Quyền Thần

Chương 875: Bắc phương hữu đàm




Hàn Mạc trở lại doanh, không ngờ Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân còn đang ngủ say, sớm đã qua ba canh giờ, Hàn Mạc chỉ có thể ở bên cạnh, mãi đến lúc tờ mờ sáng, Tiêu Linh Chỉ mới tỉnh lại, nhìn thấy Hàn Mạc đang ngồi trên ghế đọc sách, không khỏi dụi mắt nói:

- Hàn Lang, chàng đã trở lại à? Sao không gọi ta dậy?

Hàn Mạc buông sách, đi tới hôn lên trán nàng một cái, dịu dàng nói:

- Tối hôm qua lúc trở về, nhìn thấy hai người đã ngủ, cho nên không muốn đánh thức càng nàng, không gọi các nàng dậy.

Tiêu Linh Chỉ nhíu mày nói:

- Tại sao tối qua ta lại ngủ? Ta cũng không nghĩ ra.

- Có thể gần đây cuộc sống biên quan gian khổ, cho nên hơi mệt mỏi.

Hàn Mạc trìu mến vuốt ve mái tóc của Tiêu Linh Chỉ:

- Chỉ nhi, để muội theo ta chịu khổ ở nơi này, thật sự ủy khuất muội.

Tiêu Linh Chỉ dựa vào lòng Hàn Mạc, chỉ cảm thấy rất ấm áp, thản nhiên cười nói:

- Chàng để ta theo chàng tới quân doanh, Chỉ nhi mới không ủy khuất. Chỉ nhi chỉ sợ chàng không cho ta theo bên cạnh chàng!

Hàn Mạc lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Dù trời có sập, ta cũng muốn nắm tay nàng, để nàng theo bên người ta. Trên trời dưới đất, không có bất cứ kẻ nào có thể mang nàng rời khỏi ta.

Tiêu Linh Chỉ trên mặt cảm động trong lòng tràn đầy vẻ hạnh phúc.

- Chỉ nhi, rửa mặt chải đầu một chút, ăn sáng.

Hàn Mạc ôm Tiêu Linh Chỉ từ trên giường dậy, giúp nàng đi hài, Tiêu Linh Chỉ hơi giật mình, rồi lại vô cùng ngọt ngào.

Thế gian này, có mấy nam tử đi hài cho nữ tử?

Hàn Mạc cũng đã sớm chuẩn bị cháo, lúc Tiêu Linh Chỉ rửa mặt chải đầu, Tiểu Quân cũng tỉnh, Hàn Mạc cũng rửa mặt chải đầu một phen, không ăn sáng mà bước thẳng đến doanh trướng đại soái.

Hắn vào lều lớn không tới một lát, Tông binh Lâm Dương quan mới nhậm chức Thiết Khuê đã dẫn Tần Lạc và Vương Tư Vũ tới, thần sắc ba người đều có vẻ rất ngưng trọng, trong đôi mắt thậm chí lóe ra vẻ phẫn nộ.

Sau khi chào hỏi, Thiết Khuê đã nói rất trực tiếp:

- Tướng quân, phương Bắc truyền đến tin tức.

Hàn Mạc thấy vẻ mặt ba người, biết chuyện tình không phải nhỏ, nhíu mày hỏi:

- Quân Khánh lại bị Bắc Man đánh lùi?

- Chỉ sợ lần này cũng không cần đánh rồi.

Thiết Khuê nắm tay nói:

- Mấy ngày trước thành Thượng Kinh phái sứ thần ra, đi tới tiền phương, chúng ta trải qua tìm hiểu nhiều mặt, biết được sứ thần đi tới phương bắc, muốn hòa đàm với người Bắc Man.

- Hòa đàm?

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Thế công của người Bắc Man đang mạnh, hơn nữa tám chín phần mười có minh ước với Ngụy Quốc, sao có thể dễ dàng nhận hòa đàm?

Hắn đứng dậy, đi đến cạnh bản đồ bốn nước rất lớn trong lều vải, bên trên ghi rất rõ ràng hai mươi sáu quận của bốn nước lớn tại Trung Nguyên.

Ba người Thiết Khuê cũng đứng phía sau, nhìn bản đồ.

- Dựa theo tin tức báo tới, người Bắc Man đã dẹp xong một nửa đất đai quận Trung Sơn bắc bộ Khánh Quốc, dường như có một đội nhân mã xâm nhập tấn công quận Cao Dương.

Thiết khuê chỉ vào bản đồ nói:

- Tuy rằng Vương Duyên Bình rất có tài nắm quân, nhưng hầu cần tiếp tế xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, hơn nữa so sánh sức chiến đấu, kỵ binh Bắc Man mạnh hơn quân Khánh nhiều, phần lớn quận Trung Sơn là đất bình nguyên, tốc độ hành động của kỵ binh Bắc Man ở đó rất nhanh, bất kể tập kết tiến công hay lui lại, không phải quân Khánh có thể so sánh.

- Nói cách khác, quân Khánh không kiên trì được bao lâu, rất có thể Bắc Man sẽ hoàn toàn đánh hạ quận Trung Sơn?

Hàn Mạc nhíu mày hỏi.

Vương Tư Vũ nghiêm nghị nói:

- Trên thực tế Bắc Man đột nhiên trở về từ cực bắc, trước đó cũng không có dấu hiệu, có thể nói là đánh cho người Khánh trở tay không kịp. Hơn nữa người Man hơn vạn kỵ binh, đều là kẻ dã man sống trên lưng ngựa từ nhỏ, hiếu sát thành tính, lại có biên chế rất nghiêm chỉnh, có lẽ do giáo huấn thời kỳ tiền triều bị chúng ta đánh, phương pháp tác chiến cao hơn không ít. Bọn họ đột nhiên tấn công Nhạn Môn Quan, dễ dàng đánh vào trong quan, cũng may mắn là Vương Duyên Bình, nếu là tướng lãnh bình thường khác, chỉ sợ quận Trung Sơn đã sớm bị người Bắc Man lấy.

- Hiện giờ người Bắc Man học được thủ đoạn vây thành, dạ tập, đốt lương, vờ lui mai phục, tiến bộ quả thật không nhỏ.

Thiết Khuê cười lạnh nói:

- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nếu Khánh Quốc không tăng binh phía Đông Bắc, chậm nhất hai mươi ngày quận Trung Sơn sẽ hoàn toàn đình trệ.

Hàn Mạc trầm ngâm một lát, rốt cục nói:

- Thiết Tổng binh, theo ý kiến của ngươi, lúc này, người Bắc Man có đồng ý hòa đàm bãi binh với người Khánh không?

Thiết Khuê ngẫm nghĩ một chút nói:

- Nếu người Khánh dám phái người đi hòa đàm, tự nhiên là có đủ vốn liếng, nếu không cũng sẽ không làm ra hành động vô dụng này.

- Vậy các ngươi cảm thấy người Khánh sẽ đưa ra điều kiện gì?

Ánh mắt Hàn Mạc nhìn chằm chằm quận Trung Sơn trên bản đồ, bình tĩnh hỏi.

Thiết Khuê nói:

- Ngươi Bắc Man tham lam thành tính, hơn nữa hiện giờ quân tiên phong của bọn họ đang chiếm ưu thế, nếu điều kiện không đủ để đả động bọn họ, chỉ sợ rất khó bãi binh.

Hắn dừng một chút, mới nhíu mày nói:

- Người Bắc Man coi trọng thứ thực tế, ta nghĩ người Khánh muốn người Bắc Man dừng tay, hẳn sẽ đưa ra của cải khổng lồ.

Vương Tư Vũ chậm rãi nói:

- Mấy năm nay quý tộc Khánh Quốc hủ hóa không chịu nổi, nghe nói quốc khố bọn họ gần như trống rỗng, cho dù Thương Chung Ly trấn thủ quân Khánh, quân lương của quân Khánh cũng thiếu thốn... Muốn đưa ra của cải khổng lồ cho người Bắc Man, chưa chắc người Khánh có tài lực như vậy. Nói cách khác, nếu quốc khố Khánh Quốc thật sự có tài lực như vậy, chắc chắn Thương Chung Ly đã sớm đòi triều đình Khánh Quốc quân phí, dùng để trang bị và tăng cường quân lực.

Hàn Mạc khẽ gật đầu nói:

- Lời Vương Chỉ huy sứ không sai. Tuy rằng Thương Chung Ly dùng phòng thủ nổi danh thiên hạ, nhưng theo cách nhìn của ta, trong thiên hạ, không có tướng quân nào không thích tiến công.

Hắn dừng một chút nói:

- Năm đó sau khi Thương Chung Ly trước phòng thủ sau đánh lui quân Ngụy, trải qua ba năm chỉnh quân, liền đột nhiên phát động tấn công Đại Yến ta, tấn công chúng ta trở tay không kịp... !

Nói tới đây, Hàn Mạc không khỏi nhìn nhìn Thiết Khuê.

Thiết Khuê thần sắc bình tĩnh, chẳng qua tay lại nắm chặt.

Cuộc chiến thành Thượng Cốc, đúng là xảy ra trong lần tấn công đó, Thiết Khuệ tự nhiên ghi nhớ cả đời.

- Cho nên trong xương Thương Chung Ly, vẫn thích tấn công, phòng thủ chẳng qua là lựa chọn bất đắc dĩ.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Mười năm qua, hắn chưa từng xuất binh tấn công, thứ nhất là Ngụy Quốc có Tư Mã Kình Thiên, Đại Yến ta có Đại soái, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, một nguyên nhân khác, tự nhiên chính là vì thực lực Khánh Quốc không đủ để chống đỡ hắn phát động chiến tranh, đây cũng đủ để nói rõ, tài lực Khánh Quốc ngày càng sa sút, muốn đưa ra của cải khổng lồ để thỏa mãn cái mồm của người Bắc Man, không thể nghi ngờ là chuyện cực kỳ khó khăn.

Tần Lạc lập tức nói:

- Tướng quân, Khánh Quốc đất rộng của nhiều, hơn nữa tục ngữ nói hàng hóa thiên hạ đi ra từ Khánh thương, của cải bọn họ, hẳn là khổng lồ mới đúng.

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Khánh Quốc quả thật tài nguyên phong phú, đất rộng của nhiều, nhưng lúc này các quý tộc tham lam thành tính, bóc lột dân chúng, phần lớn của cải dân gian đều bị một bộ phận rất nhỏ tích góp lại, nếu so sánh của cải quý tộc bốn nước Trung Nguyên, các phú hào của Khánh Quốc nhiều lắm, chỉ cần của cải Lỗ tộc, đã có thể giàu sánh đất nước.

Hắn dừng một chút, chậm rãi đi về chỗ ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Các quý tộc giàu có, không có nghĩa là Khánh Quốc giàu có. Các quý tộc sưu cao thuế nặng của cải càng nhiều, bóc lột càng nghiêm trọng, tiền thu vào của quốc khố Khánh Quốc tự nhiên sẽ ngày càng ít, nhất là có quốc sự, các quý tộc sẽ không đưa bạc của mình ra, chỉ có thể lấy bạc từ quốc khố, một quốc khố suy yếu, sao có thể chống đỡ một quốc gia khổng lồ? Cũng giống như lúc này, người Khánh muốn đàm phán với Bắc Man, thật sự muốn đưa ra của cải lớn để thỏa mãn người Bắc Man, chẳng lẽ các quý tộc này đồng ý bỏ bạc từ trong túi tiền của mình ra?

Tần Lạc là quân nhân, vốn không hiểu rõ đối với kiến thức kinh tế, nhưng nghe Hàn Mạc giải thích như vậy, mới hiểu được vì sao Khánh Quốc đất rộng của nhiều, thực lực cả nước lại gầy yếu.

Các quý tộc này, thông qua các cách, khống chế thương mại, sưu cao thuế nặng, cất bạc vốn phải đưa tới quốc khố vào hầu bao của mình, tuy rằng các quý tộc người người đầy túi, nhưng quốc gia lại trở nên gầy yếu.

Hơn nữa những quý tộc này, đã hình thành một mặt trận thống nhất chắc chắn, cho dù thế lực nào muốn móc tiền từ trong túi của bọn họ, đều là kẻ thù của bọn họ.

Đây là một thế lực khổng lồ, kéo một sợi tóc động cả người, cho dù quốc khố suy yếu, nhưng triều đình cũng không thể cứng rắn, dùng thủ đoạn mạnh mẽ lấy bạc từ trên người các quý tộc ra, nếu như vậy, bên trong sẽ sinh ra náo động lớn hơn nữa.

Những u ác tính quý tốc này, trên thực tế đã trở thành nguyên nhân chủ yếu làm suy yếu Khánh Quốc, nhưng u ác tính này sinh ra ở cổ họng Khánh Quốc, dễ dàng bỏ đi, trái lại có thể lo lắng tới tính mạng, cho nên trước khi chưa tìm được phương pháp trị liệu thật sự, u ác tính này sinh trưởng vô cùng chắc chắn tại cổ họng Khánh Quốc, khiến Khánh Quốc suy sụp từng bước một.

- Không có bạc? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Thiết Khuê cười lạnh nói:

- Vậy trừ phi người Khánh cắt đất cầu hòa!

- Cắt đầu cầu hòa?

Tần Lạc và Vương Tư Vũ đều giật mình kinh hãi.

Hàn Mạc lại dường như đoán được, gật đầu nói:

- Không sai, cầu hòa, ba điều đơn giản, đền tiền, hòa thân, cắt đất. Đền tiền, người Khánh không lấy ra được tiền tài khổng lồ, về phần hòa thân... người Bắc Man hưng sư động chúng, cầu chính là ích lợi thực tế, ở thời điểm này, người Bắc Man tuyệt đối sẽ không đáp ứng con đường hòa thân. Đền tiền và hòa thân không được, vậy chỉ có thể cắt đất!

Miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh:

- Nếu người Khánh thật sự muốn đàm phán với người Bắc Man, sứ thần phái ra lần này, sứ thần chắc chắn sẽ mang theo đất đai.

Vương Tư Vũ thần tình ngưng trọng:

- Việc sỉ nhục như thế, người Khánh sao có thể làm được.

Tuy rằng Trung Nguyên phân chia thành bốn nước, nhưng đối với người Bắc Man, thân là một phần tử văn hóa Trung Nguyên, người Yến cũng coi là đại địch.

Thiết Khuê chậm rãi nói:

- Chiến tuyến đông bắc của Vương Duyên Bình liên tục rút lui, người Khánh đã không thể đối phó tác chiến hai mặt, bọn họ cải nghĩ biện pháp trước tiên ổn định người Bắc Man, một lòng đối phó Ngụy Quốc.

Hàn Mạc vuốt cằm, trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn trở lại bàn đồ một lần nữa, chậm rãi hỏi:

- Thiết Tổng binh, theo ý kiến của ngươi, người Khánh muốn cắt đất, sẽ cắt địa phương nào cho người Bắc Man?

Thiết Khuê đi đến bên bản đồ, lưu loát dùng tay võ võ vào quận Trung Sơn, lại vỗ vỗ quận Cao Dương, mới nói:

- Nếu như chúng ta đoán không sai, người Khánh thật muốn cắt đất, hai quận này chắc chắn không giữ được.

- Quận Trung Sơn đã bị công chiếm hơn một nửa, quận Cao Dương rối loạn không chịu nổi, hơn nữa có rất nhiều hậu duệ bắc Man, người Bắc Man tất nhiên cũng đề xuất yêu cầu lãnh thổ đối với quận Cao Dương.

Thiết Khuê đi đến trước bàn đại soái, nghiêm mặt nói:

- Cho tới này, Trung Sơn, Cao Dương, Dương Bình, Hà Tây bốn quận được xếp vào bốn quận đông bắc Khánh Quốc, trở thành một hệ thống, hà tây ở bắc bộ, mà dương bình và hai quận Trung Sơn Cao Dương nối tiếp, cũng chỉ sợ người Bắc Man tham lam vô độ, công phu sư tử ngoạm, đề xuất yêu cầu quận Dương Bình, nếu như vậy, khu đông bắc Khánh Quốc, chẳng khác nào đều rơi vào tay người Bắc Man, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nói đến đây, thần sắc mọi người đều ngưng trọng.

Hàn Mạc chậm rãi đứng lên, chắp hai tay sau lưng, đi đến trước lều lớn, Tân Lạc sớm tiến tới xốc màn trước, Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, nhìn quân doanh phía xa xa trước mặt, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói:

- Hy vọng người Khánh không nên yếu ớt nhưu vậy.

Hắn dừng một chút, lạnh lùng nói:

- Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, cắt ba quận đông bắc cho người Bắc Man, như vậy... Sớm hay muộn người Yến ta sẽ đoạt lại một lần nữa mỗi tấc đất mất đi từ trong tay người Bắc Man, hơn nữa chúng ta cũng sẽ không phạm vào sai lầm lòng dạ đàn bà đối với người Bắc Man của tiền triều.

Trong mắt hắn, hàn quang lóng lánh, sát khí ẩn hiện.