Quyền Thần

Chương 1005: Thâm độc




Bạch Dị muốn tới gần Trần Hồng Đạo, nhưng lại bị bọn cao thủ vây quanh, mặc dù y thi triển tất cả bản lĩnh, chém ngã hai người, nhưng cao thủ thái giám lại cuộn lại, nhất thời khó có thể thoát thân, hơn nữa bản lĩnh của bọn thái giám đó không phải tầm thường, vai Bạch Dị cũng trong lúc loạn chiến mà bị chém một đao, da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng.

Trong lòng Bạch Dị hiểu rõ, nếu mình cứ tiếp tục đánh tiếp như vậy, chắc chắn sẽ không thể duy trì được lâu, máu chảy nhiều sẽ nhanh chóng làm tiêu hao sức lực, chỉ cần thể lực và khí thế suy giảm, đám thái giám này sẽ không nương tình mà ra tay sát hại, lúc này bọn thái giám bao vây bốn phía, xem chừng bọn chúng cũng không dám tức khắc tiến công, tự biết bọn chúng cũng kiêng sợ mình, đây đúng là chiến thuật tiêu hao.

Y cũng nghe được tiếng chém giết từng đợt từ ngoài điện, biết bộ hạ của mình cũng đang bị tập kích, trong lòng thấy kinh sợ.

Trần Hồng Đạo đứng lẳng lặng bên cạnh cửa điện, trên mặt mỉm cười đầy ẩn ý, tuy rằng nhìn ra Bạch Dị muốn giết mình, nhưng lão rõ ràng không chút sợ hãi, cũng không bỏ chạy.

Bạch Dị hét lên một tiếng, một đao bổ về phiá người chắn ở trước, người kia vung đao nghênh tiếp, cũng không ngờ đây là chiêu Bạch Dị phô trương, nhìn thấy đao liền chems xuống, ở giữa không trung hoạch một đường cong, ở phía trái sườn một người bổ tới.

Tên kia cũng không ngờ Bạch Dị xuất chiêu này là muốn tấn công hắn, vội vàng lui về phía sau, Bạch Dị sao bỏ qua cơ hội này, bước đi mạnh mẽ, đi vượt qua, xuất liên tục ba chiêu, đánh tên kia về phía sau, một gã thái giám bên ngoài nhìn ra sở hở, cài tiễn, bắn tên đến, Bạch Dị sớm có phòng bị, cả người lăn xuống, lăn đến bên cạnh cái đỉnh đồng kia.

Cái đỉnh đồng vừa rồi bị hắn ném, rơi xuống nằm trên mặt đất, còn hai chân lộ ra, Bạch Dị lấy tay tóm một chân, hai gã thái giám bay đến, vung đao về hướng Bạch Dị đến, Bạch Dị hét to lên một tiếng, vung tay, chiếc đỉnh đồng bị y nhấc lên, đang đánh gã thái giám, chiếc đỉnh đồng mấy trăm cân, lực vung lên nghe rợn cả người, cả người gã thái giám bị đỉnh đồng đánh trúng, người bay ra, rơi trên mặt đất, giãy dụa một lúc rồi chết bất động.

Bọn thái giám trông thấy thần uy của Bạch Dị, ai nấy đều giật mình, ngay cả Trần Hồng Đạo cũng lộ vẻ kinh hãi.

Bạch Dị cầm đỉnh đồng trong tay, kì thực toàn bộ sức lực, cũng không thể trụ được lâu, đỉnh đồng trong tay đập xuống phía trước, thái giám bên kia đều né trán "ầm" một tiếng, chiếc đỉnh đồng kia lại phá một hố nữa tên nền đại điện.

Lúc y đập đỉnh đồng xuống, cả người giống như báo săn thoát ra, lấy đỉnh đồng mở đường, lúc nó rơi xuống đất, Bạch Dị nhảy lên đỉnh đồng, sau đó hai chân bắn ra, cả người lao đến hướng Trần Hồng Đạo.

Trần Hồng Đạo không thể tưởng tượng được là Bạch Dị sẽ dùng đỉnh đồng mở đường, kinh hãi quay đầu đi, Bạch Dị cũng đã lớn tiếng quát:

- Hoạn quan chạy đi đâu, nộp cái mạng chó của ngươi ra đây!

Người như mãnh hổ lao đến.

Hai gã thái giám chạy đến che cho Trần Hồng Đạo, vung đao lên, nhất tề chém về hướng Bạch Dị.

Bạch Dị cũng vung đao đón lấy, chỉ thấy sau khi hai gã thái giám tới gần Bạch Dị, cũng không thật sự lao về hướng y, hai người này đều một tay nắm đao, tay kia đột ngột ném vào giữa, lại thấy một màu lam sương khói bay lên, nháy mắt Bạch Dị đã bị bao phủ trong đó.

Bạch Dị chỉ thấy trước mắt một màn màu lam, trong lòng biết không ổn, một tay y vội vàng giơ lên che cái mũi của mình, nhưng đối phương tung ra sương khói rất bất ngờ, Bạch Dị cũng không bịt kịp, đã hít vào một luồng sương khói vào trong xoang mũi.

Sau khi Trần Hồng Đạo thấy Bạch Dị bị sương khói bao phủ, vẻ kinh hoàng lúc đầu đã biến mất, cũng không chạy đi, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười

Hít vào mà sương màu lam, Bạch Dị liền biết mình đã trúng độc, hơn nữa loại độc dược này quả là kỳ quái, y đã cảm thấy lồng ngực khó chịu, choáng váng đầu óc, hoa mắt, nghe thấy phía sau tiếng "xuy xuy xuy" vang đến, biết đó là tiếng tên nỏ bắn ra, quay người vung đao, gạt ra hai mũi tên, nhưng mà tất cả tên nỏ đều bắn vào người y.

Y chống lại mạnh mẽ, đã thấy trước mắt một màu đen, không thể nhìn được một đồ vật nào, hai mắt hệt như bị mù.

Bạch Dị vô cùng kinh hãi, sau khi mấy mũi tên bắn vào người, y thấy toàn thân bắt đầu run lên, tay cầm đao không còn chút sức lực.

Trận ám sát tối ngày hôm nay, bọn thái giám này bày ra kế hoạch kĩ càng, bọn chúng kiêng dè võ công của Bạch Dị, đương nhiên sẽ sử dụng mọi thủ đoạn có thể, nên không thể thiếu độc dược.

Bạch Dị mắt không thấy được, chỉ nghe thấy xung quanh tiếng bước chân, tráng sĩ cùng đường, lớn tiếng cười:

- Thánh thượng ở đâu? Các người đem Thánh thượng đi đâu? Thánh thượng ở nơi nào?

"Phốc phốc phốc"

Mấy tiếng vang, lại là tên bắn vào người Bạch Dị.

Thân thể Bạch Dị lung lay lảo đảo, muốn ngã quỵ xuống, vẫn chống đỡ dũng mãnh như thường, dựa vào thính giác mà vung cây đao trong tay, bọn thái giám chống đỡ như đang đùa giỡn bình thường với y vậy.

- Thánh thượng…!

Bạch Dị rốt cục chống đỡ không được, thân thể ngã ngửa ra sau, té trên mặt đất.

Trần Hồng Đạo chậm rãi đi tới, cách Bạch Dị tầm năm sáu bước liền dừng lại, hiển nhiên là đối với Bạch Dị vẫn còn sợ hãi, thấy Bạch Dị bất động trên sàn không nhúc nhích, cười:

- Bạch Dị ơi Bạch Dị, ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây, tướng quân ngươi không ngờ lại chết trong tay bọn ta!

Thân thể Bạch Dị hơi co giật, hơi thở dần dần yếu đi.

Trần Hồng Đạo đoạt lấy tiễn nỏ từ tay của một tên thái giám bên cạnh, bắn mấy tên vào thân thể Bạch Dị nằm trên mặt đất, lúc này mới hài lòng:

- Kiếp sau đầu thai làm người, nên suy nghĩ, không thể đắc tội với ai, điều này trong lòng ngươi nên tự có định liệu!

Trong lòng hả hê, lại bước thêm hai bước , dường như là muốn nhìn thấy tình trạng thê thảm của Bạch Dị.

Trên thân Bạch Dị có hơn mười mũi tên, máu dính đầy giáp trụ, trên mặt phát tử, hai mắt đã nhắm lại, chỉ có điều thân thể còn hơi co giật, lúc Trần Hồng Đạo đang tới gần, mọi người lại nghe thấy một tiếng rống to của Bạch Dị, mọi người trợn mắt há hốc mồm chết lặng, đúng là Bạch Dị đã nhảy dựng lên, đánh một quyền gần tới Trần Hồng Đạo.

Trần Hồng Đạo hét một tiếng kinh hãi, ngồi thụp xuống đất, mặt xám ngắt, thấy quyền của Bạch Dị đánh ra chưa trọn vẹn, liền bị dừng lại, cả người bất động, giống như một bức tượng.

- Giết hắn, giết hắn!

Trần Hồng Đạo ngồi dưới đất liều dốc sức lui về sau, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, kêu lên không ngớt.

Bọn thái giám xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, chúng thấy Bạch Dị đứng thẳng như sắt thép, thiết quyền đánh ra một nửa, hai mắt trợn lên, không nhúc nhích, tuy cũng có chút giật mình, nhưng có một gã thái giám to gan, xách đao tiến lại gần, dùng đao nhọn ấn ấn vào người Bạch Dị, thấy không phản ứng, lại thận trọng tiến tới gần, giơ ngón tay run run, đặt ở trước mũi Bạch Dị, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khom người về hướng Trần Hồng Đạo:

- Công công, hắn… hắn chết rồi!

Trần Hồng Đạo ngẩn ra, hồi lâu mới phát ra tiếng cười ha ha đắc ý, hai gã thái giám liền đỡ hắn dậy, sửa sang lại xiêm y cho hắn, lúc này Trần Hồng Đạo mới tiến lên trước, vòng một vòng qua Bạch Dị, hung dữ nói:

- Ngươi cũng có ngày hôm nay, chết thật tốt, chết thật tốt!

- Công công, tiếp theo nên làm cái gì?

Một gã thái giám lại gần thấp giọng hỏi.

Lúc này Trần Hồng Đạo trong lòng đắc ý trở lại, bước nhanh ra ngoài điện, bọn thái giám phía sau nhất tề chạy theo, chỉ để thi thể Bạch Dị lại trong điện.

Không chú ý đến, đằng sau bức bình phong, từ từ lộ ra một bóng người, Hàn Thục hoàng hậu khuôn mặt mỹ lệ tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ, nàng do dự nhìn thi thể Bạch Dị trong điện, cái nhìn phức tạp, nhắm mắt lại, xoay người chậm rãi rời đi.

Trần Hồng Đạo dẫn một đám người đi về phía cửa điện, có một kẻ chạy lên trước mở cửa, một khe hở lộ ra, Trần Hồng Đạo bước qua, nhìn thấy chiến sự bên ngoài đã dừng, quảng trường trước cửa Càn Tâm điện, thi thể nằm ngổn ngang.

Trần Hồng Đạo mở cửa chính, đi ra ngoài Càn Tâm điện, một gã thủ vệ tiến lên cung kính nói:

- Trần công công, những người này mưu đồ xông vào đại điện, theo chỉ thị của công công, tất cả đều bị giết!

Trần công công gật gật, cổ họng the thé:

- Nhanh chóng đem thi thể đi xử lí..!.

Ý thức được cái gì đó, trầm giọng nói:

- Lúc này, tạm thời không thể tiết lộ, nếu có tin tức bị lọt ra ngoài, nhất định sẽ tịch thu hết tài sản của kẻ đó!

Mọi người xưng: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Dạ!

Trừ được Bạch Dị, trong lòng Trần Hồng Đạo còn vui mừng là vì đã lập được công lớn với Hàn Huyền Đạo, tiền đồ sau này chắc chắn sáng lạn, nhưng lúc đó đột nhiên ý thức được điều gì đó, trong lòng có chút gì đông cứng lại.

Trước đây lão một lòng một dạ muốn tiêu diệt Bạch Dị, lúc này đột nhiên nghĩ đến một việc, các cửa Hoàng thành đều do binh sĩ Long Tường doanh thủ vệ, trừ trăm binh sĩ Trung Nghĩa doanh ở Càn Tâm điện, nội trong Hoàng thành đều là binh sĩ Long Tường doanh, chỉ cần tin tức ở đây bị tiết lộ ra ngoài, binh mã Long Tường doanh biết Bạch Dị bị mình giết chết như vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

Trong lòng lão có chút không yên, nhìn bọn thủ hạ xử lí đống thi thể ngoài điện, lão vội vàng dẫn một tên thái giám vào trong điện, đóng cửa chính, chuẩn bi xử lí thi thể Bạch Dị, lại chợt nghe thấy truyền đến từ ngoài điện "ầm ầm" tiếng bước chân, giống như có vô số người đang chạy về phía này vậy.

Trần Hồng Đạo giật mình, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là người của Long Tường doanh biết tin, chạy đến đây?

Vừa nghĩ đến đây, cả người mềm nhũn, bước nhanh đến bên một cửa sổ đại điện, nhìn xuyên ra bên ngoài, chỉ thấy vô số cây đuốc từ xa đến gần, rất nhiều quan tướng cũng đến đây.

Những quan binh này giơ cây đuốc, cầm theo đao thương, thân mang giáp trụ, giống như hổ lang tướng, nhắm thẳng hướng Càn Tâm điện mà đến.

Mặt Trần Hồng Đạo biến thành một màu tro, thái giám trong điện ngơ ngác nhìn nhau bên cạnh lão.

- Không phải người Long Tường doanh!

Trần Hồng Đạo nhìn bọn quan binh đang chạy lại, ánh mắt sáng lên:

- Phải, là Hàn đại nhân đến!

Thị lực lão thật vô cùng tốt, trong ánh lửa, thấy một người mặc áo bào rộng, tay cầm một thanh trường kiếm, đi trong đám quan binh kia, mang máng thấy rõ, đúng là nội các thủ phủ Hàn Huyền Đạo.