Quyền Thần

Chương 509: Cảnh chém giết trong rừng




Giữa tiếng gào thét bỗng có mấy bóng người xuất hiện. Ba bóng người mặc xiêm y màu đen của người nước Phong, toàn thân đầy vết máu. Người ở giữa thân hình cao lớn, có vẻ thương thế nặng hơn, hai gã áo đen kia giống như hộ vệ, đang cùng tiến lại phía bên này.

Thiết Khuê vung tay lên, ra hiệu mọi người đánh xe nép vào vệ đường, nhóm tiêu sư còn lại giục ngựa hộ vệ bên cạnh xe, trong tay nắm chặt binh khí, chăm chú nhìn đám người đang đi tới.

Loại tranh sát nội bộ nước Phong, nếu không phải vạn bắc dĩ, tốt nhất là không nên can dự.

Hai gã võ sĩ thủ quan đi theo Thương đội tiến lên chắn ngang con đường lớn, một người cao giọng quát:

-Đứng lại!

Ba người áo đen thấy có người chặn đường, liền có một gã tiến lên, không nói một lời, phi thân bổ đao xuống.

Người này toàn thân đầy vết thương, xiêm y tơi tả, trên đùi có vết đao lớn máu vẫn đang chảy ra. Nhưng y vẫn còn rất dai sức, ra tay công kích liền mạnh như vũ bão.

Lúc này, cách đó không xa, lại xuất hiện một đám người khác, đều mặc y phục võ sĩ, trùm khăn kín đầu, tuy nhiên, có vẻ không phải cùng đội với ba người áo đen, mà là đuổi theo họ đến đây. Trên đầu bọn chúng cắm hai cái lông chim, so với võ sĩ thủ quan có hơn một cái.

Nhóm võ sĩ Song Vũ có khoảng mười người, một đám như lang như hổ, nhằm thẳng hướng bên này chạy tới, miệng quát:

-Hồng đầu nhân, còn không bó tay chịu trói.

Cũng có người nhìn thấy bên này có động thủ, liền cao giọng hô:

-Hồng đầu nhân là kẻ tội đồ của Phong dũng sĩ, người ngoài không được động thủ.

Hai gã võ sĩ thủ quan đã định giao đấu với người áo đen kia, vốn định bắt hạ người áo đen nhưng nghe võ sĩ Song Vũ quát lên như vậy, cũng không dám ra tay, chỉ giục ngựa kẹp người áo đen vào giữa.

Hàn Mạc nhíu mày. Ân oán của người nước Nam Phong hắn không rõ lắm. Hơn nữa, bất kể thế nào hắn cũng không thể can dự vào nội chiến nước Phong. Cho nên chỉ có thể đứng yên nhìn người nước Phong đánh nhau. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Tuy nhiên hắn phát hiện ra người áo đen cao lớn ở giữa kia là một nữ nhân, không chỉ vì bộ ngực đầy đặn dưới lớp áo chẽn, mà tư thế động tác của nàng toát ra vẻ nữ tính mềm mại.

Cô nương người nước Phong này dáng người rắn chắc đầy đặn nhưng toàn thân đầy vết máu, thoạt nhìn trông rất ghê sợ.

Dường như cũng biết không thể thoát khỏi kẻ thù truy kích, nàng cũng không bỏ chạy, mà loan đao trong tay lập tức quay lại, hướng về phía đám võ sĩ Song Vũ nghênh chiến.

Một người áo đen cũng hét lớn một tiếng, từ phía sau nữ tử áo đen, tiến về phía võ sĩ Song Vũ, ngay lập tức tiếp tục giao đấu.

Cô nương áo đen thân thủ rất cao, chỉ vài đường đao dã chém một võ sĩ Song Vũ bị thương. Nhưng thân thể của nàng chi chít vết thương, đã trong tình trạng suy kiệt, đối mặt với nhóm võ sĩ dũng mãnh của nước Phong đấu hơn mười hiệp, không công mà chỉ thủ, tình thế rất chật vật, bị bắt là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Ba gã võ sĩ Song Vũ tiến lên, bắt tên áo đen đang bị hai gã võ sĩ thủ quan bao vây. Những võ sĩ Song Vũ khác cũng bao vây hai người còn lại, xem ra bọn họ chắp cánh cũng khó thoát.

Nhóm tiêu sư của đoàn xe nhìn cảnh chém giết đẫm máu không hề sợ hãi, mà các tiểu nhị buôn bán không ít người thường xuyên ra vào nước Phong nhưng nhìn cảnh tượng chém giết thảm khốc cũng không khỏi kinh hãi. Tổng tổng quản nơp nớp lo sợ, thiếu chút nữa trốn vào rừng.

Thiết Khuê vẻ mặt điềm tĩnh, quay đầu liếc Hàn Mạc một cái, thấy Hàn Mạc mặt bình thản, không khỏi nhíu mày. Hàn Mạc thấy Thiết Khuê nhìn mình, mỉm cười nhìn lại.

Hồng Tụ vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như trước, dường như trong mắt nàng, cảnh chém giết này cũng chẳng khác nào đám trẻ con đánh nhau, mặt không một chút dao động, vẫn như mọi khi, lạnh như băng.

Người bị bắt đầu tiên là gã áo đen đang bị hai gã võ sĩ thủ quan vây lấy, trên đùi hắn thương thế rất nặng, máu chảy ra nhiều, thể lực suy kiệt, bị vài tên võ sĩ dũng mãnh tấn công, rốt cuộc chống đỡ không được, bị một gã võ sĩ nắm lấy eo quật mạnh, cả người ngã nhào xuống đất, không kịp giãy dụa đã bị đao kề cổ.

Cô nương áo đen và đồng bọn phía bên kia cũng đang ở thế suy yếu.

Gã đồng bọn dĩ nhiên không cam tâm bị bắt, liều mạng chống đỡ, dốc toàn lực mà đánh. Đám võ sĩ kia lại giống như mèo vờn chuột, thừa dịp kích một đao, gã áo đen trúng liền mười đao, máu tươi bắn tung tóe, cả người lảo đảo, khí lực càng lúc càng yếu, tay sử đao cũng càng ngày càng chậm.

Hàn Mạc không khỏi khâm phục ý chí của người áo đen này, không thể phủ nhận, trong tình huống đó vẫn kiên cường chống cự, thật sự rất có khí khách. Nếu không phải có việc lớn cần làm, không thể để lộ thân phận, càng không thể để liên lụy đến Thương đội, Hàn Mạc có lẽ đã ra tay giúp đám người áo đen đó rồi.

Dù sao kẻ yếu cũng dễ nhận được sự thương cảm.

Các võ sĩ Song Vũ dường như rất thích trò chơi mèo vờn chuột này, hơn mười võ sĩ vây hai người áo đen vào giữa, không vội tấn công mà chỉ từng chút từng chút làm tiêu hao thể lực của người áo đen.

Đứng bên ngoài, một gã võ sĩ Song Vũ vóc dáng cao lớn, trông giống như đầu lĩnh của đám võ sĩ này, không hề động thủ, khoanh tay trươc ngực, nhìn người áo đen bị vây đánh, cao giọng nói:

-Thủ lĩnh Hồng, các ngươi nên buông vũ khí xuống, trước khi quá muộn. Mỗ trước nay không đem đối thủ đẩy vào bước đường cùng, các ngươi chỉ cần buông vũ khí, bó tay chịu trói, mỗ sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.

Cô nương áo đen bổ ra một đao, giọng cực kỳ trong trẻo:

-Các ngươi tiếp tay cho giặc, Xà thần nhất định sẽ trừng phạt các ngươi, ta tuyệt đối không khuất phục các ngươi.

-Thật đúng là một cô nương ngang ngược!

Võ sĩ cao lớn cười to:

-Chúng ta đuổi theo các ngươi suốt một ngày, bị thương mười mấy huynh đệ, không đem các ngươi về mỗ đúng là không còn mặt mũi nào. Ngươi nên hiểu, làm Phong dũng sĩ bị thương là bất kính với Đại tế ti, bất kính với Tù trưởng. Ngươi mới là người đáng bị Xà thần giáng tội. Ngươi nếu hàng phục, mỗ niệm tình cho ngươi làm người hầu, thậm chí có thể trở thành vợ của mỗ. Hahaha, mỗ thích nhất là loại nữ nhân này, rất có hương vị… Nghe nói những cô nương mông to sẽ rất mắn đẻ, ngươi mông to như vậy, chắc chắn sẽ sinh hạ cho ta thật nhiều con.

Hắn ôm đại đao cười ha hả, mặt trông rất dâm đãng.

Cô nương áo đen giận điên người, chỉ muốn lao đến chém chết tên võ sĩ cao lớn kia, nhưng tình thế của nàng, muốn phá vòng vây Phong dũng sĩ đang vây quanh, đúng là không thể.

Gã áo đen còn lại, toàn thân đẫm máu, cuối cùng bị một đối thủ chém từ phía sau trúng lưng, không chống cự nổi nữa, té nhào xuống đất. Tay vẫn nắm chặt đao, nằm im không nhúc nhích, bất tỉnh nhân sự.

Cô nương áo đen giật mình kinh hãi, định đi lên bảo vệ đồng bọn, nhưng đúng lúc đó, tên võ sĩ cao lớn dường như không muốn tiếp tục trò chơi này nữa, bước lên vài bước, chặn đường của cô nương áo đen. Cô nương áo đen lập tức vung đao lên, tên võ sĩ cao lớn dùng vỏ đao đón lấy, chợt nghe "sang" một tiếng, vỏ đao và loan đao va vào nhau, trước tiên tóe ra một đốm lửa. Tên võ sĩ cao lớn một chưởng đánh ra, cô nương áo đen tình trạng suy yếu, lập tức thối lui về phía sau mấy bước, chưa kịp đứng vững, một tên từ phía sau đã đi lên, ôm ngang người nàng, hét lên:

-Thơm quá. Thơm quá.

Cô nương áo đen đã kiệt sức, muốn giãy cũng không gãy được, trong tình thế cấp bách, hất mạnh đầu về phía sau, dùng gáy đánh vào mặt tên võ sĩ kia. Tên võ sĩ bị dính một đòn bất ngờ, "ôi" lên một tiếng đau đơn, cánh tay lỏng ra, cô nương áo đen lập tức lại vung đao lên.

Một tên võ sĩ bên cạnh, đại đao trong tay đã nhanh như chớp kề ngay cổ nàng.

Gã võ sĩ cao lớn đứng trước mắt nữ tử áo đen, cười to:

-Hiện tại không phải ngươi bó tay chịu trói, mà là bị chúng ta bắt được. Sau khi dẫn về, chỉ sợ cũng khó niệm tình mà tha tính mạng cho ngươi.

Gã vừa cười lớn, vừa đưa tay lên mặt nàng sờ soạng.

Cô nương áo đen bị giữ chặt từ sau, không thể động đậy, nhổ nước bọt vào mặt tên võ sĩ cao lớn, oán hận nói:

-Vô sỉ, cút ngay!

Hàn Mạc lúc này thấy rõ, tuy rằng mặt của nàng bịt kín, nhưng nhìn hình dáng, cũng thấy nàng không phải đẹp một vẻ đẹp quốc sắc thiên hương hiền dịu mà là một vẻ đẹp hoang dã tự nhiên của núi rừng.

Nàng làm cho người ta có cảm giác giống như con ngựa bất kham.

Bộ dáng phẫn nộ cực điểm, kiên cường cực điểm, không gì có thể khuất phục.

Võ sĩ cao lớn cười ha hả, làm một việc cực kỳ dâm đãng, dùng một ngón tay quệt đám nước bọt bôi lên miệng mình, nhìn cô nương áo đen:

-Đầu tiên là miệng. Hãy tìm chỗ nghỉ tạm, đem nay nhóm của mỗ sẽ nếm các hương vị khác. Không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên cơ thể ngươi…

Các dũng sĩ bốn phía phá lên cười dâm đãng.

Tên võ sĩ cao lớn đắc ý sai bộ hạ đem ba người áo đen trói nghiến lại, lúc này mới nhìn sang phía Thương đội, vẫy vẫy hai gã võ sĩ thủ quan.

Hai võ sĩ thủ quan xoay người xuống ngựa, tiến nhanh lên, khoanh tay trước ngực, cúi mình thi lễ.

-Mỗ là Phong dũng sĩ vệ kỳ bản, các ngươi đang định đi đâu?

Y trầm giọng hỏi.