Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 111: Cô cùng Phó Duẫn Thừa ở bên nhau?




Convert: Vespertine

Edit & Beta: Su Bà Bà

Phó Duẫn Thừa cùng Thẩm Lam vội vàng đưa mẹ Thẩm đột nhiên té xỉu vào bệnh viện.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra thân thể mẹ Thẩm xong liền đưa ra kết luận là vì não bộ bị tắc nghẽn nên dẫn đến hiện trạng trúng gió, tình huống cụ thể còn cần nằm viện quan sát.

Được đến kết luận này, trước mắt Thẩm Lam tối sầm, không thể tin được người mẹ vẫn luôn luôn khỏe mạnh của mình sẽ đột nhiên mắc phải căn bệnh nặng này.

"Mẹ..."

Cô nhịn không được khóc rống lên, nhớ tới lúc trước, mẹ luôn cưng chiều cùng chăm sóc mình, nhưng cô lại nhiều năm không ở nhà. Cho dù có ở nhà thì cô cũng luôn tự xưng mình là phụ nữ thời đại mới, hở chút là lại tranh luận với mẹ Thẩm.

Cộng thêm hành động trong khoảng thời gian này của cô, vẻ u sầu cùng lo lắng trên khuôn mặt mẹ Thẩm không phải là Thẩm Lam không thấy được nhưng cô lại vẫn cố chấp làm theo ý mình, kết quả là làm tổn thương đến người thân nhất trên thế giới này của mình.

Phó Duẫn Thừa đứng ở một bên, người nằm ở trên giường bệnh chính là mẹ Thẩm vẫn còn đang hôn mê, bên cạnh lại là vợ cũ khóc lóc thương tâm, anh thở dài thật sâu.

Anh rút một tấm khăn giấy ra rồi đưa cho Thẩm Lam, sau đó mềm giọng an ủi: "Khoan hãy khóc, mẹ sẽ không có việc gì."

Thẩm Lam tiếp nhận khăn giấy xong ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng: "Ân, cảm ơn."

Không khí vốn dĩ lạnh băng xa cách giữa hai người tựa hồ cũng bởi vì vậy mà hòa hoãn không ít.

...

Lâm Nhụy mấy ngày nay có chút rầu rĩ không vui.

Phó Duẫn Thừa cũng không biết đang làm gì, phía trước hai người còn sẽ tâm sự gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nhưng mấy ngày nay cô gọi điện thoại, chưa nói được hai câu thì anh liền sẽ xin lỗi rồi nói có việc bận, sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Lâm Nhụy cũng không trách cứ nhiều, vì dù sao thì vẻ mọi mệt trong giọng nói của Phó Duẫn Thừa cô cũng cảm nhận được, chỉ là trong lòng vẫn có chút buồn bực.

Cho dù có bận đến mấy cũng không thể quên bạn gái bảo bối của mình chứ a!

Vốn dĩ muốn tới nhà Phó Duẫn Thừa tìm anh, nhưng anh lại nói mấy ngày nay bản thân không ở nhà, đã vài hôm rồi cô chưa gặp được anh.

Yêu đương thật đúng là một chuyện làm người ta cảm thấy ngọt ngào rồi lại phiền não.

Việc này trực tiếp làm cho cô hai ngày nay đi học đều có chút thất thần. Chính cô cũng nhịn không được mà trào phúng bản thân ở trong lòng, có phải là cô đã quá xem trọng Phó Duẫn Thừa hay không, thế cho nên mới lo được lo mất quá mức.

Nhưng cho dù thế thì cũng có còn cách nào đâu, ai bảo cô không khống chế được trái tim của mình.

Sau khi tan học, Lâm Nhụy đang định cùng Tiểu Mỹ trở về phòng trọ nhưng sắp đến cổng trường thì lại đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cách đó không xa.

Bên cạnh anh có không ít nữ sinh lưu luyến, mỗi bước đi qua đều phát hoa si, chẳng phải Hàn Vũ thì còn có thể là ai.

Không thể không thừa nhận, thằng nhãi Hàn Vũ này được trời cho một gương mặt đẹp như hoa như ngọc, chỉ là hai chân dài vừa đứng ở đó thì liền trông như nam người mẫu trên poster, hạc trong bầy gà ở trong biển người mênh mang cực kỳ dẫn người chú mục.

Xem bộ dáng kia của anh, hình như là đang đợi người nào đó.

Hẳn là không phải đang đợi cô đi?

Lâm Nhụy thấy tình thế không tốt thì liền vội vàng cúi đầu làm bộ như không có thấy.

Tiểu Mỹ thập phần khinh bỉ loại hành vi trốn tránh giống như đà điểu này của Lâm Nhụy: "Cậu không đến mức phải làm như vậy đi, tốt xấu gì thì cũng từng ở bên nhau, giáo thảo có dọa người như vậy sao?"

Đương nhiên!

Cô hiện tại một chút cũng đều không muốn có bất kỳ một mối liên hệ nào với Hàn Vũ.

"Chúng ta đi mau." Lâm Nhụy lôi kéo Tiểu Mỹ nhỏ giọng thúc giục nói.

Nhiều người như vậy, nhất định sẽ không nhìn ra được mình,sẽ không thấy mình...

Lâm Nhụy lừa mình dối người nghĩ.

"Ách, này..." Tiểu Mỹ do dự mà nói: "Hình như giáo thảo đã thấy cậu rồi."

Không thể nào???

Lâm Nhụy vừa ngẩng đầu thì trùng hợp lại đối diện với ánh mắt cười như không cười của Hàn Vũ.

Hiện tại muốn chạy cũng đã không còn kịp rồi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Vũ bước chân dài đi tới.

"Như thế nào, còn muốn tránh tôi?" Hàn Vũ ôm cánh tay, sắc mặt không tốt.

"..."

Dù gì thì Hàn Vũ cũng là nhân vật có tiếng ở vườn trường, bên cạnh có không ít người đi ngang qua đã dùng ánh mắt tò mò nhìn hướng này, Lâm Nhụy xấu hổ hỏi: "Có việc gì sao?"

"Không có việc gì thì không thể tìm cô?"

Hàn Vũ hừ một tiếng, rốt cuộc cũng không nghĩ bị mọi người vây xem ở trước mặt công chúng. Vì thế anh nói: "Trước tìm một chỗ an tĩnh, tôi có việc muốn nói với cô."

"Thật ngại quá, tôi..." Lâm Nhụy túm túm Tiểu Mỹ, vừa định dùng Tiểu Mỹ làm cớ cự tuyệt.

"Nha, tớ đây liền đi trước, các cậu cứ chậm rãi trò chuyện."

Cô bạn Tiểu Mỹ không có nghĩa khí này chẳng những không giúp cô mà còn chớp chớp mắt với cô xong thật sự liền đi rồi.

Biểu tình kia muốn bao nhiêu mờ ám thì liền có bấy nhiêu mờ ám, Lâm Nhụy quả thực khóc không ra nước mắt.

Cái cớ này không còn rồi, cô chỉ có thể đi cùng Hàn Vũ.

Lâm Nhụy vừa đi vừa quan sát địa hình, chờ lát nữa nếu Hàn Vũ lại có hành động gây rối gì thì cô nhất định sẽ cất bước liền chạy.

Lần này quyết không thể để anh thực hiện được!

Tới chỗ hơi vắng người một chút, Hàn Vũ đột nhiên dừng bước chân.

Lâm Nhụy không chú ý, chỉ lo đi về phía trước nên một đầu đụng phải thân mình anh.

Bả vai Hàn Vũ giống như được làm từ cục đá, thoáng chốc cái mũi nhức mỏi, nước mắt cũng sắp trào ra.

Cô còn chưa nói gì thì Hàn Vũ đã mở miệng trào phúng cô trước.

"Có phải cô ngốc hay không?"

"Rõ ràng là anh dừng lại cũng không chịu nói một tiếng, làm hại tôi như vậy." Lâm Nhụy trừng mắt với anh.

Hàn Vũ dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.

Cô gái trước mặt nước mắt lưng tròng, bộ dáng kiều tiếu che mũi thập phần động lòng người.

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ trêu đùa vài câu.

Nhưng hiện tại...

Nghĩ đến mấy thứ mà mình thấy kia, sắc mặt của anh đông lạnh xuống dưới.

"Cô cùng Phó Duẫn Thừa ở bên nhau?"