Quyền Tài

Chương 462: Đưa tuệ lan về nhà




Bốn rưỡi chiều. Trước giờ tan tầm, Đổng Học Bân gọi xe trở về đại viện phòng Chiêu thương.

Trên đường, một đám bằng hữu cùng đồng sự điện thoại cuồn cuộn không ngừng gọi tới, có hỏi về án kia, càng nhiều là quan tâm sự tình Tạ Tuệ Lan muốn cùng Đổng Học Bân kết hôn ở huyện truyền ra, Lưu Đại Hải ở cơ sở Huệ Điền Hương gọi tới liền hỏi một câu “Thật giả”, MC Tô Giai đang ở Bắc Kinh Tân Hoa xã trao đổi cán bộ cũng cười hì hì đến một câu “Học Bân, bản lãnh quá lớn rồi” vân vân… hiện tại muốn dấu cũng dấu không được, Đổng Học Bân đành phải thành thật trả lời, đối với tin tức này cũng khẳng định.

Xe taxi dừng lại, Đổng Học Bân xuống xe, đi vào phòng Chiêu thương.

Giờ khắc này, trong đại viện có mấy người ban nghiệp vụ đi làm việc vừa trở về nhất tề nhìn về phía Đổng Học Bân, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Cục trưởng”.

“Đài Cục trưởng”.

Hiển nhiên, mọi người đều nghe nói về chuyện đó.

Đổng Học Bân gật gật đầu chào bọn họ, trực tiếp lên lầu trở về văn phòng của mình, kết quả vừa tiến vào phòng không đợi hắn rút ra điếu thuốc hút một hơi, cửa đã có người gõ.

Đổng Học Bân cười nói: “Vừa muốn tìm cô đến đây, thật đúng lúc”.

La Hải Đình cười khổ nói: “Cục trưởng, tôi nghe nói…”

“Không cần nghe nói” Đổng Học Bân bất đắc dĩ cười cười, lời này hắn hôm nay đã muốn nói không biết bao nhiêu lần, “Là thật, còn có cái gì nghi vấn? Hỏi một lần luôn” Thấy nàng ta hít vào không nói gì, Đổng Học Bân nhân tiện nói: “Không nghi vấn gì sao? Ha ha, sau khi tôi buổi sáng đi rồi thì hội Chiêu thương bố trí thế nào? Các ngành phối hợp ra sao? Đơn giản nói cùng tôi, đúng rồi, kêu đám người Lâm Khoa trưởng Khương Khoa trưởng cũng lại đây đi”.

Không bao lâu, La Hải Đình đi ra ngoài đem mấy lãnh đạo ngành đều gọi tới.

Lâm Bình Bình cùng Khương Hải Lượng mấy người một bên báo cáo công tác, một bên kiềm chế chấn động trong lòng, đối với Tiểu Đổng Cục trưởng nên biểu hiện ra cái thái độ gì cũng vẫn chưa có suy nghĩ cho tốt.

Vị hôn phu Tạ Huyện trưởng?

Bọn họ bây giờ còn có điểm chưa tiếp thụ được!

Đổng Học Bân lại một chút biến hóa cũng không có, nên thế nào thì thế đó, saukhi hiểu biết một chút công tác tiến triển hôm nay, hắn liền phân phó vài câu cần chú ý nhiều hơn, sau đó cho bọn họ chuẩn bị tan tầm, chính mình thì rút thuốc ra hút, ở trong không ít người nhìn chăm chú xuống lầu đi lên chiếc Santana rách nát, thoải mái rời đại viện phòng Chiêu thương, chuẩn bị về nhà cùng Tuệ Lan cùng ăn bữa tối.

Reng reng reng, reng reng reng.

Trên xe, số điện thoại di động của Loan Hiểu Bình rốt cuộc sáng lên.

Giẫm phanh lại, Đổng Học Bân đem xe dừng ở bên đường, ho khan một cái, thật cẩn thận tiếp điện thoại, “Alo, mẹ”.

“Đứa nhỏ chết tiệt! Con muốn đem mẹ hù chết!” Tiếng nói của mẹ có điểm khàn khàn, hình như là vừa mới khóc, “Mẹ còn tưởng rằng con sẽ bị xử phạt chứ!”

Đổng Học Bân cười gượng nói: “Xử phạt cái gì, vốn cùng với con không có quan hệ, chuyện này còn cũng là gặp tai bay vạ gió, con còn buồn bực đây. Mẹ, xem mẹ kìa, có chuyện gì đáng ngạc nhiên đâu, nhiều người còn khóc nữa. Con không sao, con là cây ngay không sợ chết đứng, ha ha…”

Trên điện thoại chỉ có tiếng khịt mũi, cũng không nói gì.

Đổng Học Bân vội hỏi: “Mẹ, làm cho mẹ lo lắng, cứ trách con đi, mẹ đang ở đâu vậy?”

“Ở dưới quê, ở chỗ bà của con”.

“Đừng nóng giận, nếu không con giờ qua đó, mẹ mắng con cũng được mà?”

“Đừng có mà nói nhảm!”

Loan Hiểu Bình cùng con giống nhau, tâm có vẻ trọng, Đổng Học Bân chính là tất cả của nàng, giữa trưa vừa nghe nói con khả nghi ngộ sát bị bắt đi, còn hình như có chứng cớ vân tay, Loan Hiểu Bình quả thực sợ tới mức mặt mày thất sắc, hiện tại thấy con từ cục công an đi ra, trong giọng nói cũng dễ dàng, Loan Hiểu Bình mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có tâm tư tưởng trên chuyện khác, “Tiểu Bân, mẹ hỏi con”.

“Vâng, mẹ cứ nói”.

“Mẹ nghe mọi người đều nói, con cùng Tạ Huyện trưởng nói đối tượng?”

“Khụ khụ… Ừm, có chuyện này”.

Điện thoại đầu kia dừng vài giây, Loan Hiểu Bình mới tức giận nói: “Chuyện lớn như vậy, con như thế nào còn không sớm nói cùng mẹ? Ngay cả mẹ cũng gạt?”

“Không phải, chủ yếu là chưa đến lúc thôi”.

Vừa nghe, Loan Hiểu Bình càng tức giận, “Cái gì kêu là chưa tới lúc? Người ta Tạ Huyện trưởng vì làm chứng cho con, đều nói ra cái loại lời nói này, hai con cũng đã ngủ cùng nhau, ngay cả chuyện kết hôn cũng đã định rồi, con muốn thành gia… Mẹ đây làm mẹ đều tuyệt không biết? Con nói cho mẹ biết đây là chuyện gì?”

“Ai da, đừng nóng đừng nóng, tôi sai rồi được chưa?”

Thanh âm dừng một chút, Loan Hiểu Bình nói: “Có phải Huyện trưởng người ta chướng mắt chúng ta hay không?”

Đổng Học Bân nhanh nói: “Mẹ đừng có nghĩ lung tung, sao có thể như thế, chỉ là trước đó quan hệ đến công tác của con, còn có nguyên tắc tỵ hiềm gì đó, cho nên mới vẫn giữ bí mật, Tuệ Lan người rất tốt, rất ôn nhu, cũng hiếu thuận, không phải loại người đó đâu, cùng nhà chúng ta có bối cảnh hay không cũng không quan hệ” Lúc này, Đổng Học Bân đương nhiên là nói tốt cho Tạ tỷ, “Con nói cùng mẹ, Tuệ Lan người này cũng rất tốt, mẹ thấy nhất định sẽ thích”.

“Vậy đi, con mang về để cho mẹ nhìn xem”.

“?” Đổng Học Bân trợn tròn mắt, “Cái này, có phải quá sớm hay không? Không phải sớm, con là nói nàng công tác có điểm bận rộn, thời gian chỉ sợ…”

“Mẹ mặc kệ, buổi tối hôm nay con phải đưa về quê gặp mẹ, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm”.

“Hắc, nàng cũng chạy không được, mẹ làm gì mà gấp vậy”.

“Như thế nào không gấp? Con cũng đã lớn, còn chưa từng đưa bạn gái về nhà, mẹ có thể không gấp sao? Dù sao hôm nay mẹ phải xem đối tượng của con, dì cả dì hai của con bọn họ đang chuẩn bị đồ ăn, đến lúc đó các con lại đây cùng ăn cơm, mẹ ngắt điện thoại?” Thứ nhất là Loan Hiểu Bình là thật quan tâm chung thân đại sự của con, thứ hai, nàng cũng hiểu được con có thể đem Tạ Huyện trưởng kia đuổi tới tay… Chuyện này có điểm không hợp lý, ngay cả là mẹ ruột Đổng Học Bân, cũng cho rằng điều kiện con mình cùng Tạ Tuệ Lan chênh lệch quá lớn, chuyện này nghe như thế nào cũng có điểm không đúng, Loan Hiểu Bình không muốn vui mừng không công một hồi.

Mẹ đã nói như vậy, Đổng Học Bân còn có thể nói như thế nào?

“Được rồi, để con… hỏi nàng một chút”.

“Ừm, vậy mẹ chờ các con”.

Buông điện thoại, Đổng Học Bân đau đầu, không phải hắn không muốn đưa Tạ tỷ về gặp thân thích, mà là hắn chưa từng trải qua loại trường hợp đưa đối tượng về nhà này, có điểm ngượng ngùng. Quên đi, đưa đi thì đưa đi, cũng nên làm cho mẹ cao hứng cao hứng. Ừm, đến nước này, Đổng Học Bân đành giẫm chân ga hướng về phía đại viện huyện ủy, thuận tay gọi điện thoại cho Tạ Tuệ Lan.

Năm giờ chiều.

Văn phòng ủy ban huyện.

Đổng Học Bân xe vừa đến, trong đại viện có mấy người từ cửa kính xe thấy được là hắn, nhất thời thấp giọng khe khẽ nói chuyện, liên tiếp nhìn về phía bên này, cùng lúc đó, có hai người còn nhìn về phía cửa cơ quan, tan tầm, Phó Huyện trưởng Trình Khắc Lượng vừa vặn từ hàng hiên đi ra, một thân vest trắng mặt không chút thay đổi, nhìn không ra cái gì, nhưng mọi người trong đại viện đều biết, Trình Khắc Lượng tâm tình tuyệt đối không tốt.

Sự tình Tiểu Đổng Cục trưởng cùng Tạ Huyện trưởng, người khác đều là xem một cái náo nhiệt, có cảm giác thực ngạc nhiên, có cảm thấy xem thực tốt, nhưng chỉ có Trình Khắc Lượng tuyệt đối không có tâm tư này.

Hai tháng nay, hắn là luôn theo đuổi Tạ Tuệ Lan!

Tạ Huyện trưởng cùng Tiểu Đổng Cục trưởng muốn làm đối tượng? Việc này vừa ra, khó nhất chịu sẽ không ai khác ngoài Trình Khắc Lượng, không nói đả kích trên cảm tình, chỉ đơn giản nói mặt mũi đã là mất sạch!

Trình Khắc Lượng không nhìn đến Đổng Học Bân, ra cơ quan liền lên xe rời đi.

Đổng Học Bân nhìn theo hắn rời đi, trong lòng nói tốt lắm, Tuệ Lan giờ là hoa có chủ, về sau không cần sợ người khác đánh chủ ý Tuệ Lan, cái này xem như là tin tức tốt đi.

Bỗng nhiên, một thân ảnh phong vận hút hồn người từ hàng hiên dẫm giày cao gót đi ra.

Đổng Học Bân lập tức quay cửa kính xe xuống, đối với Tạ Tuệ Lan vẫy tay.

Tạ Tuệ Lan cười cười, đi tới trước một chiếc Passat đen đậu ở nơi đó, cùng lái xe nói một tiếng, giống như bảo hắn đi trước, rồi mới cất bước đi tới, mở cửa chui vào chiếc Santana của Đổng Học Bân, chẳng qua đáng giá chú ý là, Tạ Tuệ Lan lúc này ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái, cũng không có ngồi ở phía sau. Một màn này bị rất nhiều người có tâm nắm bắt lấy, Đổng Học Bân đến đại viện huyện ủy tiếp Tuệ Lan Huyện trưởng tan tầm, Tạ Huyện trưởng ngồi bên cạnh tay lái Đổng Học Bân, bực này là hai người lần đầu tiên ở nơi công cộng biểu lộ quan hệ luyến ái, cái này, rất nhiều người trước đó còn đối với quan hệ hai người nửa tin nửa ngờ hiện tại cũng không thể không tin. Đây là thực luyến ái!

Trên xe.

Tạ Tuệ Lan trách hắn, “Làm sao vậy? Gọi điện thoại cho Tạ tỷ trước khi tan tầm? Có việc sao?”

“Là như thế này” Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: “Mẹ tôi, ừm, mẹ tôi cùng thân thích trong nhà nói muốn gặp chị, bảo tôi đưa chị trở về, chị thấy thế nào?”

Tạ Tuệ Lan nhìn đồng hồ một cái, cười nói: “Đổi ngày đi, được không?”

“Chị còn có việc?”

“Chủ yếu hôm nay quá muộn”.

Đổng Học Bân trên mặt không cao hứng, hắn là rất trọng mặt mũi, “Cuộc họp trên thành phố cũng đã chậm trễ, chị còn bận gì nữa? Tối nay thì tối nay, mẹ tôi đã lên tiếng, hôm nay thế nào cũng phải gặp chị, tôi đã đáp ứng rồi, chị nếu không đi, anh em này mặt mũi để ở chỗ nào? Tôi biết lần đó khi bệnh viện chị đã gặp qua mẹ tôi cùng mấy người cậu dì, nhưng lần là hai người chúng ta công khai luyến ái, không giống, chị cái này…”

Tạ Tuệ Lan lại nhìn đồng hồ, lắc đầu cười cười, “Được rồi được rồi, lái xe đi”.

Đổng Học Bân buồn bực nói: “Tôi nói chị như thế nào giống như thực không tình nguyện? Chị nếu không muốn đi thì thôi, tôi tự mình trở về!”

Thấy hắn tức giận, Tạ Tuệ Lan buồn cười nói: “Tạ tỷ khi nào thì nói không muốn đi?” Chỉ chỉ trên người mình, “Hiện tại đã hơn năm giờ, thời gian quá gấp, đi về quê của anh mà Tạ tỷ ngay cả thân quần áo đều không kịp về nhà đổi, lần đầu tiên đi tới nhà, anh dù sao cũng phải để cho tôi chuẩn bị chút chứ, lưu lại cho mẫu thân anh ấn tượng tốt có phải hay không?”

“Hài, sớm nói” Đổng Học Bân nói: “Không cần thay quần áo, chị mặc như vậy đã tốt lắm rồi, xinh đẹp muốn đòi mạng rồi”.

“Ha ha, anh cũng thật là không nói lý, được rồi, anh nói được là được, Tạ tỷ cũng không thay đồ, đi thôi, trước đi siêu thị mua chút đồ”.

“Không cần, để tôi mua là được”.

“Anh mua hay tôi mua có gì khác nhau sao? Bảo anh đi thì anh cứ đi đi, lái xe”.

Thấy Tạ Tuệ Lan để tâm như vậy, Đổng Học Bân cũng cười, “Được rồi, ngồi cho vững”.