Quyền Thần

Chương 88: Ông cháu




Ba kiện đồ vật ở trên bàn, Hàn Mạc ít nhất có thể nhận ra được hai thứ trong đó, mà hai thứ đồ này hắn biết chúng đại diện cho cái gì.

Kiện thứ nhất là một chồng ngân phiếu Yến quốc, mỗi tờ năm trăm lượng. Hàn Mạc nhìn thoáng qua một chút thì thấy có khoảng hai mươi tờ, cũng chính là gần một vạn lượng ngân phiếu.

Kiện thứ hai chính là một tờ công hàm, ở trên đó viết không ít chữ, Hàn Mạc cũng không thấy rõ lắm. Hắn chỉ nhìn thấy rõ ba chữ "Thông thương hàm" ở phía trên cùng, phía dưới cùng lại có quan ấn của quận trưởng Đông Hải quận.

Về phần kiện thứ ba, Hàn Mạc chưa từng nhìn thấy nhưng có thể đoán ra mấy phần, đó là một khối ngân bài rất mỏng bằng bạc, phía trên cùng có khắc ba chữ "Đông hải Vương", phía dưới khắc một chữ "Hải" rất lớn, cơ hồ như chiếm hết nửa tấm thẻ bài. Hàn Mạc không phải người ngu, trong lòng hắn đã đoán được, cái ngân bài này tám chín phần chính là "Hải Vương Lệnh" trong truyền thuyết, đây chính là thẻ bài đòi mạng mà đám hải tặc e ngại nhất.

- Đại gia gia, người đây là….?

Hàn Mạc tuy rất tĩnh táo nhưng khi ba kiện đồ vật này đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, thì hắn cảm thấy rất khiếp sợ.

Nét mặt Đại Tông chủ rất bình tĩnh, trên khuôn mặt già nua vẫn giống như thường ngày, không có lộ ra bao nhiêu cảm tình, lão thản nhiên nói:

- Bạc thì trong tay của đại gia gia cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, thêm nữa cũng không có. Còn thiếu thì bản thân ngươi tự nghĩ biện pháp đi. Có cái Thông Thương hàm với quan ấn trên đó thì hải thuyền chính là của triều đình, lại cắm cờ hiệu của Hàn gia chúng ta, ta nghĩ những quốc gia nhỏ bé ở Nam Dương sẽ không dám có nghi ngờ đối với hải thuyền của Yến quốc, còn cái Thông Thương hàm sẽ giúp buôn bán với bọn họ càng thuận lợi hơn. Còn về phần cái Hải Vương Lệnh này, ngươi có thể giữ lấy, có nó thì đám hải tặc kia sẽ không dám manh động, ngươi liền có thể quản thúc chúng tốt hơn.

- Hải Vương Lệnh trân quý như thế, con...!

Hàn Mạc rất kinh ngạc.

Nhưng mà hắn nói còn chưa dứt lời thì Đại Tông chủ đã khoát tay, nói:

- Hải Vương Lệnh có bốn cái, cái này chỉ là một cái trong đó mà thôi!

Hàn Mạc lúc này không cách nào dùng lời nói để diễn tả cảm xúc trong nội tâm của mình. Hắn cảm thấy ông lão thường ngày trông rất âm trầm nghiêm nghị lúc này lại đáng yêu như vậy.

Hắn thật muốn đi tới ôm hun ông lão này một cái.

Bất quá hắn lại đột nhiên nghĩ lại, nơi này mới có một vạn lượng bạc, vậy còn một vạn lượng thì kiếm ở đâu đây?

Sự thất vọng lúc trước đã vì ba kiện đồ vật của Đại Tông chủ mà làm hắn mừng như điên. Nhưng chỉ trong giây lát sau, hắn nhớ lại là vẫn còn thiếu một vạn lượng bạc thì lại có vẻ chán nản, bất quá nét mặt hắn vẫn rất cung kính như cũ, nói:

- Tạ ơn đại gia gia!

Đại Tông chủ phất tay một cái, nói:

- Ta đã mệt rồi, ngươi đi ra trước đi, có chuyện gì giải quyết không được thì hỏi phụ thân ngươi, nếu như còn không được nữa thì tới hỏi ta.

Khóe miệng lão rốt cục lộ ra một nụ cười hiếm thấy:

- Làm người có thể bốc đồng, nhưng mà làm việc thì phải cẩn thận!

- Tiểu Ngũ ghi nhớ lời dạy bảo của đại gia gia!

Hàn Mạc cung kính nói.

...

Từ Đông phủ đi ra, Hàn Mạc vẫn có chút khó tin, cái lão đầu tử hay âm trầm nghiêm nghị kia lại trở nên hào hiệp như vậy, chuyện này đúng là mới thấy lần đầu.

Bất quá Hàn Mạc vẫn cảm thấy vui mừng, mặc dù đám Trưởng lão ở trong Tộc Hội đều là hạng người có ánh mắt thiển cận nhưng may mà Đại Tông chủ vẫn có sự hiểu biết.

Hắn âm thầm thề rằng nhất định phải làm thành việc buôn bán này để kia đám người bảo thủ đó mở mắt to ra mà nhìn, đến lúc đó phải để cho bọn họ hối hận, phải để cho bọn họ nhìn thấy đống bạc trắng lóa của mình mà phát thèm.

Mọi người đều nói rằng lợi nhuận sau này sẽ không quan hệ với gia tộc, lại càng không giống như những cửa hàng mậu dịch khác của chi thứ Hàn gia là đem phần lớn lợi nhuận giao nộp cho gia tộc. Mỗi phân bạc mà sau này bản thân mình kiếm được đều do bản thân mình kiểm soát.

Có mất tất sẽ có được, mất đi sự ủng hộ của đám người bảo thủ kia, nhưng làm cho việc buôn bán trong tương lai của mình càng không bị trói buộc, điều này chưa chắc đã là chuyện xấu.

Chẳng qua là còn thiếu một vạn lượng bạc, phải đi nơi nào để tìm ra đây?

Vừa mới bước ra khỏi của chính Đông Phủ, ở bên cạnh liền có một người nghênh đón, đó chính là Hàn Thanh tâm phúc của Hàn Mạc.

Hàn Thanh cười híp mắt nói:

- Thiếu gia, chuyện này có thành không? Các trưởng lão bằng lòng xuất bạc chứ?

- Dùng cái óc heo của ngươi suy nghĩ một chút đi, đám người đó có chịu bỏ ra hay không?

Hàn Mạc bĩu môi, khinh thường nói:

- Trước khi tiến vào đó, ta cũng biết là sẽ không nhận được một đồng nào từ trong tay bọn họ rồi.

Hàn Thanh sửng sốt, nói:

- Vậy thiếu gia vì sao khi ra khỏi cửa vẫn cười híp mắt thế kia!

Hàn Mạc nhấc chân đá vào cái mông hắn, mắng:

- Thiếu gia ta có cười hay không cười còn phải được tiểu tử thúi nhà ngươi cho phép nữa hả?

Hàn Thanh lộ ra vẻ mặt như đưa đám, nói:

- Thiếu gia, vì tiểu nhân đang lo lắng mà!

- Biết ngươi tốt với ta rồi!

Hàn Mạc vỗ vỗ bả vai hắn, lắc đầu nói:

- Còn thiếu một vạn lượng bạc nữa.

Hàn Thanh mở to hai mắt, hỏi:

- Thiếu gia, vậy người đã có biện pháp kiếm ra một vạn lượng đó cáca?

- Ta không phải là đang suy nghĩ hay sao?

Hàn Mạc có chút buồn bực nói:

- Một vạn lượng a, cái này có thể kiếm ở đâu ra đây trời!

Hàn Thanh nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, kề sát tới, thấp giọng hỏi:

- Thiếu gia, có muốn các ngươi đệ giúp người kiếm một ít bạc về đây hay không?

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Kiếm như thế nào?

- Đông Hải Thành còn có rất nhiều nhà giàu có mà, ta cùng với các ngươi đệ chia nhau làm việc, trộm một ít bạc về cho người.

Hàn Thanh nháy mắt nói:

- Chỉ cần một câu nói của thiếu gia, ta lập tức đi làm!

Hàn Mạc cũng không mở miệng quở trách.

Từ một góc độ nào đó mà nói, vì để đạt được mục đích thì cho dù phải dùng một số thủ đoạn tương đối bỉ ổi, Hàn Mạc cũng sẽ cân nhắc mà đi làm. Dù sao thì ở trên thế giới này thường thì kết quả so với quá trình còn quan trọng hơn.

Hắn cũng tin tưởng rằng sau trải qua mười mấy năm huấn luyện thì mười tên ngươi đệ trong "Hắc Báo" đều là nhân vật có thể lấy một chọi mười, hơn nữa mỗi người đều vô cùng cơ trí, đầu óc tĩnh táo, hạ thủ tàn nhẫn. Nếu thật sự để cho bọn họ đi các nhà hào phú trộm bạc cũng không là chuyện quá khó khăn.

Nhưng mà hắn lại biết rõ rằng một khi các nhà hào phú bị mất trộm, chuyện này tất nhiên sẽ kinh động đến quan phủ, kinh động đến Hàn Huyền Xương, một vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, Hàn Huyền Xương đang tạm thay mặt quận trưởng nên tất phải đi quản, như vậy thì mang đến cho Hàn Huyền Xương vốn đã cực kỳ mệt mỏi càng thêm nhiều phiền toái.

Hơn nữa nhìn chung ở Đông Hải Thành thì người có năng lực lặng lẽ đi trộm bạc mà không để lại manh mối nào thì tuy người ngoài không biết được ai làm nhưng mà e rằng Đại Tông chủ lại biết rõ.

Đại Tông chủ đã biết sự tồn tại của Hắc Báo nên sẽ hoài nghi Hắc Báo, đến lúc đó cũng tự mang đến phiền toái cho bản thân Hàn Mạc.

Hơn nữa những nhà hào phú kia cũng không phải là người ngu, đột nhiên bị trộm, bọn họ cũng có thể đoán được là do Hàn gia động thủ, mặc dù không biết Hắc Báo ở bên cạnh Hàn Mạc, nhưng mà Hàn gia ngầm có một cổ lực lượng kinh khủng ở trong bóng tối, tất cả những nhà phú hào kia đều biết rất rõ ràng ở trong lòng. Nếu như vì vậy mà để cho những tiểu thế gia phụ thuộc vào Hàn gia sinh ra lòng oán giận đối với Hàn gia, thì đó cũng không phải là chuyện tốt, mà Đại Tông chủ cũng nhất định sẽ vì chuyện này mà nổi giận với Hàn Mạc.

Cơn thịnh nộ của Đại Tông chủ thì ai cũng phải e ngại.

- Tạm thời đừng có động thủ!

Hàn Mạc trầm tư một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

- Để cho ta suy nghĩ một chút.

Hàn Thanh vội nói:

- Dạ, thiếu gia!

...

Màn đêm đã buông xuống, tất cả các phòng các viện ở Tây phủ Hàn gia đều đã lên đèn. Hàn Mạc hỏi hạ nhân trông cửa, biết là Hàn Huyền Xương cáca về nên hắn đi thẳng về Hậu Hoa viên.

Chưa đến gần cái hàng rào rậm rạp cây nho thì đã nghe thấy thanh âm nghêu ngao hát của Nhị Tông chủ Hàn Chính Khôn từ ở bên trong truyền đến. Lão nhân gia mặc dù đã lớn tuổi nhưng mà thanh âm lại có vang vọng hữu lực, dồi dào sinh khí như vậy.

Hàn Mạc đi vào bên trong giàn nho, chỉ thấy Hàn Chính Khôn đang nằm ở trên xích đu, bưng bình trà nhỏ trong tay, hát hai câu thì làm một ngụm, thảnh thơi vui vẻ vô cùng.

- Gia gia, người dùng cơm chưa ạ? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hàn Mạc đi tới phía trước Hàn Chính Khôn, ngồi xuống trên bãi cỏ ở ngay trước mặt lão.

Hàn Chính Khôn ngâm xong một đoạn, mới cười híp mắt, nói:

- Tôn nhi à, xem mặt mày ngươi đăm chiêu ủ dột như vậy, có phải là chuyện đó không tốt phải không?

- Chuyện gì ạ?

- Chuyện buôn bán trên biển đó!

Hàn Chính Khôn cười nói:

- Sao hả? Cho là ta không để ý đến chuyện ở bên ngoài nên không biết tiểu tử nhà ngươi đang làm gì phải không?

Hàn Mạc cũng biết rằng gia gia của hắn tuy nhìn như mỗi ngày đều vô cùng nhàn nhã nhưng mà trên thực tế thì bên ngoài phát sinh chuyện gì, trong lòng lão đều tỏ tường. Chẳng qua là lão không muốn bởi vì những việc vặt kia mà ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng hằng ngày của lão.

- Gia gia, nếu như người đã biết đã xảy ra chuyện gì thì chắc cũng phải biết kết quả chứ.

Hàn Mạc thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, nói.

- Những lão gia hỏa kia sống những ngày yên ổn quá lâu rồi, ánh mắt đã không còn nhìn xa được nữa rồi.

Hàn Chính Khôn ha hả cười nói:

- Ngươi muốn lấy bạc từ trong công khố thì bọn họ sẽ không đưa cho ngươi đâu. À! Đại ca ta đưa cho ngươi bao nhiêu bạc?

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Gia gia, chuyện này người cũng biết ư?

Hàn Chính Khôn cười mắng:

- Đó là đại ca của, sống với nhau đã hơn sáu mươi năm, ta có thể không biết tính tình của lão ấy hay sao?

- Đưa cho một vạn lượng ạ!

- Ừm!

Hàn Chính Khôn khẽ gật đầu, nói:

- So với suy nghĩ của ta không sai biệt lắm, vậy ngươi bây giờ không phải là còn thiếu một vạn lượng ư? À! Không chỉ có vậy, ngươi còn muốn mở cửa hàng buôn bán, mặc dù chỉ là cái vỏ nhưng mà thế nào cũng phải xài đến bạc a!

- Con sẽ nghĩ biện pháp ạ.

Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:

- Gia gia, ban đêm lạnh lắm, người nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi ạ!

Hàn Chính Khôn ha hả cười một tiếng, nói:

- Thân thể của ta vẫn còn tốt, ban đêm hóng mát một chút thì mới sống được lâu, cũng có thể chăm sóc ngươi thêm mấy năm nữa.

Lão bỗng nhiên móc ở trong ngực ra một chồng ngân phiếu đưa tới, nói:

- Đây là năm ngàn lượng tích góp cả đời của gia gia, cũng không phải là tiền phi nghĩa gì, ngươi cầm lấy mà dùng đi!

Hàn Mạc cả kinh, vội nói:

- Gia gia, con... Con sẽ nghĩ biện pháp, con không thể dùng bạc của người!

- Nghĩ biện pháp gì? Ăn trộm hay cướp? Hay là ỷ thế hiếp người?

Hàn Chính Khôn bĩu môi, nói:

- Nếu làm như vậy thì đừng trách lão đầu tử ta đây đánh cho ngươi ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra đó. Ngươi là Tôn nhi của ta nên bạc của ta ngươi đương nhiên có thể sử dụng. Khó có thể để ta thấy được ngươi chịu ủy khuất như vậy, vẫn còn giả bộ ư? Ngươi phải đi làm chánh sự, gia gia rất vui mừng, chỗ bạc này ngươi hãy cầm lấy đi.

Trong lòng Hàn Mạc dâng lên một hồi cảm kích, đưa tay nhận lấy, nói:

- Gia gia, con sẽ rất nhanh trả lại cho người!

Hàn Chính Khôn khoát tay, lắc đầu nói:

- Của ta thì không vội, nếu như ngươi thật sự kiếm được bạc, trước hết hãy mang cho đại gia ngươi đi. Của ta thì chờ sau khi ta chết đi, ngươi đốt thêm cho ta chút tiền vàng mã là được, như thế thì khi gia gia xuống dưới đất có thể cũng không thiếu bạc để xài, ha ha!

Hàn Mạc đem ngân phiếu cất vào trong ngực, tiến lên nắm tay của Hàn Chính Khôn, ôn nhu nói:

- Gia gia không được nói lung tung, ngươi sống lâu trăm tuổi, sẽ không chết sớm đâu.

- Không nên giở trò nịnh nọt với gia gia!

Hàn Chính Khôn cười ha hả, nói:

- Còn thiếu năm ngàn lượng, ngươi tự nghĩ cách đi!

Đưa tay xoa xoa đầu Hàn Mạc, hòa nhã nói:

- Tôn nhi, vào thời điểm khó khăn, nhận sự trợ giúp của người khác cũng không phải là chuyện xấu, chờ tới lúc ngươi có năng lực thì có thể báo đáp lại cho họ, có biết không?

Hàn Mạc dùng sức gật đầu, hắn khắc thật sâu những lời này vào trong lòng!