Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 53: Mười ngón tay khấu chặt




Liên Mị không biết, tính tình nàng đã thay đổi, không còn là Nhị tiểu thư không lo âu phiền muộn như xưa nữa .

Nhưng nếu nàng không thay đổi, thì không thể sống sót trong hoàng cung đầy rẫy mưu mô này .

Liên Mị ngồi yên , không nhúc nhích. Bỗng có một giọng nam vang lên ,sau đó nàng thấy Hiên Viên Thần rất nhanh sải bước đạp tiến đến.

"Bất quá là chỉ là hai mạng người dùng để nuôi cỗ vật , lại khiến mẫu hậu khó chịu sao ?"

Liên Mị nhìn hắn, rồi nhàn nhạt mở miệng: "Ta đã đem Trương Thư Nhạn ra cung , không có thời gian báo cho Hoàng Thượng, thật sự là ta sai lầm."

Tuy nói là sai lầm, nhưng nét mặt của nàng cũng không điểm áy náy.

Hiên Viên Thần cười cười, không thèm để ý, nhấc lên vạt áo liền ngồi ở bên cạnh nàng: "đi ra ngoài , bất quá là đi tìm Tả Ngọc Diễn, không phải sao? Chỉ cần mẫu hậu cao hứng là tốt rồi, không cần báo cáo với ta ."

hắn muốn ôm Liên Mị, nhưng bị nàng tránh được, bàn tay đang đặt lên lưng Liên Mị, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Liên Mị nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Ta đã thay hai quý nhân chuẩn bị hậu sự , Hoàng Thượng chắc không có ý kiến chứ "

"Song sinh cổ đã nuôi cũng tìm được chủ tử của bọn họ, 2 tính mạng của họ xác thực không nên để lại." Hiên Viên Thần khóe miệng nhếch lên, để hai nàng ta sống ,bất quá sẹ gây ra nhiều hậu hoạn thôi , chuyện song sinh cổ, càng ít người biết thì càng tốt.

"Hoàng Thượng thật vô tình, dầu gì hai người bọn họ đi theo Hoàng Thượng đã nhiều năm , không có công lao, cũng có khổ lao ấy." Liên Mị cười lạnh, người nam nhân này thật đúng là tàn nhẫn , nói không cần là không cần, không có chút nào thương tiếc.

"Cho nên, mẫu hậu không phải là thay trẫm cho các nàng mai táng sao ?" Hiên Viên Thần ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắtlạnh lẽo của nàng: "Hơn nữa, ta cho các nàng ấy lựa chọn . Các nàng nguyện ý dùng máu nuôi cổ, đã sớm phải biết cái kết quả này ."

Lựa chọn? Cho bọn họ lựa chon , mình cũng đã từng thỉnh giáo cơ hội hắn cho mình chọn rồi.

Vì sống sót, các nàng còn có thể có lựa chọn?

Cũng giống như nàng, vì sống sót, cũng chỉ có thể như vậy phụ thuộc Hiên Viên Thần, còn mang thai hài tử, tham sống sợ chết.

Liên Mị dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Ngự sử nói thêm một lần tuyển tú, ta cũng cảm thấy như thế rất tốt , Hoàng Thượng muốn thế nào?"

Hiên Viên Thần cầm tay của nàng, lười biếng không đếm xỉa nói: " thần tử không có mắt, làm kinh động mẫu hậu?"

"Ngự sử nói cũng có lý, Hoàng Thượng hậu cung không có mấy người , hai vị quý nhân cũng chết rồi , tuyển tú, cũng giup cho Hoàng gia khai chi tán diệp." Liên Mị nói lại lời của ngự sử, mặt không chút thay đổi.

"Mẫu hậu đang cho Hoàng gia khai chi tán diệp, cần gì lại tuyển tú gọi những nữ nhân khác?" Tay của Hiên Viên Thần xoa lên bụng của nàng, cảm giác được to ra một ít , không khỏi nở nụ cười: "Mẫu hậu nói lời này, muốn cho trẫm cho nàng danh phận sao?"

Liên Mị nghe vậy, mặt mũi tràn đầy tức giận, đánh rớt tay của hắn: "Hoàng Thượng, nói cẩn thận."

Hiên Viên Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng.

Liên Mị thở dốc một hơi, chậm quá mà nói: "Hoàng Thượng mở rộng hậu cung cũng tốt, tìm một tần phi, ôn nhu thiện lương ,giúp người chia sẻ nỗi phiền , cũng có thể giúp ta nuôi lớn hài tử ."

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến biện pháp này . như thế sẽ không làm mất thanh danh của Liên gia , cũng cho con của nàng có một danh phận .

"Mẫu hậu có ý gì, cho những nữ nhân khác nuôi dưỡng hài nhi trẫm?" Hiên Viên Thần giận quá thành cười, cầm thật chặt tay của nàng, làm Liên Mị cổ tay sưng đỏ lên, nàng khẽ cắn răng nhưng không có kêu đau.

"Chứ Hoàng Thượng nghĩ phải như thế nào? đứa bé này còn chưa ra đời ta khogn6 muốn nó phải mang danh con hoang "Nếu đã mẫu hậu lo lắng, vậy thì cứ tuyển tú."

Hiên Viên Thần dứt lời, buông tay nàng ra, phẩy tay áo bỏ đi.

Chương má má ở ngoài điện nghe được hai người đối thoại, , thấp giọng khuyên nhủ: "Nương nương cần gì phải cùng Hoàng Thượng đấu khẩu ,chỉ khiến người thêm khó chịu thôi ."

Đắc tội Hiên Viên Thần, kết cục sẽ như thế nào?

Liên Mị sẽ không có việc gì, nhưng người bên cạnh nàng người sẽ không may mắn như thế.

Nàng cũng nghĩ đến điểm này, thở dài nói: "Má má, là ta quá hành động theo cảm tình ."

Liên Mị trầm mặc một lát, lại nói: "Hoàng Thượng đã đồng ý tuyển tú , phân phó đi xuống đi."

"Nương nương, chuyện này thật sự làm được không?" Chương má má không khỏi lo lắng, nếu có nhiều phi tần , mỹ nhân càng nhiều , Liên Mị rất có thể sẽ thất sủng.

Cho dù Chương má má không thích Liên Mị cùng Hiên Viên Thần có quang quan hệ, nhưng mất đi sủng ái hoàng đế, nàng lại là không có huyết thống thái hậu, ở trong cung cuộc sống chỉ sợ là khó khăn.

Hơn nữa nàng lại mang hài tử, ai biết những nữ nhân sẽ bàytâm kế, có thể đối với đứa bé này bất lợi?

"Má má, đây là chuyện sớm hay muộn." Liên Mị nhẹ nhàng thở dài, nếu là Hiên Viên Thần không có thêm hậu cung ,thì quả thật rất đáng lo ngại . còn việc hai quý nhân kia , nhờ chương má hãy lo cho tốt .

Chương má má thay nàng lên thắp nén nhang, coi như là cho hai người kia một lời cáo biệt.

Tuyển tú được tiến hành hừng hực khí thế, ước chừng một tháng, Hiên Viên Thần lại không có đặt chân qua trắc điện.

Dù cho hai người cùng ở trong Vĩnh Thọ điện, cũng không có gặp lại.

Liên Mị không đi tìm hắn, Hiên Viên Thần cũng không đến.

Chỉ là Liên Mị lại cảm thấy kỳ quái, vốn là bảy ngày thì phát tác cổ độc , nhưng dạo này nàng lại không cảm thấy khó chịu . Chẳng lẽ nàng mang thai, cổ trùng liền mất đi ? Suốt cả một tháng nàng giận dỗi, ngược lại quên mất chuyện này.

Liên Mị nghĩ tới, sắc mặt không khỏi biến hóa.

Chẳng lẽ này cổ độc, ở trên người hài tử, cho nên nàng mới không hề có cảm giác?

"Má má, Hoàng Thượng trong điện sao?"

Chương má, lần đầu tiên nghe Liên Mị nhắc tới Hiên Viên Thần, liên tục không ngừng đáp: "Nương nương, Hoàng Thượng ở trong ngự thư phòng."

Liên Mị gật đầu, lại cảm thấy chủ động đi tìm hắn, giống như là chính mình yếu thế trước.

"Tuyển tú như thế nào?"

Chương má má nghe nàng đổi chủ đề, liền gật đầu đáp: "Các tú nữ đã vào ở Trữ Tú Cung , chỉ còn chờ làm cho Hoàng Thượng cùng nương nương xem qua."

"Vậy thì an bài ngày mai, cho người thông báo một tiếng với Hoàng Thượng." Cùng nhau xem tú nữ, chưa tính là chính mình chủ động đi tìm Hiên Viên Thần, Liên Mị cảm thấy nàng chủ ý này thật sự là hay lắm .

Ngày hôm sau Hiên Viên Thần quả thật tới, mặt lạnh ngồi ở trên , Liên Mị có Chương má má đỡ ở bên cạnh ngồi xuống, hai người không nói tiếng nào.

Cửa lớn truyền đến tiếng bước chân , Liên Mị còn chưa lên tiếng, ngược lại Hiên Viên Thần mở miệng trước: "một tháng không gặp, mẫu hậu sắc mặt hồng hào , thân thể cũng khỏe ra không ít."

hắn mang theo vài phần đùa cợt cùng mỉa mai, Liên Mị nhìn xem tú nữ lượn lờ đến, lạnh nhạt nói: "Bên cạnh có người hầu hạ, tự nhiên sắc tốt. Hoàng Thượng nhìn, sắc mặt cũng không kém."

Xem ra Hiên Viên Thần đã không hề cần song sinh cổ đến điều dưỡng thân thể, đối với hắn không bất kỳ ảnh hưởng gì.

Tú nữ đã dần dần đến gần, thình lình Hiên Viên Thần áo bào phất lên, bắt được tay Liên Mị.

Mặc dù hai người hai tay giấu ở trong áo .Nàng nhẹ nhàng tránh né ,nhưng không thể thoát ra, tú nữ đi tới trước mặt rồi dừng lại, thanh ngọt ngào khom người hành lễ, dáng người ưu nhã.

"Bình thân, " Hiên Viên Thần không đếm xỉa tới , nói một câu, cầm tay của Liên Mị chặt hơn, không muốn nàng thoát không ra.

Liên Mị không dám cử động, sợ bị các tú nữ phát hiện thấy.

Bên cạnh Chương má má phân phó hàng thứ nhất năm người tú nữ biểu diễn tài nghệ, các nàng thuần một sắc đều tuyển đàn cổ.

âm thanh Trong trẻo vang lên, có thể thấy được tú nữ đã luyện tập kỹ càng , Liên Mị cũng không nhịn được mà tường tận xem xét.

Người người tiến tới biểu diễn , tú nữ chẳng những dung mạo xinh đẹp tuyệt trần,mà tiếng đàn còn du dương , nhưng so với người đầu tiên thì có phần kém hơn một chút .

"không sai, ngươi tên là gì." Liên Mị nhìn xem tú nữ đầu tiên , thấp giọng hỏi.

"Trở về thái hậu nương nương, nô tỳ Tả Bích Liên.", trên mặt khó nén kích động.

Có thể được đến thái hậu tán thưởng, tự nhiên là thật tốt.

Tuy nói Hiên Viên Thần không phải là ruột thịt của Liên Mị, nhưng là thái hậu lên tiếng, Hoàng Thượng có thể nghe lọt một chút.

Chỉ cần Hiên Viên Thần mở ra kim khẩu, mình có thể tiến cung.

Nghĩ đến về phía sau vinh hoa phú quý, tú nữ khóe miệng không khỏi khẽ mỉm cười.

Họ Tả?

Liên Mị ngẩn ra, nhìn về phía Hiên Viên Thần, liền gọi hắn mở miệng nói: "Tả Ngọc Diễn là người thế nào của ngươi?"

Tả Bích Liên sững sờ, vội vàng đáp: "Tả Ngọc Diễn là tiểu thúc nô tỳ, chỉ là hiên tại đã mất tích."

Liên Mị nhíu mày, Tả Ngọc Diễn chẳng có gì đặc sắc, người của Tả gia, nàng nhìn thấy cũng mất hào hứng.

"đi xuống đi, " Hiên Viên Thần cũng thế, phất phất tay đuổi . Tả Bích Liên vốn cho là nắm chắc, đột nhiên mất đi cơ hội , trên mặt lộ vẻ uất ức . Nhìn mấy người khác cười trên nỗi đau của mình , nàng không khỏi hơi nhếch môi, trong lòng tràn đầy khổ sở và thoải mái.

Chỉ là Tả Bích Liên rời đi trước cửa điện, trong lúc vô tình quay đầu lại, trông thấy Hiên Viên Thần nhìn về phía Liên Mị, ánh mắt có ôn nhu vui vẻ.

Hơn nữa nhìn xuống ống tay áo một chút, rõ ràng nhìn thấy hai người đang nắm tay!