Quyền Tài

Chương 472: Muốn sai tôi là sai sao?




Sáng sớm hôm sau.

Việc tổ chức hội Chiêu thương xảy ra sự cố, tin tức này muốn giấu cũng không được.

Hiện tại, tất cả các ban ngành của toàn huyện đều phối hợp với cục Chiêu thương để tổ chức hội Chiêu thương lần này.

Nghe được như thế, tất cả mọi người đều rất lo lắng.

Biết được tin này, sắc mặt Hướng Đạo trở lên đen sì, gọi một cuộc điện thoại bảo thư ký Chu Tuấn mau gọi Cổ Nghiêm đến đại viện của huyện ủy, ngay cả người giữ ấn soái của hội Chiêu thương là Tạ Huệ Lan, khi thấy hội Chiêu thương xảy ra chuyện, sắc mặt cũng vô cùng khó coi. Nhưng lần này cục Chiêu thương rơi vào tay Hướng Đạo. Chính Hướng Đạo đã bỏ qua sự phản đối của Tạ Tuệ Lan để bổ nhiệm Cổ Nghiêm. Nếu như hội Chiêu thương thật sự không thành công, thì Hướng Đạo sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, thậm chí Hướng Đạo còn có thể bị thành phố phê bình. Điều này Hướng Đạo không muốn nghĩ tới, cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Trong văn phòng.

Cổ Nghiêm vội vàng nói:“chú Hướng, cháu...”

“Cậu đã làm gì cho tôi hả? Cậu đang làm cái gì?” Hướng Đạo tức giận vỗ bàn.

“Hội Chiêu thương xảy ra chút vấn đề nhỏ” Cổ Nghiêm vội vàng giải thích, “Cháu sẽ nhanh chóng giải quyết”.

“Vấn đề nhỏ? Phác tổng chuẩn bị rút vốn đầu tư, vẫn gọi là vẫn đề nhỏ sao?” Hướng Đạo vừa nghe những lời này thì càng tức giận, “Hội Chiêu thương chỉ có thể mời hai mươi thương nhân mà vẫn còn gọi là vấn đề nhỏ sao? Vậy cậu thử nói cho tôi xem, cái gì mới là vấn đề lớn đây? Cậu công tác như thế nào? Tại sao một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong?”

Hướng Đạo là một người rất coi trọng thành tích, luôn có hứng thú với các công trình, lần trước muốn là công trình xây dựng thành phố đã hao tốn rất nhiều nhân lực cũng như trí lực, cho nên vừa thấy cục Chiêu thương có chút khởi sắc, hắn lập tức động lòng, một lòng muốn đem cục Chiêu thương khống chế trong bàn tay mình, đá Tạ Tuệ Lan ra khỏi cục Chiêu thương, vì việc này mà đã xem nhẹ không ít việc khác. Cho đến bây giờ Hướng Đạo mới nhất thời tỉnh ngộ, giành chiến tích của cục Chiêu thương này không hề dễ dàng gì, lần tổ chức hội Chiêu thương này so với các lần trước căn bản chẳng có gì khác cả, căn bản là ngóc đầu không nổi!

Hay cho một Tạ Tuệ Lan!

Đây là cô cho tôi một bài học sao?

Hướng Đạo cuối cùng cũng đã hiểu Tạ Tuệ Lan. Có lẽ nàng đã sớm đoán được là hội Chiêu thương sẽ có cục diện như ngày hôm nay, cho nên trong cuộc họp hội nghị thường ủy lần trước Tạ Tuệ Lan mới phản đối mạnh mẽ như thế, làm cho Hướng Đạo phải thông qua phiếu biểu quyết mới có thể tiến hành bổ nhiệm, bảo lưu được ý kiến của mình. Tạ Tuệ Lan làm như thế cũng thật xảo quyệt, cũng có thể trốn tránh trách nhiệm trong vụ việc này, vì ngay từ đầu đã kiên quyết phản đối, sau đó lại tích cực phối hợp với Cổ Nghiêm mà không nhúng tay vào bất cứ việc gì của hội Chiêu thương.

Lại còn cần người giao người, cần tiền giao tiền, như thế chẳng phải là Tạ Tuệ Lan rất có con mắt nhìn đại cục sao? Đây là không có ý tốt gì, muốn đem Cổ Nghiêm đẩy lên cao cao, thế cho nên làm cho hắn cùng Hướng Đạo rơi ác hơn!

Hướng Đạo thấy phiền não rồi, không chỉ thấy phiền vì chuyện không thể trọng dụng Cổ Nghiêm được nữa, mà còn tức giận vì Tạ Tuệ Lan so với mình còn cao tay hơn.

Hội Chiêu thương có thể sai lầm?

Áp lực của Hướng Đạo chính là không suy nghĩ thấu đáo. Hắn và những cán bộ khác trong huyện Duyên Đài cũng đều giống nhau, chỉ nhìn thấy công tác chiêu thương năm nay so với mấy năm trước có biến hóa nghiêng trời lệch đất, chiêu thương muốn cao hơn năm trước nhiều. Năm nay, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi cục Chiêu thương đã mang về một hạng mục đầu tư năm chục triệu, Phác tổng cũng rất coi trọng hoàn cảnh kinh tế của huyện cũng đã là một minh chứng chứng minh điều này. Cho nên rất nhiều người đều tưởng rằng chính sự thay đổi của nền kinh tế, hoặc là do công trình xây dựng thành thị đã dẫn đến trào lưu đầu tư này. Rất ít người nghĩ rằng đây là do công lao của Đổng Học Bân, vì dù sao hắn cũng mới chỉ lên nhận chức được ba tháng.

Nhưng ai ngờ cố tình liền đã xảy ra chuyện!

Vừa ra chính là vài cái! Ngay cả hạng mục Phác tổng cũng thất bại!

Hướng Đạo cảm thấy lạnh cả người, Tạ Tuệ Lan chẳng phải muốn mượn hai việc thất bại này để đánh vào mặt hắn sao? Làm cho hắn mất hết uy tín? Vì thế ngay cả chiến tích chính nàng cũng không cần? Không đúng, cô ta không phải nghĩ như thế chứ? Hướng Đạo trầm mặc một lúc sau đó liền hiểu ngay ra vấn đề, trong lòng rùng mình, Tạ Tuệ lan không những muốn đánh vào mặt hắn, mà còn muốn để cho Đổng Học Bân tiếp tục lên quản công việc của hội Chiêu thương, cô ta không muốn từ bỏ hội Chiêu thương, cũng không định quyết đấu ta sống ngươi chết gì!

Nhưng hiểu rõ rồi thì sao?Lần này Tạ Huệ Lan rất đường đường chính chính làm việc, chẳng ai có thể tìm ra được sai xót gì, chủ yếu vẫn chỉ là do Cổ Nghiêm quá hiếu thắng!

Nghĩ thế sắc mặt Hướng Đạo lại càng khó coi, muốn để Tiểu Đổng quay lại nắm quyền? Tạ Tuệ Lan! Cô quá ngây thơ rồi đấy. Tiểu Đổng là do tôi đá đi, hội nghị thượng ủy lần trước cũng đã quyết định rồi, cho dù Cổ Nghiêm làm việc có không tốt, cô cho rằng tôi sẽ đồng ý để cho Tiểu Đổng quay lại sao? Chính mình tát vào mặt mình sao? Muốn tôi thừa nhận tầm nhìn của tôi không bằng cô sao? Thừa nhận tôi hướng huyện chính phủ nhúng tay loạn sao? Làm gì có chuyện đó chứ? Chỉ là hội Chiêu thương làm không tốt! Cô nghĩ cũng đừng nghĩ! Hướng Đạo đương nhiên sẽ không bao giờ nhận thua Tạ Tuệ Lan, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương. Cổ Nghiêm nếu đem chuyện hội Chiêu thương làm hỏng, tôi mất mặt rồi thì cô cũng đừng mong có thể lên mặt với mọi người. Huống chi mọi chuyện cũng chưa phải đi đến hồi kết.

“Chú Hướng”, Cổ Nghiêm lo lắng nhìn hắn, “Phác tổng đưa ra điều kiện miễn thuế trong năm năm, chúng ta không thể mở tiền lệ này, cháu nghĩ mau chóng lại cùng hắn câu thông, tranh thủ một lần nữa làm cho hạng mục chứng thực, còn những thương nhân bên đó, hôm qua cháu đã liên hệ với mấy người bạn, nhờ họ giúp đỡ một tay, tranh thủ dẫn mấy đoàn nhà đầu tư đến, nếu bên đó có thể đến, số người tham dự hội Chiêu thương ít nhất cũng được năm sáu mươi người trở lên”.

“Liên hệ được chưa? Tối nay có thể đến không?”

Mai là ngày khai mạc hội Chiêu thương rồi, buổi tối hôm nay nhà đầu tư nên đến tham dự hội Chiêu thương cơ bản sẽ đến khách sạn đã chỉ định.

“Hẳn là không sai biệt lắm, cháu cũng cho xe đi đón bọn họ rồi” Thật ra, có thể mời các đoàn đầu tư đến hay không, Cổ Nghiêm cũng không biết, hắn chính là cố gắng tranh thủ một chút, có thành công hay không cũng không biết, nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách kiên trì nói như vậy mà thôi.

Nghe thế, sắc mặt Hướng Đạo cũng dịu đi một chút, “Hạng mục đầu tư bên Phác tổng mới cần lo lắng, việc cậu cần làm không phải chỉ là tranh giành mà phải là chắc chắn, chắc chắn phải nắm bắt được”.

Cổ Nghiêm do dự nói: “Cháu sẽ cố gắng hết sức, nhưng chỉ sợ có người bên ngoài đến phá rối, lúc trước Phác tổng đã bàn bạc xong xuôi với cục Chiêu thương rồi, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại muốn rút vốn, cháu khẳng định là có người ngoài vào phá rối” Cổ Nghiêm căn bản vẫn không nghĩ đấy là trách nhiệm của mình, sự việc vừa xảy ra, việc đầu tiên nghĩ là do Đổng Học Bân ở bên trong động chân dộng tay, bởi vì hạng mục đầu tư của Phác Vĩnh Hỉ là do hắn ta kéo về. Về phần một nhà đầu tư vì cái gì không lấy ích lợi làm trọng mà lại làm như vậy, Cổ Nghiêm cũng không lo lắng, chỉ muốn Hướng Bí thư biết cái này không phải trách nhiệm chính mình.

Buổi sáng.

Bệnh viện Nhân dân huyện.

Đổng Học Bân tựa người vào của sổ phòng vệ sinh hút thuốc, đang chán thây nhàn nhã vô vị chết đi được thì một tiểu hộ sĩ bước vào.

“Đổng Cục trưởng, không được hút thuốc trong bệnh viện”.

“Ha ha, tôi chỉ hút một điều thôi… nửa điếu được không?”

“Vậy cũng không được” Tiểu hộ sĩ vẻ mặt cầu xin nói: “Ngài bây giờ là bệnh nhân, phải nghe theo chúng tôi”.

Đổng Học Bân ho khan một tiếng, “Cô nói nhiều bệnh nhân như vậy cô không nhìn chằm chằm, động cái liền theo tôi, không hút thì không hút? Ha ha”.

Không ngờ rằng Tạ Huệ Lan sớm đã gọi một cuộc điện thoại đến cho viện trưởng bệnh viện nhân dân, nhờ ông ta tiến hành kiểm tra, chăm sóc cho Đổng Học Bân. Đối với vị hôn phu của huyện trưởng, viện trưởng đương nhiên vô cùng coi trọng, hoàn toàn coi đây là nhiệm vụ chính trị, trực tiếp điều động hộ sỹ có chuyên môn đến chăm sóc Đổng Học Bân, không cho hắn hút thuốc, không được tự ý rời viện, đến cả việc uống thuốc hàng ngày cũng phải để hộ sỹ giám sát, uống xong mới rời đi. Như thế mới gọi là hoàn thành nhiệm vụ.

Reng reng reng, điện thoại vang lên.

Đổng Học Bân dập điều thuốc lá, nhìn tiểu hộ sĩ, thấy nàng quay đầu bỏ đi, nghe tiếng đóng cửa mới vụng trộm châm lại điều thuốc rồi nghe điên thoại.

Là điện thoại của Triệu Hưng Long

Quan tâm một hai câu về sức khỏe của Đổng Học Bân, Triệu Hưng Long nói: “Hạng mục đầu tư của Phác tổng xảy ra vấn đề rồi, cậu nghe nói chưa?”

“Có chuyện này thật sao?” Đổng Học Bân không phải chưa từng nghe qua, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không biết, “Chẳng phải đã đàm phán xong hết rồi sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Phác tổng yêu cầu miễn thuế trong vòng năm năm, việc này huyện chúng ta không thể đáp ứng được”.

Đổng Học Bân mặt nhăn mày nhíu: “Hạng mục thất bại?”

“Cổ Cục trưởng còn đang đàm phán thêm, cụ thể thế nào tôi cũng không biết, Tiểu Đổng, hạng mục của Phác tổng là do cậu mang về, vừa rồi Hướng Bí thư gọi điện đến chỉ thị, bảo cậu gọi điện liên lạc với Phác tổng, phải giành lại hạng mục đầu tư này”.

Đổng Học Bân cười không nổi nói: “Triệu Huyện trưởng, đây là tôi nói cùng ngàu, bảo tôi đi câu thông? Hiện tại Hướng Bí thư mới nhớ ra là hạng mục này là do tôi kéo về sao? Đem tôi từ người phụ trách hội Chiêu thương đá xuống còn bải tôi làm việc cho hắn hắn? Cho dù tôi co rộng lượng đến mấy thì cũng không thể rộng đến mức đó được? Hướng Bí thư hắn có ý gì chứ? Chẳng phải hắn chỉ định việc tổ chức hội Chiêu thương sẽ do Cổ Nghiêm phụ trách sao? Chẳng phải không có quan hệ gì đến tôi nữa sao? Thực phiền ngài nói với Hướng Đạo!”

Muốn sai tôi thì sai sao, không cần tôi liền một cước đá đi sao?

Lấy mất quyền lợi của tôi, cướp mất thành tích của tôi, lần này tôi nằm viện, ngươi lại còn muốn tôi đi chùi đít cho ngươi sao? Đi giành thành tích về cho ngươi sao? Sau có thể như vậy? Đợi sau khi tôi mang được hạng mục đàu tư của Phác tổng về, thành tích chẳng phải vẫn là của Hương Đạo và Cổ Nghiêm các người sao? Anh em lại một lần cố hết sức không công, lại một lần làm không cho các người sao? ĐCM! Tôi con mẹ nó có bệnh rồi!

Triệu Hưng Long hiểu suy nghĩ của Tiểu Đổng, nhưng cái gì nên nói thì vẫn phải nói, hắn đem chỉ thị truyền đạt xuống, liền bất đắc dĩ nói: “Hiện tại thời kì phi thường, cậu lại là lãnh đạo phòng Chiêu thương...”

Đổng Học Bân phát hỏa nói: “Là đám người Hướng Bí thư nghĩ tôi ở bên trong giở trò quỷ?

“…Tôi nghe cũng có ý tứ này” Triệu Hưng Long cũng rất khó chịu.

Vừa nghe những lời này Đổng Học Bân lại càng phẫn nộ: “Triệu Huyện trưởng, Đổng Học Bân tôi là loại người nào ngài hẳn là biết, huyện cũng có thể thấy được, cho dù tôi có thế nào, điểm cái nhìn đại cục ấy vẫn là có. Tôi không có khả năng bởi vì lấy quyền phụ trách của tôi mà đi khuyến khích Phác tổng hủy đầu tư, tôi là cái loại người này sao? Hơn nữa, một nhà đầu tư, coi trọng là hoàn cảnh huyện chúng ta, có tính toán của bọn họ, chuyện lỗ vốn thương gia họ như thế nào sẽ làm? Một câu nói của tôi có thể làm cho người ta hủy đầu tư? Tôi khi nào thì có mặt mũi lớn như vậy!”

“Tôi biết” Đổng Học Bân nói cũng là Triệu Hưng Long suy nghĩ, hắn cũng tin tưởng Tiểu Đổng không có động tay chân.

“Cổ Nghiêm hắn không có năng lực, Hướng Bí thư hắn không có con mắt nhìn người, tất cả mọi việc là họ làm sai còn đổ lên đầu tôi sao? Được, có thành tích thì bọn họ giành lấy, có trách nhiệm tôi đến gánh vác, nơi nào con mẹ nó có chuyện tốt như vậy!”

Giúp cái con mẹ nó chứ!