Quyền Thần

Chương 1022: Hùng ưng Đông Hải




Hàn Chính Khôn thanh âm tuy rằng rất nhẹ, nhưng đều có một cỗ uy thế nghiêm nghị, đối mặt với một câu như vậy, Hàn Mạc đầu tiên là ngẩn ra, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ bướng bỉnh, vươn một tay tiếp nhận cây quạt của Hàn Chính Khôn, sau đó thay ông nội quạt quạt, nói như chẳng hề để ý :

- Giai gia, ai nói lòng con bất mãn? Tôn nhi trong lòng nếu bất mãn, sẽ ngoan ngoãn quay về sao? Tôn nhi trong lòng nếu có bất mãn, có thể nào trở về hầu hạ lão nhân gia.

Hàn Chính Khôn vươn ngón tay già nua khô quắt, nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc Hàn Mạc, hạ giọng nói:

- Tôn nhi, gia gia biết trong lòng con nghĩ gì, tính tình phụ thân ngươi và gia gia bất đồng, hắn tính tình rất nhu hòa giống bà nội ngươi. Ngược lại nhãi con ngươi, tính tình giống ta như đúc thời tuổi trẻ, nếu nói chuyện này trong lòng ngươi chịu phục, gia gia ta tuyệt đối không tin.

Hàn Mạc trừng mắt, cười nói:

- Nếu gia gia gặp tình huống như con, vậy người sẽ làm thế nào?

Hàn Chính Khôn cười ha hả, nói:

- Sớm biết nhãi con ngươi sẽ hỏi như vậy, tuy nhiên gia gia dù sao cũng là gia gia, ngươi còn chưa trở về, ta đã cẩn thận nghĩ tới, nếu ta gặp tình huống như vậy, liền liều chết cầm lấy binh quyền Tây Bắc, không để ý cái gì là kháng chỉ không tuân, chó má thánh chỉ, trong tay nắm binh quyền mới là thật. Nếu ai chọc ta, không quản hắn là long hay là lang, đều cho hắn đẹp mặt.

Hàn Mạc trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng Hàn Chính Khôn từ nhỏ đến lớn không ít lần cùng hắn nói đùa, nhưng lời nói làm người ta rung động như thế, khiến Hàn Mạc lập tức sinh ra cảm giác kính nể.

Lão gia gia hiện tại chỉ nhàn nhã chăm sóc hoa viên, nhưng năm xưa cũng từng là nhân vật oai phong một cõi .

Không đợi Hàn Mạc nói, Hàn Chính Khôn đã cười nói:

- Nếu là ta, năm hai mươi lăm tuổi, mười phần sẽ làm như vậy. Nhưng hiện giờ tuổi lớn, muốn làm chuyện gì không khỏi tính cách chu toàn một chút. Nếu ta thật sự làm như vậy, chỉ sợ vị trí Tây Bắc đại tướng quân là làm không xong, thực muốn động thủ, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người đi theo ta.

Hàn Mạc cười nói:

- Lấy uy phong của gia gia, ai dám không đi theo người?

- Đây không phải vấn đề có dám hay không.

Hàn Chính Khôn thần sắc lại trở nên nghiêm túc:

- Tôn nhi, ngươi rời khỏi Đông Hải hai năm, tại Yến Kinh lăn lộn một thời gian, cũng nên biết lòng người khó dò. Thiên hạ này bất kể sự tình gì đều có thể nhìn thấu, nhưng chỉ có tâm người là khó dò nhất. Hàn Mạc ngươi ở Tây Bắc quân uy phong nhất thời, nhưng gia gia dám cam đoan, trong quân Tây Bắc, người không phục ngươi rất là nhiều, ngươi muốn trong thời gian ngắn ngủn không đến một năm liền đem tâm bọn họ toàn bộ thu phục, kia không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Ngươi tuổi còn trẻ, tuy rằng lập nhiều chiến công, nhưng những người ở Tây Bắc quân đó, đều ở biên quan lăn lộn mười mấy năm, thậm chí là vài thập niên, có thể dễ dàng bị ngươi thu phục sao?

Hàn Mạc vẻ mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu nói:

- Kỳ thật tôn nhi đã nghĩ đến, lúc trước dựa vào một cái binh phù áp chế quân Tây Bắc, hiện giờ lòng còn sợ hãi. Nếu có chút sai lầm, tôn nhi chỉ sợ sẽ bị đám Tây Bắc quân kia loạn đao chém chết.

Hàn Chính Khôn lại cười nói:

- Ngươi cũng không nên tự coi nhẹ mình, từ xưa đến nay, người có thể thành đại sự, đều là người gan dạ sáng suốt và quyết đoán, tôn nhi, điểm này, con rất giống ta!

Hàn Mạc cười ha hả, nói:

- Gia gia đánh giá quá cao rồi.

Đối với việc Hàn Chính Khôn không cần ra cửa vẫn có thể biết chuyện thiên hạ, Hàn Mạc cũng không thấy kỳ quái. Thân là Hàn tộc Nhị Tông Chủ, nếu Yến quốc phát sinh đại sự nào mà không rõ ràng, mới là chuyện không ai tin được.

Như thế cũng tốt, từ từ thuật lại những việc đã xảy ra trong thời gian qua.

Những gì nên biết, Hàn Chính Khôn tất nhiên đã biết, những gì không nên biết, lão nhân gia phỏng chừng cũng có thể biết vài phần.

- Tây Bắc quân lão binh tập trung thành một phái, những người này đối với Tiêu Hoài Ngọc trung thành như một. Tiêu Hoài Ngọc trấn thủ quân Tây Bắc nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có người trung thành với hắn. Ngoài ra còn có triều đình các đại thế gia âm thầm liên quan... nhất là Binh bộ Phạm gia, bọn họ giới thiệu không ít người vào Tây Bắc, còn có con cháu Hồ gia nhất mạch của ngoại công ngươi, tuy rằng Tiêu Hoài Ngọc sau khi nhậm chức thanh trừ thế lực thế gia, thế nhưng không phải nói thanh trừ liền thanh trừ, thế lực thế gia trong Tây Bắc quân tất nhiên vẫn phải có. Vậy là đã có ba phái, cộng thêm ngươi sau khi vào Tây Bắc, lại lôi kéo thêm một nhóm người, vậy là quân Tây Bắc có bốn thế lực ở cùng một chỗ!

Hàn Chính Khôn chậm rãi, nói rất thong thả, nhưng vô cùng rõ ràng:

- Tính như thế ngươi có thể hiểu được thế lực của ngươi là yếu nhất, dù sao ngươi ở trong quân Tây Bắc không lâu, người đi theo ngươi không nhiều, phần lớn cũng không có thực quyền lớn, nếu cho ngươi thêm hai ba năm nữa, ngươi có lẽ có thể ổn định quân Tây Bắc, nhưng muốn trấn trụ, đó là không có khả năng. Bọn họ cố nhiên ở mặt ngoài đối với ngươi không dám trái lệnh, nhưng sau lưng lại làm khác, không âm thầm gây rắc rối cho ngươi đó mới là lạ đó.

Hàn Mạc đối với lời này cũng không có ý kiến, cũng vì nguyên nhân như vậy, hắn mới tuân chỉ về kinh. Bởi vì trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, một khi mình thật sự kháng chỉ không tuân, căn cơ mình mới gây dựng trong Tây Bắc chắc chắn sẽ tan thành mây khói, nói không chừng một lúc nào đó có kẻ kiếm mình gây rắc rối.

Mình tuy rằng đã tiến theo đường đi của Tiêu Hoài Ngọc, nhưng chung quy không thể nháy mắt trở thành Tiêu Hoài Ngọc thứ hai.

- Tôn nhi, con cũng không nên uể oải.

Hàn Chính Khôn mỉm cười nói:

- Bốn thế lực này, nhìn như rắc rối phức tạp, làm cho người ta bất an, nhưng con hiện tại cũng nên hiểu được, việc trong thien hạ này, đặc biệt là thuật cầm quyền, một biện pháp hữu hiệu nhất, đó là cân bằng ước chế. Tuy rằng các thế lực vô cùng rắc rối phức tạp, nhưng cũng như thế mà thôi, ngược lại cho nhau ước chế, có thể lợi dụng.

Hàn Mạc thở dài:

- Gia gia đúng là gừng càng già càng cay.

Hàn Chính Khôn lắc đầu, vô cùng trịnh trọng nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:

- Đứa nhỏ, ngươi so với gia gia càng thông minh hơn. Ngươi không kháng chỉ, có thể ẩn nhẫn, gia gia rất vui mừng.

Hàn Mạc thần sắc lập tức trở nên lạnh lùng, nhẹ giọng hỏi:

- Gia gia, người nếu hiểu hết thảy mọi việc, cũng biết kẻ bán đứng tôn nhi là ai? Tung tích hành quân của tôn nhi, không ngờ bị Tư Mã Hạo Nguyệt nắm được , làm cho mấy ngàn tướng sĩ của con chết tha hương .

Hắn nắm tay thành đấm đứng lên:

- Phong Kỵ tám trăm con cháu Đông Hải, tổn thất gần một nửa... Đại bá nói cho ta biết, có khả năng là Phạm gia ở sau lưng giở trò quỷ, người nghĩ như thế nào?

Nói đến chỗ này, Hàn Mạc khóe miệng mang theo một tia lạnh ý.

Hàn Chính Khôn thản nhiên cười:

- Phạm gia không muốn con chết, con sống đối với bọn họ mới hữu dụng.

- Vậy có thể là ai?

- Không trọng yếu!

Hàn Chính Khôn khoát tay:

- Tiểu tử, việc này là ai để lộ tin tức, đã không còn quan trọng.

Lão nhân gia đôi mắt hiện ra tinh quang, nhưng rất nhanh biến mất, bình tĩnh nhìn Hàn Mạc, hơi trầm ngâm, rốt cục hỏi:

- Nghe nói con và Thương nhi quan hệ không tốt?

Hàn Mạc nhíu mày, cuối cùng gật đầu.

Hàn Chính Khôn thở dài, hạ giọng nói:

- Thương nhi thuở nhỏ được nuông chìu, trong tộc lớn nhỏ đều coi như châu bảo. Hắn tuy có bản lĩnh, nhưng nhược điểm trí mạng nhất, đó là tâm cao khí ngạo, lòng dạ hẹp hòi. Trong bốn huynh đệ các con, lòng dạ rộng rãi nhất, lại là Tân nhi... Con và gia gia giống nhau, cũng là người tâm cao khí ngạo, lúc trước con nhập kinh, gia gia trong lòng lo lắng ngươi sẽ và Thương nhi phát sinh bất hòa, hiện giờ xem ra, sự tình hoàn toàn giống như tiến đoán của ta.

Hàn Chính Khôn từ ái nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hàn Mạc:

- Ba tuổi định tám mươi, không phải gia gia khoe khoang, năng lực của con từ nhỏ hiển lộ ra so với Thương nhi là hơn một bậc. Chỉ cần cho con cơ hội, con làm việc luôn tốt hơn hắn. Chỉ có điều gia gia cũng thật không ngờ, con chỉ mới lăn lộn hai năm, hiện giờ trong tộc cao thấp, thậm chí là dân chúng Đông Hải đều lấy con làm niềm kiêu hãnh, Thương nhi ngược lại không người nhắc đến... ! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Hàn Mạc nói:

- Chẳng lẽ phải so với hắn mới được?

- Ai nói phải so với hắn mới được?

Hàn Chính Khôn lập tức nghiêm nghị hẳn:

- Là long thì lặn xuống nước, là hổ thì nằm phục xuống, ta có bản lĩnh cũng không sợ người khác đố kỵ. Nếu là sống theo ý người ta, ngược lại không có lạc thú. Gia gia hiện giờ tuy rằng không đi tranh quyền đoạt lợi, đơn giản là vì gia gia tuổi cao, không có sức khỏe và tinh lực, nhưng tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, nếu ý chí không hướng về phía trước, kia chẳng phải còn không bằng lão già như ta sao!

Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, đứng lên ôm Hàn Chính Khôn, hắn hôn một cái trên trán, cười hì hì nói:

- Gia gia, con hiện tại đã xác định, con là tôn tử của người!

Hàn Chính Khôn ánh mắt trách mắng:

- Lại nói xằng nói bậy, chẳng lẽ con nghĩ con là người được lão già ta nhặt về sao?

Hàn Mạc cười ha ha, chỉ cảm thấy cùng lão nhân gia nói chuyện, trong lòng mình thư sướng vô cùng.

- Công lao của con càng lớn, Thương nhi lại càng khó chịu.

Hàn Chính Khôn khẽ thở dài:

- Hắn là người thừa kế gia chủ tương lai, con lại nổi bật hơn hắn quá nhiều, khiến hắn ngày sau như thế nào phục chúng? Huyền Đạo có tâm muốn giết con, cũng vì lẽ đó.

Hàn Mạc cười lạnh nói:

- Đại bá vì tiền đồ con hắn, so với tiền đồ của Hàn Mạc ta, tự nhiên là không thể so sánh rồi .

Ánh mắt Hàn Chính Khôn nhìn Hàn Mạc, giọng khinh thường nói:

- Nếu chỉ như thế, gia gia cũng hy vọng là như thế mà thôi.

Lão vươn bàn tay khô gầy cầm lấy tay Hàn Mạc, dịu dàng nói:

- Tiểu tử, con phải nhớ kỹ, chúng ta đối nhân xử thế, vô cùng đơn giản, bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng là tốt rồi. Chúng ta không làm người khó xử, nhưng nếu có người muốn chúng ta cúi đầu, cho dù đầu bị chặt đứt, chúng ta cũng tuyệt không cúi đầu!

Hàn Mạc trong lòng kích động, gật đầu thật manhj.

- Chúng ta lui vài bước mà không ảnh hưởng tới đại cục cũng không sao, nhưng nếu không thể lui, vậy phải liều mạng đi về phía trước.

Lão nhân gia tuy rằng lớn tuổi, nhưng ở giờ khắc này, toàn thân trên dưới đều là phong thái rạng rỡ, đôi mắt sắc bén của lão nhìn thẳng Hàn Mạc mà nói:

- Chúng ta là hùng ưng Đông Hải... phải giương cánh bay cao!

Hàn Mạc chỉ cảm thấy lời nói này của Hàn Chính Khôn, ẩn chứa thâm ý thật to lớn, trong lòng cẩn thận thưởng thức, một già một trẻ tay cũng gắt gao nắm chặt , trăng sao lấp lánh, kia như nước hào quang chiếu lên tổ tôn hai người.