mà nàng có thể nắm được lúc này. Theo từng cái hôn nóng bỏng của Vệ Lương rơi xuống trước ngực, lại ngậm lấy điểm nhạy cảm trên người, An Mân cảm thấy nàng sắp nổ tung.

Ánh mắt mê mang, hai tròng mắt đầy sương, cong người ép chặt vào cơ thể Vệ Lương, càng ngày càng phát ra nhiều hơn tiếng rên rỉ, An Mân đã muốn tới cực hạn. Tay phải từ từ di chuyển xuống bên dưới, đúng như dự liệu, cánh cửa hoa viên đã sớm bị chất lỏng bên trong tràn ra mà ẩm ướt không thôi.

Nơi riêng tư đột nhiên truyền tới cảm giác có dị vật xâm nhập đã gọi trở về chút lý trí còn sót lại của An Mân, kẹp chặt hai chân không cho Vê Lương tiếp tục:

"Vệ Lương......ô....ô...... Không cần....!!!!!"

Vệ Lương nhanh chóng dừng lại mọi động tác, dù vậy ngón tay cũng không có ý rời khỏi nơi đó của An Mân. Hôn lên ánh mắt mê mang, nhẹ nhàng nói:

"Giảng viên An, chị dừng sợ, tôi sẽ không đi vào, chỉ là chị cần phóng thích"

An Mân còn không hiểu ý nghĩa của hai chữ "phóng thích" mà Vệ Lương nói tới thì ngón tay kia đã ở hoa viên của nàng di chuyển, vừa xoa vừa chạm. Không có đi vào mà chỉ ở bên ngoài bồi hồi khiêu khích.

"Vệ Lương...... Ân...... Ân...... A......"

Theo động tác của người nó ngày ngày càng nhanh, hoa viên cũng càng ngày càng mãnh liệt không ngừng tràn ra dịch thể. An Mân như bị rút hết toàn bị khí lực ngã xuống giường, mặt đỏ tai hồng, nàng xấu hổ vùi đầu vòng trong lòng Vệ Lương mà trốn tránh ánh nhìn của ai kia.

Vệ Lương mỉm cười hôn lên vầng trán đổ đầy mồ hôi rồi nhẹ nhàng nói:

"Giảng viên An, tôi yêu chị."

Chờ An Mân khôi phục một chút khí lục, Vệ Lương bế nàng vào phòng tắm. Nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cả hai, phía trên dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen cứ tự do mà chảy xuống dọc theo cơ thể nhẵn nhịu mềm mại của cả hai. An Mân không chút sức lực tựa vào người Vệ Lương, vừa rồi phóng túng thật sự làm nàng rất mệt mỏi.

Ánh mắt vô tình nhìn thấy một cái hình xăm quỷ dị nằm ngay thắt lưng bên phải của Vệ Lương. An Mân vươn tay tinh tế vuốt ve:

"Vệ Lương, đây là gì vậy??"

Vệ Lương thản nhiên nhìn thoáng qua rồi nói:

"Tôi cũng không rõ đây là cái gì, chỉ biết là người nhà họ Vệ ai cũng có một hình xăm giống như vậy." Ba ba, Đường Chi Ngữ và Tiểu Trí ai cũng có.

"Thật không?" An Mân thì thào, hai tay ôm lấy vòng eo của Vệ Lương.

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.

Vệ Lương nhìn ra An Mân rất mệt, nhanh chóng tắm rửa cho cả hai, lấy một cái khăn tắm to, lau khô người cho An Mân, sấy tóc, sau đó bế nàng nằm lên chiếc giường lớn mềm mại

Dường như vừa nằm xuống giường An Mân ngủ ngay, Vệ Lương nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ phát ra từ phía An Mân, khóe miệng mỉm cười.

Đêm nay ngủ rất ngon, hai người sợi tóc dây dưa, ôm nhau mà ngủ.

Trong mộng An Mân mặc chiếc áo đầm cưới màu trắng, bờ môi mỉm cười, ánh mắt híp lại vì vui mừng, nàng nói: "Tôi đồng ý."