Quyền Thần

Chương 130: Đường hiểm




Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Xem vẻ mặt quân sư, dường như không tin.

Hắn chợt nghiêm mặt nói:

- Hiện giờ ta đang cân nhắc biện pháp liên hệ nội ứng, một khi tiếp xúc được, sẽ có ám hiệu riêng, đến lúc đó ta sẽ nói phương pháp ám hiệu cho quân sư.

Ánh mắt Tiêu Linh Chỉ vừa động, tuy rằng vẫn bình tĩnh như trước, nhưng con mắt lại hơi lộ ra một chút ánh sáng hưng phấn, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi nói cho ta biết điều này, cần ta làm gì?

Vẻ mặt Hàn Mạc trở nên nghiên túc, chậm rãi nói:

- Tuy rằng thăm tấn công phân ra hai nhà chúng ta, quyết định hai nhà chúng ta tấn công quan Lê Cốc, nhưng hai ta đều rõ ràng, nếu thật sự đánh, chỉ sợ tướng sĩ hai nhà đều sẽ giữ lại thực lực.

Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:

- Là Hàn gia ngươi chuẩn bị giữ lại thực lực?

- Sai.

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Hậu quả không đánh hạ được quan Lê Cốc, cô rõ ràng hơn ta, cho nên Hàn gia chúng ta lúc này, cho dù trả giá lớn, đều phải toàn lực ứng phó. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Hắn liếc Tiêu Linh Chỉ, nghiêm mặt nói:

- Đại tướng quân coi trọng cô, Tiêu gia ứng phó toàn lực hay không, phải xem suy nghĩ của cô. Ta sẽ liên hệ nội ứng, nhưng ta hy vọng cô có thể cam đoan, lúc nội ứng đưa ra ám hiệu, tướng sĩ Tiêu gia các cô cũng phải phát động công kích mãnh liệt giống như Hàn gia ta, mặc kệ trả giá bao nhiêu, đều phải khiến quân phòng thủ tập trung toàn bộ lực chú ý lên quân đội tiến công của hai nhà chúng ta.

Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm, cũng không có lập tức trả lời, một lúc lâu sau, mới hỏi:

- Nội ứng của ngươi có thể làm gì?

- Trong ngoài phối hợp, mở cửa quan ải!

Hàn Mạc nói rất ngắn gọn.

Tiêu Linh Chỉ lập tức nói:

- Được, liền dựa theo lời ngươi, tấn công quan ải lần này, tướng sĩ Tiêu tộc ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó!

Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:

- Hy vọng cô sẽ không khiến ta thất vọng.

- Ta cũng hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.

Tiêu Linh Chỉ không cam lòng lép vế mà nói, nàng bước nhẹ nhàng, chuẩn bị rời đi, được hai bước, bỗng nhiên nói:

- Vũ khí công thành sẽ đến vào buổi trưa ngày mai, tốt nhất trước khi trời sáng, ngươi nên liên hệ được nội ứng của ngươi. Hàn công tử, ngươi thật sự là mưu mô bằng trời, trong phản quân cũng có nội ứng, xem ra ta nên nhận thức lại ngươi một lần nữa.

Hàn Mạc lại cười ha ha nói:

- Nhận thức lại một lần nữa? Hẳn là ấn tượng lúc trước của ta đối với cô không tốt đi? Có thể nói cho ta biết, ấn tượng của ta trong lòng cô thế nào không?

Tiêu Linh Chỉ nói không chút khách khí:

- Chỉ lo lợi ích của bản thân, thâm độc đê tiện!

Hàn Mạc sửng sốt, cười khổ nói:

- Tiêu quân sư, ngài xem người thật sự rất cực đoan.

Hắn nhìn Tiêu Linh Chỉ, nâng cằm, cười ha ha nói:

- Thật ra ta cũng có ấn tượng rất sâu sắc đối với Tiêu quân sư.

Tiêu Linh Chỉ thấy hắn đánh giá trên người mình không kiêng nể gì, không kìm nổi lùi về sau một bước, hỏi:

- Ấn tượng gì?

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, cười tủm tỉm nói:

- Thật ra ta cảm thấy thẩm mĩ mặc quần áo của quân sư thật không tồi, quần áo màu trắng quả thật thích hợp cô. Hơn nữa… dáng người của quân sư thật sự tốt lắm!

- Ngươi… !

Mắt Tiêu Linh Chỉ sắc bén, cắn môi, hung hăng trừng mắt lếc Hàn Mạc, xoay người rời đi.

- Nhìn từ phía sau, rất đẹp!

Hàn Mạc cười ha ha nói.

Lại thấy Tiêu Linh Chỉ khom người xuống, tư thế hơi hấp dẫn, Hàn Mạc đang ngạc nhiên, còn tưởng rằng Tiêu Linh Chỉ bày ra dáng người hoàn mỹ hơn cho mình, lại thấy Tiêu Linh Chỉ nắm cục tuyết từ dưới đất, vung tay ném lại đây.

Hàn Mạc không tránh không né, cục tuyết kia va vào ngực hắn, vỡ thành từng mảnh.

- Tim ta vỡ rồi.

Hàn Mạc vẻ mặt đau khổ, ôm ngực, nói rất ủy khuất:

- Tiêu quân sư, chẳng lẽ khích lệ người khác cũng là một sai lầm sao?

Tiêu Linh Chỉ chậm rãi rời đi, cũng không để ý tới hắn.

Nhìn bóng lưng Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc lẩm bẩm nói:

- Uốn éo a uốn éo… Thật ra tư thế đi đứng của cô bé này rất đẹp, rất có khí chất!

Lúc hoàng hôn hôm đó, doanh trại quân thế gia bắt đầu thay đổi, hai đội quân thế gia Tiêu Hàn điều động tinh binh, tiến thẳng về phía trước vài dặm, chuẩn bị trạng thái sẵn sàng tiến công, mà quân phòng thủ Lê Cốc cũng bắt đầu khẩn trương lên, cung nỏ lắp tên, gỗ đá chuẩn bị đầy đủ, trên tường quan Lê Cốc đều là quân phòng thủ rậm rạp.

Quan Lê Cốc cũng không tính quá dài, chẳng qua ở chỗ hiểm, nằm trong thung lũng, dễ thủ khó công.

Thung lũng không phải rất lớn, nên tất nhiên binh lực không thể cùng lên một loạt. Mệnh lệnh của Đại tướng quân dựa theo kế sách Tiêu Linh Chỉ, quân thế gia tiến hành tấn công quan Lê Cốc theo kiểu thay phiên nhau.

Đêm lạnh hiu quạnh, gió lạnh thấu xương, dãy núi Lê Cốc kéo dài trăm dặm bao phủ trong bóng tối.

Nếu ở mùa thu, dãy núi Lê Cốc kéo dài giống như một con rồng màu xanh thật dài, bóng rừng rậm rạp, cỏ dại mọc thành bụi. Chỉ là tiến vào mùa đông, toàn bộ dãu núi Lê Cốc đã bị tước đi sức sống, cỏ dại sớm chết héo, hoặc là lưu lại rễ cây năm sau sống lại, hoàn toàn bị tuyết trắng bao trùm. Những cây cổ thụ lớn lên trên mảnh đất xen lẫn đá này, lúc này đều trụi lủi, mỗi gốc cây giống như trường thương đứng vững che trời.

Toàn bộ dãy núi Lê Cốc nguy nga, vô cùng dốc, có một số chỗ gần như không thể đi tới, không chỉ nói mang theo quân nhu, cho dù một mình đi lại, cũng cực kỳ khó khăn.

Địa thế phía nam dãy núi Lê Cốc quả nhiên là hung hiểm, đá lớn xếp chồng, gần như không thể dùng mắt thường để nhìn ra con đường, trong đêm tối, lại càng quạnh quẽ khác thường.

Nhưng giữa dãy núi lúc này, lại có bóng người rậm rạp đang di chuyển, yên lặng không một tiếng động gian na leo lên phía trên.

Đây là tám trăm Phong Kỵ Chu Tiểu Ngôn dẫn đầu, đều đã buộc miệng ngựa, lấy vải bông thật dày bọc chân ngựa, tránh cho tuấn mã phát ra tiếng động hoặc bị thương vó ngựa trong bãi đá lộn xộn.

Tám trăm Phong Kỵ như tám trăm âm hồn dạo chơi trong đêm, dẻo dai mười phần, mang theo ngựa của mình, lấy Chu Tiểu Ngôn làm mục tiêu, tiến thẳng về phía trước.

Người và ngựa đều cần chú ý, cho nên tốc độ tiến lên cực kỳ thong thả, có nhiều chỗ cực kỳ dốc, hơn nữa rất hẹp, thậm chí chỉ có thể một người một ngựa đi qua, vậy cũng chỉ có thể sắp xếp đội ngũ tiến lên phía trước.

Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn sóng vai mà đi, đi được gần hai canh giờ, đã là đêm khuya, ngay cả sườn núi cũng chưa tới.

Hàn Mạc lau mồ hôi trên trán, cảm thán nói:

- Đây thật sự là lá chắn của thiên nhiên, trách không được quận Bột Châu dám kiêu ngạo như thế.

Chu Tiểu Ngôn liếc nhìn Hàn Mạc, thản nhiên nói:

- Ngũ thiếu gia, đây là một lần mạo hiểm, tôi vốn tưởng rằng ngài sẽ không tới.

- Ta cũng muốn rèn luyện.

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Thật ra ta càng muốn biết, kề vai chiến đấu cùng với cậu một chỗ, sẽ có loại cảm giác gì.

Chu Tiêu Ngôn hơn trầm ngâm, mới nói:

- Xâm nhập vào bên trong, nếu chẳng may thất bại, có thể chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn. Thật ra, trong lòng tôi cũng hy vọng ngài mạo hiểm như vậy, ngài nên biết, một khi ngài có việc, tôi lại phải bắt đầu lưu lạc.

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Vậy cậu nên cầu nguyện ta thuận lợi, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may mới được.

Đúng lúc này, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng động, là một gã Phong Kỵ không có giẫm đúng tảng đá, trượt xuống dưới, cả người liền lập ngược về sau, nếu ngã xuống, cho dù mặc giáp da bảo hộ trên người, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Chỉ thấy trong nháy mắt, Chu Tiểu Ngôn giống như tia chớp, tiến lên một bước, giữ chặt áo kỵ sĩ kia, chẳng qua giữ chặt người nọ, chính mình cũng trượt ngã, tảng đá lăn xuống, thân thể cũng lộn xuống.

Chu Tiểu Ngôn ngã xuống đất, trong nháy mắt, rút dao găm ra, cắm trên mặt đất, ngăn không cho mình trượt xuống.

Tất cả những điều này chỉ trong khoảng khắc, kỵ sĩ bên cạnh đều chấn động, còn không phản ứng, Chu Tiểu Ngôn đã đứng dậy, không ngờ trán hắn bị đụng tím bầm, nhưng vẻ mặt vẫn ác nghiệt như trước, nhìn nhìn bốn phía, trầm giọng nói:

- Đều cẩn thận một chút cho ông!

Tuy rằng giọng nói hắn ác nghiệt, nghiêm khắc, nhưng cạnh tường không để ý an toàn của bản thân cứu một gã cấp dưới nguy cấp vừa xong, khiến đám kỹ sĩ vô cùng ấm lòng trong đêm lạnh.

Tên kỵ sĩ rất kích động nói:

- Chu thống lĩnh, tôi… !

- Đừng giống như đàn bà!

Chu Tiểu Ngôn liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhiều lời, trèo lên phía trên, tới cạnh Hàn Mạc.

Hàn Mạc thở dài, nói:

- Tiểu Chu, có đôi khi ta cảm thấy lòng cậu ngoan độc, nhưng có đôi khi, ta lại cảm thấy con người cậu vẫn rất thú vị.

Nếu nói tới tâm ngoan thủ lạt, Chu Tiểu Ngôn tuyệt đối thích hợp, lúc trước diệt trừ Tiêu cảnh, hai kỹ nữ kia do tự tay Chu Tiểu Ngôn giết chết, dường như hắn cũng không kiêng kỵ đối tượng bị giết là ai, hình thành trở ngại hoặc mang đến uy hiếp gì, hắn đều có thể ra tay.

Nhưng gần nửa năm qua, tuy rằng hắn hết sức nghiêm khắc trong huấn luyện, lại cực kỳ quan tâm bộ hạ, tuy chưa nói tới thương lính như con, nhưng cũng làm tròn bổn phận.

Chỉ có điều loại quan tâm này, luôn bị che dấu dưới biểu hiện ác nghiệt của hắn.

Hàn Mạc hiểu được, một tướng lãnh thật sự, chỉ dựa vào nghiên khắc là không đủ, cho dù có tài năng quân sự kinh người, nhưng không được lòng người, vậy cũng không được xem là một tướng lãnh tốt.

Chu Tiểu Ngôn lại làm rất khá, tuy rằng cả ngày hắn lạnh như băng, nhưng đám kỵ sỹ đều vô cùng kính sợ hắn.

- Đi đường này, thật sự làm khó mọi người.

Hàn Mạc nhìn xuống từ giữa sườn núi, chỉ thấy đám kỵ sĩ mang theo ngựa của mình, trang bị trên người rất nặng, tiến về phía trước cực kỳ khó khăn, chậm chạp giống như ốc sên.

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:

- Lưỡi dao thật sự sắc bén, chẳng những có thể tung hoành ngang dọc trên đồng bằng, còn cần có được bản lĩnh vượt đèo lội nước, đây mới là lưỡi dao sắc bén đánh đau thắng đó.

Hắn dừng một chút, chậm rãi nói:

- Nếu lần này tập kích bất ngờ thành công, ta nghĩ người sống sót, đều sẽ trở thành của cải lớn nhất của ngài!

Hàn Mạc gật đầu nghiêm mặt nói:

- Đúng thế, ta rất tin tưởng!

Chu Tiểu Ngôn nhìn vài bóng lưng cách đó không xa về phía trước, trầm giọng nói:

- Các ngươi nói trạm canh gác kia còn xa lắm không?

Phía trước là vài dân chúng địa phương, hiểu rất rõ dãy núi Lê Cốc, Phong Kỵ rất vất vả mới biết được một đường đi hẻo lánh như vậy từ trong miệng mấy người này.

Dựa theo cách nói của bọn họ, toàn bộ dãy núi Lê Cốc, nơi nơi hiểm trở gập ghềnh, nếu muốn người ngựa đi qua, gần như không có khả năng, nhưng có một con đường, ngược lại có vài phần hy vọng.

Chẳng qua có một chỗ rất phiền toái.

Tuy rằng quận Bột Châu cảm thấy liên quân thế gia không có khả năng đi vòng qua dãy núi, nhưng để cẩn thận, vẫn thiết lập một trạm gác trên đường núi gập ghềnh này, trạm gác kia được xây dựng bên cạnh một vách núi gập ghềnh.

Trạm gác rất nhỏ, chỉ có hơn hai mươi người phòng thủ, nhưng được xưng là một người giữ quan vạn người khó qua, nếu muốn vượt qua dãy núi Lê Cốc, không hạ trạm gác này, tuyệt đối không được.

- Quan gia, ngay ở phía trước.

Một dân chúng nơm nớp lo sợ nói.

Mấy dân chúng này đểm cảm thấy đội quân này thật là điên rồi, một đám người lưng trang bị cung tiễn dao phạt, còn nắm ngựa cao to, muốn vượt qua dãy núi hiểm trở như vậy, thật sự khó có thể tin nổi.