Quyền Tài

Chương 71: Thần nhân Tiểu Đổng!




Hôm nay là một ngày phi thường quan trọng trong đời Đổng Học Bân, buổi sáng vừa mớ mắt. tâm tình của hắn bắt đầu khẩn trương lên không thể ức chế, lo được lo mất chui ra khỏi ổ chắn, hít hít khí, thở một hơi, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, mình có thể làm đều đã làm, giờ đây sốt ruột cũng không thể làm gì. Kết quả là, Đổng Học Bân không hề cân nhắc việc hội nghị Đảng ủy nữa, vô ót cường tự tỉnh táo, đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm sáng, sớm đi đển cơ quan.

Tại cửa lớn, Đổng Học Bân có phần ngoài ý muốn thấy được thân ảnh Quách Thuận Kiệt, bên cạnh còn có một thiếu phụ.

“Không phải không cho cô đến cơ quan tìm tôi sao? Chuyện gì vậy!?”

“Anh nghĩ rằng tôi nguyện ý đến sao? Anh quên điện thoại!”

“Được rồi được rồi! Đi nhanh lên đi!”

Quách Thuận Kiệt mất kiên nhẫn tiếp nhận điện thoại cất vào túi, khoát tay đuôi thiếu phụ đi giống như đuôi ruời bọ. Nừ nhân này là lão bà Quách Thuận Kiệt, chừng ba mươi tuổi, trên cô và trên mặt có từng khối từng khối bạch ban, người nhìn có điểm chán ngấy, cho nên Quách Thuận Kiệt ở trong đơn vị chưa bao giờ đề cập qua nữa chừ về lão bà hắn, cũng phi thường kiêng kị nàng đến đơn vị bên này, quá dọa người.

Ai ngờ Quách Thuận Kiệt muốn nhìn chung quanh một chút xem có đồng sự nhìn thấy hay không, Đổng Học Bân qua đường cái liền nhìn thoáng qua hắn.

Mặt Quách Thuận Kiệt lập túc âm trầm,..Đến đủ sớm đó!”

“Sớm bằng với anh!” Nhìn thấy thái độ Quách Thuận Kiệt đổi đãi thê tử, Đổng Học Bân càng chán ghét hắn hơn.

“Biết không? Hôm nay trên hội nghị Đảng ủy muốn thảo luận nhân tuyển Phó Chủ nhiệm phòng tổng hợp” Quách Thuận Kiệt lạnh lùng liếc hắn một cái, “Tiểu tử, tôi sớm nói cho cậu, trong vòng một năm tôi có thể ngồi trên vị trí lãnh đạo, lúc ấy còn muốn bồi dưỡng cậu trở thành thân tín, ai ngờ cậu không tán thường như vậy, giờ đây hối hận? Đã muộn! Một khi tôi chính thức bổ nhiệm, câu cứ chờ đó cho tôi! Xem tôi thu thập cậu thế nào!”

Đổng Học Bân nhìn nhìn hắn, “Anh cứ như vậy khẳng định anh có thể đi lên?”

Quách Thuận Kiệt tức giận cười nói: “Ha ha, chẳng lẽ cậu cho rằng Quách Phàn Vỹ tranh qua được tôi sao? Năm mơ!”

Đổng Học Bân âm thầm nắm chặt nắm tay, vô luận như thế nào đều tuyệt đối không thể để cho Quách Thuận Kiệt như ý, bằng không bị một đại địch như vậy ở trên, sau này chỉ sợ mình không có biện pháp ở lại trong phòng tổng hợp.

Trong phòng tổng hợp, mọi người lục tục đi làm.

Đổng Học Bân rõ ràng cảm giác không khí hôm nay không quá bình thường, trong không khí tràn ngập tư vị dè chừng.

Tựa như tình thế có biến, do tâm tĩnh Quách Phàn Vỹ vừa mới tiến vào phòng gây nên, không giống mấy ngày hôm trước, cứ đối chọi gay gắt cùng Quách Thuận Kiệt, sau khi trở lại bàn công tác bỏ túi buông, hắn nhanh bước đi lên trên lầu chỗ văn phòng Chủ nhiệm Chính trị Bàng Bân. Quách Thuận Kiệt mang theo tự tin vui vẻ liếc nhìn bóng lưng Quách Phàn Vỹ, cùng chợt đứng lên, đi đến Chính ủy Chu Quôc An bên kia.

Văn phòng Chính ủy.

Trong phòng u ám, bức màn dày đặc che toàn bộ ánh sáng ở bên ngoài.

Quách Thuận Kiệt cung kính đứng ở một bên, “Chu thúc, người xem hội nghị Đảng ủy lần này..

Chu Quốc An khí chất hơi có chút âm nhu híp híp mắt nhỏ, “Thuận kiệt, tôi đã đáp ứng cha cậu là sẽ hết sức giúp cậu, yên tâm đi, không có vấn đề gì, giờ đây cậu phải làm chính là trở về làm tốt công tác, cái loại thời kỳ này không cần phải đen phòng làm việc của tôi, có hiểu hay không?”

Lãnh đạo cơ sở không nói trước, nếu xen lẫn cái loại tâm lĩnh đạo chính trị binh thường này cũng sẽ không đem lời nói ra trong kinh thành, làm việc sẽ lưu vài phần đường sống, Chu Chính ủy đã mình xác khoe khoang khoác lác nói không có vấn đề như thế, vậy cùng có ý nghĩa hắn nắm chắc một trăm phần trăm.

Nghe xong lời này, Quách Thuận Kiệt nhất thời đặt ở trong bụng trái tim, kích động nói: “Vậy làm phiền Chu thúc, sau này tôi khắng định còn có tạ lễ”.

Chu Quốc An rất chán ghét việc hắn nói lời trắng ra như vậy, nhắn nhíu mày, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại.

Ra khỏi phòng, tinh thần Quách Thuận Kiệt sảng khoái, sống lưng rất thắng/

Bên kia.

Đổng Học Bân bị Từ Yến gọi điện thoại vào văn phòng.

Trong phòng Từ Phó cục trưởng còn có một người, một người trung niên nam tử cùng tuổi nàng không sai biệt lắm, con mắt rất lớn, tóc thái dương có vài sợi trở nên trắng, thoạt nhìn người này rất tinh thần. Người này Đổng Học Bân đã gặp qua, là ủy viên Đảng ủy phân cục, Bí thư Ban Thanh tra Kỷ Luật Tống Thủ Kiệt, nghe nói cùng Từ Yến quan hệ cá nhân không tệ.

“Từ Cục trưởng, Tống Bí thư”.

Từ Yển ừm một tiếng, cầm một phần tư liệu qua cho hắn,

“Phần này cậu sao chép lưu lại, nguyên văn kiện đưa tới phòng hồ sơ”.

Tống Thủ Kiệt ở một bên quan sát Đổng Học Bân, không nói gì

Đổng Học Bân đưa tay tiếp nhận, “Vâng, còn có việc gì không?”

“Không có, trở về công tác đi”.

Chờ Đổng Học Bân vừa ra phòng, Tống Thủ Kiệt cười cười lắc đầu, “Cô nói Tiểu Đổng chính là hắn? Thế nào? Cô thật đúng là muốn đẩy hắn lên Phó Chủ nhiệm phòng tổng hợp? Cô cũng không phải không biết, Chu Chính ủy bên kia đã có nhân tuyển, cơ bản cũng đã định rồi, chuyện này rất khó có cái biến hóa gì”.

Từ Yến vuốt yuốt thái dương, “Tôi cũng không còn ý định có thể tranh với Chu Chính ủy, nhưng tốt xấu cũng tranh thủ thoáng qua”.

Tống Thủ Kiệt cười khổ một cái, buông tay nói: “Được rồi, Tôi có thể làm chỉ là cổ vũ giúp cô, bất quá lời tôi nói không dễ nghe đâu, cô tuyển người này có phải là có chút... quá tầm thường? Lại tuổi trẻ, lại không có tư lịch, lại không ép được người, ài, thật không rõ cô nghĩ như thế nào”.

Nghe vậy, Từ Yến bưng lấy chén trà nhấp một hóp, sau đó quay đầu cười cười với hắn, “Lão Tống, Tiểu Đổng này cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài”.

“Ồ?” Tống Thủ Kiệt nói: “Nói thử đi”.

Từ Yến thản nhiên nói: “Tiểu Đổng sau khi tiến vào phòng tổng họp làm những sự tình kia, anh hẳn là đã nghe qua một ít, ha ha, anh lúc tuổi còn trẻ là kiện tướng thể dục thể thao, thân thể tố chất tốt, dũng khí cũng đủ, lão Tống, chúng ta không nói chơi, văn phòng Lý Khánh gặp bao nhiêu lửa, về sau hai ta cũng nhìn thấy, tôi hỏi anh, nếu anh lúc còn trẻ, lúc đó có dám xông vào mạo hiểm từ trong lửa cửu phần văn kiện kia hay không?”

Tống Thủ Kiệt không lên tiếng.

Từ Yến nói: “Nhưng Tiểu Đổng dám, hơn nữa còn cứu văn kiện ra”.

Tống Thủ Kiệt suy tư.

“Còn có mấy ngày hôm trước thi đấu bóng đá, tình huống lúc ấy ngươi nghe nói không? Thủ thành bị thương, lúc này lại đưa cho người ta một quả penalty, dưới loại tình huống, ai dám vỗ bộ ngực cam đoan tuyệt đối có thể bảo vệ penalty?” Từ Yến cười cười đặt chén trà xuống, “Nhưng Tiểu Đổng cam đoan với tôi, hơn nữa còn phá bóng ra”

Dừng một chút, Từ Yến tiếp tục nói: “Ngày hôm sau, trận đấu càng đá càng khó khăn, hai phút cuối cùng, trên trận có người bị thương, dưới trận không người nào có thể đổi, mắt thấy phân cục chúng ta phải có tám phần không thắng, loại tình huống này đến những cầu thủ siêu sao phương Tây cũng khó có khả năng nghịch chuyển, nhưng Tiểu Đổng lên sân khấu, hơn nữa tại một giây đồng hồ cuối cùng ghi bàn!”

Tống Thủ Kiệt bật cười một tiếng, “Cô nói như vậy... tên Tiểu Đổng này thật đúng là rất lợi hại”.

“Lợi hại hơn còn đang ở đằng sau” Từ Yến gõ gõ ngón tay trên tấm kính dày trên mặt bàn,“Ngày đó đi thị cục họp thì đụng phải người quen biết cũ, kết quả trò chuyện cho tới thi đấu bóng đá, tôi không ngờ lúc ấy tôi nhắc tới cái tên Đổng Học Bân, người quen của tôi lại có thể nhận thức hắn, trong cuộc thi nhân viên công vụ, chị ta phụ trách phỏng vấn Tiểu Đổng, sau đó, chị ta nói cho tôi biết chuyện này, một chuyện rất khó tin”.

Tống Thủ Kiệt cảm thấy hứng thú nói: “Nói nghe một chút”.

Từ Yến ngẫm nghĩ, dửng dậy mở cửa phòng làm việc, thịch thịch thịch, bên ngoài vừa vặn có tiếng bước chân truyền đến, một khoa viên ôm văn kiện vội vàng đi qua. Tiếp đó, Từ Yến đóng cửa lại, nhìn vẻ mặt hô nghi Tống Thủ Kiệt nói: “Lão Tống, người nọ vừa đi qua mặc quần áo màu gì? Kiêu dáng gì? Màu giầy? Kiêu dáng?”

Tống Thủ Kiệt ngẩn ngơ, “Có ý tứ gì?”

“Không có ý nghĩa, chính là để cho anh nhớ lại”.

“Yến tử, đây không phải là cô nói giỡn hay sao, cô lại không nhắc để cho tôi biết, vừa rồi tôi không chú ý trên mặt này”.

Từ Yến ngồi trở về, “Cho nên, chỗ không thể tưởng tượng nổi của Tiểu Đổng là ở đây, ngày đó phỏng vấn, quan chủ khảo hình như là vì làm khó dễ hắn mà đã cố ý hỏi vấn đề tôi vừa hỏi anh, kết quả anh đoán thế nào? Ngày đó đi ngang qua tổng cộng có ba người, Tiểu Đổng chẳng những dưới tình huống không hề chuẩn bị nhớ kỹ sắc quần áo, kiểu dáng, thậm chí ngay cả đồ án trên y phục, vòng cô, trên giày có đất hay không, giày có màu sắc gì, tất cả đều nhớ rõ ràng”.

Tống Thủ Kiệt nhíu chân mày một cái, “Điều này có thể sao?”

Từ Yến cười khổ, “Tôi cùng cho rằng không có khả năng, nhưng sự thật là có khả năng, Tiểu Đổng làm được”.

Trong phòng lâm vào trầm mạc ngắn ngủi.

Từ Yến nghiêng đầu liếc hắn một cái, “Giờ đây anh còn cảm thấy Tiểu Đổng này quá tầm thường". Tôi xem là quá thần mới đúng!”