Quyền Thần

Chương 1130: Lưới lớn động trời




Hàn Mạc thở dài:

- Đây là điểm vô cùng kỳ quái trong lòng ta. Nếu Hàn đại nhân bày ra diệu cục như thế, lại không biết có thể chỉ giáo một phen không.

- Đạo lý rất đơn giản, bởi vì mỗ không phải địch thủ của Tiêu Hoài Ngọc!

Không ngờ Bố Tốc Cam một bên mở miệng nói:

- Tuy rằng đều là danh tướng, nhưng so sánh tu vi võ đạo, mỗ tự nhận không phải đối thủ của Tiêu Hoài Ngọc, nếu ta quyết đấu chính diện với hắn, không ngoài hai trăm chiêu, sẽ thua dưới tay hắn!

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Bố Tốc Cam, ngươi nói những lời này, Hàn Mạc ta thừa nhận ngươi tính là một người đàn ông.

Đều là thập phương danh tướng, đều là hạng người danh chấn thiên hạ, không ngờ Bố Tốc Cam chủ động thừa nhận không phải đối thủ của Tiêu Hoài Ngọc, đây cũng là chuyện hết sức hiếm thấy.

Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:

- Tuy rằng Nam Xà là danh tướng danh chấn thiên hạ, nhưng Tiêu Hoài Ngọc giả dối đa đoan, nếu không nắm chắc mười phần, chúng ta tự nhiên không thể tùy tiện ra tay.

Lão hơi trầm ngâm, sau một đoạn thời gian, mới chậm rãi nói:

- Cho nên tuy rằng cùng Thác Hồ Phong thảo luận phải diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc với Nam Xà, nhưng muốn tìm được thời cơ, lại vô cùng khó khăn. Năm năm trước, chúng ta đã bí mật thảo luận việc này, chỉ có điều đều khổ công không có cơ hội… !

Hàn Mạc hơi nhíu mày, hỏi:

- Các ngươi tự biết dựa vào một mình Nam Xà, không thể đối phó với Tiêu Đại tướng quân, cho nên âm thầm cấu kết với Tư Mã Kình Thiên Ngụy Quốc sao?

Nam Xà nói:

- So với Tư Mã Kình Thiên, dường như Đỗ Vô Phong Ngụy Quốc rất dễ thu mua.

Ánh mắt gã lóe ra ánh sáng cổ quái:

- Thế nhân đều chỉ biết Ngụy Quốc có được hai đại danh tướng, nhưng cũng rất ít người biết, khúc mắc giữa hai người rât sâu.

Hàn Mạc nói:

- Nghe nói hai người này là sư huynh đệ?

- Không sai.

Nam Xà gật đầu:

- Cũng bởi như thế, Tư Mã Kình Thiên từng bước thăng chức, nắm giữ quyền lớn binh mã một quốc gia, trong lòng Đỗ Vô Phong rất không thoải mái. Đỗ Vô Phong và Tư Mã Kình Thiên cùng sư môn, nhưng Tư Mã Kình Thiên nắm quân ngoài sáng, quyền thế thật lớn, rất được Ngụy đế tín nhiệm, so sánh với Tư Mã Kình Thiên chói lọi, Đỗ Vô Phong chỉ là Thống soái Hắc Kỳ Ngụy Quốc, thanh danh và quyền thế tự nhiên kém xa Tư Mã Kình Thiên. Nếu hai người không có quan hệ sư huynh đệ, đại khái Đỗ Vô Phong còn có thể nhường một chút, nhưng nếu cùng một thầy, đãi ngộ ở Ngụy Quốc lại rất chênh lệch, trong lòng Đỗ Vô Phong này tự nhiên rất không cam lòng.

Hàn Huyền Đạo vuốt râu nói:

- Đỗ Vô Phong tính tình cổ quái lạnh lùng, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, lòng mang khúc mắc với Tư Mã Kình Thiên, đây tự nhiên là chỗ chúng ta có thể lợi dụng.

Nói tới đây, trong mắt lão lộ ra vài phần đắc ý:

- Diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc, tuy là ta mong muốn, nhưng nếu Tiêu Hoài Ngọc thật sự chết, tuy Tiêu gia tất bại, mà Đại Yến ta cũng gặp phải tổn thương thật lớn… !

Hàn Mạc cười lạnh nói:

- Thiệt thòi ngươi còn biết đạo lý này.

Hàn Huyền Đạo không để ý tới sự châm chọc của Hàn Mạc, lúc này hắn nói êm tai, tựa như một nghệ thuật gia chế tạo ra một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ hoàn mỹ, cũng muốn khoe ra thành tựu đối với người khác.

Chỉ có điều tác phẩm nghệ thuật này của lão thật sự không thể đưa ra ánh sáng, tự nhiên không thể để người trong thiên hạ biết, nhưng Hàn Mạc trong mắt lão đã cùng cấp với người chết, hơn nữa là một đối thủ cuối cùng mình đi lên đỉnh quyền thế, có thể bày ra kế hoạch bố cục hoàn mỹ của mình trước mặt Hàn Mạc, cũng có thể khiến lão đạt được khoái cảm lớn nhất.

- Cho nên khi đó biết Đỗ Vô Phong và Tư Mã Kình Thiên hơi khúc mắc, ta liền nghĩ tới, nếu có cơ hội cố thể lợi dụng được điểm này thuận tiện diệt trừ Tư Mã Kình Thiên, đó mới là một kế tốt nhất.

- Nếu Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên đã chết, coi như là Thương Chung Ly còn sống, vậy cũng không đáng để lo. Thực lực Khánh Quốc suy yếu, Thương Chung Ly đơn độc chống đỡ giang sơn Khánh Quốc, tuy rằng hắn văn thao võ lược, nhưng con bài trong tay hắn, chỉ có thể khiến hắn bảo vệ Khánh Quốc, cũng khó có lực phát binh tấn công nước khác.

Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:

- Mà Tư Mã Kình Thiên vừa chét, cho dù Đỗ Vô Phong có thể thay thế vào đó, nhưng trên thực tế hắn cũng không có tài năng thống quân tác chiến, đối địch ngay mặt, không đáng để lo nghĩ!

Diễm Tuyết Cơ ở bên cực kỳ bình tĩnh, nhưng nghe nói được tên Thương Chung Ly, trong mắt vẫn xẹt qua một tia dị sắc không khiến người khác phát giác.

Hàn Mạc cười châm biếm nói:

- Hàn đại nhân thật sự là tâm cơ tốt!

Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười, tiếp tục nói:

- Ta phái người âm thầm liên hệ với Đỗ Vô Phong, ngay từ đầu người này giả vờ giả vịt, nhưng ghen ghét với Tư Mã Kình Thiên, người này rất nhanh liền đáp ứng hợp tác với ta, nguyện ý liên kết diệt trừ hai người Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên. Chỉ có điều người này xuất thân nha môn hắc ám, làm việc cẩn thận, tuy rằng minh ước liên kết với ta, nhưng lại không đáp ứng tùy tiện ra tay, không có cơ hội nhất định giết được, hắn sẽ án binh bất động.

Nam Xà ở bên nói:

- Tu vi võ đạo của Đỗ Vô Phong không bằng Tư Mã Kình Thiên, nếu hắn thật sự có bản lĩnh địch nổi Tư Mã Kình Thiên, chỉ sợ sớm đã ra tay ám sát.

- Đúng là như thế, cho nên hắn cũng không dám ra tay, hơn nữa hắn kiên trì lần nữa, cho dù thật sự muốn giết Tư Mã Kình Thiên, cũng phải chờ tới sau khi Tiêu Hoài Ngọc chết.

Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:

- Người này nửa đời bên trong hắc ám, giảo hoạt đa đoan, là lo lắng ta bày ra kế sách với Tiêu Hoài Ngọc, một khi Tư Mã Kình Thiên vừa chết, mà Tiêu Hoài Ngọc vẫn còn sống em đẹp, vậy Đỗ Vô Phong hắn sống không có ngày dễ chịu.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Hàn đại nhân ngươi đương nhiên cũng không thuần khiết hơn Đỗ Vô Phòng, ngươi tự nhiên cũng lo lắng giết Tiêu Hoài Ngọc trước, mà Tư Mã Kình Thiên còn sống, ngươi cũng không còn sống được khá giả!

Hàn Huyền Đạo thở dài, cũng không nói lời nào, rõ ràng là cam chịu điểm này.

Lão hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Cho nên một khâu trong kế hoạch này, chính là muốn cho hai đại danh tướng này cùng nhau chết đi, chỉ có điều… Hai người này đều là võ học cái thế, cũng đều là nhân vật cực kỳ thông minh, muốn cùng lúc loại trừ hai người kia, chỉ sợ còn khó hơn lên trời!

Nam Xà cũng thản nhiên nói:

- Cho nên trước khi cơ hội thật sự đến, chúng ta chỉ có thể nhẫn nại… !

- Nếu như không ngừng ngồi chờ đợi, chỉ sợ vĩnh viễn không đợi được cơ hội.

Hàn Huyền Đạo lắc đầu nói, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Chẳng qua ông trời có mắt, lúc kế hoạch rơi vào bế tắc, phương bắc đã có người tới cửa!

- Là Thương Chung Ly?

Hàn Mạc nhíu mày.

Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy đáp án này dường như không chính xác, Thương Chung Ly chính là nhân vật số một của quân đội Khánh Quốc, như nào có thể ngầm kết giao với Hàn Huyền Đạo? Hắn chấn động trong lòng, dường như nghĩ đến cái gì, bật thốt lên nói:

- Không đúng, là… là Khánh Hậu!

Dường như Diễm Tuyết Cơ cũng đã có suy đoán, mày liễu nhíu lại.

Hàn Huyền Đạo nhìn Hàn Mạc, ở sâu trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, sau khi trầm mặc thật lâu, than nhẹ một tiếng, trên mặt rất nhanh liền lộ ra vẻ lạnh lùng, nói:

- Hàn Mạc, ngươi quả thật rất thông minh… !

Đầu óc Hàn Mạc vận chuyển tốc độ nhanh, khoảng khắc mới nói:

- Hậu đảng và quân đội Khánh Quốc tranh đấu ngươi sống ta chết, Khánh Hậu và Thương Chung Ly lại tranh đấu gay gắt… !

Hắn thở dài, lắc đầu nói:

- Chẳng lẽ Khánh Hậu tìm tới ngươi, không ngờ cũng là vì có thể diệt trừ Thương Chung Ly?

Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:

- Thương Chung Ly là địch thủ lớn nhất của Khánh Hậu, một ngày Thương Chung Ly chưa chết, tự nhiên là một ngày Khánh Hậu không an tâm!

- Đỗ Vô Phong muốn giết Tư Mã Kình Thiên, Hàn đại nhân người muốn mưu hại Tiêu Đại tướng quân, mà Khánh Hậu lại muốn hại chết Thương Chung Ly… Lòng người hiểm ác, quả là như vậy!

Hàn Mạc lắc đầu thở dài:

- Chỉ có điều ta lại có chút không rõ, Khánh Hậu muốn giết hại Thương Chung Ly, vì sao lại coi trọng ngươi? Tô gia, lúc ấy còn hai nhà Diệp Ngô, vì sao không lựa chọn hợp tác với bọn họ?

- Khánh Hậu coi như là nữ trung hào kiệt.

Hàn Huyền Đạo thở dài:

- Ý tưởng của nàng, cũng không khác với ta, ta hợp tác cùng với Đỗ Vô Phong, là muốn khiến Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên cả hai quy thiên, mà ý tưởng của Khánh Hậu, cũng là muốn hợp tác với ta, liên kết diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc và Thương Chung Ly… !

Hắn thản nhiên cười, nói:

- Xem ra chúng ta đều biết, muốn diệt trừ danh tướng, liền phải dựa vào lực lượng danh tướng!

- Một ổ rắn chuột, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã liền xưng tri kỷ!

Hàn Mạc châm chọc nói:

- Tuy nhiên ta còn không rõ, Tô gia, Diệp gia, Ngô gia cho dù là Phạm gia không ai không muốn nhìn thấy Tiêu Đại tướng quân xuống đài, vì sao Khánh Hậu lại lựa chọn ngươi?

- Ngươi nói không sai, chín đại thế gia Đại Yến ta, tranh đẫu lẫn nhau, mà bốn nhà Tiêu, Tô, Diệp, Ngô tranh đấu càng kịch liệt.

Hàn Huyền Đạo chậm rãi buông tay phải vuốt râu, chắp hai tay sau lưng:

- Cũng bởi vì mấy nhà Tô Diệp Ngô thù hận Tiêu gia quá mức kịch liệt, Tiêu gia lại đề phòng mấy nhà này nhất, liên kết với bọn họ, khả năng thành công trái lại nhỏ nhất. Mà Hạ gia là chó săn của Tiêu gia, khi đó Phạm gia cũng thiên hướng Tiêu gia, còn lại Tây Môn gia tộc và Hồ thị thế lực rất đơn bạc, mà Hàn gia ta ở trong triều cho tới giờ ẩn nhẫn không phát, khi đó vì sinh tồn, hết sức khoan nhượng đối với Tiêu gia, phía sau lại có căn cơ Đông Hải, Khánh Hậu nữ nhân này ánh mắt vẫn phải có, nàng lựa chọn Hàn gia, cũng tất là trải qua suy tính cặn kẽ!

- Hàn đại nhân a Hàn đại nhân, ngươi âm thầm cấu kết Phong Quốc, Khánh Quốc và Ngụy Quốc, quả nhiên là quốc tặc lớn nhất Đại Yến ta.

Hàn Mạc thở dài:

- Ngươi cấu kết với ba nước, lại có thể ung dung thản nhiên, không có bất cứ kẻ nào phát giác dấu vết để lại, bây giờ ta quả thật là vô cùng khâm phục ngươi!

Hắn chợt cười khổ nói:

- Đỗ Vô Phong, Bố Tốc Cam, Khánh Hậu, thêm Hàn Huyền Đạo ngươi thế lực bốn nước, bện thành một cái lưới thật lớn… Thật sự là khiến chó người ta không rét mà run, nếu việc này không phải ngươi chính mồm nói ra, ai có thể tin tưởng trong thiên hạ này không ngờ còn có cấu kết âm hiểm khổng lồ như vậy!

Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới lúc ở Khánh Quốc, Khánh Hậu đối với mình nhiệt tình như thế, không tiếc có một đêm vui vẻ với mình, hiện giờ nhớ lại, chỉ sợ lúc ấy Khánh Hậu liền giấu diếm quỷ kế, là muốn khiến mình thần phục dưới váy nàng, khiến mình trở thành cái cọc ngầm tại Hàn gia của nàng, đợi đến ngày nàng dùng đến mình đối phó Hàn Huyền Đạo.

Hàn Huyền Đạo và Khánh Hậu đều là kẻ mưu mô kiệt xuất nhất, sau khi hai người tiếp xúc, nhất định đều kinh ngạc tài trí của đối phương, nhưng chỉ sợ ở thời điểm đó, hai bên cũng coi đối phương như là địch thủ mạnh nhất trong đời, cho nên Khánh Hậu phòng ngừa chu đáo, muốn lôi kéo mình đợi sau này dùng, đó cũng có thể lý giải được.

- Lưới tuy rằng bện thành, nhưng muốn bày ra một kế hoạch hoàn mỹ không sứt mẻ, lại không phải chuyện dễ dàng.

Hàn Huyền Đạo thở dài:

- Thương Chung Ly, Tiêu Hoài Ngọc, Tư Mã Kình Thiên, không ai không phải kẻ đạt tới đỉnh tu vi võ đạo, hơn nữa không ai không phải danh tướng trấn quốc tay nắm hùng binh, cho dù tấm lưới này bện thành, nhưng muốn diệt trừ ba người này, cũng không phải chuyện dễ dàng!

Nói tới đây, lão thản nhiên cười, nói:

- Ba đại danh tướng này nhất định không nên tồn tại hậu thế, cho nên ông trời cũng ra tay tương trợ chúng ta, ném Thái tử Đại Yến ra, mà Thái tử Đại Yến… Cũng trở thành một khâu cuối cùng trong kế hoạch, cũng là một khâu quan trọng nhất!