Quyền Thần

Chương 815: Kình Thiên Kiếm




Tiêu Linh Chỉ nhìn thần sắc Tiêu Thái sư cực kỳ khó coi, nhất thời cũng không biết khuyên giải an ủi ra sao, hơn nữa, nàng thông minh sắc sảo, mấy lời vừa rồi chỉ là để trấn an ông nội mà thôi.

Nàng hiểu rất rõ một đạo lý, trong thiên hạ này không có người bất tử, dù người mạnh hơn nữa, chỉ cần hơi có sơ hở cũng sẽ rơi vào cạm bẫy, mà cạm bẫy này thường là nhắm vào nhược điểm của một người.

Người không phải là thần, chỉ cần là máu thịt, thì còn tồn tại nhược điểm.

Tiêu Hoài Ngọc tuy gần như là thần của người Yến quốc, hoàn hảo không tì vết, nhưng chung quy cũng chỉ là một thân máu thịt, không có khả năng không có nhược điểm.

Nàng còn rõ hơn, tuy rằng Tiêu Thái sư tâm cơ thâm trầm, nhưng chung quy vẫn chỉ là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mà đứa con yêu thương nhất của ông sống chết còn chưa biết, đã trải qua vô vàn mưa gió, nội tâm ông lão này nhất định cũng có một sự sợ hãi và bi thống thật sâu.

Mà có lẽ ông lão này đã biết được rất nhiều, nhiều hơn rất nhiều hiểu biết của tất cả mọi người, nhưng lão không muốn tin người kia đã thật sự xảy ra chuyện, cho nên lão chỉ có thể chọn tạm thời trốn tránh, hy vọng có thể được an ủi từ lời nói của người khác, tuy lời an ủi đó tuyệt không thể thay đổi được sự thật.

Tiêu Linh Chỉ hiểu được tình cảm của Thái sư dành cho Tiêu Hoài Ngọc, cũng vì vậy, từ sâu trong nội tâm nàng cũng vô cùng thông cảm với lão nhân nhìn như vô cùng suy nhược này.

Bóng đêm u tĩnh, ông lão vừa mới có được vui mừng ngắn ngủi cũng dần lặng lẽ, trong phòng một mảnh an tĩnh. Dù sao ông cũng không phải người bình thường, dù sao ông cũng biết đạo lý có rất nhiều chuyện có thể xảy ra tồn tại.

Thái tử, Tô gia là hai thế lực rõ ràng đã bị cuốn vào, còn trong bóng tối có bao nhiêu thế lực, tuy không rõ ràng lắm nhưng có thể tưởng tượng được, lúc này nhất định có rất nhiều thế lực đang đan vào nhau, hợp thành một cái lưới lớn vây Tiêu Hoài Ngọc trong đó.

Yên lặng hồi lâu, Tiêu Thái sư tỉnh khỏi kích động ngắn ngủi vừa rồi, tay vẫn còn run run, đôi mắt nhìn như hôn ám lại mang theo ánh sáng nhìn Tiêu Linh Chỉ, thở dài một tiếng, lắc đầu:

- Linh Chỉ, cháu cũng biết, ông nội ba mươi tám tuổi kế thừa ngôi gia chủ, cho đến giờ đã hai mươi lăm năm. Hai mươi lăm năm này, ông nội không một ngày dám buông thả tâm thần, đạo lý rất đơn giản, là vì ông nội biết từ khi lên làm gia chủ, vận mệnh toàn bộ Tiêu thị bộ tộc là nằm trong tay ông, mà trọng trách giữ gìn Tiêu thị bộ tộc cũng đặt hết lên vai ông.

Tiêu Linh Chỉ dịu dàng :

- Ông nội, quốc gia đại sự rất nhiều, nhưng dù sao tuổi cũng lớn, phải chú ý bảo trọng thân thể.

Tiêu Thái sư thản nhiên cười:

- Lão phu cũng tự biết thân thể không thể chống đỡ thêm, cho nên cũng không muốn tiếp tục chống đỡ.

Tiêu Linh Chỉ nhíu mày, nhất thời chưa hiểu được.

- Hôm nay lão phu đã nghĩ về nhiều việc, hai ngày tới phải vào cung trình hoàng đế - Tiêu Thái sư vẫn bình tĩnh – Một việc trong đó là phải từ quan quy ẩn, không màng đến quốc gia đại sự!

- A? – Tiêu Linh Chỉ nghe vậy biến sắc, thất thanh kêu lên, lập tức che miệng, sắc mặt không thể tin.

Tiêu Thái sư mỉm cười:

- Không cần ngạc nhiên. – Lão dừng một chút lại thở dài – Tuy lão phu không tin Hoài Ngọc đã xảy ra chuyện, nhưng lão phu không thể không tính toán. Mọi người đều biết Tiêu gia ta hiện đang vinh quang, là đứng đầu Cửu Đại Thế Gia, không phải là nhờ Lão Thái sư này có năng lực gì, mà là vì lão phu có một đứa con đứa con làm Đại tướng quân. Hoài Ngọc đó là cột trụ trời của Tiêu gia ta, nếu cây cột này gãy, mất đi binh quyền Tây Bắc, giữa triều đình đang hỗn loạn này rất khó có được nơi dung thân cho Tiêu gia ta. – Nói tới đây, lão lại lắc đầu – Hàn gia hơn một năm nay thế lực ngày càng lớn, rất nhiều quan viên đã trở thành môn hạ của bọn họ, cũng có Hồ Phạm hai nhà bên cạnh phất cờ nghe theo, thanh thế càng lớn, đã là đệ nhất đương triều. Trước đó, Tô gia còn có ẩn giấu. Hoài Ngọc nắm binh quyền, Hàn gia hắn tuy thế lớn nhưng chung quy cũng không dám quá mức kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng chuyện xảy ra ở Kinh thành lần này, Tô gia đã diệt, Hoài Ngọc….Hoài Ngọc lại sống chết còn chưa biết, mà binh quyền lại nằm trong tay Hàn Mạc, như vậy Tiêu gia ta đã mất đi sức chống đỡ.

Tiêu Linh Chỉ nhíu mày:

- Cho nên ông nội muốn từ quan quy ẩn?

- Không sai. – Tiêu Thái sư gật đầu – Lão phu làm quan vài chục năm, cuối cùng cũng hiểu nếu muốn có kết quả tốt nhất định phải biết tiến thoái. Phía trước là núi đao biển lửa, biết rõ không thể ở lại, tuy rằng dũng cảm thì đáng kính, nhưng cuối cùng thì thịt nát xương tan. Lão phu gánh vác vận mệnh cả bộ tộc, đương nhiên sẽ không đi làm cái chuyện đó. Cho nên đến hôm nay, lão phu tuổi đã lớn, không có khả năng tranh đấu nữa, lui thì lui đi…

Tiêu Thái sư bưng bát canh trên bàn, cầm cái thìa nhẹ nhàng uống hai thìa, mới buông bát, nhìn Tiêu Linh Chỉ, chậm rãi nói:

- Nhưng triều đình là nơi hiểm ác nhất thiên hạ, tiến vào không dễ, muốn lui ra ngoài lại càng cũng không dễ. Tuy ta có tâm nhường nhịn, không cùng Hàn gia tranh phong, nhưng Hàn gia… sẽ bỏ qua như vậy sao?

Tiêu Linh Chỉ sâu kín thở dài:

- Tất nhiên không chịu bỏ qua. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Đúng vậy, biến thù thành bạn nói dễ hơn làm, lão phu quy ẩn còn không đủ để thể hiện thành ý của Tiêu gia ta. – Thần sắc Tiêu Thái sư ngưng lại - Nhưng không thể lâm vào đấu tranh, cho nên… lão phu phải thể hiện ra đủ thành ý, để cho Hàn gia tin tưởng Tiêu gia ta không có tâm tranh giành, có thể bảo vệ một nhà Tiêu tộc ta.

Tiêu Linh Chỉ bấu hai tay vào nhau, hạ thấp giọng:

- Vậy ông nội đã có đối sách.

Tiêu Thái sư khẽ gật đầu:

- Từ xưa đến nay, cách tốt nhất biến thù thành bạn là kết làm thông gia…

Nói tới đây, thân thể mềm mại của Tiêu Linh Chỉ khẽ rung động.

Tiêu Thái sư tựa vào ghế, cũng không nhìn Tiêu Linh Chỉ, chỉ tiếp tục nói:

- Lúc trước lão phu đã lén cầu phu Hàn Huyền Xương, muốn cưới nữ nhân của hắn về Tiêu gia ta, nhưng không thể thành toàn. Thế hôm nay như vậy Hàn gia bọn họ càng không thể đồng ý để con gái vào cửa Tiêu gia ta… - Nói tới đây, ông lại thở dài – Nhưng… Minh Hồng đã vào cung, được sắc phong làm Thái tử phi, chuyện đó lại càng không thể.

Tiêu Linh Chỉ cắn đôi mội đỏ mọng, cúi đầu, thân thể mềm mại run rẩy.

Nàng thông minh sắc sảo, sao không hiểu những gì Tiêu Thái sư nói, do dự một lát, cuối cùng mới đứng dậy, uyển chuyển đi tới trước mặt Tiêu Thái sư, quỳ xuống thấp giọng nói:

- Linh Chỉ năm đó được ông nội nuôi dưỡng, lại được bước vào cửa Tiêu gia, những năm gần đây ông nội lại càng quan tâm yêu thương Linh Chỉ, mà bản thân Linh Chi cũng coi mình là con gái Tiêu gia. Đại ân đại đức của ông nội dành cho Linh Chỉ, Linh Chỉ không thể báo đáp, nếu có thể tận tâm vì Tiêu gia, có thể giải được ưu tư trong lòng ông nội, Linh Chỉ nguyện ý nghe theo hết thảy an bài của ông nội.

Tiêu Thái sư run rẩy đứng lên, vội nâng nàng dậy, lại thở dài:

- Linh Chỉ, ông nội vẫn coi cháu là cháu gái ruột của mình, mấy năm nay cháu tận tâm hầu hạ ông nội, so với đám con cháu bất hiếu trong nhà này còn gần hơn ngàn vạn lần. Chuyện cưới xin lão phu tuyệt sẽ không cho cháu đi, trong tộc có nữ tử khác, ông nội cẩn thận chọn lựa chính là…..

- Linh Chỉ tuy rằng không phải xuất thân từ Tiêu gia, nhưng nhiều năm trước đã được ông nội ân quyến, cho vào gia phả Tiêu gia, trên danh phận chính là Đại tiểu thư Tiêu gia. Tiêu gia tuy rằng nữ tử không ít, nhưng Linh Chỉ chính là lựa chọn thích hợp nhất, Linh Chỉ vẫn không có cơ hội báo đáp đại ân đại đức của ông nội, lần này nguyện giải ưu cho ông nội!

- Không nên không nên! - Tiêu Thái sư liên tục xua tay – Việc này tuyệt đối không thể, lão phu sao có thể vì chuyện này mà hủy đi hạnh phúc của cháu… Đối với hôn sự của cháu, ông nội đã sớm có tính toán trong lòng, tất sẽ tìm một nam tử thích hợp … việc này đừng nói nữa!

Tiêu Linh Chỉ lại quỳ xuống:

- Nếu ông nội không đáp ứng, Linh Chỉ không đứng dậy.

Tiêu Thái sư nhìn nàng, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:

- Đưa nhỏ này, sao phải làm tội mình thế? – Nhẹ nhàng nâng Tiêu Linh Chỉ dậy – Linh Chỉ, lão phu có thể có được đứa cháu gái như cháu quả thật là may mắn cả đời!

……

……

Hồi lâu không cảm nhận được hơi thở của thê tử, càng không có cảm giác ấm áp như mùa xuân trong phòng, Hàn Mạc tắm qua, đổi một thân xiêm y sạch sẽ thoải mái, nằm bên người thê tử, tay nắm tay, ngửi mùi hương trên người nàng, ngủ cực kỳ bình an, mãi cho tới khi mặt trời hôm sau lên cao mới tỉnh dậy, khi dậy khóe miệng thậm chí vẫn còn mang theo nụ cười.

Mở hai mắt, thê tử đã không ở bên cạnh, dứng dậy, bên cạnh đã sớm chuẩn bị áo khoác sạch sẽ, hắn mặc xiêm y ra bên ngoài, Tiểu Thiến đã đi vào, sau lưng là Tuệ nương thùy mị thướt tha, hai tay Tuệ Nương bê theo điểm tâm sáng, thấy Hàn Mạc ra khỏi cửa, vội làm lễ vạn phúc, lập tức đặt điểm tâm lên bàn, vội vàng đi chuẩn bị nước ấm hầu hạ Hàn Mạc rửa mặt.

Hàn Mạc buộc tóc ra đằng sau, tiến tới cầm tay Tiểu Thiến, dịu dàng nói:

- Sáng sớm đã đi đâu? Bên ngoài trời rét, đợi ở trong phòng là được.

Tâm tình TIểu Thiến đã tốt lên không ít, bóng ma của trận náo động trong kinh cũng đã tiêu tan không ít, cười hì hì nhẹ vỗ bụng:

- Ở trong phòng lâu, Tiểu Thiến không buồn, nhưng nó buồn.

Hàn Mạc cười ha hả, hôn vào trán Tiểu Thiến một cái, thật cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống, dịu dàng dặn dò:

- Đi đâu làm gì bên người cũng phải có nha hoàn đi theo hầu hạ, mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Tiểu Thiến cười khúc khích, nắm tay trượng phu, ghé sát vào tai hắn hỏi:

- Tướng công, chàng lo cho Tiểu Thiến hay lo cho nó? – Dứt lời, nàng kéo tay hắn đặt lên bụng mình.

Hàn Mạc dịu dàng vuốt ve một chút, cũng ghé sát vào tai nàng, thần bí nói:

- Nàng thật sự muốn biết sao?

- Vâng. – Nàng nhấc tay hắn lên – Chàng nói mau!

- Được thôi, nàng yêu tướng công một chút, tướng công sẽ nói cho nàng. – Hàn Mạc cười khanh khách.

Tiểu Thiến thoáng đỏ mặt, liếc nhìn ngoài cửa một cái, ngượng ngập nói:

- Không được, ban ngày ban mặt bị người khác thấy sẽ chê cười…. Tướng công, chàng… chàng chỉ biết ức hiếp người ta….

Hàn Mạc ngội trên ghế, cố ý quay mặt đi:

- Ta sẽ không nói!

Tiểu Thiến bấm bấm tay hắn một chút, cuối cùng tới gần, hôn khẽ lên mặt hắn một cái, lúc này hắn mới tủm tỉm quay lại dịu dàng:

- Đứa bé tất nhiên phải lo lắng, nhưng "đứa lớn" lại càng phải lo lắng. – Hắn dịu dàng nhìn thê tử - Hai người một là ông trời của ta, một là mặt đất của ta, không có trời đất sẽ không đủ cả thế giới.

Lúc này, Tuệ Nương đã bưng nước ấm vào, Hàn Mạc lúc này mới đứng dậy, được Tuệ Nương hầu hạ rửa mặt mũi, lại búi tóc, mới dưới sự hầu hạ của Tuệ Nương cùng Tiểu Thiến dùng bữa.

Ngoài thành có hơn vạn đại quân, hắn phải nhanh chóng quay về trong quân, cho nên mỗi một giây một phút được ở trong nhà đều cực kỳ quý trọng. Hắn không biết sau này sẽ có chuyện gì phát sinh, nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng mấy ngày sau so với đại chiến mầy ngày trước sẽ khẩn trương hơn, cũng dữ dội hơn.

Trên chiến trường minh thương dễ tránh, nhưng ám tiễn trong triều đình lại khó phòng.