Quyền Tài

Chương 122: Đánh tưng bừng!




Đổng Học Bân và lái xe giao phong chỉ có ngắn ngùn mười mấy giây đồng hồ!

Nhanh!

Quá là nhanh!

Thật nhiều người còn chưa hiểu tới chuyện gì xảy ra. lái xe đã bị một cước Đổng Học Bân đạp quay về, hơn nữa dùng một tảng đá lớn nện đến, rốt cuộc hắn không đứng lên nổi!

“Lão Trịnh!” Nữ hướng dẫn du lịch làn da đen sẫm ngạc nhiên nhìn hắn, hoàn toàn không tiếp thụ được sự thật này! Bọn họ làm việc này đi đánh nhau quả thực là bình thường như ăn cơm, mấy lần giao phong lúc trước, lão Trịnh đều không làm cho nàng thất vọng qua, đừng nói một chọi một, chính là một đối ba cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay làm sao vậy? Tại sao lão Trịnh lại thành người tay trói gà không chặt? Tiểu tử kia có thể đánh tốt như vậy??

Chờ sau khi mọi người kịp phản ứng, Tào tỷ là người thứ nhất hét lớn: “Đáng đánh! Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!”

Đổng Học Bân cũng không dừng lại, nhào tới, lại là một cước đá hung dữ đá vào trên chân bị thương của lái xe!

Lái xe vừa kêu a a, mặt đầy phẫn nộ, vẫn nằm trên mặt đất điên cuồng ôm chân, chân kia đá ra.

Đổng Học Bân lui ra phía sau né tránh, nhìn đúng thời cơ vừa nhấc, chân dẫm lên cẳng chân hắn, tựa như xương cốt cũng đều bị hắn đạp vỡ!

“A!!” Tiếng kêu đau khổ từ trong cổ họng lái xe bỗng nhiên xuất hiện!

Một cước!

Hai cước!

Ba cước!

Đổng Học Bân một bên đạp vừa mắng,“Mày không phải trâu bò lắm sao? Mày không phải tóm tóc Huyên di sao? Mày tóm à!! Mày tóm lại một cái tao xem xem! ĐCM hai tụi mày! Tao con mẹ nó đánh chết mày!” Hận ý của Đổng Học Bân trong nháy mắt bạo phát, đại bộ phận chân hắn đá xuống, lựa chọn điểm rơi là tay trái của lái xe vừa rồi túm ở tóc Huyên di, năm sáu cước qua đi, rốt cuộc có một cước lái xe không né tránh, đạp trúng tay trái lái xe!

Lập tức, ngón út lái xe và ngón áp út vặn vẹo biến hình, bỗng chốc liền gãy!

Cù Vân Huyên tóc tán loạn hơi có vẻ lo lắng nói: “Tiểu Bân! Giáo huấn hắn thoáng cái là được! Đừng đánh chết người!”

Đổng Học Bân không nghe, đối với lái xe kêu thảm thiết không thôi tiêp tục đánh hung ác!

“Lão Trịnh" Nữ hướng dẫn du lịch luống cuống, nàng biết lúc hai người mình thu thập hai phong viên hẳn là có người báo cánh sát, nếu như bị tiểu tử này ngăn chặn, mình và lão Trịnh có thể không chạy được, thế là, nữ hướng dẫn du lịch vội vàng chạy tới, giương nanh múa vuốt dùng cánh tay đánh về phía Đổng Học Bân, muốn cứu lão Trịnh từ dưới lòng bàn chân hắn ra!

“Cần thận!” Cù Vân Huyên lớn tiếng nói.

Khóe mắt Đổng Học Bân quét qua, thấy được hướng dẫn du lịch, nghĩ đến vừa mới đánh Huyên di thì cũng có phần nàng, Đổng Học Bân còn tính nàng có phải là phụ nữ hay không? Một quyền vung qua, tát một cái tát lên trên mặt hướng dẫn du lịch, trọn vẹn đánh nàng đi ra ngoài hơn một mét!

Hướng dẫn du lịch nghiêng cổ một cái, nhất thời đã bị đánh ngất xỉu!

Lái xe quát: “Tiểu Hồng!”

Nhìn thấy Đổng Học Bân thuần thục thu thập hai người, Tào tỷ hết giận, từ trên mặt đất đứng lên, nàng bụm lấy khuôn mặt sưng đỏ chạy chậm qua hướng Cù Vân Huyên, “Vân Huyên, cậu không sao chớ? Có bị thương ở đâu không? Tóc thế nào?” Thấy nàng không sao, chỉ là tóc lộn xộn, Tào tỷ thở dài một hơi, “Bằng hữu của cậu thật là được đó! Luyện tán đả hay luyện võ thuật? Dáng vóc lớn như vậy cũng không phải đối thủ của hắn? Thật lợi hại!”

Cù Vân Huyên cũng không rõ ràng Tiểu Bân lúc nào trở nên lợi hại như vậy.

Đột nhiên, tiếng cời cảnh sát vang lên dữ dội, từ đàng xa thoáng cái đã đuổi tới đây!

Cù Vân Huyên kinh ngạc, chạy nhanh chạy tới ngăn cản Đổng Học Bân, “Tiểu Bân đừng đánh! Cảnh sát đến đấy!"

Đổng Học Bân quay đầu nhìn lại hướna xa xa, mắng câu thô tục, lại đá một cước đối với lái xe đã bị mình đánh mặt mũi bầm dập, lúc này mới không cam lòng thu tay, thật ra tức giận trong lòng còn chưa nhà ra sạch sẽ! Mình đến đụng ngón tay Huyên di thoáng qua đều cần cần thận thận, nhưng bây giờ Huyên di lại bị tên này tóm tóc, tức giận lần này sao có thể đon giãn phát ra? Đánh chết hắn cũng không giải hận!

Một phút đồng hồ sau, hai cỗ xe cảnh sát đứng ở bên cạnh xe du lịch

Hai cảnh sát xem xét xuống xe, nhìn thấy trên mặt đất nằm hai người, thoáng sửng sốt, “...Ai báo cảnh sát?”

“Tôi báo” Đổng Học Bân đứng dậy, chỉ vào trên mặt đất hai người nói: “Hai người này là đoàn du lịch đen, chẳng những ép mua ép bán, còn ném vụn camera bằng hữu của tôi, cuối cùng còn đánh hai bằng hữu của tôi, ừm, mọi người trên xe có thể làm chứng cho chúng tôi! Nếu tôi tới được chậm một chút nữa, Huyên di còn không biết bị đánh thành cái dạng gì, tôi đây là phòng vệ” Hắn phải đổ trách nhiệm ra trước.

Cảnh sát xem xét ngó ngó cái đại hán khôi ngô kia, kinh ngạc đưa mắt nhìn Đổng Học Bân, “Người cũng là cậu đánh?”

Đổng Học Bân nói: “Đúng”.

Đánh quá độc ác? Cảnh sát xem xét nhíu mày, đã nghĩ lại hỏi thãm thoáng về sự tĩnh trải qua.

Lúc này, trong lòng lái xe biết chạy trời không khỏi nắng liền liều mạng, thóa mạ nói: “Tên khốn kia! Không phải muốn đánh chết tao sao? Đến đây! Không dám đến đây? Đánh đi! Đến đánh đi!” Hắn hiếu rõ cảnh sát xem xét trong này, cho dù một lần nữa cho tiểu tử kia vài cái lá gan hắn cũng không dám động thủ.

“Mày muốn chết!” Lửa Đổng Học Bân không phát ra hết, vừa nghe lời này thoáng cái đã phát nổ!

“Đợi một chút! Cậu làm gì!” Một cảnh sát trên dưới bốn mươi tuổi xem xét một phát bắt đuợc cánh tay Đổng Học Bân, “Theo chúng tôi trở về lấy khẩu cung!”

Lái xe quuệt máu trên mồm, nằm trên mặt đất cười nói: “Đến đi! Tao chờ mày! Đến đi!”.

“Được! Đây là mày nói!” Đổng Học Bân vừa sờ vào trong ngực, xoay người, móc ra chứng mình công tác đến cho lão cảnh sát ngăn mình lại, “Cho tôi ba mươi giây!”

Hướng hắn giấy chứng nhận thượng quét qua, lão cành sát xem xét liền sững sờ.

Đổng Học Bân nhìn hắn nói: “Nửa phút”.

Lão cảnh sát xem xét trầm ngâm suy nghĩ, buông lòng tay cầm lấy tay Đổng Học Bân, ra hiệu đối với hai thanh niên cảnh sát, móc ra điếu thuốc đến đưa cho một người.

Lái xe thoáng cái trợn tròn mắt, “A!?” Chuyện gì xảy ra? Cảnh sát tại sao lại mặc kệ?

Hai thanh niên cảnh sát xem xét cũng đồng thời ngần ngơ, “Sư phụ, cái này...”

Lão cảnh sát xem xét nhỏ giọng nói với hai người: “Một đồng chí trong hệ thống”.

Thanh niên cảnh sát xem xét giật mình, “Cũng là công an?”.

“Quốc an” Lão cành sát xem xét dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Một Phó Chủ nhiệm văn phòng”.

Hai cành sát trẻ tuổi xem xét ồ lên một tiếng, kinh dị đưa mắt nhìn hướng bóng lưng Đổng Học Bân, “Mới bao nhiêu tuổi vậy? Chờ chút, không đúng!, tôi nhớ được văn phòng dưới quốc an không phải “văn chức” sao? Cũng không phải các loại công tác thi hành án? Người nọ nằm trên mặt đất tôi và Tiểu Triệu cùng tiến lên chỉ sợ đều đánh không lại, hắn một mình mà làm được? Tại sao? Người làm văn phòng khi nào thì có thể đánh như vậy?”

Lão cành sát xem xét cũng buồn bực, “Ai biết, Tiểu Triệu, cậu đi cứu tỉnh hướng dẫn du lịch kia, chờ đồng chí quốc an xong việc thì chúng ta đi” Quốc an và công an đều thuộc về danh sách cảnh sát, đứng lên là người một nhà, tuy hai nghành điều động công tác giao nhao nhiều lắm, nhưng mà không ít, ví dụ như có điều Phó bộ trưởng Bộ công an làm Bộ trưởng Bộ quốc an cùng Bộ trưởng Bộ quốc an thắng nhiệm Bộ trưởng công an, so với nghành chính phủ khác, quốc an và công an quan hệ vẫn tượng đối gần, cộng thêm công tác chứng minh bối cảnh kinh thành, lão cảnh sát xem xét thì mở một con mắt nhắm một con mắt.

Đổng Học Bân hung ác nghiêm mặt từng bước một tới gần lái xe.

Lái xe vội vàng, “Muốn đánh người! Đồng chí cảnh sát xem xét! Nhanh ngăn hắn lại đi! Đổng chí cảnh sát!”

Vài cái cảnh sát xem xét hút thuốc hút thuốc, nhìn trời nhìn trời, đều giả bộ như không phát hiện.

“Là mày tự muốn tao đến đánh mày!” Đổng Học Bân đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, tại tiếng hô lái xe hoảng sợ và phẫn nộ, một móng vuốt nắm chặt tóc không dài không ngắn của hắn, Đổng Học Bân bắt chước động tác hắn vừa rồi túm tóc Huyên di, bỗng kéo! Kéo!

Tóc trên đỉnh đầu lái xe vài trong nháy mắt bị túm, buông lòng tay, sợi tóc thưa thớt tán lạc trong không khí!!

“A!!”

Người kinh thành có thói quen gọi các loại địa phương có cục công an là “Cục cảnh sát”.

Đổng Học Bân và Vân Huyên Tào tỷ từ trong cục cảnh sát đi ra đã là hai giờ sau, may mắn Đổng Học Bân mang theo công tác chứng mình tùy thân, vài cảnh sát bên trong vừa nghe tất cả mọi người là một hệ thống, ít nhiều cũng khách khí rất nhiều, các mặt có thể mắt nhắm mắt mở, bằng không dùng thương thế tài xế kia và hướng dẫn du lịch, mặc dù Đổng Học Bân đạt đến lúc phòng vệ cũng thuộc về phòng vệ quá đáng, phỏng chừng hôm nay sẽ rất khó ra.

Bên ngoài.

“Huyên di, nhanh cho con xem xem bị thương chỗ nào rồi, nhanh!”.

“Dì không có việc gì, chỉ là dập đầu vài cái mà thôi, hai ngày nữa thì tốt rồi"

“Ai da, để con xem, không được, chúng ta đi bệnh viện chụp phim kiểm tra một chút” Đổng Học Bân một mực không có cơ hội nói chuyện cùng Huyên di, thế là nhanh nắm tay nàng, nhìn mu trên bàn tay trắng nõn của nàng có mấy khối máu ứ đọng, Đổng Học Bân cực kỳ đau lòng, cũng không để ý kị cái hình tượng gì, chửi ầm lên nói: “Hai tên khốn! Đừng có lại để cho con thấy bọn họ! Huyên di yên tâm đi, cảnh sát vừạ mới xem xét nói với con, trước đó vài ngày bọn họ tiếp mệnh lệnh trong cục kiếm tra những đoàn du lịch và hướng dẫn du lịch này, hai người đó không dễ chịu đâu!”

Cù Vân Huyên nở nụ cười trên khuôn mặt mê người, “ừm, trừng phạt bọn họ là đúng tội”.

Đổng Học Bân ùm một tiếng, cần cần thận thân cầm lấy tay nàng hỏi: “Đau không?”

“...Không đau”.

“Không đi bệnh viện, con mua chút thuốc cho dì”.

“Một chút vết thương thôi, không cần”.

Một bên, đôi mắt Tào tỷ trông chờ nhìn hai người cùng một chỗ giằng co, dùng sức ho khan một tiếng, “Khụ khụ!”

Mặt Cù Vân Huyên nóng lên, vội vàng rút tay về đến.

Tào tỷ cười ha ha liếc nhìn Cù Vân Huyên, “Này, Cù tổ trưởng, hai người đây là... có qua lại à”.

Đổng Học Bân trong lòng tự nhủ đương nhiên là có qua lại, miệng đều đã hôn qua.

Cù Vân Huyên tức giận nhìn trừng trừng Tào tỷ, “Chớ có nói hươu nói vượn, đúng rồi, còn chưa chính thức giới thiệu cho cậu, đâỵ là Đổng Học Bân, hàng xóm... mình, cùng công tác trong cơ quan, đây là đồng sự của tôi, Tào Bình, phóng viên”.

Đổng Học Bân nắm tay với nàng, “Tào tỷ, thương thế của chị thế nào?”

“Tôi cũng không sao” Tào Bình cảm ơn nắm nắm tay hắn, “Lúc này là nhờ cậu, nếu cậu đến chậm thêm vài phút, hai tôi còn không biết bị đánh thành cái dạng gì, hô, làm hai năm phóng viên lần dầu gặp phải nguy hiểm chuyện như vậy, lúc ấy làm làm cho tôi sợ hãi quá”.

Cù Vân Huyên áy náy thở dài, “Là tôi liên lụy cậu, hại cậu cũng chạy xa một chuyến đến tỉnh Giang Tích, bằng không cũng...”

Tào Bình trấn an nói: “Hai ta ai nợ ai đâu, đừng nói cái kia”.

Nghe vậy, Đổng Học Bân nghe thấy không đúng, vội vàng truy vấn: “Huyên di, ngày hôm qua trong điện thoại dì từng nói, có phải là dì đắc tội lãnh đạo, cho nên hắn mới làm khó dễ dì, cho dì chạy nhiệm vụ nguy hiểm như vậy? Hả!?”

Cù Vân Huyên không nói gì.

“Dì mau nói cùng con!”

Cù Vân Huyên mở miệng, bất đắc dĩ nói: “...Trở lại trong kinh sẽ nói cho con biết”.

Tào Bình nói chuyện tào lao vài câu chuyển hướng chủ đề, “Đúng rồi đúng rồi, Học Bân, cậu đang công tác cơ quan nào? Cảnh sát kia xem xét, nguyên một đám cũng nế mặt mũi, có thể thấy được cậu lại rất thân mặt, cậu ở đơn vị là... làm lãnh đạo?”

Đổng Học Bân không hỏi tiếp cái gì, thuận miệng đáp: “Một Phó Chủ nhiệm mà thôi, không tính là lãnh đạo”.

Tào Bình vốn là thổi phòng hắn, không nghĩ hắn thật sự đúng là lãnh đạo, giật mình, không khỏi kinh ngạc nói: “Cậu... cậu còn không bằng tuổi tôi? Phó Chủ nhiệm? Ai ui, cái này thật khó lường”.

Bên này người đang nói, một xe tải đột nhiên đúng ở trên đường.

Trên xe đi xuống bốn người, “Trên đường tắc xe, đã tới chậm, đã tới chậm, Cù tổ trưởng, Tào Bình, hai cậu thế nào? Có bị sao không?” Bọn họ cũng là tòa soạn báo đi ra ngoài làm việc, tiện đường muốn đón hai người Cù Vân Huyên trở về, tại hai giờ trước đã nhận được điện thoại Tào Bình, biết đại khái chuyện gì xảy ra.

Tào Bình nói: “Chúng tôi khá tốt, may mắn có bằng hữu Vân Huyên”.

Sau khi mọi người nói đơn giản vài câu, Cù Vân Huyên xem xét Đổng Học Bân, nói với một trung niên: “Lão Tiền, trên xe có còn chỗ không? Đế cho bằng hữu tôi cùng đi với chúng tôi”.

Lão Tiền quay đầu lại quét mắt trong xe, “Ài, chỉ sợ không có vị trí, chen chúc chen chúc cũng không vào được ba người, nhiều lắm là kéo lên hai người các cậu” Đằng sau tất cả đều là các loại khí tài phòng vấn, chồng chất tràn đầy một xe, hai người đi vào có khả năng đều lao lực.

Đổng Học Bân không sao nói: “Mọi người trở về đi, tôi ngồi xe lửa”.

Cù Vân Huyên nghĩ nghĩ, “Ài, cũng chỉ có thể như vậy... Con chú ý an toàn trên đường” Sau khi thấy Đổng Học Bân gật đầu, ánh mắt Cù Vân Huyên chuyển đến rương mật mã trong tay hắn, “Vừa rồi đã muốn hỏi, trong rương con chứa cái gì?”

Đổng Học Bân ấn cái nút, “Hai ngày nữa sẽ nói cho dì, đến lúc đó cho dì một cái ngạc nhiên vui mừng” Hắn phải lấy tiền bán vòng cổ trân châu nắm bắt tới tay mới chuẩn bị nói cho Huyên di... “Đúng rồi, sau khi dì trở về đừng quên trở lại phố bắc khẩu hòa bình, đừng ở chỗ mẫu thân nữa, ừm, sự tình vì sao dì bị mất chức cũng phải nói từ đầu chí cuối với con, đã nói rồi, đừng đến lúc đó lại không nói”.

Cù Vân Huyên ừm một cái, “Ngày mai nói cho con biết”.

Đưa mắt nhìn mấy người Huyên di lên xe, cửa xe tải đóng lại trong tích tắc, Đổng Học Bân còn nghe được Tào Bình hào hứng bừng bừng giảng giải chuyện vừa trải qua.

“Các cậu lúc ấy không phát hiện, bằng hữu Vân Huyên có thể đánh, một cước kia quả thực thần...”

Đổng Học Bân cười khổ lắc đầu, trong lòng hắn lầm bầm, tôi có thể đánh? Tôi có thể đánh cái rắm!! Trên đường cái tùy tiện bắt được một người đến đều có thể đánh gục tôi. Nếu không có BACK trong người, hôm nay Đổng Học Bân vẫn thật sự là bị tổn thất nặng, không ngờ! không ngờ, back thì ra còn có thể dùng như vậy, thu hoạch không nhỏ như thế, sau này nếu bấm đốt ngón tay tính được thời gian, dự đoán ra, không sợ người chống đối mình!!