Quyền Tài

Chương 1892: Phương Văn Bình tuyên bố!




Buổi chiều.

Tan tầm.

Đổng Học Bân mới lần đầu tiên thò mặt ra từ trong phòng làm việc sau khi người của thành phố đi, ngáp một cái, hắn đóng cửa lại lên xe của tài xế tiểu Vương, như người không có việc gì, hình như buổi chiều căn bản không trải qua ủy ban kỷ luật thành phố điều tra, tâm tình không có bất luận cái gì thay đổi, nên thế nào thì thế ấy.

Tầm mắt của mọi người đều quan tâm qua.

Trong ấn tượng của bọn họ, Đổng bí thư hình như vẫn đều là cái dạng này, vừa tới huyện Tiêu Lân bị cảnh sát nhân dân vây công, hắn là cái biểu tình này, sau khi thân phận bị vạch trần ở lại tại đồn công an, hắn là cái biểu tình này, học sinh bị nhốt trên núi hắn sau khi đem người đi xuống, hắn là cái biểu tình này, trong tỉnh bởi vì vấn đề của đại viện huyện uỷ phái tổ điều tra tới, hắn vẫn là cái biểu tình này, công phu hàm dưỡng thật sự là làm rất tốt, hình như chuyện gì cũng không để ở trong lòng, hình như chuyện gì cũng không có coi là gì, đặc biệt tự tin. Thật ra Đổng Học Bân cũng không có gì đáng lưu ý vì loại sự tình này, hắn công tác vài năm, ủy ban kỷ luật điều tra qua hắn bao nhiêu lần? Không có tám lần cũng có sáu bảy lần, Đổng Học Bân không thể nói đã quen thuộc, nhưng ít nhất đã chết lặng, quan viên bình thường vừa nghe đến ủy ban kỷ luật tới điều tra đều là trong lòng run run một chút, sau đó lòng còn sợ hãi một chút, nhưng Đổng Học Bân sẽ không, thằng nhãi này sớm thành thói quen.

Đây là Đổng Học Bân.

Rất nhiều người nhìn hắn không vừa mắt.

Rất nhiều người mỗi ngày ngóng trông hắn gặp xui.

Thậm chí người muốn đem hắn xẻ thành từng khúc cũng có rất nhiều.

Nhưng cuối cùng thế nào? Đổng Học Bân vẫn êm đẹp đứng ở chỗ này, mà người hy vọng nhìn hắn gặp nạn ngược lại cả đám lần lượt không may, dường như là một ma chú, từ sau khi Đổng Học Bân tiến vào thể chế bắt đầu như thế, không ai làm gì được hắn, không ai thu thập được hắn!

Có người cảm thấy rất kỳ quái.

Có người cũng sẽ cảm thấy không công bằng.

Nhưng thật ra bọn họ chỉ có thấy được kết quả, lại không thấy Đổng Học Bân vì thế nỗ lực bao nhiêu. Phấn đấu bao nhiêu, muốn bước lên trên, tự nhiên phải trả một cái giá tương ứng, Đổng Học Bân có thể có thành tích ngày hôm nay, có thể có nhân mạch quan hệ ngày hôm nay, rất nhiều đều là hắn dùng mạng đi liều, người khác được không? Ai cũng không làm được cái phần liều mạng của Đổng Học Bân, cho nên hắn có thành tựu ngày hôm nay không ai hâm mộ được.

Chuyện tình đã hoàn toàn xong.

Nhưng nói Đổng Học Bân thật sự không thèm để ý như biểu hiện ra, vậy cũng không đúng. Hắn cũng lo lắng một việc, cũng là Phương Văn Bình bên kia làm sao xong việc, chuyện tình lần này thật sự là gây thêm phiền phức cho lão Phương, cái này Đổng Học Bân rõ ràng, người khác không biết quan hệ phức tạp của hắn cùng Phương Văn Bình dính dáng phía sau. Đổng Học Bân sao có thể không biết, bên trong liên quan đến tới mâu thuẫn phe phái rất sâu, cái này không thể nói một hai câu là có thể giải quyết, cho nên Đổng Học Bân cũng sợ rước lấy phiền phức không tất yếu cho Phương Văn Bình, như vậy hắn thật không rơi nhịn, ài, chỉ mong lão Phương bên kia không có ảnh hưởng.

...

Chạng vạng.

Trong tỉnh.

Nhà Phương Văn Bình.

Phương Văn Bình từ huyện Tiêu Lân trở về trong tỉnh, là đã đến giờ ra về, cho nên sau khi đến cơ quan nhìn thoáng qua thì lại lái xe trở về nhà.

Vừa về nhà, điện thoại vang lên.

Reng reng reng, reng reng reng. Phương Văn Bình như có dự liệu, trên mặt không có lộ ra biểu tình gì, nhàn nhạt tiếp, nói: "Trần ca."

"Văn Bình à. Ở nhà sao?" Đầu kia là tiếng nói của một đàn ông trung niên.

Phương Văn Bình ừ một tiếng, "Mới vừa vào cửa."

Người trung niên nói: "Hủy bỏ tất cả hoạt động giao lưu của người nước ngoài. Cái mệnh lệnh này là em ra?"

"Là tôi." Phương Văn Bình không mặn không nhạt nói: "Bọn họ không đem người của chúng ta để vào mắt, chúng ta vì sao muốn đem bọn họ coi là gì? Một đạo lý rất đơn giản, bọn họ không phải thích làm đại gia sao? Người nào thích hầu hạ thì đi hầu hạ đi, tôi không rãnh hầu hạ."

Người trung niên bất đắc dĩ nói: "Em đó, vẫn là tính tình thời trẻ tuổi."

Phương Văn Bình ngoài cười trong không cười nói: "Tôi à, đời này phỏng chừng cũng không đổi được."

"Chuyện này chúng ta nói riêng, bên anh nếu giao cho em phụ trách, vậy anh cũng sẽ không nói thêm cái gì, em không chào đón bọn họ, em quyết định là có thể, dù sao cũng là đoàn giao lưu thể mang theo tính chất dân gian, thế nào cũng không sao cả, anh muốn nói chuyện gì em hẳn là biết?" Người trung niên hơi chút nghiêm túc một ít.

Phương Văn Bình nói: "Tôi thật không biết."

Người trung niên nói: "Em và Đổng Học Bân có quan hệ không tồi?"

"Tạm được." Phương Văn Bình bình thản nói.

Người trung niên nói: "Anh thấy cũng không phải tạm được đâu? Hai ta cũng nhận thức không ít năm, người có thể làm cho Phương Văn Bình em tự mình xuống dưới giải vây, anh chưa từng thấy qua, lần này là lần đầu tiên, nói thật anh cũng rất kinh ngạc, tính tình thời trẻ tuổi đã như vậy, làm ra chuyện gì anh cũng thấy không sao, nhưng em từ xa đến giải vây, còn là giải vây cho con rể của Tạ gia, anh thật không nghĩ tới, rất nhiều người cũng đều không ngờ, em bên kia làm như vậy, em biết chổ của anh tiếp bao nhiêu cú điện thoại không? Lãnh đạo tỉnh thì tiếp, còn có người trong nhà gọi tới, đại ca em cũng hỏi anh chuyện này, em kêu anh trả lời như thế nào? Tôi còn rõ ràng đây."

Phương Văn Bình nói: "Cái này có vấn đề?"

Người trung niên nói: "Người khác làm thì không thành vấn đề, nhưng em là thân phận gì?"

Phương Văn Bình bật cười một tiếng nói: "Tôi còn có thể là thân phận gì? Tôi cũng là một cán bộ bình thường, phục vụ cho nhân dân, tôi chỉ có cái một thân phận này."

Người trung niên nói: "Đại ca em nói đã đưa tới chổ của tôi, nghe ra được, hắn rất không vui."

Phương Văn Bình ngữ khí cũng cứng rắn lên, vừa rồi còn gọi Trần ca, hiện tại đã sửa lời nói: "Trần bí thư, đại ca của tôi không vui có liên quan tới tôi sao? Tôi quản hắn có vui hay không? Phương Văn Bình tôi làm việc còn không cần nghe người khác khoa tay múa chân với tôi, tôi có lý do của mình, tôi cũng có phán đoán của mình." Người có thể khiến cho Phương Văn Bình gọi hai chữ bí thư, hiển nhiên, tại tỉnh Thiểm Bắc cũng chỉ có một người như vậy.

Người trung niên nói: "Cá nhân anh là không có phiến diện gì, nhưng em hẳn là biết, trong nhà em rất không thích con rể của Tạ gia, rất nhiều người trong tỉnh cũng vậy, em cùng Đổng Học Bân kia đi lại gần như vậy, em để cho người khác làm như thế nào? Em để cho đại ca em bên kia nghĩ như thế nào?"

"Tôi vẫn là câu nói kia, tôi quản người khác nghĩ như thế nào!" Tính tình hỗn đản của Phương Văn Bình lộ ra không xót gì, hơn nữa nói cũng vô cùng bá đạo, "Anh hẳn là biết tính tình của tôi, cũng có thể biết đại ca của tôi vì sao không có đem điện thoại gọi tới chổ của tôi, vậy tôi chỉ có thể nhờ anh nói với người trong nhà cho tôi, tôi mặc kệ người khác có thích người của Tạ gia hay không, bọn họ muốn thế nào thì thế đó, tôi không quản, nhưng Đổng Học Bân này là người của Phương Văn Bình tôi, người của tôi phạm vào sai lầm, Phương Văn Bình tôi sẽ thu thập, không cần người khác làm! Anh nói cho hắn như thế!"

"Em đó!"

"Thật ngại quá Trần bí thư."

"Được rồi, anh giúp em chuyển đạt, em vẫn là gọi Trần ca anh nghe thoải mái hơn, Trần bí thư Trần bí thư, ha ha, anh nghe đều sợ hãi."