Quyền Thần

Chương 803: Hùng ưng bay cao




Chuyện xảy ra trong đêm đông lạnh này, chắc chắn sẽ lưu lại rất nhiều bút mực trong lịch sử nước Yến, hơn nữa rất nhiều năm sau, khi những đứa bé lớn lên thành người già, bọn họ sẽ cảm thấy rất nhiều chuyện tình trong đêm này vẫn còn mới mẻ.

Khi kỵ binh Tây Bắc vọt vào trong thành như nước biển, đối mặt với lực đánh vào hùng mạnh, kỵ binh Ngự lâm trong thành căn bản không thể ngăn được, Phong Kỵ đi đầu lại giống như một lưỡi dao găm vô cùng sắc bén, căn bản không quấn lại chiến đấu với kỵ binh Ngự lâm, giết mở một đường trong đám người, lập tức tiến vào trong thành, kỵ binh Ngự lâm muốn truy kích, đáng tiếc kỵ binh Tây Bắc như sóng biển phía sau dũng mãnh mà vào sớm đã nuốt hết kỵ binh Ngự lâm ở giữa.

Lâm Chí Thiện trên đầu thành nhìn thấy kỵ binh Tây Bắc vô cùng vô tận nhảy vào trong thành, sắc mặt xanh mét, biết đại thế đã mất, thở dài một tiếng đặt đao lên cổ muốn tự vẫn, lập tức có phó tướng bên người tiến tới nắm cánh tay hắn, nói thất thanh:

- Đại nhân không thể… !

Lâm Chí Thiện cười khổ nói:

- Cửa thành đã phá, đại thế đã mất, Lâm Chí Thiện ta không thể bảo vệ cửa thành, chính là tướng bên thua, nào có mặt mũi tiếp tục sóng sót!

- Đại nhân, chúng ta…!

Phó tướng kia đang muốn khuyên, lại không biết một mũi tên bắn lén từ đâu, trúng vào ngực Phó tướng kia, Phó tướng kia không kêu một tiếng, lập tức ngã lăn xuống.

Mắt Lâm Chí Thiện muốn nứt ra, nhìn dưới thành hỗn loạn, Ngự lâm quân, lính Cửu Môn, quân Tây Bắc đan xen một chỗ, đao quang kiếm ảnh, tiếng giết từng hồi, máu tươi hình thành một màn sương tràn ngập trong không khí.

Giờ phút này, hắn đã có lòng vô lực, mắt thấy một mũi tên không biết từ đầu bắn tới chỗ mình, vị lão tướng này lòng như gỗ mục không hề có ý tránh né, "phốc" một tiếng, mũi tên này không ngờ trúng giữa tim hắn, xuyên thẳng vào.

Đại đao của Lâm Chí Thiện rơi xuống đất, hắn gian na đi tới bên ngoài tường thành, nhìn mặt đất mênh mông, ngoài thành còn có vô số kỵ binh Tây Bắc đang vọt vào trong thành.

Hắn lắc đầu, trên mặt mang theo bất đắc dĩ, lại mang theo một nụ cười khổ, chậm rãi ngã xuống.

Đám dân chúng trong thành nam, rất nhiều năm sau còn nhớ rõ ràng, đêm hôm đõ, trên đường phố lớn nhỏ trong thành nam, đều có vô số kỵ binh xông phá, bọn họ võ trang hạng nặng, bọn họ đằng đằng sát khí, toàn bộ mặt đất thành Yến Kinh đều bị chiến mã dưới khố bọn họ giẫm lên run rẩy.

Rất nhiều dân chúng trong kinh nhìn ra đường phố từ trong khe hở cửa sổ, thấy từng chiến mã chạy như bay mà qua, cảnh tượng tràn ngập sát khí, thật khó để người ta quên.

Nam Khang Môn chính là ngọn nguồn của kỵ binh, từng đội kỵ binh, sớm đã nhận được mệnh lệnh, quan sát từ trên không trung xuống có thể thấy đường phố lớn nhỏ trong thành Yến Kinh giống như mạch máu trong cơ thể con người, mà đám kỵ binh phi nhanh trong phố lớn ngõ nhỏ chính là dòng máu chảy bên trong.

Vô số dòng máu tập trung ở một hướng, Tây Bình Môn!

Trên đường phố nửa tòa thành, quân đoàn kỵ binh như sóng biển chuyển động về phía trước.

Đầu thành Tây Bình Môn, một đám nữ quyến bị đưa tới đầu thành, Tô Quan Nhai chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn phương hướng Nam Khang Môn, cũng thấy được từng ánh lửa di động trên phố lớn ngõ nhỏ, đang nhanh chóng tràn lan tới đây.

Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhưng thân thể vẫn điềm tĩnh như cũ, chắp hai tay sau lưng, chòm râu nhẹ bay trong gió, vẫn một bộ khí chất nho nhã.

Mấy chục quan viên văn võ đi theo phía sau hắn, phản quân cùng quan viên tướng lãnh quan trọng của Tô phái, lúc này đều tập trung ở chỗ này.

Trong một hồi xôn xao, hơn mười nữ quyến dưới sự vây quanh của Ngự lâm quân cầm đao, đi tới đầu thành, tới trước mặt Tô Quan Nhai.

Tô Quan Nhai đầu tiên nhìn lão phụ nhân tóc trắng xóa chốc trượng gỗ màu đen trong các nữ quyến, đó đúng là mẫu thân Phạm Vân Ngạo, Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân duy nhất của nước Đại Yến Phạm Lão Thái Quân.

Bên trái Phạm Lão Thái Quân là một nha hoàn nhỏ, bên phải là thê tử Phạm Vân Ngạo, nhạc mẫu của Hàn Mạc Phạm phu nhân, hai người một trái một phải nâng đỡ Lão Thái Quân chậm rãi tiến tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Lão Thái Quân thân mặc triều phục, vô cùng đẹp đẽ, đầu đội kim quan, trên khuôn mặt già nua kia không có chút sợ hãi, thậm chí có vẻ vô cùng bình tĩnh, Phạm phu nhân cũng mặc quần áo hoa phục ngay ngắn, dáng vẻ thản nhiên, thanh lịch quý phái.

Bên cạnh, có phu nhân Hàn Huyền Đạo Hàn Tạo Thị, thê tử Hồ Tuyết Tân Hồ phu nhân, Hàn phu nhân che mặt bằng rèm đen và Phạm Tiểu Thiến cũng ở rong đám người, còn có vài gia quyến của Tiêu Hoài Kim, Tiêu Vạn Trường cũng ở nơi này.

Nhưng người này, có sắc người sắc mặt tái nhợt vô cùng kinh hoảng, lại có vẻ bình tĩnh khác thường.

Đầu tiên Tô Quan Nhai liếc nhìn Hàn phu nhân và Phạm Tiểu Thiến đội nón tre, lập tức nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô lên của Phạm Tiểu Thiến, mày hơi giãn ra, nhìn về phía Phạm Lão Thái Quân, chắp tay cười nói:

- Đêm hôm khuya khoắc, mời Lão Thái Quân tới đây, còn xin Lão Thái Quân chớ nên trách tội!

Phạm Lão Thái Quân nhìn Tô Quan Nhai vô cùng bình tĩnh, bà chống gậy, nhẹ nhàng đẩy Phạm phu nhân và tiểu nha hoàn nâng đỡ ra, run rẩy đi về phía Tô Quan Nhai, ánh mắt mờ mờ kia của lão nhân gia, giờ phút này lại tràn đầy lực chấn nhiếp.

Tất cả mọi người mắt thấy Phạm Lão Thái Quân đi về phía Tô Quan Nhai, ai cũng không động, gió lạnh gào thét, trong thành tiếng giết từng hồi, mà trên đầu thành một mảnh yên lặng.

Tô Quan Nhai nhìn Lão Thái Quân đi tới đây, không biến vì sao, khuôn mặt tươi cười vốn hiến lành của hắn hơi cứng ngắc, đối mặt với lão phụ nhân đẩy thì ngã này, toàn thân hắn cực kỳ không được tự nhiên, thậm chí không dám nhìn thẳng ánh mắt Lão Thái Quân.

Nhưng giờ phút này, hắn cũng không thể bại bởi khí thế của Lão Thái Quân.

Nếu ngay cả lão phụ nhân như vậy cũng không thể ứng phó, vậy ứng phó với đại quân như sóng biển của Hàn Mạc như thế nào.

Lão Thái Quân rốt cục đi tới trước mặt Tô Quan Nhai, nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Quan Nhai, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười lạnh khinh thường, hắn nâng tay lên, tát thật mạnh về phía khuôn mặt Tô Quan Nhai.

Tô Quan Nhai quả thật không tránh né, tùy ý cái tát của Lão Thái Quân đánh vào mặt mình, lập tức nghe Lão Thái Quân khinh thường mắng một câu:

- Loạn thần tặc tử không cha không vua, nghĩ tới tổ tiên Tô gia tráng niên anh hùng ra sao, lại truyền xuống con cháu đáng khinh như thế, lão thân cũng thấy xấu hổ thay các người.

Nàng xoay người lại, lạnh lùng nói:

- Tranh quyền đoạt lợi, máu nhuộm chiến bào, đây là chuyện của nam nhân, lão thân sẽ không chửi bới vô sỉ, nhưng bắt nữ quyến liên quan đến làm tin, để mà uy hiếp, đây là hành vi của kẻ xấu xa nhất, Tô Quan Nhai coi như con cháu quý tộc, lại làm ra chuyện tục phu đường phố cũng xem thường, thể diện liệt tổ liệt tông Tô gia các ngươi, đều bị tên nghiệt súc ngươi làm mất hết!

Lão Thái Quân là Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân, địa vị vô cùng tôn quý, bối phận của nàng lại cao hơn Tô Quan Nhai một lứa, quát mắng có vẻ khí thế khác thường.

Lão Thái Quân run rẩy đi qua, chỉ vào đám nữ quyến liên quan nói:

- Nếu ngươi còn tự nhận là con cháu Tô gia, nếu ngươi không muốn để tổ tông của các ngươi mất hết mặt mũi, thả tất cả các nàng, lão thân lưu lại là được.

Phạm phu nhân và nha hoàn tiến lên đỡ Lão Thái Quân một lần nữa, lại cảm thấy được Lão Thái Quân giận đến run người, mà vị lão phụ nhân cực kỳ cao quý của nước Yến này, lại nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Quan Nhai, chậm rãi nói:

- Nam tử Hán đại trượng phu, được làm vua thua làm giặc, thắng là thắng, thua là thua, cho dù thua cũng phải đường đường chính chính, ưỡn ngực nhận thất bại, làm cho đối thủ của ngươi vẫn tôn kính ngươi… Giãy dụa như vậy, phí công vô ích, không phải hành vi của kẻ thông minh, cũng không phải hành vi của nam tử Hán đại trượng phu!

Lão Thái Quân nói chuyện một phen, không ít người phía sau Tô Quan Nhai gục đầu xuống, dường như hơi xấu hổ.

Tô Quan Nhai vẫn đứng thắng, không hề hổ thẹn, vẫn chắp tay sau lưng, khí chất tao nhã, thản nhiên cười:

- Lão Thái Quân, gia phụ quả thật từng dạy ta, đàn ông chân chính, chưa thật sự chết thì tuyệt đối không nhận thua, rất nhiều chuyện trên thế gian này rất kỳ diệu, kỳ diệu đến nỗi ngài căn bản không thể tin, trước một khắc có lẽ sẽ thất bại, nhưng chỉ cần chống đỡ, ngay sau đó có lẽ sẽ giành thắng lợi.

Hắn nhìn phía thành nam, bình tĩnh nói:

- Trong tay ta có cả tòa thành đông, nơi đó đều là thứ gọi là trụ cột quốc gia, nếu Hàn Mạc ép ta làm chuyện không nên, như vậy Hàn Mạc là tội nhân muôn đời của nước Yến.

Hắn nhìn lướt qua các nữ quyến, lạnh lùng cười:

- Hàn Mạc dẫn đại quân phá thành, nhưng có các thân quyến các ngươi ở đây, ta nghĩ hắn cũng sẽ không quá mức càn rỡ. Ta nghe người ta nói, tuy rằng Hàn Mạc cực kỳ cố chấp, nhưng lại là một người cực kỳ hiếu thuận, rất xem trọng người nhà, lúc này đây ta thật muốn biết, lời đồn đại này là thật hay giả, ta rất muốn biết, Hàn Mạc là một nam nhân có tình có nghãi, hay là một kiêu hùng mất hết tính người!

Lời vừa nói ra, trong các nữ quyến đã có mấy người rất giật mình, thân thể mềm mại của Hàn phu nhân đội nón tre run lên.

Những nữ quyến này vẫn bị giam lỏng, vẫn không rõ ràng thế cục chỉnh thể, tuy rằng đi tới đầu thành, cũng biết có quân đội cần vương và kinh, nhưng trước khi Tô Quan Nhai nói ra tình hình, bọn họ cũng không biết dẫn binh cần vương chính là Hàn Mạc.

Lão Thái Quân nghe hắn nói như vậy, trước hơi kinh ngạc, nhưng lập tức cười rộ lên, chống gậy gõ lên mặt đất vài cái:

- Hay hay hay, cháu rể của lão thân, quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của lão thân.

Nàng nhìn chằm chằm Tô Quan Nhai, khinh thường cười nói:

- Tô Quan Nhai, cháu rể của lão thân, cũng không phải người cổ hủ, trước đó hắn chỉ là một con ưng nhỏ, nhưng lần phản loạn của ngươi, khiến ưng nhỏ trưởng thành, một con hùng ưng muốn giương cánh bay cao, cái gì cũng không ngăn cản được… !

Trong hoàng thành, điện Càn Tâm.

Lúc này Hoàng đế đứng ngoài cửa điện, một thân long bào màu đỏ, chắp hai tay sau lưng, thần sắc chăm chú khác thường, mà Tổng quản thái giám Dịch Không Đình đứng phía sau hắn.

Tiếng hô giết trong thành truyền lại đây theo gió lạnh, trong ngọn gió hiu quạnh kia, Hoàng đế có thể mơ được tiếng giết mơ hồ ngoài hoàng thành.

Một gã thái giám vội vàng tới trước mặt Hoàng đế, quỳ rạp xuống đất bẩm:

- Khởi bẩm Thánh thượng, quân Tây Bắc công phá Nam Khang Môn, hiện giờ đang đánh qua Tây Bình Môn!

- Cửa thành phá rồi sao?

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.

- Vâng!

Thái giảm cẩn thận bẩm:

- Quan binh Cửu Môn đột nhiên bạo động, giết tới Nam Khang Môn, bọn họ mở cửa thành ra, cho quân Tây Bắc tiến vào!

Tay Hoàng đế đặt ở sau lưng nắm chặt lại, lạnh lùng nói:

- Cửu Môn? Không phải Lục Anh Quý bị Tô Quan Nhai khống chế được sao? Hiện giờ binh phù cũng ở trong tay Đường Minh Ngô, tại sao quan binh Cửu Môn lại bạo động? Là ai dẫn bọn họ bạo động?

Tuy rằng Hoàng đế thân ở trong thâm cung, nhưng tin tức ngoài thành vẫn truyền tới cuồn cuộn không ngừng.

- Tin tức báo tới, ngày đó con trai của Cửu Môn Đề Đốc Lục đại nhân là Lục Tông Hiên trốn thoát, hiện giờ là hắn cổ động quan binh Cửu Môn bạo động!

Thái giám thấy Hoàng đế tức giận, giọng nói hơi bất an.

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, cười lạnh nói:

- Lục Anh Quý đúng là nuôi một đứa con quý hóa.

Hắn lập tức lạnh lùng nói:

- Tô Quan Nhai tự cho mình là hạng người thông minh, trên triều đình cũng là một kẻ giả dối, tại sao lại phạm vào sai lầm lớn vậy? Giá áo túi cơm, lưu lại sơ hở như thế, đó là tự chui đầu vào rọ!

Chuyện xảy ra trong đêm đông lạnh này, chắc chắn sẽ lưu lại rất nhiều bút mực trong lịch sử nước Yến, hơn nữa rất nhiều năm sau, khi những đứa bé lớn lên thành người già, bọn họ sẽ cảm thấy rất nhiều chuyện tình trong đêm này vẫn còn mới mẻ.

Khi kỵ binh Tây Bắc vọt vào trong thành như nước biển, đối mặt với lực đánh vào hùng mạnh, kỵ binh Ngự lâm trong thành căn bản không thể ngăn được, Phong Kỵ đi đầu lại giống như một lưỡi dao găm vô cùng sắc bén, căn bản không quấn lại chiến đấu với kỵ binh Ngự lâm, giết mở một đường trong đám người, lập tức tiến vào trong thành, kỵ binh Ngự lâm muốn truy kích, đáng tiếc kỵ binh Tây Bắc như sóng biển phía sau dũng mãnh mà vào sớm đã nuốt hết kỵ binh Ngự lâm ở giữa.

Lâm Chí Thiện trên đầu thành nhìn thấy kỵ binh Tây Bắc vô cùng vô tận nhảy vào trong thành, sắc mặt xanh mét, biết đại thế đã mất, thở dài một tiếng đặt đao lên cổ muốn tự vẫn, lập tức có phó tướng bên người tiến tới nắm cánh tay hắn, nói thất thanh:

- Đại nhân không thể… !

Lâm Chí Thiện cười khổ nói:

- Cửa thành đã phá, đại thế đã mất, Lâm Chí Thiện ta không thể bảo vệ cửa thành, chính là tướng bên thua, nào có mặt mũi tiếp tục sóng sót!

- Đại nhân, chúng ta…!

Phó tướng kia đang muốn khuyên, lại không biết một mũi tên bắn lén từ đâu, trúng vào ngực Phó tướng kia, Phó tướng kia không kêu một tiếng, lập tức ngã lăn xuống.

Mắt Lâm Chí Thiện muốn nứt ra, nhìn dưới thành hỗn loạn, Ngự lâm quân, lính Cửu Môn, quân Tây Bắc đan xen một chỗ, đao quang kiếm ảnh, tiếng giết từng hồi, máu tươi hình thành một màn sương tràn ngập trong không khí.