Quyền Tài

Chương 202: Tặng đồ cho hai mẹ con




Ngày hôm sau, Đổng Học Bân trở lại đại viện huyện cục công an đi làm.

Lương Thành Bằng Cục trưởng còn chưa có từ trong kinh trở về, Đổng Học Bân cũng liền không chuẩn bị dứt khoát hẳn hoi khai triển công tác, sau khi đem sự tình huyện cục xử lý sạch sẽ, hắn lái xe xuống Huệ Điền Hương, triệu tập Lưu Đại Hải Lý Tam Miêu mấy lãnh đạo mở cuộc họp, hiểu biết một chút tình huống xử lý án kiện sau khi hắn rời đi, cũng tốt, không có án lớn, vẫn như cũ là những sự kiện quê nhà hương thân tranh cãi lông gà vỏ tỏi kia, duy nhất án kiện hơi lớn chút chính là trận huyện cục đã thành lập tổ điều tra nhỏ cái vụ án lừa bán thiếu nữ trước kia, Huệ Điền Hương cũng rốt cục xuất hiện người mất tích. Đổng Học Bân sau khi hạ lệnh toàn lực điều tra tranh thủ nhanh chóng phá án, xế chiều hôm đó rời Huệ Điền Hương, liên quan đến đến án kiện cụ thể, hắn không muốn nhúng tay quá nhiều, khó tránh khỏi khiến cho người ta một loại cảm giác vươn tay được quá dài, Đổng Học Bân chỉ cần làm tốt về phía lãnh đạo là có được rồi.

Buổi chiều năm giờ, gia thuộc viện huyện cục công an.

Đổng Học Bân vừa vào nhà, liền nhìn thấy Ngu Thiến Thiến đang ôm Ngu Mỹ Hà cùng nơi đó làm nũng, Ngu Mỹ Hà cưng chiều kéo tay con gái, tay kia sửa sang sách giáo khoa cấp 2 trên bàn trà cho nàng, nhìn thấy Đổng Học Bân trở về, Ngu Mỹ Hà mới cùng con gái tách ra, vội vàng cầm dép lê cho Đổng Cục trưởng. Ngu Thiến Thiến thật đúng là người rất dính, Đổng Học Bân mỗi lần nhìn thấy hai mẹ con, hai người không phải bắt tay chính là ôm, ỷ lại đến không được.

“Trở về lúc nào?” Đổng Học Bân bên đổi giày bên nói.

Ngu Mỹ Hà đang ngồi xổm nói: “Tôi cũng vừa về mười phút, đưa Thiến Thiến đi trường học báo danh”.

Đổng Học Bân khẽ ừm: “Làm xong rồi sao?”

Ngu Mỹ Hà cảm kích nhìn nhìn hắn: “Nhờ phúc ngài, thủ tục đều làm xong rồi, là Loan đại tỷ đích thân dẫn chúng tôi đi lo liệu, rất thuận lợi, sách vở cũng phát xuống rồi, ngày mai có thể đi học” Dừng một chút, Ngu Mỹ Hà nói: “Chuyện hộ khẩu cũng không sai khác gì nhiều, bọn họ nói qua ít ngày nữa có thể dời tới” Con gái rốt cuộc một lần nữa bước vào vườn trường, hộ khẩu hai người cũng lập tức muốn chuyển qua trong huyện, tâm tình Ngu Mỹ Hà chưa bao giờ tốt như vậy.

Đổng Học Bân khẽ gật đầu, cười nhìn nhìn Ngu Thiến Thiến: “Chậm trễ việc học nửa năm, thi cuối kỳ qua được không?”

Ngu Thiến Thiến yếu ớt gật gật đầu: “Em, em mỗi ngày đều có đọc sách, có thể qua”.

“Vậy là tốt rồi, ha ha”.

“Đổng Cục trưởng, ngài nghỉ ngơi trước một chút, ta đi nấu cơm cho ngài”.

Đổng Học Bân đối với Ngu Mỹ Hà khoát khoát tay: “Hôm nay không ăn ở nhà, Thiến Thiến đi học, ba người chúng ta đi bên ngoài ăn, chúc mừng một chút”.

Nghe hắn nói “ba người chúng ta” lời này, Ngu Mỹ Hà khuôn mặt khẽ đỏ, nhưng nghĩ lại đã nghĩ hiểu rồi, Đổng Cục trưởng không phải ý tứ kia, mà là không đem mình cùng con gái làm người ngoài, trong lòng cảm động, Ngu Mỹ Hà vội vàng nói: “Quá phiền toái, liền ở… ở trong nhà ăn chút đi”.

Đổng Học Bân cười cười: “Nghe tôi, có được hay không?”.

Ngu Mỹ Hà trì trệ, yếu ớt ừm một tiếng, “Cảm ơn ngài”.

“Như vậy mới đúng chứ” Đổng Học Bân khoát tay, vuốt vuốt lên cái ót Ngu Thiến Thiến: “Đi, Thiến Thiến, hôm nay em muốn cái gì anh đều mua cho em, chúng ta trước đi chợ đi dạo một vòng, nhìn thấy thích cái gì thì em lên tiếng”.

Ngu Thiến Thiến nhìn nhìn mẹ, vội vàng nói: “Cảm ơn ca ca, em, em cái gì cũng không cần”.

Ngu Mỹ Hà cùng một bên nói: “Đúng vậy, Thiến Thiến không thiếu đồ, ngài đừng tiêu phí”.

Đổng Học Bân nhìn nàng một cái:“ Hộp bút máy mua chưa? Cặp sách mua chưa? Cái gì cũng không có còn bảo không thiếu? Cô đừng nói có cặp sách, cái màu xám kia sớm phá đến không thành bộ dáng, thế sao đeo đến trường? Tâm lý trẻ con còn chưa có thành thục, giờ đây đúng là thời kỳ bồi dưỡng mấu chốt, mỗi ngày để cho nó đeo cái cặp sách kia đến trường, còn không bị bạn học chê cười? Đối với tâm lý trẻ con ảnh hưởng cũng không nên” Tính cách Ngu Thiến Thiến vốn theo mẹ, quá mềm yếu, cuối cùng đều là hai chữ tự ti gây tai hoạ, Đổng Học Bân cũng không muốn tiểu tử kia sau này còn như vậy.

Ngu Mỹ Hà sững sờ, không ngờ Tiểu Đổng Cục trưởng lo lắng kĩ như vậy, hốc mắt lập tức ẩm ướt lên.

Đổng Học Bân tức giận trừng trừng nàng: “Trẻ con còn nhìn, khóc gì”.

Ngu Mỹ Hà cuống quít lau lau con mắt, thu hồi nước mắt.

Cửa hàng tổng hợp Kim Địa, cái trung tâm thương mại khá lớn này thuộc huyện thành, đồ điện, trang phục, hàng hóa lặt vặt cái gì cần có đều có.

Vừa vào cửa hàng tổng hợp, Đổng Học Bân liền dẫn theo Ngu Mỹ Hà Ngu Thiến Thiến hai người đi đến tận cùng bên trong nhất một tầng, tìm được nơi bán văn phòng phẩm, không nói hai lời bảo Ngu Thiến Thiến chọn cặp sách cùng bút bi. Ngu Thiến Thiến đôi mắt trông chờ ánh mắt nhìn về phía mẹ, thấy Ngu Mỹ Hà gật đầu, Ngu Thiến Thiến thoáng cái thật hưng phấn, trái nhìn phải xem, cuối cùng thật xấu hổ đối với Đổng Học Bân chỉ chỉ một cái cặp sách màu hồng phấn treo trên kệ.

“Ca ca, em, em muốn cái kia”.

Đổng Học Bân khóe miệng mỉm cười: “Được, phiền toái lấy cho cái đi, đúng rồi, còn có bút bi cùng hộp bút máy, em cũng chọn”.

Ngu Thiến Thiến đánh bạo lại chỉ chỉ hộp bút máy cùng bút trong quầy.

Đổng Học Bân cũng không có hỏi giá tiền, trực tiếp cầm thanh toán.

Đợi đến lúc người bán hàng đem cặp sách và đồ dùng học tập giao cho Ngu Thiến Thiến, tiểu nha đầu nhất thời vẻ mặt thỏa mãn, lúc ấy liền mở cặp ra cặp sách đeo tại trên người, còn vui thích vòng một vòng tròn, chẳng bao lâu trước, nàng rất là hâm mộ những bạn học mua cặp sách mới kia, nhưng cha nàng luôn đi ra ngoài bài bạc, trong nhà lại nghèo, nhìn bạn học khác đã đổi hộp bút mới cặp sách mới, Ngu Thiến Thiến chỉ có hâm mộ, giờ đây rốt cục như lúc mong muốn, nàng thế nào không vui.

Nhìn Ngu Thiến Thiến có cặp sách thật hưng phấn đến như vậy, Đổng Học Bân âm thầm thở dài, biết đứa nhỏ kia mười mấy năm nay khẳng định chịu khổ không ít: “Đi, lại đi tầng hai chỗ mua đồ điện nhìn xem”.

Ngu Thiến Thiến chớp mắt to hỏi: “Ca ca, đồ điện trong nhà hỏng rồi sao?”

“Không có, ca ca là muốn tặng thêm cho em chút quà” Học Bân dẫn theo hai nàng hướng trên lầu đi.

Hai mẹ con Ngu Mỹ Hà đều không biết, tặng Thiến Thiến đồ điện? Cái đồ điện gì?

Thẳng đến lúc ba người đi tới lầu hai khu vực mua máy tính, hai nàng mới là biết chuyện. Ở đây máy để bàn không nhiều, phần lớn là laptop. Ngu Thiến Thiến liền nhìn một chút, con mắt lập tức liền trừng thẳng, kích động đến thế nào cũng không cam lòng cho dịch chuyển khỏi, ca ca muốn… mua máy tính cho nàng?

Ngu Mỹ Hà vội la lên: “Đổng Cục trưởng, không được, cái này không được”.

Đổng Học Bân không để ý tới nàng: “Thiến Thiến, đi chọn một cái máy thích”.

“Quá, quá đắt” Ngu Thiến Thiến trong mắt lại lộ ra một cỗ thần sắc hướng tới, hiển nhiên là cực kỳ muốn máy tính.

Ngu Mỹ Hà cũng nói: “Đổng Cục trưởng, thật không được”.

Đổng Học Bân nhìn nàng: “Tôi nói được là được, giờ đây cũng thời đại nào rồi? Thời đại tin tức, trẻ con không có máy tính làm sao được? Máy của tôi có đôi khi chính mình cần dùng, chị cũng không để cho Thiến Thiến vào phòng tôi, dứt khoát mua cho tiểu nha đầu một cái mới, đặt trong phòng chị dùng đến cũng thuận tiện, đây là vì phát triển của trẻ con sau này, được rồi, Thiến Thiến, đừng nghe mẹ của em, thích cái máy nào nói cho anh biết, không cần nhìn giá tiền”.

Thấy Tiểu Đổng Cục trưởng như vậy, Ngu Mỹ Hà cũng biết không thay đổi được cách nghĩ của hắn, nhìn nữ nhi trừng mắt to chờ mong vụt sáng nhìn mình, Ngu Mỹ Hà trong lòng đau xót: “Ca của con cho con chọn, con liền chọn đi, sau này chờ con lớn lên, lại báo đáp đại ân của Đổng Cục trưởng, biết không?”

Ngu Thiến Thiến gật mạnh đầu một cái, vui mừng chạy tới xem máy tính. Nhưng mà máy tính đối với nàng mà nói một mực là tồn tại xa không thể chạm, Ngu Thiến Thiến đừng nói chạm phải, chính là thấy đều chưa thấy qua mấy lần, càng không biết CPU cái gì phối trí trong đó, con mắt cũng chọn tìm, cuối cùng chỉ có thể từ trên vẻ ngoài phán đoán, đi đến một bàn máy vi tính có cái dấu hiệu quả táo thuần màu trắng trước mặt, nhìn nhìn, nhìn nhìn.

Đổng Học Bân cười nói: “Được, cô nhóc rất có ánh mắt, chọn cái máy này đi”.

Ngu Mỹ Hà gom góp đi qua xem xét giá, lập tức dọa một cái giật mình: “Không được không được, cần hơn một vạn, quá đắt”.

Ngu Thiến Thiến vừa rồi không chú ý, vừa nghe lời mẹ, cũng sợ hãi kêu lên một cái.

Đổng Học Bân không phân trần gọi tới nhân viên bán hàng, mở máy, thử máy, tính tiền, đóng thùng đựng hàng, cuối cùng cười ha hả nhìn Ngu Thiến Thiến nói: “Được rồi, cái máy Apple bắt đầu từ hôm nay chính là của em, trở về anh tìm người đặt cho em cái mạng không dây, đến lúc đó em cũng có thể lên mạng rồi” Dứt lời, nhìn về phía Ngu Mỹ Hà: “Ngu Đại tỷ, sau này chị cũng cùng Thiến Thiến cùng nhau học chút máy tính, không hiểu thì hỏi tôi”.

Nhìn cái máy tính xách tay kia, Ngu Thiến Thiến kích động.

Ngu Mỹ Hà khoát tay nói: “Tôi làm sao học hiểu được, tôi đặc biệt ngốc”.

Đổng Học Bân bị nàng trêu chọc nở nụ cười, trong lòng tự nhủ cô cũng không phải khiêm tốn: “Thiến Thiến thông minh, bảo Thiến Thiến tay cầm tay dậy chị, tôi không tin không học được”.

Ngu Mỹ Hà không phải không muốn học, mà là sợ chính mình tay chân vụng về đem máy tính làm hỏng.

“Đi, lại đi bên đó nhìn xem” Đổng Học Bân phía trước dẫn đường.

“Đã đủ rồi, ngài, ngài đừng mua đồ khác cho Thiến Thiến, thật đủ rồi” Ngu Mỹ Hà không muốn thiếu nợ hắn quá nhiều.

Đổng Học Bân cười nói: “Được, không mua cho Thiến Thiến, lúc này là mua cho chị, chị chọn cái điện thoại”.

Ngu Mỹ Hà a một tiếng: “Tôi, tôi không dùng được”.

“Tại sao biết không dùng được? Lúc chị rời nhà mua thức ăn hoặc là đưa trẻ con đến trường tan học, chẳng may tôi có việc tìm chị tìm không thấy người làm sao lo liệu? Có một cái điện thoại thuận tiện hơn nhiều, cái này chị nghe tôi, xem như công việc cần” Đi vài bước, rốt cục đi tới khu vực mua điện thoại di động.

Công việc cần thì không có cách, Ngu Mỹ Hà do dự nói: “Vậy, vậy tôi tự mình mua đi, tôi ở đây còn có một ít tiền”.

Đổng Học Bân khoát khoát tay, chỉ Nokia N8 màu hồng trong quầy: “Cái này thế nào?”

Ngu Mỹ Hà đều là trước xem giá tiền rồi mới nhìn cái khác, vừa nhìn giá ba nghìn đồng, nàng liền nói: “Cần cái điện thoại mấy trăm là được rồi, cái này quá…”

Nhưng mà Đổng Học Bân cũng không hỏi ý kiến nàng, gọi đến người bán hàng mở máy, hơn nữa chọn cái sim.

Chờ giao tiền tính tiền, Đổng Học Bân đem hộp máy hướng trong lòng Ngu Mỹ Hà khẽ nhét: “Cầm, lúc trở về tôi dạy cho chị dùng”.

Ngu Mỹ Hà quấn quýt nói: “Tiền này, tiền này ngài trừ từ trong tiền lương tôi đi”.

Đổng Học Bân khẽ chậc lưỡi: “Ngu đại tỷ, chị quá khách khí với tôi rồi, cái gì tiền lương không tiền lương, đưa chị chị cứ cầm, những ngày này cũng không có ít được chị chiếu cố”.

Nghĩ đến chính mình chẳng những xoa bóp cho Đổng Cục trưởng, tối hôm qua còn lại gội đầu kì lưng rửa chân cho hắn, khuôn mặt Ngu Mỹ Hà liền thoáng cái nóng hầm hập, nhỏ như muỗi ừm một tiếng, ánh mắt khẽ trốn, không dám cự tuyệt nữa.