Quyền Thần

Chương 1042: Giương buồm




Hàn Mạc đề nghị Hàn Nguyên cung cấp vũ khí, Hàn Nguyên rất nhanh sắp xếp người vận chuyển tới vách Hắc Thủy, chuyển lên ba chiến thuyền. Trấn Phủ quân dù là tư quân của Hàn gia, hằng năm triều đình đều tiêu phí một lượng lớn bạc cho Trấn Phủ quân để trang bị vũ khí mới. Hàn Huyền Đạo là người đứng đầu bộ Hộ, tất nhiên sẽ rất quan tâm đến Trấn Phủ quân, bất kể là giáp trụ hay vũ khí, đều là những thứ tinh nhuệ nhất nước Yến.

Bành Ban suất lĩnh đội kiến tạo, tăng thêm giờ làm, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, trong vòng thời gian Hàn Mạc đã quy định, cuối cùng hoàn thành ba trăm Trúc long phun. Khi vận chuyển Trúc long phun ra ngoài doanh Trấn Phủ quân, tất cả quan binh đều cứng lưỡi, lập tức lén xì xào, cuối cùng kết luận, Ngũ thiếu gia là người cẩn thận, đám vũ khí này chắc chắn là công cụ dập tắt lửa khi có hỏa hoạn.

Trúc long phun cũng không được chuyển đến vách Hắc Thủy, mà phân phối cho bảy thương thuyền.

Quan Thiếu Hà dựa theo chỉ bảo của Hàn Mạc, lần này hàng hóa, chia đều phân phối cho năm thương thuyến phía trên, trong đó có một số hàng hóa trông rất lạ, sau khi vận chuyển lên thuyền, đám thuyền viên đều lấy làm hiếu kỳ, không biết bên trong thùng gỗ cất giấu cái gì. Có một gã thuyền viên to gan hé một cái ra nhìn. Chỉ thấy từ bên trong xộc ra mùi tanh hôi, vội vàng bịt mũi lại.

Hơn 20 ngày, đám thuyền viên phần lớn nghỉ ngơi, lấy sức cho một chuyến đi dài. Về phần hơn mười tùy viên là thương nhân Nam Dương còn lại, Hàn Mạc rất quan tâm đến họ. Mà Quận thủ Đông Hải Dương Thanh một là cũng trọng đãi khách phương xa, hai là cũng nể mặt Hàn Mạc, phái quan viên địa phương dẫn thương nhân Nam Dương đi thăm thú cảnh quan, đồng thời giới thiệu cho họ chút ít văn hóa Trung Nguyên.

Trước mặt người Nam Dương, đám quan viên dĩ nhiên cũng nói vống lên một số việc, người Nam Dương không khỏi trầm trồ liên tục.

Trên thực tế, những gì người Nam Dương ở Đông Hải nghe thấy cũng đủ khiến cho bọn họ họ khiếp sợ rồi, không thể tưởng tượng ở bờ biển đối diện lại là một quốc gia phồn vinh như vậy. Cho dù quan viên Yến quốc không thổi phồng, thì những gì mục sở thị cũng đủ cho bọn họ suốt đời không thể quên.

Tới ngày chuẩn bị rời bến, đám người Nam Dương này vẫn lưu luyến không muốn rời đi, số tiền mà bọn họ mang theo bên người, đã được dùng để mua những hàng hóa Trung Nguyên, có một tên người Nam Dương không may lạc vào chốn thanh lâu, đã phải lòng một cô gái chốn thanh lâu, cái vẻ đẹp nho nhã của con gái Trung Nguyên đã khiến cho y mê muội, lúc này lại muốn bỏ ra ba trăm lượng vàng để chuộc lại người con gái này, chuẩn bị mang về Nam Dương để hầu hạ mình.

Ả đó cùng với Tú bà của thanh lâu nhìn thấy được vụ làm ăn cực kỳ béo bở này, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, chỉ có điều sau khi Hàn Mạc biết được chuyện này, không tiện ra mặt, liền phái quan viên Yến quốc đến can thiệp vụ việc này, lệnh cho Tú bà thanh lâu không được đồng ý làm chuyện đó, mà dùng chính tiền của mình để giúp vị cô nương đó chuộc thân, để nàng trở về quê cũ.

Tuyến đường buôn trên biển, chỉ có thể lưu thông được hàng hóa, Hàn Mạc nhất định không cho phép bất kỳ một vụ buôn bán người nào được xảy ra trên tuyến đường này.

Tên người Nam Dương khi bị cự tuyệt, đã cực kỳ đau thương, lưu luyến chia tay với vị cô nương đó, để chứng tỏ tình cảm chân thật của mình với vị cô nương đó, đã tặng cho cô gái đó một trăm lượng vàng, số tiền này đủ giúp nàng sống no đủ nửa phần đời còn lại.

Vốn Hàn Mạc chỉ muốn Hàn Nguyên cung cấp cho trang thiết bị vũ khí, để cho Hàn Nguyên không phải khó xử, cho nên đã không cho Trấn Phủ quân trực tiếp nhúng tay vào việc này, nhưng Hàn Nguyên lại lo cho sự an nguy của Hàn Mạc, chỉ dựa vào đám dân chài này không thể bảo vệ chu toàn cho Hàn Mạc được, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đã âm thầm sắp xếp hơn hai trăm tên dũng sĩ thiện chiến của Trấn Phủ quân hóa trang thành thuyền viên, cùng Hàn Mạc rời bến.

Hàn Mạc vốn định cự tuyệt, nhưng Hàn Nguyên vô cùng kiên định, Hàn Mạc cũng không thể nào làm khác được, liền mang theo hai trăm tên dũng sĩ này bên người.

Hơn nữa lần ra khơi này, Hàn Mạc còn đem theo người nhà, tuy rằng đối với bọn Uy phỉ Hàn Mạc không hề có chút sợ hãi, nhưng suy cho cùng, để có thể bảo vệ sự an toàn tuyệt đối cho người nhà mình, thì hai trăm tên bĩnh sĩ thiện chiến giỏi bơi lội đang trấn thủ tại Trấn Phủ quân được bố trí trực tiếp tới Đông Hải Ưng, khác nào Đông Hải Ưng lần ra khơi này mang theo sứ mệnh của một kỳ hạm.

Lần ra khơi này, cùng với ba chiến hạm, thì tổng cộng có hơn mười thuyền lớn, bảy chiếc thương thuyền phần lớn đều đám người thương gia, trong đó có không ít là thành viên của Quan Thị mậu dịch, tổng cộng cũng có tới trên nghìn người.

Hơn thế nữa trên ba chiếc chiến hạm sớm đã chiêu mộ thêm một đội thủy thủ, ngoài Đông Hải Ưng có sự bảo vệ của hai trăm tên dũng sĩ của Trấn Phủ quân, ở hai chiến hạm còn lại cũng có tới năm trăm tên con cháu đệ tử tráng kiện của Đông Hải.

Mười chiếc thuyền lớn, gần hai nghìn thuyền viên, đây là lần ra khơi có quy mô rất lớn.

Đỗ Băng Nguyệt đang ở trên thương thuyền Tiên Nhân, khi trước vẫn ở kỳ hạm của thương thuyền, khi hành sự trên biển, tất cả các thuyền còn lại đều nghe theo lệnh chỉ huy của thuyền Tiên Nhân. Tuy rằng lần này Hàn Mạc đã để Đông Hải Ưng làm kỳ hạm của đội tàu, thế nhưng theo lời căn dặn của Hàn Mạc, thì trước khi gặp bọn Uy phỉ, mọi việc vẫn sẽ đều nghe theo sự chỉ huy của thuyền Tiên Nhân, một khi gặp phải Uy phỉ, thì sẽ lập tức nhận lệnh chỉ huy của Đông Hải Ưng, các thuyền đều phải nghe theo cờ hiệu từ tàu Đông Hải Ưng.

Quan Thiếu Hà không ngờ, lần rời bến này Hàn Mạc nhiệt tình mời y hộ tống.

Hàn Mạc tuy rằng người ở Đông Hải, nhưng mọi hoạt động của hắn ở nước Yến vẫn duy trì nề nếp cũ, mà náo nhiệt nhất trong đó, là thu hút đầu tư.

Nói cách khác, vào lúc này, Quan Thị mậu dịch hành đã trở thành vũ khí trọng yếu phục vụ cho chính trị của Hàn Mạc.

Quan hệ giữa Quan Thiếu Hà và Hàn Mạc càng ngày càng thân thiết, giống như huynh đệ, ở trong kinh doanh, hai người cũng vô cùng ăn ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng Hàn Mạc không quên, Quan Thiếu Hà chung quy vẫn là người nước Khánh, là một trong số những ông chủ của hiệu buôn Quan thị, ở Khánh quốc, thuộc Hậu đảng.

Hắn không thể không đề phòng.

Một khi mình rời khỏi, Quan Thị mậu dịch hành trở mặt cắt đứt nguồn cung ứng bạc, khiến mọi mắt xích trong kế hoạch của hắn bị ngưng trệ, đối với Hàn Mạc mà nói, là tai ương đổ xuống đầu.

Hắn tuyệt đối không để cho chuyện này xảy ra.

Quan Thiếu Hà là Thiếu đông gia của hiệu buôn Quan Thị. Chỉ cần mang y theo bên cạnh, ngay cả lúc mình không có mặt ở Đông Hải, Quan Thị mậu dịch hành cũng không dám có trò quỷ gì, muốn làm gì, nhất định sẽ phải tính đến sự an toàn của Quan Thiếu Hà.

Đối với Hàn Mạc mà nói, xem cách Quan Thiếu Hà đối nhân xử thế, thì cũng đầy ân tình, nhưng trong tình cảnh trước mắt, là việc chẳng đặng đừng. Hắn tuy rằng sẽ không làm phương hại đến Quan Thiếu Hà nhưng phải đảm bảo Quan Thị mậu dịch hành luôn nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Quan Thiếu Hà không phải hạng ngu dốt, Hàn Mạc mời, y chỉ vài tích tắc là đã hiểu thâm ý trong đó, cũng biết mình căn bản không có cơ hội cự tuyệt.

Cũng may Quan Thiếu Hà cũng không phải là hạng người hời hợt, y biết Hàn Mạc làm như vậy, không phải là cố ý nhằm vào chính mình, mà là ở vào tình thế bất đắc dĩ mới phải dùng đến chiêu thức ấy. Nếu mình ở vào cương vị ấy, nhất định cũng sẽ làm như vậy.

Nếu Hàn Mạc không làm như vậy, ngược lại, Quan Thiếu Hà sẽ cảm thấy Hàn Mạc làm việc không chu toàn, để mình lâm vào khốn cảnh ắt không phải là hạng người làm đại sự. Khi Hàn Mạc làm như vậy, dĩ nhiên y cũng thoáng có chút không vui nhưng cảm giác đó rất nhanh chóng tan thành mây khói.

Với y mà nói, y cần một sự hợp tác có tính đồng hội đồng thuyền, hoặc nói cách khác, Quan Thị bộ tộc một khi phải đầu nhập vào một thế lực mới, nhất định phải là một thế lực hùng mạnh. Mà cung cách làm việc của Hàn Mạc thì lâu nay Quan Thiếu Hà rất nể phục.

Thời điểm đoàn thuyền rời bến, giống như mọi lần, lặng yên không tiếng động, sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa thức dậy, đội thương thuyền và ba chiến thuyền đã căn đúng giờ quy định trước đó, lặng lẽ ra khơi.

Đêm trước đó, Hàn Mạc không thiếu được chuyện đàm đạo một phen với Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn. Hàn Mạc đúng là không kìm lòng nổi, ôm lấy ông nội, hôn lên cái trán đầy nếp nhăn của ông.

Không hề nghi ngờ, Hàn Chính Khôn là người có ảnh hưởng lớn nhất đối với Hàn Mạc. Những điều lão nhân gia từ nhỏ dạy bảo, Hàn Mạc luôn khắc ghi trong lòng. Với Hàn Mạc, có thể nói, có được một bề trên như vậy, là may mắn lớn nhất.

Rời bến, không một tiếng động, nhưng Hàn Nguyên vẫn tự mình đến vách Hắc Thủy đưa tiễn. Y xưa nay đối với Hàn Mạc vô cùng tín nhiệm. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt Hàn Nguyên, Hàn Mạc khó mà chịu thua kém. Lần này rời bến, Hàn Nguyên tin tưởng Hàn Mạc cũng sẽ thuận lợi xuôi gió. Y làm đúng mọi yêu cầu của Hàn Mạc, chỉ có điều cầu mong Hàn Mạc không làm hỏng trang vũ khí của Trấn Phủ quân, lúc trở về sẽ trả lại đầy đủ vào kho.

Khi ánh mặt trời đã chiếu thẳng xuống mặt biển, ba thuyền chiến và bảy thuyền thương gia đã tụ hợp với nhau ở trên biển, chiếc tàu Tiên Nhân đang dẫn đầu đoàn thuyền thương gia, còn ba chiếc thuyền chiến hiện đang xếp thành đội hình tam giác với cự ly rất ngắn chạy ở phía sau.

Gió biển giống như nhân tình đang nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt, mặt biển lúc này cũng rất yên tĩnh, giống như một cái gương khổng lồ, chứa đựng cả một khoảng trời mênh mông rộng lớn trên mặt nước biển, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, những gợn sóng đang lăn tăn trên mặt nước biển, liền giống như những lớp ngọc lấp lánh phủ ngoài chiếc áo choàng, mỹ lệ mà lại rực rỡ.

Người nhà của Hàn Mạc được sắp xếp ở tầng ba của chiến thuyền, người không phận sự miễn vào, Thiếu Hà và hai mươi tên Ngự Lâm quân được sắp xếp ở tầng hai, chiến thuyền đang chạy trên mặt biển rộng lớn, Hàn Mạc lúc này mới biết những lời mà Lương Giáo Úy nói quả không sai, chiến thuyền kiểu mới này cực kỳ vững chắc, hơn nữa khi di chuyển trên mặt biển gần như không hề có chấn động mạnh, đám người Tiểu Thiến ở tầng ba, đều cảm thấy như đang ngồi ở chính tại nhà mình, hơn nữa có thể mở toang cửa sổ, hít thở những làn gió biển mát lành thổi tới, cảm nhận được sự mênh mông bát ngát của đại dương.

Ở trên lầu ba, có một chiếc ban công nhỏ, xung quanh ban công đều được thiết kế vòng bảo vệ, cao chừng thắt lưng, lúc này Hàn Mạc và Thiếu Hà đứng cạnh nhau ở trên ban công nhìn về phái xa, biển mênh mông vô hạn, không nhìn thấy bờ, nhìn về phía xa, thì mặt trời và biển hòa quyện là một, trên mặt biển, sóng biển không ngớt xô từng đợt tới, càng làm cho mặt biển thêm sinh động và sức sống.

Mười chiếc thuyền lớn duy trì đội hình di chuyển trên mặt biển, tuy rằng có chút đồ sộ, thế nhưng so với sự mênh mông của biển cả, chỉ giống như hạt muối bỏ bể, thật không thể sánh được.

Nhìn về phía xa xôi của mặt nước biển xanh biếc này, Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà đồng thời đều nảy sinh trong đầu những ý chí lớn lao, trong cái hoàn cảnh như thế này, luôn làm cho tâm hồn của con người phấn chấn dâng trào.

Quan Thiếu Hà chắp hai tay sau lưng, tuy rằng không muốn phá hỏng cái cảm xúc đang dâng trào của Hàn Mạc, nhưng không kìm nổi nói:

- Ngũ thiếu gia, tối ngày hôm qua nhận được một tin…là tin không tốt!

- Ồ?

Hàn Mạc cũng không hề quay đầu lại, vẫn đang khoái chá nhìn về những con chim hải âu đang bay lượn trên mặt biển, thản nhiên hỏi:

- Từ đâu truyền tới?

- Trong kinh!

Quan Thiếu Hà do dự một lát, rốt cục nói:

- Hộ bộ Thượng thư Hàn đại nhân phái quan viên hộ Bộ đi điều tra Quan Thị mậu dịch hành ở trong kinh.

Hàn Mạc thái độ cực kỳ bình tĩnh, cũng không hề tỏ ra giật mình như Quan Thiếu Hà nghĩ, chỉ có khóe miệng là hiện ra tia cười lạnh:

- Việc này ta biết. Đại bá thận trọng như thế, sao dễ dàng bỏ qua …