Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 101: Muốn đào góc tường?




Edit: Va

Beta: Ami

"Anh muốn đào góc tường sau lưng bạn trai tôi?"

Lâm Nhụy nhướng mày.

Đều là tay tài xế già đời, thế cho nên cô cũng không hề uyển chuyển, trực tiếp công bằng thì đơn giản hơn.

Lục Trạch mỉm cười: "Tin tưởng tôi, trong cuộc sống sinh hoạt cũng ngẫu nhiên yêu cầu một chút kích thích."

Lâm Nhụy nghe xong thì mắt trợn trắng.

Nhìn tươi cười nhộn nhạo trên mặt anh, một chút ngượng ngùng cũng không có, bản thân đã ngoại tình thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn dụ hoặc cô cùng ngoại tình theo.

"Có chuyện tôi còn chưa nói cho anh biết về bạn trai tôi."

"Chuyện gì?" Vẻ mặt Lục Trạch bình tĩnh.

Lâm Nhụy cười một cái, trong đôi con ngươi hiện lên một sắc thái kỳ dị.

"Chắc anh vẫn chưa biết, anh cũng có quen biết với bạn trai của tôi đấy, hơn nữa hẳn là còn rất quen thuộc."

"Tên của anh ấy là Phó... Duẫn... Thừa!"

Cô ngọt ngào nói xong.

Quả nhiên, ngay sau đó, không ra khỏi dự kiến, Lâm Nhụy thấy gương mặt bình tĩnh thong dong của Lục Trạch có một cái khe sắp nứt.

"Bạn trai cô là Phó Duẫn Thừa?" Kinh ngạc trên mặt Lục Trạch thậm chí không thể che dấu được.

Anh có hiểu biết Phó Duẫn Thừa một ít. Anh ta thuộc tuýp người nghiêm cẩn hà khắc, làm việc rất có nguyên tắc của bản thân. Quan niệm gia đình của anh ta cũng rất mạnh, Thẩm Lam thường xuyên đi công tác ở bên ngoài, một mình anh ta ở nhà sống những ngày tháng thanh tâm quả dục, chưa bao giờ nghe nói qua chuyện anh ta dan díu với ai.

Dù có như thế nào thì Lục Trạch cũng không thể tin tưởng được, một người như Phó Duẫn Thừa mà cũng ngoại tình, hơn nữa, anh ta còn là bạn trai của Lâm Nhụy.

Anh thậm chí cũng không biết Lâm Nhụy với Phó Duẫn Thừa bắt đầu mối quan hệ từ khi nào.

Hai người mà anh cho rằng vĩnh viễn sẽ không có giao thoa, giờ lại đột nhiên dính ở bên nhau, mặc kệ là ai thì cũng đều sẽ kinh ngạc.

Lâm Nhụy thưởng thức biểu tình xuất sắc trên mặt Lục Trạch xong, đối với hiệu quả thực vừa lòng, xem anh sẽ giữ bình tĩnh như thế nào.

Cô thật vất vả mới có thể ở bên người đàn ông mình yêu, anh lại còn muốn dụ dỗ cô, hừ!

Lâm Nhụy đã gắn mác cho Lục Trạch là kẻ tiểu nhân ở trong lòng.

"Đúng vậy."

Trên mặt cô lộ ra tươi cười ngọt ngào, một bộ dáng cô gái non nớt hạnh phúc đắm chìm trong tình yêu.

"Tôi và anh ấy quen nhau ở trường học, anh ấy đẹp trai như vậy, người lại thành thục ổn trọng, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phó giáo sư thì tôi đã yêu anh ấy rồi. Lần này vốn cho rằng chỉ là tôi tương tư đơn phương, nhưng ai mà ngờ Phó giáo sư lại cũng thích tôi. Tôi thật là quá hạnh phúc."

"Thời gian chúng tôi ở bên nhau thực hạnh phúc, Phó giáo sư quả thật là người đàn ông tốt nhất ở trên đời này..."

"Được rồi." Lục Trạch nhịn không được mà đen mặt đánh gãy.

Phó Duẫn Thừa là người đàn ông tốt nhất trên đời, vậy còn anh là cái gì?

Anh còn sống sờ sờ ở đây mà Lâm Nhụy đã liên tục khen Phó Duẫn Thừa.

Đặc biệt là trong khi anh còn có chút ý tứ với Lâm Nhụy, nghe thế cũng khó tránh khỏi nhịn không được mà trong lòng không quá thoải mái.

Tưởng tượng đến cảnh đóa hoa nhỏ mà mình nhìn trúng lại bị Phó Duẫn Thừa thu vào trong túi...

Lục Trạch thở ra một hơi thật sâu, dùng tinh thần ga lăng tốt đẹp đã được tu dưỡng ngăn chặn lại xúc động muốn chửi tục.

Dù sao cũng là cáo già ở trên thương trường lăn lê bò lết mấy năm, anh đã sớm luyện được đến cảnh giới vui buồn không thể hiện ra ở trên mặt, kinh ngạc qua đi, anh rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Giờ phút này, ngực trên phập phồng rất nhỏ, để lộ ra nỗi lòng phức tạp của anh. "Anh ta đã kết hôn, cô cùng anh ta... Sẽ không có khả năng lâu dài."

Phó Duẫn Thừa kết hôn sớm hơn so với anh và vợ mình, theo anh biết, Phó Duẫn Thừa rất yêu Thẩm Lam, hai người họ đã ở bên nhau nhiều năm, Lục Trạch nhìn ra, Phó Duẫn Thừa không có khả năng sẽ ly hôn.

Nhưng mà, làm anh không ngờ rằng chính là, Lâm Nhụy lại một lần nữa đánh vỡ nhận tri của anh về Phó Duẫn Thừa.

"Ai nói không thể lâu dài?"

Lâm Nhụy dùng mắt liếc anh một cái, bất mãn bởi vì tình yêu mới của mình bị nguyền rủa: "Phó giáo sư trong khoảng thời gian này đang chuẩn bị ly hôn, rất nhanh thôi, chúng tôi có thể quang minh chính đại ở bên nhau."

"Chuyện cô nói là thật sự?" Lục Trạch thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại, biểu tình lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mắt đen tràn ngập khiếp sợ.

Trong lòng Lâm Nhụy ngay tức khắc tràn ngập cảm giác thành tựu, vì bản thân đã phá tan sự bình tĩnh trong ngày thường của anh.

Cô khẽ hừ một tiếng: "Tôi lừa anh làm cái gì?"

"À đúng rồi, bây giờ anh có còn muốn đào góc tường sau lưng bạn trai tôi nữa không?"

"..." Kia cũng đến đào động mới được đi!

Lục Trạch vô ngữ.

Trong lòng anh có một tia phiền muộn.

Nếu Phó Duẫn Thừa thật sự thích Lâm Nhụy, cũng nguyện ý vì cô mà ly hôn, điểm này Lục Trạch tự nhận là bản thân làm không được.

Chỉ riêng với điểm này thôi, anh ngược lại bội phục Phó Duẫn Thừa.

"Tôi hiểu rồi, vậy chúc cô hạnh phúc." Ổn định lại tâm tình xong, anh phong độ nhẹ nhàng nói với Lâm Nhụy.

Những lời này thật ra là lời thật tâm của Lục Trạch.

Làm một người đàn ông thành thục, ở thời điểm nên buông tay thì sẽ buông tay, lì lợm la liếm cũng không phải tác phong của anh.

Không ngờ rằng Lục Trạch lại dễ dàng nói chuyện như vậy.

Lâm Nhụy kinh ngạc qua đi, cách nhìn trong lòng đối với Lục Trạch lập tức tăng thêm một bậc thang.

Chỉ thấy Lục Trạch giờ phút này đã khôi phục bộ dáng ngày thường, biểu tình thoải mái.

Bên môi anh ngậm nhàn nhạt ý cười, thoạt nhìn tuấn nhã lại thong dong, giống như thời điểm lần đầu Lâm Nhụy nhìn thấy Lục Trạch.

"Cảm ơn."

Cô và Lục Trạch đều biết, lần này, quan hệ của hai người là thật sự đặt một dấu chấm hết.

Đêm đen nhánh, chỉ có mấy chỗ đèn đường mờ nhạt đang sáng lên, mọi âm thanh đều phẳng lặng, an tĩnh đến mức dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người là cô và Lục Trạch.

Hai người đều không nói gì nữa.

Có gió lạnh rền vang thổi qua, Lâm Nhụy bừng tỉnh phát giác, chân mình đã đông lạnh đến mức sắp tê rần.

Cô nhìn di động, hiện tại đã là 1 giờ sáng, đêm đã khuya.

"Tôi về nhà đây." Cô nhẹ giọng nói.

"Ân."

Lục Trạch không nói thêm gì nữa, mắt đen thật sâu nhìn thoáng qua Lâm Nhụy, sau đó trầm thấp mở miệng: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lâm Nhụy xách túi đi hướng cửa lớn của tiểu khu.

Cô có thể cảm giác được ở phía sau lưng, ánh mắt Lục Trạch nhàn nhạt dừng ở trên người cô, nhìn theo cô đi xa.

Lâm Nhụy tăng nhanh bước chân hơn.

Tiến vào cửa tiểu khu xong, chuyển biến.

Tầm mắt của Lục Trạch rốt cuộc cũng biến mất.

Lâm Nhụy thở nhẹ một hơi, ánh mắt kiên định.

Tạm biệt, Lục Trạch.

Còn nữa ——

Chào mày, cuộc sống mới của tao.